“Tưởng Chính Bắc, sao ngươi vẫn chưa chết?!” Cách một tấm thuỷ tinh dày giọng nói của đối phương vang lên trong điện thoại có chút khàn khàn. Ánh mắt chứa đầy hận ý mà Tưởng Chính Bắc chưa từng nhìn thấy qua.
“Gấp cái gì.” Trên gương mặt của Tưởng Chính Bắc nở một nụ cười nhạt. Thậm chí còn có một chút biếng nhác, “Rất nhanh sẽ như ý nguyện của người thôi.”
“Làm nhiều chuyện sai trái như vậy, ngươi xứng đáng chết đi, ha hả.” Đối phương đột nhiên cười rộ lên làm cho Tưởng Chính Bắc cảm thấy rất không thoải mái. “Ngươi là một tên cặn bã, vì tiền mà hại chết nhiều người như vậy. Ngươi căn bản chết cũng không đủ đền tội! Chỉ có điều đứa con đáng thương của ngươi, Tưởng Thần, lại vì ngươi mà tự sát.”
“Tưởng Thần?” Tưởng Chính Bắc sửng sốt một chút, cái tên này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc với hắn. Đó là đứa con của hắn, từ lúc sinh ra đã sống ở nông thôn, thẳng cho đến mười mấy tuổi mới được lão gia tử tìm trở về. Khi đó hắn một thân một mình tiến về phía trước cố gắng trèo lên vị trí cao. Vì nghĩ đứa con đó có thể phá huỷ hết thảy những gì mà hắn vất vả tranh đoạt ở Tưởng gia. Cho nên Tưởng Chính Bắc dường như chưa từng nhìn đến đứa nhỏ kia. Nó cư nhiên vì mình mà chết? Người hắn tín nhiệm nhất lại muốn hại chết hắn, người hắn tối căm ghét lại vì hắn mà chết.
“Không thể tưởng tượng được đi Tưởng Chính Bắc?! Cả đời ngươi làm nhiều chuyện sai trái như vậy, thế nhưng ông trời lại ban cho ngươi một đứa con tốt như thế. Vì không muốn đứng ra chỉ chứng ngươi nên nó đã tự sát.” Đối phương hừ lạnh, “Nó tự xác ở trong phòng của ngươi, dùng khẩu súng ngươi giấu trong ngăn kéo.”
“Làm sao có thể?”
“Ngươi đương nhiên sẽ không tin. Tưởng Chính Bắc, trong lòng của ngươi rốt cuộc đã từng để ý đến ai chưa? Đứa nhỏ đó đối với ngươi như thế nào ngươi có biết không? Nếu không có nó thì ngươi đã sớm chết một vạn lần rồi! Là nó quỳ gối trước mặt ta ba ngày ba đêm, cầu xin ta buông tha cho ngươi. Cảnh sát giữ nó lại cho nó thời gian suy nghĩ, nhưng nó một chữ cũng không khai. Ngươi ngoại trừ việc cho nó sinh mệnh ra thì đã làm gì cho nó chưa? Tưởng Chính Bắc, ngươi là một tên khốn nạn cặn bã, ta thật hận hiện giờ không thể chính tay giết ngươi.”
“Là ngươi! Là ngươi nói cái gì đó với nó có phải không?!!” Tưởng Chính Bắc đột nhiên kích động đứng lên, tay hắn nắm thành quyền đánh lên tấm thuỷ tinh. Thư Lãng ở bên ngoài nhếch môi cười, y cúp điện thoại, cả thế giới đột nhiên yên tĩnh. Miệng của Thư Lãng mấp mấy lời gì đó, Tưởng Chính Bắc thế nhưng lại hiểu y đang nói gì.
Nó nói nó yêu ngươi.
Tưởng Thần yêu Tưởng Chính Bắc, đây là điều mà Tưởng Chính Bắc đã sớm biết.
Cả đời này của hắn chỉ vì quyền lực, tiền tài cùng địa vị. Rốt cuộc hắn có cái gì đáng giá để cho Tưởng Thần thích chứ?
Nhân viên cảnh vụ ở gần đó đi đến kéo Tưởng Chính Bắc trở về phòng giam. Tưởng Chính Bắc nằm ở trên giường không thể ngủ được, hắn phát hiện hắn cư nhiên không còn nhớ rõ gương mặt của Tưởng Thần.
Trong ấn tượng của hắn, lần đầu tiên lão gia tử dẫn Tưởng Thần về nhà. Hai mắt bé chăm chú nhìn hắn, vừa đơn thuần vừa nhu thuận còn mang theo sự vui sướng. Lớn lên một chút bé bị hai đứa em họ nhỏ tuổi hơn bắt nạt. Tưởng Thần khi đó khóc lóc chạy đến tìm hắn, nhưng hắn lại hung hăng đánh bé một bạt tai. Tưởng Chính Bắc ghét nhất là người yếu đuối, cho tới bây giờ vẫn là như vậy. Sau này Tưởng Thần chậm rãi lớn lên, cậu bé càng ngày càng không thích nói chuyện. Chỉ ngây ngốc ở trong phòng vẽ tranh. Quản gia từng đem một bức tranh đưa cho hắn, nói là tác phẩm mà thiếu gia giành được giải thưởng ở trường. Hắn lúc đó tuỳ tiện đặt ở bên cạnh, sau đó bức tranh kia bị mang đi đâu? Trưởng Chính Bắc đã hoàn toàn không còn nhớ.
Suy nghĩ một hồi, Tưởng Chính Bắc lại bật cười. Trên đời này còn có người thích hắn sao? Không phải rất buồn cười đi?
Trước buổi xét xử đứa nhỏ kia có đến thăm hắn. Lại còn cẩn thận mang cho hắn một đống thức ăn cùng đồ dùng. Dặn hắn phải chú ý đến thân thể. Tưởng Chính Bắc khi đó vì vụ kiện mà rước lấy phiền muộn nên đã nói. “Mang những thứ này đến có lợi ích gì? Biết ta sắp chết nên ngươi cũng tới chê cười ta có phải không?!”
“Không.. không phải..”
“Đi về đi, đừng để ta trông thấy ngươi nữa!”
Đứa bé ấy lúc đó đứng ở bên ngoài, hai mắt đều đỏ. Thời điểm đó Tưởng Chính Bắc cũng không biết cậu bé muốn làm gì. Lúc ấy hắn căn bản không có thời gian quan tâm đến Tưởng Thần, dù sao bản thân hắn cũng sắp là một tên tử tù. Nào còn tâm tình để chú ý một đứa nhỏ vốn chỉ là râu ria kia.
Huống hồ dưới đáy mắt của đứa bé này, Tưởng Chính Bắc làm sao có thể không đoán ra. Hắn là nhị thiếu gia của Tưởng gia, về sau lại là người nối nghiệp của Tưởng Thị. Bao nhiêu trai gái vây quanh hắn, những người đó xinh đẹp có quyến rũ có. So với bọn họ, nguyên bản vốn đã là một sự tồn tại mỏng manh, Tưởng Thần gần như bị hắn coi là trong suốt. Khi đó hắn thường xuyên mang những người tình khác nhau về nhà. Tưởng Thần lúc đó chỉ trầm mặc nhìn, hai mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm Tưởng Chính Bắc, khiến cho hắn cảm thấy bực bội.
“Đây là tiểu sủng anh dưỡng ở nhà ah’?”
Lúc người phụ nữ Tưởng Chính Bắc mang về nhà hỏi hắn câu đó, hắn đang dựa người trên ghế sô-pha thưởng thức rượu. Dưới lầu, đứa trẻ ôm giá vẽ vẫn luôn đứng ở đó, cũng không biết cậu có thể nhìn thấy gì. Tưởng Chính Bắc cười lạnh, “Tiểu sủng? Cô đúng là không có mắt, nó chính là con trai của tôi.”
“Con trai?!”
Người phụ nữ dường như không nghĩ đến Tưởng Chính Bắc có một đứa con lớn như vậy. Hắn cũng chưa đến bốn mươi tuổi, huống hồ đứa nhỏ kia thoạt nhìn rất đơn thuần. Một chút cũng không giống những vị thiếu gia được sinh ra trong gia tộc hào môn.
“Cô không tin?”
Người phụ nữ ôm lấy cổ Tưởng Chính Bắc, khoá ngồi lên đùi hắn. Thời điểm này đàm luận một đứa con râu ria có ý nghĩa gì chứ? Đôi môi hai người dán lấy nhau, rất nhanh rơi vào thế giới của bọn họ. Chỉ còn đứa trẻ kia vẫn luôn đứng ở đó ngẩng đầu ngơ ngác nhìn, thẳng cho đến khi người phụ nữ kia rời đi.
Cổ quái, đây là hai từ duy nhất Tưởng Chính Bắc đánh giá Tưởng Thần.
Thích đàn ông, lại còn thích người cha thân sinh của mình. Rốt cuộc bên trong nội tâm của tên nhóc trầm lặng này đang suy nghĩ cái gì? Tưởng Chính Bắc vẫn luôn không thể hiểu được. Là muốn lấy lòng hắn sao? Muốn quyền thừa kế Tưởng Thị? Hắn là một người chuyên tính kế người khác. Cho nên làm sao có thể hiểu được tình cảm chân thành bình thường đều không có nguyên do, hơn nữa cũng không cầu hồi báo.
Tưởng Chính Bắc đem đầu chốn ở gối, suy nghĩ của hắn có chút loạn. Đột nhiên hắn nghĩ thật nhiều chuyện liên quan đến Tưởng Thần. Nhưng vẫn như trước không thể nhớ được khuôn mặt của cậu bé. Chỉ có một đôi mắt long lanh đen láy lúc ẩn lúc hiện trong đầu hắn. Thì ra thời điểm một người sắp đối mặt với tử vong sẽ buông tha rất nhiều chuyện.
Nếu có kiếp sau hắn nhất định sẽ quý trọng đứa bé này..
Sáng sớm ba ngày sau, cánh cửa bị khoá chặt được mở ra. Đối phương gõ lên cửa sắt trầm giọng nói. “Tưởng Chính Bắc đi ra!”
Lại một lần nữa nhìn bầu trời bên ngoài, ánh mắt ảm đạm của Tưởng Chính Bắc có chút sáng ngời. Chí ít hắn không phải chết trong phòng tối hắc ám. Tưởng Chính Bắc đột nhiên vì vậy mà cảm thấy cao hứng.
“Xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại.”
Nghe được tiếng súng lên đạn, Tưởng Chính Bắc nhắm hai mắt. Cả đời này của hắn thật đúng là đầy nghiệp chướng. Chết như vậy phỏng chừng ngay cả người nhặt xác cũng không có. Nếu Tưởng Thần không chết, hiện tại sẽ vì hắn rơi lệ đi?
Đau đớn trong nháy mắt, Tưởng Chính Bắc chưa kịp nghĩ đến tình cảnh sau khi mình chết sẽ như thế nào liền trực tiếp ngã trên mặt đất. Thời điểm ngã xuống, trong đầu hắn lại có thể nghĩ “thì ra là bắn vào đầu ah’. Còn tưởng rằng sẽ bắn vào tim.”
Hai mắt của Tưởng Chính Bắc lâm vào hắc ám, thân thể của hắn cũng theo đó mà rơi vào trong bóng tối.
Cảm thấy bản thân mình du lãng trong bóng đêm thật lâu. Tưởng Chính Bắc không nhìn thấy phương hướng, hắn chỉ có thể chậm rãi thăm dò.
Đột nhiên một cổ lực lượng kéo lấy hắn. Khí lực của đối phương rất yếu, nhẹ nhàng mà lôi kéo tay hắn. Tưởng Chính Bắc có thể cảm giác được hô hấp của đối phương. Nhưng bởi vì hắn rơi vào trong bóng đêm nên không thể nhìn thấy được gì. Tay của đối phương rất nhỏ, điều Tưởng Chính Bắc nghĩ đến đầu tiên là đôi bàn tay này thuộc về ai. Cấp bách muốn xác nhận, Tưởng Chính Bắc trong bóng đêm không ngừng giãy giụa.
Sợ bản thân mình chìm vào trong bóng đêm quá lâu mà mất đi phương hướng. Tưởng Chính Bắc được đôi bàn tay nhỏ bé kia chậm rãi dẫn về phía có ánh sáng.
Thời điểm Tưởng Chính Bắc mở to mắt, hắn cơ hồ cho rằng mình đã đến thiên đường. Nhưng căn phòng được trang hoàng quen thuộc trước mắt này lại khiến cho hắn ngây ngốc sửng sốt một hồi lâu.
Nơi này là… phòng ngủ của hắn ở Tưởng gia ngày trước.
Tại sao có thể như vậy, hắn không phải đã chết rồi sao?
Giật giật ngón tay, bàn tay nhỏ bé lôi kéo Tưởng Chính Bắc đột nhiên buông hắn ra. Tưởng Chính Bắc theo phản xạ ngay lập tức nắm chặt lấy tay của đối phương. Nhưng không nghĩ đến khí lực của đối phương lại yếu như vậy. Thoáng cái đã bị Tưởng Chính Bắc kéo lên giường. Chân trái của người kia liền trực tiếp gõ trúng vào cạnh giường. Tưởng Chính Bắc nhìn hai mắt của đối phương, hắn có chút sửng sốt. Đây là.. Tưởng Thần?
Thần người gầy gò nhỏ bé, đây là khi cậu vừa mới trở về Tưởng gia. Người xuất hiện trước mắt hắn hiện giờ là Tưởng Thần sao?
Nhìn đôi mắt long lanh của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc buông lỏng tay xem xét chân của cậu. Da ở mắt cá chân bị ma sát có chút hồng nhưng lại không chảy máu. “Con là Tưởng Thần?”
Đứa bé ở trong lòng Tưởng Chính Bắc gật đầu.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Con mười hai tuổi.”
Tưởng Chính Bắc ngây ngẩn cả người. Mười hai tuổi, đích thật là niên kỷ Tưởng Thần vừa trở về Tưởng gia. Có nghĩa là hiện giờ hắn chỉ mới hai mươi chín tuổi. Làm sao có thể? Không lẽ hắn trọng sinh? Ông trời cho một kẻ như hắn có cơ hội trọng sinh là vì muốn hắn chuộc tội sao?
“Sao con lại ở trong này?”
“Bà nội nói gọi ba xuống nhà ăn cơm.” Đứa nhỏ dường như có chút sợ Tưởng Chính Bắc. Nhưng lại không nhịn được muốn gần gũi với hắn. Vài hôm trước cậu mới biết mình không phải là một đứa trẻ không cha không mẹ. Thì ra cậu còn có một người cha. Hơn nữa ngày hôm qua khi nhìn thấy ba, ba thật sự rất đẹp trai, đẹp hơn cả cha của bạn cùng lớp.
Tưởng Chính Bắc buông Tưởng Thần ra, hắn đi vào trong phòng tắm thay quần áo. Sau khi xác nhận mình không phải đang nằm mơ. Tưởng Chính Bắc rốt cuộc tiếp nhận hiện thực mình trọng sinh. Cũng cùng lúc đó hắn kiên định lòng tin. Nếu đã sống lại vậy hắn phải sống cho thật tốt.
Khi hắn từ trong phòng tắm đi ra, Tưởng Thần vẫn còn đứng ở bên giường. Cậu so với những đứa trẻ cùng tuổi khác nhìn có vẻ nhỏ hơn một chút. Tưởng Thần mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, trong giống như đồng phục của hắn ngày trước. Tưởng Thần nhìn Tưởng Chính Bắc đi ra liền luống cuống dõi theo hắn.
“Đi thôi.”
“Ah?”
“Không phải con nói xuống nhà ăn cơm sao?” Tưởng Chính Bắc cố gắng làm cho mình thoạt nhìn có chút ôn hoà. Nhưng khi Tưởng Thần vừa nghe hắn nói xong liền kéo cửa bỏ chạy. Tưởng Chính Bắc thở dài, hắn cảm thấy con đường trở thành từ phụ(*) của mình dường như còn rất dài.
(*) người cha hiền.
___________________
*đấm lưng* ôi lưng của ta ;__;..