Trong vườn hoa của biệt thự có một cây thông Noel rất to, ánh đèn màu sáng nhấp nháy suốt đêm. Hà Thanh Ảnh cô độc đứng ở bên ngoài lan can sắt, áo khoác và khăn quàng cổ miễn cưỡng chắn được cơn gió lạnh. Cô buộc tóc ra phía sau, trên trán rủ xuống mấy lọn tóc, bay qua bay lại giữa hai mắt.
Hai giờ trước, cô nhìn thấy chiếc xe BMW chở Cốc Thu Sa và Vọng Nhi quay về, chắc là họ đã đến nhà thờ để tham gia lễ Missa tập thể. Khóm cây giúp cô ẩn giấu khuôn mặt, vừa mới bước ra ngoài để đối diện với cửa sổ nhà Cốc gia. Giống như mấy hôm trước vào sinh nhật của Vọng Nhi, cô không nhận được lời mời của Cốc Thu Sa, chỉ có thể đứng ở bên ngoài, hy vọng nhìn thấy con trai dù chỉ trong chốc lát.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vọng Nhi, là ngày 19 tháng 12 năm 1995, ở trong phòng đẻ của bệnh viện trung tâm Zhabei. Giữa tiếng khóc đau đớn như xé gan xé ruột, Hà Thanh Ảnh gần như hôn mê, bên tai vang lên tiếng khóc của đứa bé mới sinh.
“Là bé trai!” Y tá đỡ đẻ dịu dàng nói.
Hà Thanh Ảnh bật khóc.
Cô cố gắng mở to mắt, nhìn vào chiếc đèn phẫu thuật vô ảnh, thốt ra tiếng nói yếu ớt: “Để... để... tôi nhìn nó!”
Một bé trai gào khóc thật to, vừa mới được rửa đi những vết máu, khuôn mặt trông hơi nhạt nhòa, chỉ có đôi mắt khẽ mở ra, nhìn mẹ mình với ánh mắt kỳ lạ.
Hà Thanh Ảnh nảy ra một suy nghĩ hoang đường - nó đang nghĩ gì vậy? Tại sao nó lại khóc thương tâm như vậy? Như thể mang theo một mối oán hận không nói được thành lời?
Mặc dù ra sớm vài tuần, nhưng lại không cần ở trong lồng ấp quá lâu, các y tá đều nói đứa bé này thật là may mắn, khỏe mạnh hơn những đứa bé bị đẻ non khác nhiều. Tư Minh Viễn lần đầu tiên làm bố, liên tục thơm con trai, còn đặc cách cạo nhẵn nhụi râu ria trên mặt mình. Ông bà ngoại cũng bận rộn nhưng rất vui mừng. Tư Minh Viễn đi đến đồn công an đăng ký hộ khẩu cho con trai, tên là do Hà Thanh Ảnh đặt. Lúc mang thai, ngày nào cũng nhìn qua cửa sổ ra phía xa xa, như thể có một thứ thanh âm nào đó đang gọi cô, thế nên chọn một cái tên đơn giản: Vọng - Tư Vọng.
Chỉ mấy hôm là lại chuyển về nhà, là ngôi nhà cũ mà bố mẹ Hà Thanh Ảnh để lại, gia đình ba người vẫn có thể ở tạm được. Cô nghỉ ngơi bốn tháng rồi lại quay trở lại bưu điện làm việc. Thu nhập của cô nhiều hơn chồng, trang phục ăn mặc cũng khá được, thỉnh thoảng còn có thể dùng những đồ mỹ phẩm chính hiệu. Trên giá sách của cô có cả một dãy là sách của Trương Ái Linh, nhưng không phải chỉ là để làm đồ trang sức.
Chồng cô làm việc ở xưởng gang thép trên đường Nam Minh. Bảy rưỡi sáng hàng ngày đi làm, trước khi trời tối thì về nhà đúng giờ. Ngoài việc uống rượu với đồng nghiệp, rất ít khi có mối quan hệ xã giao ngoài xã hội. Thường ngày, anh cũng chỉ hút thuốc lá hiệu Mẫu đơn, không đọc bất cứ thứ gì ngoài báo. Anh ta có dáng người cao to lừng lững, nhìn trông có vẻ hơi thô lỗ, không biết liệu có di truyền cho con trai hay không? Trong nhà chỉ có một chiếc ti vi màu trong nước sản xuất, còn có một đầu video của Nhật. Anh ta lúc rảnh rỗi thì thường xem video ở nhà, thường là những bộ phim hành động của Mỹ, thỉnh thoảng cũng có phim cấp 3 của Hong Kong. Vốn không hề để ý xem con trẻ có lén nhìn hay không.
Hà Thanh Ảnh không mấy khi để ý đến anh ta, tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào cậu con trai. Cô rất ít khi qua lại với họ hàng nhà đẻ của mình, xem ra hoàn toàn hòa nhập với gia đình nhà chồng, mối quan hệ với bố mẹ chồng cũng tương đối hòa hợp, hoàn toàn không có mâu thuẫn thường xảy ra trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Ba năm sau, Vọng Nhi trở thành một đứa bé trai khỏe mạnh, đáng yêu, được mẹ đưa đến nhà trẻ. Những đứa bé mới bị đưa đi gửi trẻ đều khóc thảm thiết, cô không nỡ giao con trai mình cho cô giáo. Cô giáo ở nhà trẻ là một cô gái nhỏ, thường khen ngợi Vọng Nhi là đứa trẻ ngoan nhất, thông minh nhất. Cậu cũng thích được cô giáo ôm, trèo lên đôi vai mềm mại của cô, ngửi mùi nước hoa trên tóc cô. Cô thỉnh thoảng cũng phàn nàn với Hà Thanh Ảnh, nói rằng cậu bé trai thường xuyên thơm lên mặt cô, đôi khi khiến cô cảm thấy ngại ngùng.
Trước cửa nhà có một cây hòe cao lớn, có một tổ chim ở trên ngọn cây, mỗi sáng sớm đều gây ồn ào khiến mọi người tỉnh giấc. Tư Minh Viễn trồng hoa quỳnh ở bệ cửa sổ, mỗi năm nở ra hai ba tiếng đồng hồ, cánh hoa đặt ở dưới gối con trai, cả đêm mùi hương thơm bầu bạn cùng nó đi vào giấc ngủ. Chiếc giường nhỏ đặt ở một góc phòng khách, bên tường bày đầy đồ chơi, còn có cả những cuốn sách thiếu nhi mẹ mua cho. Mặc dù cậu chưa bao giờ hào hứng, cũng không thích xem phim hoạt hình ngoài “Slam Dunk[12]” Hà Thanh Ảnh cảm thấy rất kỳ lạ, đứa trẻ đang còn nhỏ thế này thì không nên thích những thứ đó. Tiếp đến là một bộ phim hoạt hình cũ “Thiên thư kỳ đàm”. Mỗi lần nhìn thấy thần tiên Viên Công bị bắt về thiên đình, đứa bé này đều khóc lóc thảm thiết.
Năm 2000, Vọng Nhi 5 tuổi, cao hơn một mét, các nét trên khuôn mặt càng lúc càng rõ ràng, dần dần đã thoát ra khỏi dáng vẻ búng ra sữa của đứa bé con. Tất cả mọi người đều khen cậu đẹp. Cậu chưa bao giờ kén chọn đồ ăn, những đồ ăn dù có tệ đến đâu đều có thể nuốt trôi. Trong thời đại này, như vậy cũng có thể coi là hiếm có. Mặc dù Hà Thanh Ảnh cũng cố gắng hết sức để đáp ứng được yêu cầu của con trẻ.
Một năm nay, đơn vị của Tư Minh Viễn bị phá sản, giải thể, chỉ nhận được mấy vạn tệ coi như về một cục, trở thành người thất nghiệp. Anh ta ở trong nhà cảm thấy rất không vui, chơi cổ phiếu và xem đĩa phim, chẳng bao lâu thì bị lỗ nặng, cổ phiếu từ 18 tệ rớt xuống còn 8 tệ. Ví tiền của anh ta càng ngày càng mỏng, vốn dĩ có thể đưa con trai đi mua mô hình xe ô tô, giờ chỉ còn có thể ngắm ở trong tủ kính. Có người giới thiệu anh đi làm bảo vệ, mới đi làm có mấy ngày đã cúi đầu trở về, nói là gặp người quen cảm thấy mất mặt. Tối nào anh ta cũng đi đánh mạt chược, thường xuyên về nhà lúc 2, 3 giờ sáng, làm cho cậu con trai đang ngủ say bị tỉnh giấc, rồi lại dẫn đến một trận cãi cọ kịch liệt với Hà Thanh Ảnh.
Chồng không có thu nhập, sức khỏe của bố mẹ chồng ngày càng yếu, tất cả chi tiêu của cả gia đình đều dồn lên vai một mình Hà Thanh Ảnh. Nhưng cô cũng chỉ là nhân viên thu ngân của bưu điện, dựa vào chút tiền lương thì cũng chỉ miễn cưỡng sống qua ngày. Vốn dĩ bất luận gặp phải điều phiền não nào, Tư Minh Viễn vẫn luôn rất kiên nhẫn đối với con trai, đặt con trai lên xe đạp chở đi chơi khắp nơi, khu vui chơi Cẩm Giang đã đi đến vô số lần. Đánh cờ là một sở thích trong số những sở thích ít ỏi của anh ta, cờ tướng, cờ vua, cờ vây... Nhưng bất luận là cờ gì, Tư Vọng cũng nhanh chóng trở thành cao thủ, không ai có thể thắng được cậu.
Nhưng rồi, Tư Minh Viễn càng lúc càng rời xa con trai, mỗi lần về nhà cũng không còn ôm nó nữa, chỉ đứng bên cửa hút thuốc một mình, hút hết điếu này đến điếu khác, cho đến khi gạt tàn đã đầy ắp cũng không cảm nhận thấy. Từ trước anh ta không bao giờ uống rượu ở nhà, bây giờ thì lại uống nửa cốc rượu trắng cùng với cơm. Khi anh ta miệng đầy hơi rượu kêu thét, dùng ánh mắt lạnh như sắt nhìn chằm chằm vào con trai, Hà Thanh Ảnh cảm thấy vô cùng căm ghét.
Anh ta coi con trai là kẻ địch sao? Hay là có một sự sợ hãi nào đó?
Có phải là vì xem nhiều phim kinh dị Mỹ hay không? Có một bộ phim điện ảnh do Gregory Peck diễn xuất, vốn dĩ là một gia đình bình thường, đột nhiên phát hiện ra đứa bé khác với những đứa trẻ bình thường khác, khí chất phi phàm, thông minh hơn người, người lớn còn không bì kịp, chỉ có thể ngoan ngoãn làm nô lệ cho nó - đứa bé này là dị chủng, nó có một sức mạnh tà ác bẩm sinh, sẽ đem lại quyền lực vô tận, cũng khiến cho bố mẹ gặp phải tai họa bi thảm, thậm chí gây nguy hại cho toàn nhân loại.
Vào một đêm mưa lớn, Hà Thanh Ảnh vẫn còn trực ca tối ở cơ quan, Tư Minh Viễn vẫn ra ngoài uống rượu và đánh mạt chược như thường lệ, khi trở về nhà phát hiện ra con trai đang mở Vcd xem phim “Kích thích 1995”, anh ta giáng cho con trai một cú tát.
Hà Thanh Ảnh tan ca về nhà nhìn thấy vết năm đầu ngón tay hằn rõ trên mặt Vọng Nhi, Tư Minh Viễn mặt mày ủ rũ đứng một bên run rẩy. Cô điên cuồng tát cho chồng một cái, ôm con trai vào lòng, vuốt ve khuôn mặt của cậu và nước mắt trào ra. Tư Minh Viễn không nói gì, cúi đầu lao ra khỏi nhà, đập cửa đánh “thình” một tiếng. Nửa khuôn mặt của con trai đã sưng vù, cô chửi rủa chồng là súc sinh, nhìn thấy dưới ánh đèn đường trong đêm mưa ở phía ngoài cửa sổ, thấy chồng mình lao chạy như điên, trong miệng còn hét ra những câu nói hàm hồ nào đó, vì tiếng mưa quá lớn nên không nghe rõ.
Năm con trai 7 tuổi, trong nhà xảy ra chuyện lớn.
Tư Minh Viễn mất tích, đó là một buổi sáng sớm vào ngày 30 tết. Cả một cái Tết buồn phiền, Hà Thanh Ảnh đã lên sở công an để báo án mất tích. Ông nội Vọng Nhi tóc đã bạc trắng, vì việc này mà phải vào nằm bệnh viện. Hà Thanh Ảnh thường xuyên đến chăm sóc bố chồng, mọi người còn nghĩ cô không phải là con dâu mà là con gái.
Liên tục có người đến tận nhà đòi nợ, thì ra chồng ở bên ngoài đã nợ rất nhiều tiền thua bạc, trong đó có mấy nhà cho vay nặng, lãi số nợ này e rằng cả đời cũng không trả hết được.
Tư Minh Viễn mãi vẫn không quay về.
Ngày mùng 2 tháng 9 năm 2002, thứ 2, là ngày Vọng Nhi lần đầu tiên đi học tiểu học.
Hôm nay trời mưa, Hà Thanh Ảnh cầm ô, nắm chặt tay con trai đi đến trường tiểu học số 1 trên đường Trường Thọ. Tay của cô vừa ấm vừa mềm mại, khoác cặp sách cho Vọng Nhi, trong đó có hộp bút chì mới mua, không biết là hộp bút chì bằng nhựa hình Disney là thật hay là hàng nhái. Trong buổi lễ khai giảng có rất nhiều các bé và phụ huynh, cô chào hỏi khách sáo với giáo viên, nhìn Tư Vọng ngồi xuống ở trong lớp học, xác định được vị trí của cậu, rồi mới rời khỏi đó trong sự lưu luyến.
Mới học được nửa tháng năm lớp 1, có lần Vọng Nhi tan học trở về nhà, Hà Thanh Ảnh phát hiện trong cặp sách có thêm một mảnh giấy viết “Tương kiến hoan” của Lý Hậu Chủ: “Vô ngôn độc thượng tây lầu, nguyệt như câu. Tịch mịch ngô đồng thâm viện tỏa thanh thu....”. Mặc dù chỉ dùng bút chì viết nhưng bút tích rất đẹp, người lớn chưa chắc đã viết ra được như vậy. Cô hỏi con trai, Vọng Nhi nói là nhặt được ở trên đường đi, thấy đẹp nên muốn đem về để tập viết theo.
Vào kỳ nghỉ hè năm sau, căn bệnh SARS hoành hành suốt một thời gian dài cuối cùng cũng đã qua, Hà Thanh Ảnh đăng ký một lớp học cho con trai, là một trường nghệ thuật tên Phi Phi. Thầy giáo là một ông già tóc dài, trông rất có khí chất của một nhà nghệ thuật, dạy cậu vẽ tranh phác họa và tranh màu nước, nhận định Tư Vọng đã có kinh nghiệm học vẽ. Để cổ vũ thành tích học vẽ của cậu, lại chuẩn bị bước vào lớp 2, đồng thời đeo khăn quàng đỏ, Hà Thanh Ảnh đã tặng cho cậu một món quà - máy vi tính.
Chiếc máy vi tính đầu tiên của Tư Vọng, bộ xử lý Intel Celeron. Cậu hào hứng sờ bàn phím và con chuột, sau khi mở máy, cậu nhìn cửa sổ windows xp lướt qua. Mạng internet vẫn còn chưa phổ cập, có một số nhà thì dùng ADSL, trong nhà cậu cũng chỉ có thể dùng Modem kết nối với đường dây điện thoại.
Hà Thanh Ảnh nhanh chóng phát hiện ra con trai mình rất mê mẩn lên mạng, cả ngày ngồi trước máy vi tính. Trước đây cô không nỡ mắng Vọng Nhi, lần này lần đầu tiên phá lệ mắng nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi chính mình cũng chảy nước mắt nước mũi đầm đìa, cậu bé trai thì lại khá hiểu chuyện, ôm lấy mẹ an ủi hồi lâu.
Có lần, Tư Vọng đi ra ngoài cùng với ông bà nội, Hà Thanh Ảnh ở nhà một mình mở vi tính ra, cô đã lén cài một phần mềm có thể giám sát tình hình con trẻ sử dụng vi tính, phát hiện ra trang mạng mà con trai mình vẫn luôn theo dõi, trước tiên là Google, sau đó dùng Baidu, liên tục tìm kiếm những từ then chốt:
Năm 1995, vụ án mạng trên đường Nam Minh.
Năm 1995, vụ án mạng trong trường cấp 3 Nam Minh.
Năm 1995, phát hiện thi thể trong xưởng gang thép trên đường Nam Minh.
Năm 1995, nạn nhân Thân Minh.
Năm 1995...
Mấy hôm sau, Hà Thanh Ảnh lại mở máy tính ra, nhưng phát hiện đã bị con trai định dạng rồi, tất cả những nội dung đều đã biến mất.
Mùa hè năm nay, ông nội Tư Vọng mất.
Ông đi rất nhanh, khi đưa đến bệnh viện thì tim đã ngừng đập. Bà nội là một người bảo thủ, kiên quyết đưa thi thể của ông nội từ bệnh viện về nhà, đặt mấy ngày ở trong linh đường tại nhà. Ông nội nằm trên giường của mình, chú Tư Vọng thay bộ quần áo thọ cho ông. Cả đều gia đình chen chúc nhau ở trong căn phòng chật hẹp, bận bịu đóng khung ảnh, hoa tươi và hương lò.
Hà Thanh Ảnh xin nghỉ để canh giữ linh đường, con trai cũng ở cùng với cô suốt cả một đêm. Bà nội và họ hàng luân phiên nghỉ ngơi, có lúc chỉ có hai mẹ con họ, lúc 2 giờ đêm trông người già đã qua đời. Cô không cho trai đến gần thi thể, sợ rằng để ở nhà thi thể đã biến chất và bốc mùi. Nhưng Tư Vọng cứ nhìn chằm chằm vào người chết, không sợ hãi những con ruồi đang bâu vào thi thể, ánh mắt của cậu bé trai này khiến người ta sợ hãi.
Mọi người đều tưởng Tư Minh Viễn mất tích sẽ quay trở về, với vai trò là người con trưởng trong gia đình, trở về để nhìn mặt bố lần cuối. Cho đến tận khi ông lão được đưa vào trong nhà tang lễ, rồi đưa vào lò hỏa táng, anh ta cũng vẫn không hề xuất hiện.
Năm sau, mẹ chồng Hà Thanh Ảnh cũng rời khỏi cõi trần. Bà lão trước khi chết nằm liệt trên giường, các chú và các cô đều bỏ mặc bà, chỉ có Hà Thanh Ảnh với vai trò là người con dâu lại thường xuyên chăm sóc, tắm rửa và thay quần áo cho bà. Trong quá trình lo hậu sự, cũng là cô bỏ ra nhiều công sức nhất, nhưng mọi người thân trong gia đình đều rất ghét cô, cứ đứng ở bên cạnh mà nói bóng nói gió. Trên tấm vải đen trên cánh tay của Tư Vọng có điểm một miếng vải đỏ, đối diện với vô số ánh mắt khác lạ và nghi hoặc, cậu bé không thể kìm lòng nữa hét lên một tiếng: “Các người có lương tâm hay không?”
Cả buổi lễ truy điệu chợt yên ắng lạ thường...
Trong một góc truyền ra giọng nói của ai đó: “Ôi, Minh Viễn có còn sống không?”
Lúc này đây, Hà Thanh Ảnh không còn nợ mối ân tình đối với Tư gia nữa, con trai cũng không qua lại với họ nữa.
Mùa thu năm nay, Tư Vọng bắt đầu thay đổi.
Trong nhà không có nước nóng để tắm, Hà Thanh Ảnh đưa con trai đến cơ quan tắm. Khi cô bước ra khỏi phòng tắm của cơ quan, tóc vẫn còn lau chưa khô, buông xuống hai bờ vai, tạo nên sự mê hoặc khó có thể cưỡng lại được đối với nam giới. Có một người đàn ông trung niên nhìn cô với ánh mắt đầy tà ý, Tư Vọng trừng mắt nhìn người đàn ông đó, ông ta có vẻ ngượng ngùng: “Tiểu Hà, đây là là con trai cô à?”
“Vâng ạ, thưa giám đốc,” Hà Thanh Ảnh miễn cưỡng nở ra nụ cười, kéo tay áo Tư Vọng, “Vọng Nhi, tại sao lại nhìn người ta như vậy, đây là giám đốc chi nhánh bưu điện của mẹ, mau chào bác đi!”
Tư Vọng ngoan cố lắc đầu: “Hãy bảo ông ta biết quản lí đôi mắt của mình đi.”
Hà Thanh Ảnh hiểu được ý của con trai mình, cũng không muốn tranh luận với cậu, cúi đầu thở dài, thu dọn khăn mặt và dầu gội đầu ở trong chậu rửa mặt.
Cậu bé không cho phép bất cứ ai đến gần mẹ mình.
Đợt nghỉ lễ quốc khánh mùng 1 tháng 10 dài ngày, ngày nào Hà Thanh Ảnh cũng phải đến bưu điện trực ban. Một buổi tối, giám đốc chi nhánh vừa mới đến giữ cô lại, đưa cô đi ăn, ép cô uống rượu. Ông ta nói biết rõ khó khăn của Hà Thanh Ảnh, chồng mất tích không biết sống chết ra sao, một mình nuôi con thật không dễ dàng chút nào, ngày nào cũng có chủ nợ vay nặng lãi tìm đến tận nhà. Giám đốc chuẩn bị thăng chức cho cô thành tổ trưởng của quầy kinh doanh, như vậy thu nhập có thể tăng lên gấp đôi, nói không chừng sẽ có hy vọng trả được nợ. Ông ta khen ngợi vẻ đẹp của Hà Thanh Ảnh, người phụ nữ 34 tuổi này, chỉ cần trang điểm một chút, đi trên đường đã rất cuốn hút. Cô cố gắng kìm nén không dám từ chối, cho đến khi uống say mềm quay cuồng đầu óc. Nhưng ông ta lại nói muốn đến khách sạn nghỉ ngơi. Hà Thanh Ảnh đứng dậy muốn đi khỏi đó, thì lại bị giữ chặt lại...
Vào giờ Tý, cô mới trở về nhà, đầu óc rối bời, ở cổ áo còn nồng nặc mùi rượu, khóe miệng thâm tím, sắc mặt trắng nhợt một cách đáng sợ. Con trai vẫn chưa ngủ, vẫn đang lo lắng đợi mẹ trở về, vội vàng đỡ mẹ nằm xuống, rót cho mẹ cốc nước ấm. “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”
“Vọng Nhi, mẹ không sao, con ngủ sớm đi.”
Vọng Nhi đắp cho mẹ tấm chăn dày, vừa mới định tắt đèn bàn trong phòng ngủ, liền phát hiện ra phía bên dưới cằm của mẹ có một vết máu hằn sâu.
“Có phải là tên khốn đó không?”
“Chuyện của người lớn... trẻ con... không nên quản...”
Chưa nói xong, Tư Vọng đã nhìn thấy nước mắt ầng ậc trong đôi mắt mẹ.
“Mẹ ơi, chuyện của mẹ, chính là chuyện của con!”
Cậu bé ôm chặt mẹ, gần như muốn ép vụn xương cốt của hai người, cho đến khi cô thở dốc nói: “Vọng Nhi, không giống như con tưởng tượng đâu! Mẹ không... Vọng Nhi... mẹ không...”
Vọng Nhi thơm vào trán cô: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, bất luận xảy ra chuyện gì, Vọng Nhi nhất định sẽ kiếm tiền để nuôi mẹ!”
Ngày hôm sau, Hà Thanh Ảnh sốt cao nằm trên giường, sau đó mới biết hôm ấy đã xảy ra chuyện lớn.
Chính những người đồng nghiệp nói với cô - Tư Vọng lao đến chi nhánh bưu điện nơi mẹ cậu làm việc, đúng lúc nhìn thấy giám đốc chi nhánh, đứa bé mới 9 tuổi không biết lấy được sức lực ở đâu, đến thẳng bên cạnh bàn tiếp tân, cầm một bàn tính ném thẳng vào ông ta...
Đầu ông ta đã nở hoa rồi.
Sau khi sự việc xảy ra, trước tiên Hà Thanh Ảnh phẫn nộ trách mắng con trai, rồi lại cầm chổi lên đánh cho cậu một trận tơi tả, cuối cùng ôm cậu vào lòng và thơm lấy thơm để: “Vọng Nhi, mẹ biết con yêu mẹ nhất! Cảm ơn con! Nhưng không được làm những chuyện như vậy nữa!”
Cô không thể nào đi đến bưu điện làm việc nữa, bị ép phải nộp đơn nghỉ việc, đã bị đập tan mất bát cơm mười mấy năm qua.
Không lâu sau, Cốc Thu Sa đột nhiên đến gõ cửa phòng, từ đó đã cướp đi mất Vọng Nhi của cô. Vào đêm Noel, Hà Thanh Ảnh đứng trước tòa nhà biệt thự đó, thẫn thờ đứng chờ suốt ba tiếng đồng hồ, đôi chân tê liệt mấy lần liền, khuôn mặt cũng sắp bị đông cứng.
Ở một ô cửa sổ tầng 2 đột nhiên kéo rèm ra, gương mặt vẫn còn non nớt của cậu bé trai hiện ra giống như u linh phản xạ ánh đèn, ai nhìn thấy cũng đều không lạnh mà run.
Cô cuống quồng tháo chạy giống như nữ quỷ ẩn trốn vào mộ.