Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 440: Ăn chút đồ ăn trước đi!



Trải qua nửa giờ điều chỉnh, cảm xúc Diêm Thiền cũng dần dần ổn định lại.

Nhìn thấy Lâm Vũ và Tiền Vạn Kim đang cố gắng tìm đường ra, cô ấy dần dần được truyền cảm, ngọn lửa hy vọng lại nhen nhóm trong lòng, cô ấy bắt đầu tìm kiếm lối thoát.

Nơi này thật sự quá lớn, bọn họ tìm rất cẩn thận.

Cho đến khi bụng ba người đều đói kêu ùng ục, bọn họ cũng chưa kiểm tra xong.

“Ăn chút đồ ăn trước đi!”

Lâm Vũ dừng lại, nhìn hai người cười ha hả: "Sức lực dư thừa, chúng ta mới có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng!"

Diêm Thiền ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt uể oải lắc đầu: "Tôi ăn không vô.” Tiền Vạn Kim thoáng nghĩ, cũng lắc đầu theo: "Tôi nghĩ đến chuyện ghê tởm kia đã bưồn nôn, thật sự ăn không nổi, cho dù ăn cũng sẽ ói ra, quá lãng phí.”

“Ăn, tất cả phải ăn cho tôi!" Lâm Vũ đột nhiên nâng cao giọng, trừng mắt nhìn hai người nói: "Đừng

tưởng rằng tôi không biết trong lòng hai người đang suy nghĩ cái gì! Hai người không ăn để giữ đồ ăn cho tôi.”

Bụng của bọn họ đã đói đến mức kêu ùng ục cả lên, làm sao có thể không muốn ăn!

Chưa kể hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm tuyệt vọng hoàn toàn, cho dù là thời điểm tuyệt vọng hoàn toàn thì hai người cũng không cần thiết phải hy sinh mạng sống để đổi lấy hy vọng sống sót cho anh.

Bị Lâm Vũ nhìn thấu suy nghĩ, hai người nhất thời cười xấu hổ.

Dưới sự thúc giục của Lâm Vũ, ba người ngồi cùng một chỗ, lấy lương khô trong túi ra ăn.

Bọn họ đều không dám ăn quá no, chỉ cần ăn đến mức không còn đói bụng là được.

Còn không biết sẽ mắc kiệt ở đây bao lâu, lúc cần ăn thì phải ăn, lúc cần tiết kiệm cũng phải tiết kiệm.


Ở chỗ này chịu đựng hơn một ngày rưỡi, hy vọng bọn họ còn sống rời đi càng lớn hơn một chút.

Sau khi nghỉ ngơi đơn giản một lúc, ba người lại chia nhau tìm kiếm.

Mỗi một chỗ ở đây bọn họ đều không bỏ qua, ngay cả hài cốt phía dưới mặt đất cũng sẽ cẩn thận kiểm tra một lượt.

Lúc bọn họ đàn cẩn thận kiểm tra, thời gian cũng đang trôi qua từng phút từng giây.

Thời gian dài sau đó, bọn họ đều đang cố gắng tìm đường ra.

Mậệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì bổ sung chút thể lực, sau đó lại tiếp tục kiểm tra.

Bọn họ không ngừng tìm kiếm đường ra, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ cách nào có thể rời đi.

Khi thức ăn và nước uống đã bắt đầu cạn kiệt, bọn họ đã không biết mình nán lại ở đây bao nhiêu ngày rồi, chỉ biết là bọn họ đã kiểm tra mỗi một chỗ ở đây rất nhiều lần.

Nhưng đáng tiếc, không có bất kỳ chỗ nào giống như đường ra!

Kiệt sức về thể chất lẫn tinh thần, Diêm Thiền lại cảm thấy tuyệt vọng.

Tiền Vạn Kim hiện tại cũng không khá hơn chút nào.

Chỉ là, tuyệt vọng của anh ta chỉ để trong lòng mà không có biểu hiện ra ngoài.

Chỉ có Lâm Vũ, vẫn luôn tràn đầy hy vọng.

Dường như tất cả những điều vô ích trước đó cũng không ảnh hưởng đến tâm lý của anh một chút nào.

Ba người lại ngồi xuống nghỉ ngơi, Lâm Vũ từ trong túi lấy ra lương khô còn sót lại đưa cho Diêm Thiền, nhưng Diêm Thiền không nhận, chỉ nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, cười khổ nói: "Nếu như chúng ta thật sự bị nhốt chết ở đây, anh sẽ trách tôi không?”

Trong khoảng thời gian này, cô ấy vẫn luôn đói nửa bụng.

Hiện tại, cô ấy đã gầy đi rất nhiều, hốc mắt cũng hơi lõm xuống.

Trạng thái tỉnh thần của cô ấy càng tệ hơn.

“Cô không phải đang nói nhảm à?”

Lâm Vũ mạnh mẽ nhét lương khô vào tay cô ấy, trừng mắt nói:

"Diêm đại tiểu thư cô không trách tôi, tôi đã cảm ơn trời đất rồi, tôi nào dám trách cô!"

Nếu không phải vì giúp Lâm Thiển lấy được thuốc cứu mạng, cô ấy cũng không lưu lạc đến tận đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.