Sáng thứ hai, Tiểu Chi lên lớp dạy ngữ văn như thường, không nhìn Tư Vọng nhiều thêm một cái, cô cũng không chủ động tìm cậu trò chuyện. Buổi chiều thì khác, nữ sinh bắt đầu túm năm tụm ba rủ rỉ thầm thì, nam sinh cũng tụ tập nói cười ha hả, tất cả mọi người đều nhìn Tư Vọng với ánh mắt kỳ lạ, trong ánh mắt ấy có sự chế nhạo, ngưỡng mộ và ghen tị. Cậu bực tức túm lấy một anh chàng, nhờ sự uy hiếp của nắm đấm thép mới biết được rằng, trong buổi biểu diễn thứ sáu tuần trước của Trương Học Hữu, có bạn lớp bên cạnh cũng đi xem, và tận mắt chứng kiến cậu cùng với cô giáo Âu Dương ám muội dựa dẫm vào nhau. Tin tức này lan ra trong trường nhanh như chớp, khiến cho hàng trăm học sinh của cả ba khóa hứng khởi chẳng khác gì xem vụ bê bối của Trần Quán Hy.
Âu Dương Tiểu Chi nghe được chuyện này từ những lời xì xào của các thầy cô khác, có cô giáo tuổi trung niên thấy cô đi ngang qua, cố ý nói to lên: “Học sinh bây giờ cũng to gan lớn mật lắm cơ, dám yêu đương với cả cô giáo cơ đấy. Có phải là xem nhiều phim người lớn Nhật Bản không nhỉ? Chậc chậc, nghĩ thôi mà cũng thấy tởm rồi.”
Suốt cả tuần, sắc mặt của Âu Dương Tiểu Chi đều trắng bệch, giờ lên lớp cũng lơ đễnh rồi nhanh nhanh chóng chóng kết thúc, không còn học sinh nào tới tìm cô nữa, cứ như thể trên người cô mắc bệnh truyền nhiễm, bị toàn thế giới tự động cách ly. Tư Vọng cũng không nói một lời, cứ thế đi lướt qua nhau trên hành lang, cúi đầu tránh sang một bên. Mỗi ngày hết giờ dạy cô đều về nhà sớm, dẫu biết rằng Tư Vọng vẫn trốn trong bụi trúc đào nhìn theo bóng dáng cô rời khỏi cổng trường. Chỉ có thầy An vẫn bám theo cô, nhưng bị Tiểu Chi lạnh lùng từ chối, khiến cho gã nổi điên đạp cả vào cây cổ thụ.
Nhiều tiết chính trị sau đó, thầy An luôn đột ngột gọi Tư Vọng đứng lên trả lời những câu hỏi cực kỳ hóc búa. Ngày thứ sáu, anh ta chỉ vào mũi Tư Vọng hỏi: “Trên đời này rốt cuộc có ma quỷ hay không? Nếu trong lòng em có ma quỷ thì chủ nghĩa duy vật còn có nghĩa lý gì?”
Đúng là một câu hỏi của kẻ tâm thần rối loạn! Nhưng đám học trò ngồi đó đều ngầm hiểu rằng “trong lòng có ma quỷ” ám chỉ điều gì.
Tư Vọng không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Trên đời này có ma quỷ! Đừng nói chỉ trong lòng em có ma quỷ, trong lòng thầy cũng có ma quỷ, trong lòng mỗi người ngồi đây cũng đều có ma quỷ! Chẳng qua mọi người không nhìn thấy được con quỷ đó, còn em lại có thể cảm nhận được, nhìn thấy được nó một cách chân thực. Con quỷ ấy đang bò trên vai mỗi người, mỗi ngày mỗi đêm, mỗi giờ mỗi phút đều đang nhìn tất cả mọi người!”
Cậu vừa dứt lời thì cả lớp rộ lên. Sắc mặt thầy An cũng lúc xanh lúc tím, anh ta không kìm được cơn giận, cầm roi vụt chan chát vào mặt bàn học của Tư Vọng, gào lên điên cuồng: “Cái thằng du côn oắt con, mau cút ra khỏi đây cho tôi!”
Cậu cứ thẳng lưng đứng đó, không chút run sợ đáp lời: “Xin lỗi thầy, thầy không có quyền đó.”
“Cậu không đi? Vậy thì tôi đi!”
Thầy An quẳng sách xuống, đập cửa cái rầm rồi đi.
Học trò trong lớp ồ lên như ong vỡ tổ, Tư Vọng có vẻ bình tĩnh ngồi xuống, nhưng thực ra toàn thân cậu đang run rẩy.
Mấy phút sau, thầy chủ nhiệm Trương Minh Tùng gọi cậu vào văn phòng, mắng cho cậu một trận đầu rơi máu chảy, bắt cậu đi xin lỗi thầy An, Tư Vọng lắc đầu nói: “Trên lớp thầy giáo đặt câu hỏi cho em, em chỉ nói ra những lời thật lòng, vậy là có lỗi ư?”
“Tư Vọng, em thực sự cho rằng trên đời này có ma quỷ phải không?”
“Có một con quỷ luôn luôn ẩn nấp trên người em.” Tư Vọng lộ ra vẻ mặt của người đàn ông trung niên, “Thầy Trương, thầy có tin không?”
Dường như ông giáo sắp bước sang tuổi ngũ tuần giật mình: “Thực ra tôi không cứng nhắc như các em tưởng đâu, nhiều năm trước tôi đã luôn quan tâm đến triết học và tôn giáo, thậm chí là các hiện tượng kỳ lạ trong tự nhiên, bao gồm cả ma quỷ.”
“Em biết.”
Tư Vọng chỉ vào giá sách sau lưng thầy giáo. Vẻ mặt Trương Minh Tùng bỗng trở nên kỳ quái: “Nếu như trên người em thực sự có nơi nào đó đặc biệt thì tôi rất vui lòng được chia sẻ kinh nghiệm với em - với tư cách thầy giáo chủ nhiệm, tôi bảo đảm sẽ không nói cho ai khác biết. ”
“Xin lỗi thầy, em chỉ tiện miệng nói vậy thôi, đấy chỉ là thế giới quan của em thôi thầy ạ.”
“Thôi được, nhưng tôi tin, em là người có bí mật. Nhất định tôi sẽ khui ra bí mật đó của em, chụp ảnh lưu lại.”
“Thầy Trương, em đã có thể về chưa ạ?”
“Em đi xin lỗi thầy An đi, tôi sẽ không truy cứu chuyện này thêm nữa”.
Nhưng Trương Minh Tùng từ đầu đến cuối đều không nhắc tới Âu Dương Tiểu Chi, muốn giữ lại thể diện cho cô giáo.
Đêm khuya hôm đó, cô vừa nằm lên giường đã nhận được tin nhắn của Tư Vọng: “Xin lỗi! Tôi đi xin lỗi thầy An rồi, nói rằng trong buổi biểu diễn đó tôi tình cờ gặp được cô, cô bị ngã nên tôi đỡ cô dậy, khiến cho bạn học hiểu lầm là chúng ta dựa sát vào nhau.”
Âu Dương Tiểu Chi siết chặt chiếc điện thoại, dường như muốn bóp vỡ màn hình, nửa tiếng sau mới trả lời: “Trò Tư Vọng, xin nhớ kỹ rằng dù có gặp phải chuyện gì, cũng không cần ép mình phải nói dối!”
“Tiểu Chi, cả cái trường này đều đang nhằm vào chúng ta, ì xèo xôn xao hết cả lên rồi, thật không biết phải làm sao nữa?”
“Mặc kệ bọn họ! Càng không cần phải vì thế mà xao nhãng việc học hành, cậu phải học tập chăm chỉ, nghe lời thầy cô nhé!”
“Cô đã bao giờ thích tôi chưa?”
Nhận được tin nhắn này, Tiểu Chi không hồi âm, để cho chàng trai trẻ suốt đêm không ngủ.