Vị “hồ hữu” này tính tình rất cổ quái, còn khó dạy hơn cả lũ trẻ đang học chữ. Y chuẩn bị cơm trắng cho nó, trộn chút thịt vụn vào đặt trong thau, thế mà Bạch Bích không thèm liếc thau cơm lấy nửa cái, coi như không nhìn thấy, sau đó thong thả bước qua, nhảy lên bàn của y.
Hà Tử Yến âm thầm buồn cười, đành nhận mệnh bưng thau cơm đặt lên bàn, còn phải ra hiệu “mời” nó. Ấy thế mà Bạch Bích vẫn không phản ứng, chỉ ngồi cạnh tay y chẳng ừ chẳng hử gì, thấy y gắp đồ ăn, nó không chút do dự gặm luôn một miếng.
Tên này thật đúng là tính tình con nít, chẳng lẽ còn muốn y bón cho ăn nữa hay sao? Hà Tử Yến giả vờ hồ đồ, giả vờ không biết, cho là nhóc con đói bụng thì kiểu gì rồi cũng phải ăn thôi. Ai ngờ Bạch Bích không chịu hợp tác, chỉ cần không phải là thức ăn y bón thì nửa miếng cũng không động vào.
Cuối cùng vẫn là Hà Tử Yến đau lòng sợ nhóc con bị đói, đành phải kệ nó chơi xấu, mặc nó ăn chung. Nếu Bạch Bích là một đứa trẻ thì còn có thể nói chút đạo lý dạy nó không được chờ cơm đến rồi há mồm, cơ mà nó có thông minh đến mức nào cũng chỉ là một con cáo con, làm sao y có thể trông mong nó hiểu cái gì là đạo lý làm người cho được?
Bất quá tuy rằng Bạch Bích có chút kén chọn với chỗ ăn cơm và người ăn cùng nhưng vạn hạnh là nó không kén ăn. Hà Tử Yến ăn cái gì thì nó ăn cái đó, cũng không vào thôn trộm gà như những con cáo khác.
Càng thần kì là lúc Hà Tử Yến đọc sách nó còn ngồi một bên đọc cùng. Vốn dĩ y cứ nghĩ Bạch Bích chỉ nhìn sách ngẩn người thế thôi, vậy mà có một lần y đọc xong định lật trang, nó lại bỗng nhiên vươn vuốt cáo đè tay y lại, cho đến tận lúc nó đọc hết trang đó mới buông vuốt ra ý bảo y có thể lật rồi.
Một khắc kia, Hà Tử Yến hoàn toàn ngây dại. Kinh ngạc, sửng sốt, khó tin…cho dù động vật có thông minh đến lúc nào cũng không có khả năng biết chữ mà! Trừ khi…
Y ngẩn người nhìn Bạch Bích một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, ho khan một tiếng, khép sách, nghiêm mặt hỏi:
“Bạch Bích, ngươi…ngươi có phải là…yêu quái không?”
Nhóc con liếc y một cái trắng mắt, sau đó dứt khoát vẩy đuôi tiêu sái xoay người chổng mông về phía y, vùi đầu ngủ, không thèm để ý đến y nữa.
Đối mặt sự cự tuyệt trắng trợn như thế, Hà Tử Yến nhất thời không biết nói gì. Suy nghĩ hơn nửa ngày, y miễn cưỡng coi sự tình đơn giản chỉ là trùng hợp____nhưng mà, kì thực trong lòng y đã sớm loáng thoáng hiện lên một đáp án khác. Điều càng làm cho y kinh ngạc hơn chính là cho dù ban nãy nghĩ Bạch Bích là yêu quái, y cũng chỉ quá đỗi kinh ngạc mà thôi, hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi kinh hoảng chút nào.
Nhìn cái đuôi trắng tuyết như nhung, khóe môi Hà Tử Yến cong lên thành một nụ cười khổ, trùng hợp cũng được mà yêu quái cũng tốt, Bạch Bích trở thành người bạn nhỏ của y, chỉ có thể giải thích bằng một chữ “duyên” thôi.
Có điều, Hà Tử Yến không dự đoán được, người bạn nhỏ tưởng như hữu duyên này sẽ hạ sát thủ với y…