Hổ Phụ

Chương 6



Trên bàn cơm ở Tưởng gia luôn diễn ra những cuộc chiến tranh không bao giờ có mùi thuốc súng. Bà Tưởng luôn bận rộn bày ra sự từ ái của mình trước mặt Tưởng lão gia tử. Tưởng Chính Bắc cũng không tức giận. Chờ đến khi Tưởng Thần ăn cơm xong, Tưởng Chính Bắc đem bánh ngọt hắn mua cho cậu để lên bàn. Hai anh em song sinh ở Tưởng gia nhìn thấy cảnh này liền ghen tị. Tưởng Hằng nhướng mày quay về phía Tưởng Thần nói. “Ca ca, em cũng muốn ăn bánh ngọt.”

Tưởng Thần do dự một chút, nhưng cậu vẫn cắt một nửa đưa cho Tưởng Hằng. Thời điểm cậu đưa bánh ngọt qua cho Tưởng Hằng, Tưởng Hằng liền chán ghét đẩy ra. Nó căn bản không thích ăn bánh ngọt, cái mùi vị ngọt ngọt chán ngấy này chỉ có nữ sinh mới thích. Ban đầu nó chỉ muốn để cho ông nội nhìn thấy sự keo kiệt của Tưởng Thần. Nhưng cho đến khi nhìn thấy miếng bánh ngọt rơi xuống mặt bàn, Tưởng Hằng liền ngây ngẩn cả người.

Tưởng Hạo thấy thế ngay lập tức lên tiếng giải thích. “Cho dù có thích ăn cũng không nên sốt ruột như vậy chứ. Xem đi, rớt xuống bàn rồi. Ca ca sắp tức giận, còn không mau xin lỗi.” Đạo lý đối nhân xử thế của Tưởng Hạo cay độc hơn Tưởng Hằng rất nhiều. Và nó cũng càng giỏi về việc đánh vào tâm lý của người khác.

Tưởng Hằng làm sao nguyện ý nói lời xin lỗi. Nhưng đối diện với Tưởng lão gia tử đang ngồi ở trước mặt. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của ông. Càng không cần nói đến Tưởng Chính Bắc, Tưởng Hằng căn bản không dám nhìn mặt hắn. Tưởng Hạo ở dưới bàn đá chân Tưởng Hằng. Tưởng Hằng không tình nguyện cúi đầu nói, “Ca ca thật xin lỗi, đều tại em không cẩn thận. Em mua một cái bánh khác đền cho anh.”

Tưởng lão gia tử hừ lạnh một tiếng, “Đừng có dùng tiền của cha ngươi mà đền bù.”

Tưởng Hằng vẻ mặt đau khổ nhìn mẹ nó. Chị dâu Tưởng gia ban đầu ôm thái độ xem kịch vui. Nhưng không nghĩ tới tên nhóc con Tưởng Thần này, thoạt nhìn nghèo kiếp xác nhưng ngược lại làm việc không có kẽ hở. Nhất định là do Tưởng Chính Bắc nói gì đó với nó.

“Tiểu Thần đừng giận, em trai của con còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Để bác ngày mai mua lại cho con một cái bánh khác có được không?”

Tưởng Thần cúi đầu chậm rãi lắc đầu, Tưởng Chính Bắc đau xót trong lòng nhìn cậu. Hắn liền đem Tưởng Thần ôm vào trong lòng, sau đó nói với chị dâu mình. “Chúng tôi ăn xong rồi, đi trước đây.”

“Aizz.. Chính Bắc..” Chị dâu nhà họ Tưởng nhìn Tưởng Chính Bắc xoay người rời đi. Sắc mặt nhất thời không tốt nói. “Cha nói xem, bất quá cũng chỉ là một cái bánh ngọt. Mấy đứa nhỏ nháo ầm ĩ thì thôi, Chính Bắc sao cũng vì vậy mà tức giận chứ.”

“Được rồi!” Tưởng lão gia tử đem chén trà trong tay đập mạnh lên bàn, con dâu nhà họ Tưởng cũng vì đó mà hoảng sợ.

Tưởng Hạo thấy thế nhanh chóng chạy đi, Tưởng Hằng không hiểu rõ nhưng vẫn chạy theo.

Tưởng Chính Bắc ôm Tưởng Thần trở về phòng, đem cậu thả lên ghế sô-pha. Hắn xoa xoa khoé miệng dính bánh ngọt của cậu. Tưởng Hằng từ nhỏ đã không thích ăn bánh ngọt. Vừa rồi làm như vậy đơn giản chỉ muốn khiến cho Tưởng Thần xấu mặt. Nhưng may mắn con của hắn đủ thông minh. Tưởng Thần ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn. “Ba ba.”

“Nếu đã ăn xong bánh ngọt rồi, ba ba có chuyện muốn nói với con.”

Tưởng Thần nghi hoặc nhìn hắn, phát hiện biểu tình của Tưởng Chính Bắc rất nghiêm túc. Cậu cũng theo đó không tự chủ được mà có chút khẩn trương.

Tưởng Chính Bắc vô cùng thân thiết vuốt khuôn mặt đang căng thẳng của cậu. “Đừng sợ, không phải chuyện lớn gì. Hậu khẩu của con đã được làm xong vào sáng nay. Về sau con là trưởng tôn của Tưởng gia, mặc kệ hai anh em chúng nó lúc trước như thế nào. Về sau con không cần sợ bọn họ, nếu xảy ra chuyện gì đã có ba ba ở sau lưng chống đỡ cho con.”

Tưởng Thần gật đầu, “Con không sợ bọn họ, ba ba, con biết Tưởng Hằng và Tưởng Hạo không thích con. Con cũng không thích bọn họ, con chỉ cần có ba ba là được rồi.”

“Con trai ngoan.”

Tưởng Chính Bắc xoa đầu cậu, nhìn vào đôi mắt long lanh như tích thuỷ của Tưởng Thần. Hắn chung quy vẫn luôn mềm lòng. Nghĩ đến đời trước, hắn buộc Tưởng Thần phải tự sát. Thời điểm đó Tưởng Thần suy nghĩ cái gì? Vứt bỏ sinh mệnh của mình chỉ vì muốn che giấu chứng cứ phạm tội để bảo vệ cho hắn. Trong lòng Tưởng Chính Bắc không ngừng rầu rĩ.

“Ba ba?”

“Có một số việc.” Tưởng Chính Bắc bước ra khỏi ký ức ngày trước, “Mặc dù có chút chậm trễ. Nhưng chuyện đến trường không thể chậm trễ. Ba ba đã liên hệ một trường học tốt cho con. Nhưng sát hạch vào trường đó không đơn giản. Ngày mai ba ba sẽ lấy tư liệu đến cho con xem. Con phải chăm chỉ ôn tập, cố gắng thi cho tốt có biết không?”

Tưởng Chính Bắc nói xong trong lòng tràn ngập thành tựu. Hắn nghĩ Tưởng Thần sẽ rất cao hứng. Dù sao trẻ con ở độ tuổi này vẫn luôn thích kết thật nhiều bạn bè ở bên ngoài. Đồng trang lứa nên cảm thấy vui vẻ đi. Nhưng biểu tình của Tưởng thần hiển nhiên lại không giống như hắn dự đoán. cậu cúi thấp đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi. “Làm sao vậy? Con không vui sao? Hay là không muốn đến trường?”

Tưởng Thần lắc đầu, “Ba ba, trường học có xa không?”

Khi còn ở nông thôn, cậu chung quy đều phải đi bộ một tiếng đồng hồ mới có thể đến trường học. Ông của cậu vì không muốn quấy rầy cậu học hành nên cho cậu trọ lại trường. Cũng bởi vì như vậy nên thời gian cậu ở bên cạnh ông càng ngày càng ít. Thẳng cho đến khi ông qua đời, cậu cũng là người cuối cùng được biết.

“Trường học không có xa nhà, mỗi ngày ba ba tan tầm sẽ đến đón con, thế nào?”

“Thật vậy sao?!”

Tưởng Chính Bắc gật đầu, hai mắt Tưởng Thần trong nháy mắt mở thật lớn. Trong giây phút này, Tưởng Chính Băc tuy cảm thấy vất vả một chút, nhưng lại vô cùng đáng giá.



Hiệu suất làm việc của Âu Tề rất cao. Cũng rất nhanh Tưởng Chính Bắc đã ngồi ăn cơm cùng với vài vị trong bộ giáo dục ở thành phố A. Bộ dáng bụng phệ quen làm việc nhẹ nhàng của đối phương khiến cho Âu Tề cảm thấy gai mắt. Y liền lôi kéo Tưởng Chính Bắc nhỏ giọng than thở. “Một đám ngồi không mà hưởng. Không biết đã cướp bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân. Cậu cẩn thận một chút. Những nhà chính trị này có thể còn đáng sợ hơn thương nhân nhiều.”

Tưởng Chính Bắc mỉm cười.

Âu Tề được sinh ra trong một gia đình kinh thương, nên y đã quen nhìn những thủ đoạn độc ác tàn nhẫn. Bởi vậy y đối với thương nghiệp tràn ngập sự chán ghét. Càng đối với những kẻ làm chính trị lợi dụng chức quyền để mưu tính tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân lại càng thêm khinh thường. Nếu không phải vì Tưởng Chính Bắc mở miệng. Cả đời Âu Tề có lẽ không bao giờ ngồi cùng một bàn cơm với những kẻ này.

“Tưởng thiếu gia tuổi trẻ tài cao, nghe nói hiện giờ đã làm phó tổng tài ở tập đoàn Tưởng Thị. Chỉ sợ sau này Tưởng Thị nhất định thuộc về cậu ah’.”

Trong số đó có một người đàn ông mặt tròn tai to đem Tưởng Chính Bắc nhận thành Tưởng Chính Đông. Không hỏi liền mở miệng nói. Những người xung quanh liền biến đổi sắc mặt đánh giá Tưởng Chính Bắc. Nhìn thần sắc của hắn vẫn như bình thường, cũng không tiện tức giận.

“Ông vẫn chưa uống rượu mà đã say rồi. Vị này chính là nhị thiếu gia của tập đoàn Tưởng Thị, Tưởng Chính Bắc. Cậu ấy mới từ nước ngoài du học trở về.”

Người nọ vỗ đầu có chút ngượng ngùng, “Xin lỗi, đầu óc của tôi đúng là không tốt, Tưởng thiếu gia đừng trách cứ.”

“Như thế nào có thể chứ.” Tưởng Chính Bắc cười rót trà cho đối phương. Nếu là đời trước, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được mình sẽ làm ra chuyện gì. Vì để Tưởng Thần vào được Nhất Trung, hắn đành nén giận. “Ngồi ở đây ngoại trừ Âu Tề ra. Các bác các chú đều là trưởng bối của cháu. Cháu xin kính các vị một ly.” Hắn nói xong liền cầm ly rượu trước mặt uống cạn một hơi.

“Tưởng thiếu gia quả nhiên là người sảng khoái.” Tất cả mọi người đối ẩm uống một ly. “Nghe nói con của thiếu gia năm nay mười hai tuổi?”

“Phải.”

Về phần mẹ của đứa nhỏ này là ai, vì sao ngay từ đầu không ở Tưởng gia. Những vấn đề như vậy tất cả đều tránh đi. Chuyện của hào môn thế gia nói đơn giản chính là vì tiền. Nói phức tạp chính là vì lợi ích to lớn từ những mối quan hệ đan xen.

“Nghe cháu Âu nói Tưởng thiếu gia muốn để cho cháu nhập học ở Nhất Trung?” Ngữ khí của người đàn ông mặt tròn tai to mang theo chút khinh bỉ. Đại khái cảm thấy những đứa trẻ đến từ gia đình hào môn có bao nhiêu đứa thích học hành. Gã đánh giá biểu tình của Tưởng Chính Bắc, ánh mắt mang theo chút tính toán. Tưởng Chính Bắc ở trong lòng chán ghét, nhưng ở ngoài mặt chỉ có thể nén giận.

“Đúng thật từng có dự định này.”

“Tưởng thiếu gia có thể vẫn chưa hiểu rõ lắm, Nhất Trung của chúng ta là trường học xuất sắc đứng đầu thành phố. Chính là bởi vì tiêu chuẩn tuyển nhận học sinh hằng năm rất nghiêm ngặt. Hơn nữa hiệu trưởng của Nhất Trung cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Nghe nói ông ấy có người chống lưng ở uỷ ban. Cho nên chúng tôi cũng phải khiêm nhượng ông ta vài phần. Nếu thành tích của cháu nó không tệ lắm thì vẫn còn có chút khả năng.”

Nghe nói như thế, Tưởng Chính Bắc biết chuyện này vẫn còn đường sống. Hắn liền rót vài ly rượu cho bọn họ. Âu Tề ngồi ở một bên nhìn. Chung quy cảm thấy người trước mặt đã không còn giống với Tưởng Chính Bắc mà y quen biết trước kia nữa. Không còn là thiếu niên vì không hài lòng một câu nói của người khác mà đem đối phương đánh đến đầu nở hoa. Hắn mặc một thân tây trang, ở tiệc rượu cùng với những nhà chính trị dây dưa. Cũng chỉ vì muốn cho đứa con của hắn đến ngôi trường danh tiếng nhất.

“Chuyện này đành làm phiền các vị.”

“Tưởng thiếu gia hôm nay đã cho mấy lão nhân chúng ta mặt mũi rồi. Việc chúng ta có thể làm tất nhiên sẽ làm.”

Hai chân Tưởng Chính Bắc khi đứng lên có chút vô lực. Tửu lượng của hắn cũng không tồi, nhưng năm sáu người này thay phiên công kích khiến hắn không thể chống đỡ. Tưởng Chính Bắt dựa lên người Âu Tề, hai mắt hắn đều đã đỏ lên.

“Nhìn tôi làm gì?” Tưởng Chính Bắc nắm chút tóc của Âu Tề.

Âu Tề mỉm cười, nhéo mặt Tưởng Chính Bắt rồi nói, “Muốn kiểm tra xem cậu có phải là Tưởng Chính Bắc không hay là tên lừa đảo nào đó đang đeo mặt nạ da người.”

“Ha ha.” Tưởng Chính Bắc biết tính cách thay đổi quá lớn của hắn khẳng định sẽ khiến cho Âu Tề sinh ra lòng nghi ngờ. May mắn hắn có vài năm du học ở nước ngoài. Vỗ vai Âu Tề, Tưởng Chính Bắc nghiêm mặt nói. “Tôi trước kia nằm mơ thấy một giấc mộng. Mơ thấy kết cục của mình cửa nát nhà tan, thê ly tử tán. Cho nên khi tôi tỉnh lại liền nói với bản thân mình rằng, như vậy không được, tôi phải sống thật tốt.”

“Cậu cho cậu là Lữ Đồng Tân ah’? Còn có giấc mơ hoàng lương nữa.” Âu Tề dĩ nhiên không tin lời hắn. Y khẳng định Tưởng Chính Bắc đã trải qua chuyện gì đó ở nước ngoài. Cư nhiên có thể đem một thiếu niên có nhiều góc cạnh sắc bén như vậy mài dũa thành bộ dạng như hiện giờ. Không biết Thư Lãng khi trông thấy hắn sẽ nghĩ như thế nào.

“Tôi phải về nhà, việc này cậu giúp tôi xem chừng. Xong việc tôi mời cậu ăn cơm.”

“Có cơ hội thì cho tôi gặp đứa con trai bảo bối của cậu đi.” Âu Tề đỡ Tưởng Chính Bắc ngồi vào trong xe taxi. Sau khi nói địa chỉ, đột nhiên y nói với hắn một câu. “Tôi đã nói với Thư Lãng là cậu về nước rồi. Cậu khi nào rãnh hẹn gặp cậu ấy đi.”

Ý thức của Tưởng Chính Bắc không quá rõ ràng, hắn qua loa gật đầu. “Cậu sắp xếp đi.”

_____________________

(*)Lữ Đồng Tân (hay là Lã Động Tân) là một vị thần trong số Bát Tiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.