Hổ Phụ

Chương 26



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi trọng sinh, Tưởng Chính Bắc chưa từng nghĩ mình có thể trải qua một cuộc sống bình bình đạm đạm như vậy. Thậm chí có đôi khi hắn còn có thể cùng Tưởng Thần ngồi ở ban công vẽ tranh ngắm phong cảnh. Hắn bắt đầu ý thức được Tưởng Thần đã trở thành toàn bộ trọng tâm trong cuộc sống của hắn. Có lần Tưởng Thần và giáo sư Dương đến thành phố khác tham gia cuộc thi vẽ tranh. Khi đó Tưởng Chính Bắc ngay cả tâm tình ăn cơm cũng không có. Cho nên hắn từ đó kiên định một quyết tâm, hắn không thể không có Tưởng Thần.

Muốn sủng con hắn, muốn ở cùng con hắn, muốn cho con hắn cuộc sống tốt nhất. Nếu như nói ba năm trước hắn còn do dự mối quan hệ giữa hắn và Tưởng Thần có nên phát triển theo hướng vượt qua tình cảm cha con mà hắn đã đoán trước đó hay không. Thì hiện tại chỉ cần Tưởng Thần muốn vật gì, Tưởng Chính Bắc cũng sẽ không chút do dự mà đặt ở trước mặt con hắn.

Âu Tề luôn nói hắn nuôi con khiến cho y ngứa ngáy trong lòng. Nhưng mỗi khi Tưởng Chính Bắc nhắc đến chuyện hôn nhân thì Âu Tề lại có vẻ thờ ơ. Ngoài miệng nói nếu gặp được người thích hợp sẽ kết hôn. Nhưng sau lưng y lại từ chối những bữa tiệc thân cận.

Tháng trước cha của Âu Tề rốt cuộc cũng rửa tay gác kiếm, trao quyền lực lại cho Âu Tín. Trên vai Âu Tín hiện giờ phải gánh vát cả tập đoàn Âu Thức lớn mạnh. Âu Tề cảm thán nói em trai y đã mất đi tự do, còn bản thân mình lại như cá gặp nước. Hai người kém xa nhau rất nhiều, Âu Tề đại khái vĩnh viễn cũng không hiểu được em trai của y.

Công ty của Tưởng Chính Bắc từ lúc thành lập cho đến nay, vì biết rõ tình hình thị trường trong tương lai ở đời trước. Cho nên công ty của hắn đều tránh khỏi những vụ khủng hoảng kinh tế lớn nhỏ. Hiện tại công tác của Tưởng Chính Bắc đã dần đi vào quỹ đạo. Thậm chí các tạp chí cũng thường xuyên đến phỏng vấn hắn. Những tạp chí đó sau khi phát hành đều được Tưởng Thần mua về rất nhiều để ở trong nhà. Cậu còn chỉ vào hình của Tưởng Chính Bắc nói, “ba ba thật đẹp trai.”

Nói đến vẻ đẹp, Tưởng Chính Bắc cảm thấy Tưởng Thần mới là người xinh đẹp nhất. Thời gian đem cậu mài dũa càng ngày càng thêm tinh xảo. Thiến niên có dáng người tinh tế được thời gian kéo dài thêm chiều cao, hiện giờ Tưởng Thần đã cao gần đến vai Tưởng Chính Bắc. Gương mặt gầy nhỏ của cậu cũng đã tròn hơn trước kia, chỉ có đôi mắt đen láy và đôi môi phấn nộn vẫn không hề thay đổi. Tựa hồ theo thời gian lắng đọng mà càng thêm quyến rũ.

Khuôn mặt của Tưởng Thần có chút âm nhu. Cậu rất giống Lâm Tĩnh, đại khái chỉ có dáng người là di truyền của Tưởng Chính Bắc.

Tính tình của Tưởng Thần vẫn dịu dàng như trước. Nhưng vì đi theo giáo sư Dương một thời gian dài, cậu cũng bị lây nhiễm một ít tính cách cổ quái ngang ngược của một số nghệ thuật gia. Có đôi khi vẽ không tốt, cậu sẽ giam mình vào trong phòng cả một ngày. Tưởng Chính Bắc cũng không đi gọi Tưởng Thần. Tưởng Thần sau khi nghĩ thấu đáo sẽ tự mình đi ra ngoài, dáng vẻ của cậu vẫn nhu thuận như trước, dịu dàng gọi hắn một tiếng ba ba, sau đó tiến đến khoe hắn tác phẩm của mình.

Tưởng Chính Bắc chung quy vẫn luôn thích Tưởng Thần khi đó, giống như động một chút sẽ khóc lên. Không còn giống như lúc trước tâm tình vướng bụi trần luôn mang theo sự u tối. Cả khoảng thời gian trưởng thành Tưởng Thần đều lớn lên trong sự kỳ vọng cùng yêu thương của Tưởng Chính Bắc.

Sau khi thi xong trung học, Tưởng Thần thuận lợi tiến vào trường cấp ba của Nhất Trung. Chỉ có một điều đáng tiếc, người mà cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm là thầy Diệp, hắn đã đến nông thôn hỗ trợ giảng dạy. Vì thế vào ngày khai giảng năm học mới Tưởng Thần trong lòng tràn đầy vui sướng, nhưng lại bĩu môi oán giận trở về. Trong ba năm, cậu hai lần đoạt giải nhất trong cuộc thi vẽ tranh dành cho thanh thiếu niên trên toàn quốc. Thẳng cho đến gần đây vì để khuyến khích cho học sinh tích cực sáng tạo, nên có rất nhiều cuộc thi bị huỷ bỏ. Phần lớn đều được thay thế bằng những buổi triển lãm tranh. Cho dù là vậy, tranh vẽ của Tưởng Thần vẫn có đất dụng võ mà bộc lộ tài năng. Tưởng Thần đem kỹ năng hội hoạ trời phú của mình luyện càng ngày càng nhuần nhuyễn.

Sau khi Tưởng Chính Bắc lấy bánh ngọt từ trong tủ kính ra, hai mắt hắn nhìn đồng hồ thầm nghĩ còn kịp giờ đến đón con hắn.

Trường cấp hai và trường cấp ba của Nhất Trung được tách ra, cách nhau một con đường không xa. Khi Tưởng Chính Bắc đậu xe ở ven đường cũng đúng lúc là giờ tan học. Các học sinh như bầy ong vỡ tổ từ trong trường học lao ra ngoài, khuôn mặt trẻ tuổi của mỗi người đều tràn đầy sức sống. Tưởng Chính Bắc tháo kính râm dựa vào xe tìm kiếm thân ảnh của Tưởng Thần.

“Ba ba.”

Hai cha con gần như đồng thời nhìn thấy nhau. Tưởng Thần mặc bộ đồng phục thể thao màu xanh nhạt. Tưởng Chính Bắc đi đến tính ôm lấy con hắn, nhưng Tưởng Thần lại tránh né. Cậu nhìn người bạn học đi kế bên mình ngại ngùng nói “Tôi đi về trước.”

Cậu thanh niên có chút lạnh lùng gật đầu xoay người rời đi.

Chờ đến khi cậu bạn học của Tưởng Thần đi rồi, Tưởng Chính Bắc mới nhướng lông mày nhìn về phía Tưởng Thần. “Tiểu Thần trưởng thành rồi nên bắt đầu trốn tránh ba.”

“Không phải mà ba ba.” Tưởng Thần giữ chặt lấy tay Tưởng Chính Bắc giải thích.

“Được rồi, hôm nay là sinh nhật của con, ba không so đo.”

“Cảm ơn ba ba.” Hai người ngồi trong xe, Tưởng Thần bay nhanh đến hôn một cái lên mặt Tưởng Chính Bắc.

Tưởng Chính Bắc nhướng mày nhìn con hắn, khoé môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt.

Sau khi Tưởng Thần thổi nến cắt bánh ngọt, Tưởng Chính Bắc còn làm một bàn đầy đồ ăn cho cậu. Trong ba năm nay tay nghề nấu ăn của hắn tiến bộ không ít. So với lúc trước hai người luôn ăn thức ăn nhanh. Hiện tại Tưởng Chính Bắc đã có thể thuần thục nấu cơm.

“Con cầu nguyện gì vậy?”

Tưởng Thần nghiêng đầu nhìn hắn, hai mắt đen láy của cậu mở to. “Không phải người ta bảo không nên nói ra lời cầu nguyện của mình sao?”

Tưởng Chính Bắc cười, xoa đầu Tưởng Thần. “Cái gì con cũng có thể nói với ba, bởi vì ba có thể thực hiện được nguyện vọng của con.”

Tưởng Thần dường như bị lời nói của Tưởng Chính Bắc cảm động. Hai mắt cậu hồng hồng nhìn hắn, “Con hy vọng ba ba sẽ luôn khoẻ mạnh, vĩnh viễn ở bên con.”

Tưởng Chính Bắt nhéo cái mũi của Tưởng Thần, “Ba cũng hy vọng Tưởng Thần có thể mạnh khoẻ. Còn chuyện vĩnh viễn ở bên cạnh con.. Chẳng lẽ tiểu Thần về sau không kết hôn sao? Chỉ sợ sau khi con có vợ thì đã sớm quên mất lão cha này rồi.”

Tưởng Thần vội vàng lắc đầu, ánh mắt cậu nghiêm túc nhìn hắn. “Con sẽ không rời đi ba ba!”

Tưởng Chính Bắc cong khoé môi. Đây bất quá chỉ là một câu thăm dò vụng về, nhưng hắn vẫn chiếm được đáp án làm mình hài lòng. Trái tim của Tưởng Chính Bắc đều thuộc về Tưởng Thần. Dĩ nhiên hắn không hy vọng Tưởng Thần sẽ đem tình yêu của mình trao cho người khác. Tuy ngoài miệng hắn không nói không hỏi, nhưng lúc trưa nhìn thấy động tác tránh né rõ ràng của Tưởng Thần khiến cho chuông báo động trong lòng hắn vang lên.

Sau khi sống lại, Tưởng Chính Bắc dần biến thành người cha hiền từ chậm chạp. Còn Tưởng thần như đứa trẻ lớn lên dưới vần thái dương, cậu sẽ không giống như đời trước mờ mịt thầm mến hắn. Rốt cuộc hiện giờ hắn có địa vị như thế nào trong lòng của Tưởng Thần?

“Ba ba?”

“Huh?” Tưởng Chính Bắc thu hồi suy nghĩ của mình.

Tưởng Thần cầm bánh ngọt, hai mắt trông mong nhìn hắn. “Kem sắp chảy hết rồi, ba ba mau mau ăn đi.”

“Có việc gì sao?”

Do dự trong chốc lát Tưởng Thần mới chậm rãi nói. “Giáo sư Dương nói buổi tối con ghé qua nhà thầy ấy, thầy nói có vài thứ đưa cho con….”

“Hiện giờ sao?”

Tưởng Thần gian nan gật đầu, “Ba ba thật xin lỗi, con sẽ trở về nhanh thôi.”

“Ba cũng không phải là ngươi cường quyền chủ nghĩa, cho nên sẽ không can thiệp tự do của con.” Tưởng Chính Bắc cười cười, hắn mặc áo khoác treo ở trước cửa cầm lấy chìa khoá. “Sao vậy? Còn không đi? Muốn ba đến bế con sao?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Tưởng Thần nhất thời đỏ bừng lên, cậu nhanh chóng mặc áo khoác của mình sau đó lập tức xông ra ngoài.

“Thật là, lớn rồi nên không thể tuỳ tiện nói mấy câu trêu đùa nữa.” Nhìn thân ảnh đứa con mình chạy đến thang máy nhấn nút. Tưởng Chính Bắc nhịn không được mỉm cười lắc đầu.

________________________

Anh không can thiệp tự do của em đâu, anh chỉ nắm quần lôi em lên giường để can thiệp thôi =)). Em đã lớn rồi *tung bông cúc* *tung dưa leo* .

Ah’ đây là bé Thần trong tưởng tượng của ta, há há nhìn giống giống thật 

Đây là ảnh của Northern Italy trong Hetalia ấy :”>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.