Hổ Phụ

Chương 57



Đồng hồ báo thức vừa vang lên, Tưởng Thần liền vươn tay tắt đi. Cậu thật cẩn thận xuống giường, đi vào phòng tắm rửa. Tưởng Thần nhìn đồng hồ, mới bảy giờ hơn. Cậu mặc quần áo tử tế chuẩn bị đi ra ngoài, người nằm đối diện giường Tưởng Thần bỗng gọi cậu lại. “Tưởng Thần?”

“Lục Hàn, cậu dậy rồi ah’?”

Đối phương nhìn bộ quần áo của Tưởng Thần rồi hỏi, “Cậu đi chạy bộ ah’?”

“Ừ.”

“Cậu thật là kiên trì.”

Tưởng Thần mỉm cười, “Cậu có muốn ăn điểm tâm không? Tôi mang đến phòng học cho cậu.”

Nam sinh dịu dàng mỉm cười, “Không cần đâu, cậu đi đi. Lát nữa hãy đánh thức Tần Kiêu, cậu ta sắp mắc bệnh vương tử rồi.”

Tưởng Thần gật đầu, y lướt ánh mắt qua Lục Hàn nhìn về phía giường của Tần Kiêu. Gương mặt anh tuấn của hắn bị mái tóc rối che hết phân nửa khuôn mặt. Hàng lông mày hơi cau lại, cũng không biết hắn đang mơ thấy gì. Vị này chính là vương tử của diễn đàn trường BBS. Vẫn chưa gia nhập giới giải trí, nhưng rất được nhiều người chú ý. Nghe nói hắn đã ký hợp đồng với một công ty giải trí nào đó. Chờ sau khi tốt nghiệp đại học sẽ đi làm minh tinh.

Gia cảnh của Tần Kiêu dường như cũng không đơn giản. Hắn là một người có tính tình vương tử. Bình thường chưa nói hai câu đã nóng nảy động tay động chân. Nhưng vừa ra khỏi ký túc xá lại biến thành bạch mã hoàng tử đầy hoa lệ trong lòng nữ sinh. Ôn nhu săn sóc, ngay cả lời nói cũng mang theo khí tức quyến rũ.

Tưởng Thần nhìn khuôn mặt trẻ tuổi vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành của Tần Kiêu, bỗng nhớ đến gương mặt sắc bén, thành thục của Tưởng Chính Bắc. Trái tim cậu không hiểu vì sao lại đột nhiên đập mạnh.



Sau khi khai giảng, Tưởng Thần định ra cho mình một mục tiêu, chính là mỗi ngày kiên trì chạy bộ. Trừ phi gặp phải chuyện gì đó bất khả kháng, cậu mới không hoàn thành thói quen này.

Sân trường của đại học J là một bãi cỏ đạt tiêu chuẩn 400m2. Mỗi buổi sáng Tưởng Thần luôn đến đây chạy một vòng. Cậu làm vài động tác khởi động đơn giản, sau đó bắt đầu chạy bộ. Bởi vì Tưởng Chính Bắc luôn lo lắng cho Tưởng Thần ở trường gặp chuyện không hay. Nên cậu một chút cũng không dám lơ là, luôn chăm sóc cho bản thân mình.

Kì nghỉ hè sắp đến, nên có khá nhiều người tới sân trường đọc sách. Tưởng Thần vừa đeo tai nghe nghe tiếng anh vừa chậm rãi chạy bộ. Trường đại học J có quy định sinh viên phải ở nội trú, nên tới cuối tuần Tưởng Thần mới có thể trở về nhà ở cùng Tưởng Chính Bắc. Có đôi khi phải tham gia hoạt động xã đoàn, Tưởng Thần đành phải xin phép Tưởng Chính Bắc ở lại trường học. Tuy hắn không can thiệp cậu tham gia hoạt động xã hội. Nhưng mỗi lần cậu vất vã lắm mới có thể trở về nhà, thì cơ bản luôn phải nằm trên giường cả ngày. Hiện giờ nghĩ đến chuyện đó Tưởng Thần bỗng cảm thấy mông mình có chút đau.

Cuộc sống sinh viên năm thứ nhất bất tri bất giác sắp kết thúc. Tưởng Thần từng nghĩ mình sẽ không chịu nổi việc gần thì ít xa thì nhiều này. Nhưng hiện giờ ngẫm lại, những điều đó cũng không đáng chú ý. Cậu sờ lên chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của mình, khoé môi liền mỉm cười.

Ở tuổi này của bọn họ, đại khái đều cảm thấy đây là trang sức đeo tay. Trên người Tần Kiêu cũng đeo đủ kiểu dáng trang sức long lanh. Nhưng cũng có người tò mò hỏi về chiếc nhẫn trên tay của Tưởng Thần. Mỗi lần như thế Tưởng Thần đều không trả lời. Đối phương cũng theo đó mà tự động định nghĩa chiếc nhẫn kia là món quà của bạn gái cậu tặng.

Chạy bộ xong, Tưởng Thần đi vào quán cơm ăn điểm tâm. Bầu trời vào tháng bảy luôn tràn ngập ánh nắng. Trên đường những sinh viên nối đuôi nhau chạy tới phòng học.

“Tưởng Thần!”

Nghe thấy có người gọi mình, Tưởng Thần liền quay đầu lại. Trông thấy trưởng lớp đang vội vàng chạy về phía cậu, trong tay còn mang theo một hộp cơm nhỏ, “Cậu đang ăn sáng hả?”

“Ừ.”

“Sao cậu không ăn sáng mà lại chạy ra đây?”

Trưởng lớp ngại ngùng mỉm cười, “Đây là điểm tâm của Tần Kiêu, tôi đã ăn rồi.”

“Cậu ta lại ép buộc cậu mang cơm nữa sao?”

“Không, là cậu ấy nhờ tôi.”

Cái này mà là nhờ sao? Rõ ràng là lợi dụng mà… Tưởng Thần nhớ lúc mình ra khỏi cửa, tên kia vẫn còn đang ngủ chỏng vó trên giường. Nghĩ đến mỗi ngày Tần Kiêu lúc nào cũng sai trưởng lớp làm này làm kia, khiến cho Tưởng Thần nhớ về thời thơ ấu của mình.

Đại học J là đại học nổi tiếng nhất của thành phố A. Phần lớn sinh viên ở đây đều đến từ những trường học danh tiếng. Ai cũng mắt cao hơn đầu, tư tưởng ích kỷ trưởng giả. Tất cả mọi người bình thường đều mặc kệ chuyện của nhau. Cho nên chức vị trưởng lớp vì nước vì dân này, bọn họ tự nhiên không ai muốn làm. Vài kẻ trông thấy trưởng lớp là người thành thật liền đẩy cho y. Sau này trong lớp có chuyện gì khó sống, mệt chết người đều đổ lên đầu trưởng lớp.

Tưởng Thần có vài lần phản ánh chuyện này với giáo viên. Nhưng giáo viên lại bất lực không thể làm gì. Mỗi lần hỏi trưởng lớp, y đều cười nói bạn học trong lớp rất tốt. Mấy lần đều như vậy, nên Tưởng Thần chỉ có thể mặc kệ y.

“Cuối tuần này thi rồi, cậu chuẩn bị thế nào? Lần này có thể giành giải thưởng quốc gia không?”

“Thành tích của tôi mà muốn lấy giải thưởng quốc gia có hơi khó khăn.”

Trưởng lớp cười, “Nhưng tôi hy vọng cậu có thể giành được giải thưởng quốc gia.”

Tưởng Thần xuyên qua cặp mắt kính nhìn đôi mắt y nheo lại, cong cong giống nửa vầng trăng. Gương mặt bình thường của trưởng lớp cũng vì vậy mà tăng thêm một tầng cảm giác sinh động.

“Uy! Cậu sao lại chậm như vậy hả?! Tôi sắp chết đói rồi đây!” Hai người còn chưa đi đến cửa lớp thì đã nghe thấy tiếng hô lớn của Tần Kiêu. Đôi mắt phượng của hắn mang theo thần thái khó hiểu liếc nhìn về phía Tưởng Thần. Nhưng nó rất nhanh liền chuyển dời đến người của trưởng lớp. Trưởng lớp cười vẫy tay với Tưởng Thần, chạy đến gần đi theo Tần Kiêu.

Ngồi ở hàng ghế thứ hai, Lục Hàn vẫy tay đi về phía Tưởng Thần, “Cậu nhìn gì đó?”

“Tần Kiêu lại bắt trưởng lớp mang cơm cho cậu ta.”

“Cậu thật để bụng chuyện của trưởng lớp.”

Nghe lời này của Lục Hàn, động tác trên tay của Tưởng Thần dừng lại. “Tôi chỉ cảm thấy Tần Kiêu có chút quá phận, cứ tiếp tục như vậy không phải rất giống với bạo lực trường học sao?”

“Tần Kiêu không phải là người như vậy đâu.”

Tưởng Thần quay đầu lại nhìn người ngồi ở phía sau đang tuỳ tiện ăn điểm tâm. Trưởng lớp có chút nhút nhát ngồi đọc sách bên cạnh hắn. Đột nhiên một người nam sinh đi ngang qua làm rớt sách giáo khoa của trưởng lớp. Y định cúi người nhặt sách lên, nhưng lại bị Tần Kiêu kéo lại, “Sao vậy? Tôi muốn nhặt sách.”

“Để cậu ta nhặt.” Ánh mắt của Tần Kiêu ra hiệu cho người nam sinh kia nhặt quyển sách hắn vừa làm rớt xuống đất.

“Không cần đâu, tôi tự nhặt là được rồi.”

“Mày còn đứng ngơ ngác ở đó làm gì?! Làm rớt đồ của người ta mà không biết nhặt lên hả?”

Nam sinh kia than thở mấy câu, sau đó nhặt sách giáo khoa của trưởng lớp lên. Trưởng lớp nhận lấy rồi nói cảm ơn, y quay đầu nhìn Tần Kiêu nói, “Cậu ấy cũng không phải cố ý.”

“Sao cậu lại nói nhiều câu vô nghĩa như vậy hả?! Lo mà giải bài tập nâng cao của cậu đi.”

Các khóa học mới gần như đã kết thúc, nên những khoá kế tiếp đều đổi thành giờ tự học. Khi Tưởng Thần đang đọc sách thì bỗng nghe thấy tiếng chuông tin nhắn. Cậu mở di động ra nhìn, là của Tưởng Chính Bắc.

“Bao giờ con có thể về nhà?”

“Con hôm qua mới về trường, cuối tuần này con phải thi. Thi xong con sẽ về.”

“Cuối tuần ba đến đón con.”

“Không cần đâu, con tự mình bắt xe về nhà.”

“Nhưng ba muốn sớm một chút nhìn thấy con.”

Tưởng Thần ôm di động vui vẻ mỉm cười. Lục hàn quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc thẹn thùng của cậu, trái tim hắn đột nhiên hẫng mất vài nhịp.

Tưởng Thần còn đang nghĩ phải hồi âm cho Tưởng Chính Bắc thế nào, thì đối phương đã nhanh chóng gửi tới một tin nhắn cho cậu, “Con có nhớ ba không?”

“Nhớ.”

Khi Tưởng Thần gửi chữ này cho hắn, cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng. Tin nhắn của Tưởng Chính Bắc rất mau liền gửi đến, là một hình nhân vật chu môi tư thế như muốn hôn.

“Ba sao lại có cái này…”

“Ba thấy nó ở chỗ thư ký, nghĩ con sẽ thích nên gửi cho con xem.”

“Con sao lại thích cái này ah’…” Thấy thế nào cũng thực ấu trĩ.

Ngay sau đó, Tưởng Chính Bắc lại gửi một loạt hình ảnh đến. Là hình hai người thanh niên xích loã ôm nhau. Mặt của Tưởng Thần gần như bị thiêu đốt, “Đây là cái gì ah’?”

“Thư ký nói đây là hình đam mỹ.”

“Đó là cái gì?”

“Nghe nói đó là tiểu thuyết về hai người nam giới yêu nhau. Hiện giờ trên mạng có rất nhiều người thích cái này.”

“Bọn họ không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao lại có người thích cái đó?”

“Mặc kệ người ta có thích hay không thích, ba cũng sẽ không rời khỏi con.”

Khoé môi của Tưởng Thần cong lên, cậu nhanh chóng hồi đáp hắn, “Con cũng vậy.”

“Ngoan ngoãn thi xong đi, cuối tuần ba sẽ đến đón con.”

Đóng di động lại, trong đầu Tưởng Thần vẫn còn nghĩ đến hai chữ “đam mỹ” mà ba ba vừa nói. Cậu lặng lẽ sao chép từ kia rồi dán lên khung tìm kiếm internet. Quả nhiên nhìn thấy những thứ khiến cho cậu đỏ mặt tim đập. Khó hiểu chính là những người viết bình luận này không cảm thấy kỳ quái. Mà ngược lại càng kêu gào, thật đáng yêu, thật dễ thương.

Hoá ra mọi người rất thích những chuyện như vậy, Tưởng Thần cảm thấy điều này thật vi diệu.

Đến tối khi trở về phòng, trong đầu Tưởng Thần vẫn còn xoay quanh những hình ảnh mình vừa trông thấy. Cậu muốn vẽ một bức tranh trong sáng một chút. Thế nhưng khi cậu đặt bút lại vẽ hai người đàn ông đang đối mặt với nhau. Tưởng Thần đỏ mặt, đắp chăn muốn đi ngủ, nhưng làm cách nào cũng không ngủ được. Cuối cùng cậu lại cầm bút vẽ xong bức tranh kia. Hai người đàn ông ôm chặt lấy nhau, trên mặt còn mang theo biểu tình hạnh phúc. Tưởng Thần sau khi xem xong liền lập tức xé bỏ.

“Tưởng Thần? Cậu còn chưa ngủ sao? Đừng xem sách nữa, sáng ngày mai phải thi đó.”

“Ah! Tôi ngủ ngay đây.”

Đem mấy mẩu giấy bị xé rách bỏ vào thùng rác. Tưởng Thần ném những suy nghĩ lung tung của mình ra sau đầu. Lúc này cậu mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Kỳ thi bắt đầu từ thứ ba kéo dài cho đến cuối tuần. Sau khi thi xong môn cuối cùng, tất cả mọi người đều bù đầu bù cổ chạy đi.

Tưởng Thần ở trong phòng ký túc xá sắp xếp vài thứ chuẩn bị về nhà, thì đột nhiên trưởng lớp cẩn thận đẩy cửa đi vào, “Tưởng Thần cậu về nhà chưa?!”

Tần Kiêu ngồi ở trước cửa khinh thường nhìn về phía trưởng lớp, “Người lớn như vậy đứng ở trong phòng mà cậu không thấy ah’?”

Trưởng lớp gãi đầu, quẫn bách cười nói, “Vì đẩy cửa nhanh quá nên không kịp chú ý.”

Tần Kiêu nhướng mày, “Có tới bốn con mắt mà cậu vẫn chưa thấy đủ hả?”

Trưởng lớp vuốt kính đen có chút xấu hổ. Tưởng Thần bỏ đồ trên tay xuống đi đến trước mặt y. “Cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Ah.. chuyện là.. kỳ nghỉ hè này có một hoạt động tình nguyện. Mỗi lớp bị cưỡng chế phải có ít nhất hai sinh viên tham gia. Nhưng mà tất cả mọi người đều đã đi hết rồi. Bây giờ còn thiếu một người.. Tôi muốn hỏi cậu có thể đi được hay không… Thầy nói, nếu ai tham gia hoạt động này sẽ được cộng thêm điểm cho học kỳ tới.” Đại khái cũng biết thỉnh cầu chuyện này rất khó xử, nên trưởng lớp càng nói càng ngại ngùng, cuối cùng y đành phải cúi đầu.

Nếu là ngày bình thường, Tưởng Thần có thể giúp đỡ y. Nhưng vất vả lắm mới đến kỳ nghỉ hè, ba ba lại ở nhà chờ cậu. Trên mặt Tưởng Thần mang theo nét cười, nhưng cậu lại không biết làm thế nào để từ chối lời đề nghị nhiệt tình của đối phương.

“Thế nào… cậu có đi không?”

“Cái này…”

Người ngồi ở trước cửa vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên đứng dậy đi tới gần hai người, “Tôi đi.”

“Ah?!” Trưởng lớp kinh ngạc hô một tiếng.

Cậu hoàng tử đẹp trai nhất thời trừng mắt nói, “Kêu la cái gì, tôi nói tôi đi.”

“Cậu đi có được không?” Ở trong mắt của trưởng lớp đối phương hiển nhiên chính là một tên nhị thế tổ hết ăn rồi nằm.

“Tôi có gì không làm được chứ hả?! Cậu không thấy tôi chạy 100km vẫn khoẻ như trâu sao?!”

Trưởng lớp cúi đầu ánh mắt cầu cứu nhìn Tưởng Thần, “Nhưng mà Tưởng Thần…”

“Đừng để cậu ta đi, cậu ấy còn có việc phải làm. Chưa kể, tay của Tưởng Thần như thế mà cậu lại bắt cậu ta tới đó làm việc nặng? Nếu xảy ra chuyện gì cậu bồi thường thế nào cho cậu ấy?”

Toàn trường ai cũng biết Tưởng Thần là hoạ sĩ nổi tiếng. Trưởng lớp nghĩ tới chuyện mình lôi kéo một hoạ sĩ đi làm việc nặng, liền cảm thấy xấu hổ. Bình thường y chỉ cảm thấy Tưởng Thần đối xử rất tốt với y. Nhưng lại hoàn toàn quên mất đối phương là người không cùng thế giới với mình.

“Thật xin lỗi.. cậu vừa rồi chắc khó xử lắm…”

Tưởng Thần gãi đầu, “Thật ra trong nhà tôi có việc bận, không phải tôi không muốn đi cùng cậu.”

“Nếu đã như vậy thì tôi đi cùng cậu ấy, được rồi hẹn gặp lại cậu.”

Tần Kiêu không kiên nhẫn liền kéo tay trưởng lớp, “Uy! Cậu còn đứng sững sờ ở đây làm gì?! Bao giờ thì xuất phát?”

Trưởng lớp ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tần Kiêu. Hắn rõ ràng có gương mặt đẹp trai như vậy, lúc nào cũng đối xử dịu dàng săn sóc cho nữ sinh viên. Nhưng vì sao hắn lại luôn thích gây khó dễ cho y chứ?!

“Đồ bốn mắt đáng ghét! Ngươi nhìn chằm chằm lão tử đến chảy nước miếng rồi kìa!”

“Tôi không…”

“Mau về phòng thu dọn đồ đạc! Khi nào thì đi?!”

“Cuối tuần…”

Chờ đến khi trưởng lớp rời đi, Tưởng Thần nhìn Tần Kiêu nói. “Mẹ cậu không phải vẫn luôn thúc giục cậu nghỉ hè trở về nhà sao?”

“Ai muốn về cái nơi quỷ quái đó chứ!” Tần Kiêu đeo tai nghe xoay người nằm lên giường. Tưởng Thần đành cười trừ, cậu sắp xếp quần áo bỏ vào vali xong liền gọi điện thoại cho Tưởng Chính Bắc.

“Ba ba, con thu dọn xong rồi. Vâng, lát nữa con sẽ về, không cần đâu, con tự bắt xe về là được. Dạ, hẹn gặp lại ba ba.”

Tuy đã nói Tưởng Chính Bắc không cần đến đây đón cậu. Nhưng khi Tưởng Thần kéo hành lý đi ra ngoài, cậu liền nhìn thấy chiếc Audi Sedan màu đen của hắn, “Ba ba?!”

Tưởng Chính Bắc rất hiếm khi mặc áo thung Polo. Hắn mang kính râm, dáng vẻ trang nhã thanh lịch. Thấy thế nào cũng giống như một quý công tử mới vừa từ sân bóng thư thái trở về. Hắn hấp dẫn vô số ánh mắt của nữ sinh viên xung quanh. Bọn họ không ngừng nhìn về phía bên này.

Tưởng Thần đi đến gần hắn nói, “Không phải con đã nói ba đừng tới sao.”

Tưởng Chính Bắc cầm lấy hành lý trong tay Tưởng Thần, ôm lấy cậu nói, “Ba không chờ được, ba muốn nhìn thấy bảo bối của ba.”

“…”

Tưởng Chính Bắc mở cửa xe để Tưởng Thần ngồi vào bên trong trước. Sau đó hắn đem hành lý của cậu để sau cốp xe. Vừa ngồi xuống ghế lái hắn liền nắm lấy cằm của Tưởng Thần, đem đầu lưỡi mình tiến vào bên trong khoang miệng, cướp đoạt hô hấp của cậu. “Ưhm.. ba ba.. đừng ở chỗ này…”

“Ngoan, không có ai nhìn thấy đâu.”

“Ừhm.. đừng…”

“Có nhớ ba không? Huh?”

Tưởng Thần thở gấp gáp nhỏ giọng nói, “Nhớ..”

Tưởng Chính Bắc lại cắn lên môi Tưởng Thần vài cái. Hắn đem mười ngón tay của mình đan xen với mười ngón tay của cậu. Tưởng Chính Bắc nhìn đôi mắt long lanh hoà lẫn với sự ẩn nhẫn của Tưởng Thần. Lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà buông người trong lòng ra, hắn khởi động xe hỏi, “Chúng ta đi ăn cơm trước chứ?”

“Dạ.”

“Con muốn ăn cái gì? Hay chúng ta đến nhà hàng Nhật Bản lần trước?”

“Ba quyết định đi.”

____________________________

Tần Kiêu độc mồm độc miệng quá =))))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.