Mở tủ quần áo ra, Tưởng Thần liền nhìn thấy bộ tây trang màu trắng được treo ở giữa. Phẳng phiu không một nếp nhăn, kiểu dáng bộ tây trang còn mang theo chút thanh xuân dạt dào, làm cho người mặc vào không cảm thấy quá tẻ nhạt. Tưởng Thần mặc bộ đồ vest rất vừa vặn, cậu nở nụ cười. Ba ba lúc nào cũng vậy, cái gì cũng giúp mình chuẩn bị tốt. Giống như làm cho cậu không có cách nào sinh tồn nếu rời khỏi hắn.
“Đẹp không?” Giọng nói của Tưởng Chính Bắc ở ngoài cửa vang lên.
Tưởng Thần sửa lại cúc áo ở cổ tay bước ra ngoài.
Bộ tây trang làm cho Tưởng Thần có hương vị nhã nhặn hoàn hoàn khác biệt. Áo vest vừa vặn đem vóc dáng thon dài của thiếu niên triển lộ ra rõ ràng. Từ trên xuống dưới một màu thuần trắng làm cho cậu mang theo sắc thái cấm dục. Tưởng Chính Bắc mỉm cười nhìn Tưởng Thần. “Xem ra còn thiếu một cái nơ.”
“Không cần đâu ba ba, con không thích nơ.”
“Nơ làm con cảm thấy mình giống một món quà sao?” Tưởng Chính Bắc đá lông mày, biểu tình trêu đùa hiện rõ trên gương mặt hắn không xót một điểm.
Tưởng Thần sửng sốt một chút mới hiểu được ý tứ trong câu nói của hắn. Hai má cậu liền ửng hồng, “Ba ba đừng nói giỡn.”
Tưởng Chính Bắc cười không nói gì.
Đến cuối tháng, hai người rốt cuộc lên máy bay đến Paris. Tưởng Chính Bắc vẫn như trước, mặc một bộ tây trang giày da. Còn Tưởng Thần mặc một bộ đồ thể thao thoải mái. Trên đầu còn đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai. Xuyên qua vành nón chỉ có thể trông thấy chiếc cằm nhọn cùng đôi môi hồng nhuận của thiếu niên xinh đẹp.
Dọc đường đi hai người đều nắm tay nhau làm cho vô số ánh mắt xung quanh nhìn chăm chú. Tưởng Thần có chút thẹn thùng, nhưng cậu không bỏ tay Tưởng Chính Bắc ra. Cậu yêu người đàn ông này, nên cậu không nghĩ những điều đó là sai trái. Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy còn làm cho cậu cảm thấy vui vẻ. Nhìn xem! Người đàn ông này thuộc về cậu.
Chuyến bay rất dài, Tưởng Thần lần đầu tiên đi máy bay nên rất hưng phấn, nhưng cảm giác đó duy trì không lâu. Cuối cùng cậu dựa đầu lên vai Tưởng Chính Bắc ngủ thiếp đi.
Tiếp viên hàng không cầm chăn đưa cho Tưởng Chính Bắc đắp lên người Tưởng Thần. Nhìn hắn cẩn thận chăm sóc cậu như vậy, làm cho phần lớn những người xung quanh không ai nghĩ bọn họ là hai cha con.
“Hai người thật hạnh phúc.”
Tưởng Chính Bắc cười, hắn nắm lấy tay Tưởng Thần nói, “Cảm ơn.”
“Cậu ấy hình như có chút say máy bay, nếu có chuyện gì xin ngài hãy báo với chúng tôi.”
“Được.”
Ngồi hai mươi mấy tiếng trên máy bay quả thực khó có thể chịu đựng. May mắn cuối cùng Tưởng Thần cũng dần thích ứng, cậu sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy Tưởng Chính Bắc đang cúi đầu làm ấm chân cho cậu. “Ba ba? Ba từ nãy đến giờ không có ngủ sao?”
“Không sao, cũng sắp đáp máy bay rồi con đi rửa mặt đi.”
Phi cơ đáp xuống vào lúc bảy giờ sáng. Lâm Tĩnh gọi điện thoại đến nói sáng nay cô có một buổi hội nghị quan trọng. Cho nên Charles sẽ đến đón bọn họ thay cô. Tưởng Thần không được tự nhiên mà nhíu mày.
Charles là đối tượng kết hôn cùng Lâm Tĩnh. Nếu xem xét về quan hệ thì hắn là cha dượng của cậu. Nghĩ đến đây Tưởng Thần càng cảm thấy không thoải mái.
Ra khỏi cửa sân bay hai người quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông cường tráng đang giơ cao một tấm bảng viết hai chữ Tưởng Thần bằng tiếng Trung. Đối phương dường như còn nhận thức Tưởng Thần. Thời điểm nhìn thấy cậu hắn liền vẫy tay mỉm cười, dùng tiếng Trung nói với cậu, “Tưởng Thần?”
Tưởng Thần gật đầu.
“Vị này nhất định là Tưởng tiên sinh rồi, chuyện lần trước thật xin lỗi. Bởi vì bận chuyện cá nhân mà tôi đã mang đến phiền phức cho anh, thật là xin lỗi.”
Tưởng Chính Bắc hoà nhã bắt tay hắn, “Không có gì.”
“Lâm nói hai người đã sắp xếp chỗ ở rồi, hiện giờ hai người có muốn tôi đưa đến đó hay không?”
“Vậy cảm ơn anh nhiều.”
Charles là một người đàn ông vui tính, ăn mặc cũng rất gọn gàng sạch sẽ. Tưởng Thần nhìn móng tay được bảo dưỡng của hắn, quả thực có dáng vẻ của một người bác sĩ. Người đàn ông này thật xứng đôi với Lâm Tĩnh. Nhưng Tưởng Thần có chút khó hiểu, Tưởng Chính Bắc sao có thể nói chuyện tự nhiên với hắn như vậy, ba ba không cảm thấy ngại ngùng sao?
“Tưởng tiên sinh nghỉ ngơi trước đi, tới chiều tôi sẽ đến đón hai người đi xem hội trường.”
“Vậy làm phiền anh.”
“Dùng câu mà Trung Quốc các cậu thường nói “đây là chuyện tôi nên làm.” Charles mỉm cười nhìn Tưởng Thần. “Mẹ con nói không sai, con quả thật là một đứa trẻ xuất sắc, mẹ con vẫn luôn yêu con.”
“…”
“Đang suy nghĩ cái gì vậy?” Tưởng Chính Bắc đưa ly sữa cho Tưởng Thần. Hắn quan sát vẻ mặt ngây người của cậu, “Sao lại xuất thần lâu như vậy?”
“Không có gì, ba ba sao không nghỉ ngơi?”
“Chuẩn bị đây.” Tưởng Chính Bắc đem di động trong tay đưa cho cậu nói, “Bấm số 1 là có thể gọi cho ba, di động này có trang bị hệ thống định vị. Nếu con đi lạc thì gọi điện thoại cho ba, sau đó đứng ở đó không được đi đâu.”
“Cái này…”
“Để phòng hờ thôi.”
Tưởng Thần đem di động cất vào trong túi, sau đó cậu ôm lấy thắt lưng của Tưởng Chính Bắc. “Ba ba, con cùng ngủ với ba ba.”
“Cũng được, đến trưa ba dẫn con đi ăn cái gì đó.”
“Vâng.”
Ở một đất nước xa lạ, Tưởng Thần cảm thấy mình giống như càng gần với Tưởng Chính Bắc hơn.
Hai người ôm nhau ngủ thật lâu, Tưởng Thần ngược lại tỉnh dậy trước Tưởng Chính Bắc, cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của hắn cùng hai vành mắt màu đen. Liên tiếp hơn hai mươi giờ không ngủ, tuy lúc cậu tỉnh dậy trông thấy hắn rất có tinh thần. Nhưng cậu biết người đàn ông này rất ít khi ngủ trầm như vậy.
Không muốn thức dậy, Tưởng Thần tiếp tục dựa vào ***g ngực Tưởng Chính Bắc ngủ. Thẳng cho đến khi người kia dần tỉnh lại, Tưởng Thần mới lần nữa mở to hai mắt. “Ba ba, ngủ có ngon không?
Mắt của Tưởng Chính Bắc nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ trưa, “Thật xin lỗi, vừa rồi ba không chú ý liền ngủ quá giờ.”
“Không sao, con biết ba ba rất mệt. Hiện giờ ăn cơm cũng được.”
Tưởng Chính Bắc nhéo mũi Tưởng Thần.
Kế hoạch ra ngoài ăn cơm của bọn họ đã bị phá hỏng. Vì tiết kiệm thời gian, Tưởng Chính Bắc đành mang theo Tưởng Thần ăn cơm trong khách sạn. Đối mặt với ngôn ngữ xa lạ cùng những chữ viết không rõ nghĩa ở xung quanh, Tưởng Thần cảm thấy sợ hãi liền đem thực đơn đưa cho Tưởng Chính Bắc.
Tưởng Chính Bắc trông thấy cậu giống như chú chuột bạch lạc đường liền trêu đùa cậu vài câu. Hai người nam giới ưu tú đến từ Châu Á ngồi ở nơi này có chút nổi bật.
“Nơi này mát hơn thành phố A một chút.”
“Chờ mẹ con kết hôn xong, chúng ta sẽ ở lại đây một khoảng thời gian, tới lúc đó ba sẽ dẫn con đi tham quan xung quanh.”
Hai người vừa ăn cơm vừa nhỏ giọng nói chuyện. Có đôi khi Tưởng Chính Bắc sẽ nói một ít chuyện không đứng đắn trêu đùa Tưởng Thần, làm cho cậu che miệng cười không ngừng.
Đột nhiên một người thanh niên mặc tây trang đi tới, y dùng tiếng Pháp nói gì đó với Tưởng Thần. Tưởng Thần nghe không hiểu, nhưng khi cậu quay về phía Tưởng Chính Bắc, liền trông thấy ánh mắt của hắn có phần âm trầm.
Đối phương dường như cũng không cảm nhận được sự bất mãn của Tưởng Chính Bắc. Y cầm chai rượu rót vào chiếc ly ở trước mặt Tưởng Thần. Tưởng Thần sửng sốt một chút, đối phương cười nâng bàn tay cậu lên, sau đó khẽ đặt lên đó một nụ hôn. Thậm chí y còn nghịch ngợm nháy mắt với cậu. Sau đó vẫn giống như trước nói một câu Tưởng Thần nghe không hiểu.
Tưởng Chính Bắc đứng lên đẩy tay người thanh niên kia ra. Đối phương cũng không để ý mà xua tay, đột nhiên y nói một câu tiếng Trung, “Sau này còn gặp lại.”
Người thanh niên kia đã rời đi, thế nhưng Tưởng Thần vẫn có chút mơ hồ không rõ ràng tình huống. Nhưng khi trông thấy những người xung quanh đang trộm quan sát mình. Cậu đại khái cũng ý thức được đối phương vừa rồi dường như không phải đơn thuần biểu đạt sự hoan nghênh với người nước ngoài.
“Ba ba?”
“Về sau cách xa tên nhóc đó một chút.”
“Ba ba đang ghen phải không?” Tưởng Thần chớp mắt.
Tưởng Chính Bắc quay đầu nhìn cậu. Đột nhiên hắn có chút không biết làm sao với con mình, “Sớm biết như thế ba đã không mang con ra ngoài, thật là nguy hiểm!”
“Con từ nay một bước cũng không rời ba ba.”
Hai người ăn cơm trưa xong Charles cũng rất nhanh đã lái xe đến. Nơi Lâm Tĩnh chọn kết hôn là ở ngoại ô. Tưởng Thần nhìn cảnh vật mới lạ mà mình chưa bao giờ trông thấy bên ngoài cửa sổ, tâm tình khẩn trương của cậu cũng dần thả lỏng. Từ nông thôn đến thành phố, quỹ đạo sinh hoạt của cậu cho tới hiện giờ chỉ có một. Sau khi tốt nghiệp cấp hai việc học của cậu càng ngày càng nhiều. Cậu dường như không có thời gian cùng ba ba đi du lịch. Ngay từ đầu cậu còn cho rằng mình phải tốt nghiệp xong cấp ba mới có thể cùng hắn đi du ngoạn.
Tưởng Chính Bắc đeo kính mát cho cậu, “Đừng nhìn thẳng mặt trời, như vậy sẽ tổn thương giác mạc.”
“Ba ba, mấy con cừu kia đang nhìn con kìa.”
Charles bị câu nói này của cậu chọc cười. Trên đường đi hắn luôn cảm thấy đứa bé này rất nhút nhát lại có chút âm trầm. Nhưng hiện giờ nhìn cậu biểu lộ tính cách trẻ con hắn cũng yên tâm không ít. “Bên kia đều là nông trường, nếu hai người thích có thể đến đó tham quan.”
“Hai người muốn kết hôn ở đây sao?”
Charles gật đầu, “Nông trại này là của một bệnh nhân của tôi, nơi này bình thường không cho mướn.”
Tưởng Thần gật đầu. Vào mùa hè, ánh mặt trời chiếu sáng cùng bóng mát cây cỏ ở đây hoàn toàn khác biệt với bầu không khí ở thành phố. Không có sự oi bức của nắng gắt, không khí cũng trong lành hơn nhiều.
Lễ đường được trang trí bằng hoa tươi, ghế dựa màu trắng được xếp thành hai hàng, chính giữa là một cái thảm đỏ dành cho cô dâu và chú rễ. Tất cả nhân viên đều bận rộn đi tới đi lui làm việc. Nhìn thấy bọn họ, Lâm Tĩnh từ trong đám người đi tới. Cô liền ôm lấy Tưởng Thần.
“Mẹ.”
“Thật ngoan.” Lâm Tĩnh xoa đầu cậu, mới mấy tháng không gặp nhưng cô cảm thấy cậu dường như đã khác với trước kia. Là bởi vì cậu cao hơn sao? Thấy thế nào cũng giống như mang theo chút hương vị phong tình.
Tưởng Chính Bắc hỏi, “Muốn giúp đỡ không?”
“Không cần, đã có nhân viên công tác giúp tôi bố trí rồi. Tôi chỉ muốn trông thấy Tưởng Thần thôi, con thấy nơi này thế nào?”
Tưởng Thần thành thật đáp, “Rất đẹp.”
“Vậy con có muốn tới đây ở cùng mẹ một khoảng thời gian không?”
Tưởng Thần lắc đầu, “Tham gia thi đấu xong con phải trở về trường để học bù.”
“Nếu con muốn mẹ có thể làm thủ tục cho con đến đây du học.”
“Con ở trong nước rất tốt.”
Lâm Tĩnh thấy mình không thể lay chuyển được cậu đành phải từ bỏ. Hiện giờ cô cũng không muốn để lại ấn tượng xấu cho Tưởng Thần. “Như vậy cũng được, nếu con muốn đến đây chơi thì gọi điện thoại cho mẹ.”
“Vâng.”
Ngày hôm sau chính là ngày tổ chức hôn lễ.
Hội trường chật ních người lui tới, danh vọng của Lâm Tĩnh và Charles trong giới y học có thể xem như nổi bật. Những người đến tham dự hôn lễ đa phần đều là người của giới y học. Thậm chí còn có một số quan chức đến tham dự. Người bên ngoài nhìn vào đều cảm thấy hai người rất sứng đôi. Lâm Tĩnh mặc áo cưới màu trắng, cô mỉm cười nhìn Tưởng Thần cũng đang mặc một bộ tây trang màu trắng, “Tiểu Thần, con có muốn đưa mẹ qua đó không?”
“Này.. có thể sao?” Chuyện này không phải là cha của cô dâu làm sao?
“Hiện giờ mẹ chỉ còn mình con là người thân, nếu con không muốn mẹ sẽ qua đó một mình.”
Cậu nhớ Lâm Tĩnh từng nói, năm đó vì muốn sinh cậu ra cô đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Hiện giờ cô kết hôn, cậu lại là người thân duy nhất của cô. Tưởng Thần nhìn ánh mắt mong chờ của Lâm Tĩnh liền gật đầu. Cậu cũng hy vọng Lâm Tĩnh sẽ có thể hạnh phúc. Như vậy chí ít mình sẽ không vì thế mà cảm thấy áy náy.
Khúc nhạc quen thuộc của buổi lễ kết hôn vang lên, Lâm Tĩnh nắm tay Tưởng Thần cười vui vẻ. Lúc cậu đem tay cô đặt lên lòng bàn tay của Charles, cô liền xoay người hôn lên má cậu một cái, “Cảm ơn con tiểu Thần, mẹ rất vui.”
Charles cũng xoa đầu cậu cười nói, “Không thể trở thành người một nhà với con, chú thấy thật đáng tiếc. Nếu chú có một đứa con trai xinh đẹp tài giỏi như con thì nhất định sẽ cảm thấy rất tự hào.”
Tưởng Thần nở nụ cười, có lẽ sống cùng bọn họ cậu sẽ cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là cậu chưa từng gặp Tưởng Chính Bắc.
_________________
Ồi thật không biết mình edit có tốt không, nếu không ổn mọi người cứ nói ta sẽ tiếp thu :(.. nhà này chỉ có một mình ta thôi, làm gì cũng một mình một người nên nhiều khi có sai xót. mong mọi người thứ lỗi nhé