Hổ Phụ

Chương 8



Khu trung tâm mua sắm của tập đoàn Vạn Lệ được dự tính sẽ mở cửa vào đầu tháng mười. Cũng vừa lúc đến mùa khuyến mãi nhân dịp lễ quốc khách, nên Duyệt Gia cũng theo đó mà bận rộn.

Sáng sớm thư ký đã gõ cửa phòng làm việc của Tưởng Chính Bắc. “Quản lý.”

“Chuyện gì?”

“Là như thế này, tiểu Lý ở bộ phận chúng ta nói tháng sau phải về quê kết hôn nên muốn từ chức…”

Tưởng Chính Bắc mười ngón tay giao nhau ngẩng đầu nhìn cô, “Kết hôn có thể xin nghĩ một thời gian, vì sao muốn từ chức?”

“Hình như nghe nói nhà cô ấy xảy ra chuyện gì đó. Đoán chừng về sau sẽ ở lại quê nhà không trở về đây nữa. Cho nên cô ấy nhờ tôi đến nói với quản lý một tiếng, hỏi ý của ngài.” Thư ký nhỏ giọng nói, sợ đắc tội với Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc đang lo không có lý do tuyển nhân viên mới, chuyện này ngược lại là cơ hội tốt của hắn.

“Nếu như thế thì tính tiền lương tháng này cho tiểu Lý, để cô ta về nhà đi.”

“Nhưng trước mắt hiện giờ chúng ta đang cần dùng người. Tháng sau là lễ quốc khách, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa chuẩn bị.”

“Thế thì cô liên hệ với bộ phận nhân sự đi, nói tôi muốn tuyển thêm vài nhân viên mới, càng nhanh càng tốt.”

“Vâng.”

Bởi vì ngày hôm qua lão gia tử cố ý nói một chút chuyện trong công ty để thăm dò hắn. Nên hiện giờ Tưởng Chính Bắc muốn tìm hai thanh niên trẻ tuổi một chút, đi theo hắn ra ngoài thành lập công ty.

Khu trung tâm mua sắm Duyệt Gia vẫn rất náo nhiệt. Mặc dù

chỉ mới vài tuần, nhưng đã có không ít người tới. Tưởng Chính Bắc nhìn số lượng sản phẩm trước mặt. Thẩm tra giá cả cùng đối chiếu với lượng tiêu thụ. Những đồ dùng hằng ngày và thực phẩm được tiêu thụ rất nhanh. Tuy giá cả đều rẽ, nhưng chung quy vẫn thu vào không ít tiền lời.



Hai cổ phiếu trong tay hắn gần đây cũng lên giá không tệ. Tưởng Chính Bắc tính toán một chút. Tiền thuê một cái xưởng có vẻ đủ dùng. Nhưng tiền mua nguyên liệu vẫn phải tích luỹ.

Đến giữa trưa, Tưởng Thần đúng giờ gọi điện đến. Tưởng Chính Bắc nghe thấy tiếng chuông di động, tâm tình cảm thấy thật vui sướng.

“Ba ba.”

“Ăn cơm chưa?”

“Con ăn rồi, thầy còn dạy con lột tôm, con hiện giờ đã biết lột.” Giọng nói của Tưởng Thần mang theo chút hưng phấn. Tưởng Chính Bắc thấy bé vui vẻ cũng trầm tĩnh lại. “Ba ba, thầy nói con nhất định có thể thi đậu vào Nhất Trung.”

“Ba ba cũng tin tưởng con không thành vấn đề.”

Tưởng Thần đứt quãng đem sinh hoạt từ sáng đến giờ của bé kể lại cho Tưởng Chính Bắc nghe. Thuận tiện nói một chút kế hoạch muốn làm vào buổi chiều. Cuối cùng bé vẫn lưu luyến không muốn cúp điện thoại. “Ba ba, ba ba hôm nay sẽ trở về đúng giờ chứ?”

“Đương nhiên, ba ba phải về nhà kiểm tra thành quả học tập của con. Hiện giờ mau chóng chăm chỉ học hành với thấy giáo đi, có biết không?”

Tưởng Thần buồn bả nói một câu, “Ba ba hẹn gặp lại.”

“Ừ.”

Đều đã nói tạm biệt, nhưng Tưởng Thần một hồi lâu mới chậm rãi cúp điện thoại. Tưởng Chính Bắc cầm di động vẫn chưa buông xuống, điện thoại lúc này đột nhiên lại vang lên. “Bảo bối còn có chuyện gì sao?”

“Ai u! Tên kia, cậu đang nói chuyện với ai mà thanh âm mềm mỏng như vậy? Hại tôi còn tưởng mình gọi lộn số!” Tưởng Chính Bắt nhìn thoáng qua tên người gọi, là Âu Tề. “Để tôi đoán xem, có phải là người tình mới của cậu không?”

“Là Tưởng Thần, nó mới gọi điện thoại cho tôi.”

Âu Tề sửng sốt, chung quy cảm thấy cậu bé Tưởng Thần này rất có ma lực. Có thể khiến cho Tưởng Chính Bắc, một tên dã thú biến thành sủng vật dễ bảo. “Khụ khụ, hôm nay có thời gian không?”

“Làm gì?”

“Gặp Thư Lãng ah’, không phải đã nói với cậu rồi sao?” Thanh âm của Âu Tề có chút kinh ngạc. Không ngờ cái tên trời đánh này tối ngày hôm qua căn bản không có nghe mình nói gì. “Vị thầy giáo kia cũng là do Thư Lãng tuyển chọn, cậu dù sao cũng phải cảm ơn người ta chứ.

Thanh âm trong điện thoại im lặng một hồi, “Cuối tuần đi…”

Hắn không phải không muốn gặp Thư Lãng. Nhưng bởi vì hắn vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Đời trước người kia hận không thể nào dồn hắn vào con đường chết. Hai người đấu đá nhau cả đời. Cuối cùng Thư Lãng tự tay đem hắn lên đoạn đầu đài. Đối mặt với Thư Lãng, Tưởng Chính Bắc thuỷ chung vẫn vô pháp vượt qua chướng ngại tâm lý trong lòng.

“Vậy cuối tuần đi. Đúng rồi, chuyện đến trường của con cậu cũng gần xong rồi. Cuối tuần cậu nhớ dẫn con cậu tới cho chúng tôi xem thử. Rốt cuộc là bảo bối gì mà lại che chở như vậy.”

“Nó hơi nhát, cậu đừng có doạ nó.”

Âu Tề đề cao thanh âm, “Được rồi, tôi biết mà.”



Diệp Phong xem xét bài thi trong tay mình, rồi nhìn hai mắt đang loé sáng của Tưởng Thần gật đầu. “Cũng không tệ lắm.”

“Em hiện giờ có thể vào Nhất Trung được không?”

“Chưa được.” Diệp Phong tuy là một người có chút cao ngạo, nhưng làm việc rất nghiêm túc. Cũng không hy vọng đứa trẻ này quá tự mãn. Nhưng khi hắn nhìn thấy Tưởng Thần cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống đất, vẫn không đành lòng nói thêm một câu. “Kém một chút thôi.”

“Thầy ah’, Nhất Trung là trường học như thế nào? So với trường học của Tưởng Hằng và Tưởng Hạo lợi hại hơn sao?”

Diệp Phong hừ lạnh, “Trường học của chúng nó so với Nhất Trung kém xa. Cái loại trường học chỉ cần tiền liền có thể nhập học đó thì có ý nghĩa gì chứ. Bất quá giống như công viên trò chơi thôi.”

“Công viên trò chơi?” Tưởng Thần hiển nhiên đã hiểu sai trọng điểm. Cái nơi thường thấy trên TV đó chơi rất vui sao?

“Thật là, nếu em thi đậu Nhất Trung thầy dẫn em đi.”

“Cảm ơn thầy.”

Tưởng Thần đem sách giáo khoa mở ra, chỉ cần thi đậu Nhất Trung. Chẳng những ba ba sẽ vui vẻ, mà thầy Diệp cũng sẽ dẫn mình đi ra ngoài chơi. Tưởng Thần suy nghĩ một chút liền tràn ngập nhiệt huyết.

Diệp Phong nhìn vẻ mặt dễ dàng thoả mãn của Tưởng Thần. Liền nhớ đến khi hắn còn nhỏ, vì một viên kẹo mà cố gắng học để đứng nhất lớp. Nhưng cảm giác khi vận mệnh bị người ta nắm giữ trong tay. Diệp Phong hiện giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy chán ghét trong lòng. Nếu không phải có người đó ở bên cạnh, chỉ sợ Diệp Phong hắn đã sớm trở thành kẻ lang thang.

Đinh linh linh ——

“Thư tiên sinh, ngài thật đúng giờ kiểm tra ah’. Tôi là thầy giáo chứ không phải gián điệp. Ngài còn như vậy nữa tôi thật sự kiềm chế không được ah’.”

Thanh âm ôn nhu của Thư Lãng vang lên. “Tôi không phải gọi cậu để hỏi việc đó. Tối nay tới nhà tôi ăn cơm.”

“Sao vậy?” Nhận thấy có cái gì đó không đúng, Diệp Phong trầm giọng hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là hôm nay có người tặng cho tôi một chai rượu ngon muốn tìm cậu uống một chút.”

Diệp Phong nắm chặt điện thoại, “Thư Lãng, anh đừng có chơi trò người điên với tôi. Anh muốn gì thì tự đi hỏi thẳng Tưởng Chính Bắc. Đừng có trốn ở trong nhà đòi sống đòi chết như thế. Anh nghĩ tôi là chỗ giải quyết tình cảm của anh sao?!”

“Ha hả, tôi không cảm thấy thế, chỉ là muốn cùng cậu nói chuyện thôi.”

Diệp Phong nghe giọng nói ôn nhu của Thư Lãng, biết hắn không thể lay chuyển được y. Đành chờ đến buổi chiều Tưởng Thần kết thúc buổi học, trực tiếp lái xe đến đó. Trước khi Diệp Phong đi, Tưởng Thần còn kéo tay hắn, tặng hắn một bức tranh, “Thầy nhớ lái xe cẩn thận.”

Diệp Phong nhìn chằm chằm bức hoạ trong tay một hồi. Nhưng không nói gì, đứa nhỏ này thật là một đứa trẻ ngoan.

Thư Lãng ở phía đông có một căn hộ, từ sau khi ra riêng cho đến bây giờ y hầu như vẫn luôn ở đó. Diệp Phong mở cửa đi vào, đúng lúc đối phương đang bận rộn ở trong bếp làm cơm. Một tay cầm cán chảo, một tay cầm xẻng, nhìn dáng vẻ rất thành thạo.

“Cậu đến rồi ah’, trên bàn có nước hoa quả đó. Nếu đói bụng thì uống một chút đi.” Vẻ ngoài của Thư Lãng có chút âm nhu. Hiện giờ còn đeo một cái tạp dề trên người, nhìn thật giống một tiểu thụ đáng yêu, mảnh mai mang theo mị hoặc. Khiến cho người ta có cảm giác như một cô vợ nhỏ.

Diệp Phong cầm lấy chai rượu ở trên bàn, rồi quay đầu đánh giá Thư lãng. Trong lòng hắn rất không thoải mái. Đồ ăn rất nhanh được dọn lên bàn, bốn món ăn, một món canh. Thư Lãng dọn chén đũa xong liền ngồi xuống đối diện với Diệp Phong, rót cho hắn một ly rượu.

“Đậu phụ mapo[1] với rượu champagne, anh thật có khẩu vị.”

Thư Lãng cười có chút yếu ớt, “Không vui sao?”

“Không thích.”

“Cậu đúng là rất thẳng thắng ah’, an ủi tôi một chút sẽ chết sao?”

Diệp Phong chọc chọc vào đĩa rau xanh bên cạnh, gắp một miếng bỏ vào trong miệng nhai. “Sẽ chết.”

Thư Lãng giống như đang đau xót, thở dài một hơi. “Haizz.. tôi đúng là kết bạn với một người vô ý.”

Cuối cùng hai người vẫn ăn sạch món đậu phụ mapo. Diệp Phong tự giác đi vào nhà bếp rửa bát đũa. Thời điểm cậu đi ra Thư Lãng đang ôm điện thoại ngồi trên ghế sô-pha, vẻ mặt chán chường. “Diệp Phong, hắn nói cuối tuần muốn gặp tôi.”

Diệp Phong xoay thắt lưng, một tiếng “rắc” vang lên. Thật là ccmn đau muốn chết.

______________________

[1] Đậu phụ mapo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.