Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 9-4



Giữa Nhai Xế và Diêu Nhiếp có một khế ước (hợp đồng) chủ tớ, Nhai Xế luôn có thể cảm nhận được Diêu Nhiếp đang ở đâu mọi lúc mọi nơi. Nhưng lúc này loại cảm ứng đấy lại biến mất một cách kỳ lạ, giống như đang bị cái gì đó ngăn chặn che giấu.

“Không thể như thế được!” Trong lòng Nhai Xế nóng như lửa đốt, nhưng lại hết đường xoay xở. Trừ phi Diêu Nhiếp đã không còn ở nhân gian nữa.

Nhai Xế không muốn tin Diêu Nhiếp đã chết, cho dù anh đã chết, thì lên trời hay xuống địa ngục hắn cũng sẽ mang anh trở về!

Cho nên, Nhai Xế liền tìm đến Ngũ Ca nhà hắn.

“Này! Cậu nghĩ Tiểu Đào nhà chúng tôi là chó chắc?!” Cao Đại Toàn bất mãn, Nhai Xế nói muốn Tiểu Đào giúp đỡ nghĩ cách cứu Diêu Nhiếp. Mạng người quan trọng, đương nhiên không thể bỏ mặc. Thế nhưng con chó săn vô liêm sỉ này lại lấy một cái quần lót để cho Tiểu Đào ngửi mùi đánh hơi, nên Cao Đại Toàn mới không thể nhịn thêm được nữa.

Nhai Xế không thèm để ý đến anh, mà chỉ quăng cái bao tải to đang vác trên vai xuống đất, ném đến chỗ Thao Thiết.

Thao Thiết mở bao tải ra, thấy bên trong là cả một con cừu nướng, hai mắt bỗng lóe sáng. Cầm lấy quần lót của Diêu Nhiếp ngửi qua loa một chút, sau đó liền cắn một miếng lớn vào đùi cừu: “Mùi vị rất nhạt, chắc chắn đang ở nước ngoài cách xa chúng ta ngàn dặm, về phía Tây.”

Nhai Xế thở phào một hơi, may mắn là tên kia vẫn còn sống. Hắn bắt lấy Thao Thiết túm cả người lẫn cừu lên: “Đi nhanh!”

Mới đảo mắt một cái mà Thao Thiết đã gặm đến cổ cừu rồi, ngay cả xương cũng không chịu nhả ra, hai má phình lên như cái trống so với mặt còn to hơn, miệng ú ớ mấy câu không rõ: “Chờ a ăn ong ã. ( Chờ ta ăn xong đã.)”

Nhai Xế không nói hai lời, vẫn lôi người đi như thường.

Vẫn là Cao Đại Toàn vội vàng đuổi theo ở phía sau: “Này! Đừng vội! Là ở nước ngoài xa ngàn dặm đó! Các cậu định đi bộ đến đấy chắc?! Để tôi mua vé máy bay đã ~~~ “

……………………………………………

Chú chuyên gia làm công việc khảo cổ đã lâu rồi, kinh nghiệm rất phong phú, mấy chuyện kỳ lạ đáng kinh ngạc đã gặp qua không ít lần. Nhưng mà hiện tượng siêu nhiên tầm cỡ như lúc nãy, chú vẫn là lần đầu tiên gặp phải, nhất thời sợ đến mức chân muốn nhuyễn ra. May mắn chú tuy đã lớn tuổi, nhưng xương cốt thân thể vẫn còn khỏe mạnh, trái tim cũng đủ mạnh mẽ.

Nhưng thật ra Diêu Nhiếp đã “Thân kinh bách chiến” hơn nửa năm qua, cho nên biểu hiện cũng khá bình tĩnh. Chỉ là nên làm gì bây giờ? Lều trại đã hỏng cả rồi, xe cũng hỏng nốt. Mặt trời đã lên đến đỉnh, dưới ánh nắng chói chang ở sa mạc, mà hai người mà cứ đứng ngây ngốc như vậy, thì sớm hay muộn cũng bị nướng thành than.

Diêu Nhiếp quay đầu lại nhìn thoáng qua chú chuyên gia vẫn còn đang bị sốc đến đứng hình, anh nảy ra ý tưởng đến chỗ lều trại với chiếc xe xem còn thứ gì có thể dùng được không, chọn lấy vài món nhu yếu phẩm, rồi đến ốc đảo bên kia tị nạn trước đã. May mắn thay chú chuyên gia có mang theo điện thoại di động, đến khi hai người “di dời” đến bên hồ nước xong, liền ngay lập tức liên lạc với viện khoa học của tỉnh X.

Bên kia trình bày, tối hôm qua giáo sư Trần cũng đã liên lạc với bọn họ, sáng sớm hôm nay đã đưa xe đến tiếp viện cho bọn họ rồi, bọn họ chỉ cần ngồi ngốc tại chỗ chờ cứu viện là được.

Hai người đợi khoảng tầm hai giờ, quả thật là có một chiếc xe tải đang tiến về phía họ.

Đến cứu viện chỉ có một người lái xe, vóc dáng của gã không cao lắm, trên người mặc một bộ quần áo rất dày, đội mũ lưỡi trai, vành mũ được kéo xuống rất thấp, che mất cả nửa khuôn mặt, còn lại chỉ có thể nhìn thấy râu ria xồm xoàm hai bên má.

Người lái xe này không thích nói chuyện, Diêu Nhiếp mấy lần bắt chuyện, gã cũng chỉ gật đầu, lắc đầu hay cùng lắm là ra hiệu để trả lời.

Xe khởi hành được hơn mười phút, chú Viên muốn lấy điện thoại ra gọi cho giáo sư Trần, nhưng lại có giọng nói vang lên, giáo sư đang ở ngoài vùng phủ sóng. Thử gọi cho những đội viên khác trong đội khảo cổ, cũng đều nghe được giọng nói y chang vang lên. Dần dần, trong lòng của ông dâng lên một dự cảm không lành. Bởi vì biết trên sa mạc Taklamakan không có sóng, cho nên cả đội đều dùng tính hiệu vệ tinh, bọn họ sẽ không bao giờ có chuyện ngoài vùng phủ sóng cả!

Lại chạy thêm mười mấy phút nữa, chú chuyên gia bắt đầu trở nên căng thẳng, sắc mặt càng ngày càng xấu đi. Lúc đầu chiếc xe vẫn là chạy theo hướng đến thành phố gần đây nhất, nhưng hơn mười phút trước chiếc xe lại lặng lẽ chuyển hướng. Sa mạc mênh mông không có phong cảnh gì đặc biệt, khắp mọi nơi đều là cát vàng, muốn xác định phương hướng là vô cùng khó khăn. Nhưng chú Viên lại nhớ rất rõ nếu đi ngang qua khối đá có hình thù quái dị kia, thì phải là đường hướng đến khu di tích.

“Chủ xe ơi, có đi nhầm đường không vậy?” Chú Viên không khỏi hỏi, có lẽ lái xe bị lạc đường rồi.

Nhưng gã tài xế kia lại giống như không hề nghe thấy, một chút phản ứng cũng không có, chiếc xe lại càng chạy nhanh hơn. Chú Viên đang định hỏi lại lần nữa, nhưng Diêu Nhiếp lại đột nhiên giữ ông lại. Chú Viên ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh, phát hiện thấy vẻ mặt anh cũng tái nhợt, nhưng lại so với mình lại có thêm phần sợ hãi.

Bởi vì trong nháy mắt Diêu Nhiếp nhìn vào kính chiếu hậu của xe đã nhìn thấy khuôn mặt bị che giấu dưới vành mũ của gã tài xế kia, trên mặt gã không hề có cái mũi, ngay cả một cái lỗ mũi cũng không có! Càng kinh khủng hơn chính là, anh nhìn thấy vô cùng rõ ràng cái cổ của gã lái xe bắt đầu tan chảy như chocolate, có một chất lỏng sền sệt màu xanh biếc đang chậm rãi chảy dọc xuống quần áo trên người.

Mẹ ơi! Ban ngày ban mặt cũng gặp quỷ được sao trời?!

Diêu Nhiếp liếc mắt nhìn đồng hồ tốc độ một chút, 200 km/h, với tốc độ mà nhảy xuống, thì ngay cả người trẻ tuổi như anh cũng không chắc có thể an toàn lành lặn, chứ đừng nói đến việc còn có một người già bên cạnh nữa.

Sau lưng Diêu Nhiếp đã ứa mồ hôi, chật vật tìm cách trốn thoát, không ngờ đúng lúc này xe lại ngừng lại.

Gã tài xế không xuống xe, nhưng Diêu Nhiếp cũng không muốn ngồi ngốc ở trong xe thêm nữa, nên vội vàng lôi kéo chú Viên vẫn còn đang choáng váng xuống xe. Bởi vì trên ghế lái bây giờ chỉ còn lại một bộ quần áo, cái mũ, và một bãi chất lỏng màu xanh biếc không rõ là gì…

“Sao lại như thế?” Chú Viên còn muốn quay đầu lại xem, nhưng Diêu Nhiếp lại ngăn lại, thật sự là vì nghĩ cho trái tim của chú thôi. Ông chú dường như đã mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra, liền không tiếp tục quay đầu lại nữa, cũng không hỏi nhiều, chỉ đi theo Diêu Nhiếp hướng về phía trước.

“Đây chính là khu thành cổ mà các chú đang khảo sát đó hả?” Diêu Nhiếp nhìn đống đổ nát trước mặt, hỏi.

Nhưng mà đối với nhà khảo cổ học mà nói, thì chắc nên gọi là di tích mới đúng. Từ tường thành đã đổ nát từ lâu, có thể mơ hồ nhìn thấy tàn tích của tòa kiến trúc bên trong.

“Không phải.” Chú Viên lắc đầu, ông cũng rất nghi hoặc: “Nơi bọn chú khảo sát chính là di tích thị trấn biên giới của đất nước Lâu Lan cổ đại, nơi đó hầu như chỉ còn lại vài bức tường đổ nát, không giống như nơi này vẫn được lưu giữ hoàn chỉnh.”

“Nếu gã kia đã đưa chúng ta đến đây, thì chắc chắn có ý đồ. Chú thử liên lạc với viện khoa học lần nữa xem?” Diêu Nhiếp đưa ra ý kiến.

Chú Viên ấn số điện thoại, lại cau mày: “Không có tín hiệu.”

Diêu Nhiếp cố gắng trấn tĩnh đề nghị: “Cứ đứng mãi trong này cũng không phải là cách, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, đi, chúng ta đi xem một chút!”

Hai người đi vái bước xung quanh tường thành, chú Viên vừa đi, vừa nghiên cứu vật liệu, phong cách và kiến trúc của tường thành, đi một chút ngừng một chút, cuối cùng cũng đến được cổng thành. Cổng thành được lưu giữ khá hoàn chỉnh, trên cửa có khắc hình một con quái vật, thoạt nhìn giống như con hổ, nhưng lại có cánh rồng, chân giẫm lên tường vân (mây lành).

Diêu Nhiếp tò mò: “Cái gì thế ạ?”

Chú Viên cẩn thận nghiên cứu một chút rồi suy đoán: “Có thể đây chính là Bệ Ngạn.”

Diêu Nhiếp chưa từng nghe qua loài động vật này bao giờ, nghĩ là nghe nhầm, nên lại hỏi lại lần nữa: “Gì cơ ạ?”

Chú Viên vô cùng kiên nhẫn nói lại: “Bệ Ngạn chính là một trong chín đứa con của rồng trong truyền thuyết, là một loại thần thú.”

Diêu Nhiếp nghe xong liền kích động, nói vậy thì đây chính là anh em của Nhai Xế rồi?! Không biết vị long tử này còn ở đây không nữa, không chừng còn có thể được “người thân” giải cứu, rồi nhờ nó đưa bọn họ quay về luôn.

Nói đến Bệ Ngạn, Diêu Nhiếp lại nghĩ đến Nhai Xế chậm chạp vẫn chưa xuất hiện, sao lại thế nhỉ? Trước đây mỗi lần mình gặp chuyện không may, hắn đều có thể tìm thấy mình sớm nhất, nhưng sao lần này lại lâu như vậy? Chẳng lẽ hắn cũng gặp chuyện ngoài ý muốn gì rồi? Diêu Nhiếp không khỏi bắt đầu lo lắng.

“Tiểu, Tiểu Diêu! Chú không phải bị hoa mắt đúng không?!” Giọng nói của chú Viên bởi vì quá mức hoảng sợ và phấn khích nên không kiềm được run rẩy.

Diêu Nhiếp nghe tiếng ngẩng đầu, cũng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sợ hãi. Vốn ban đầu chỉ là một khu di tích thành cổ đổ nát đến không chịu nổi, vậy mà chỉ trong giây lát đã đổi mới hoàn toàn, nghiễm nhiên trở thành một thị trấn vô cùng phồn hoa. Thậm chí ngay cả bốn phía tường thành đều mọc lên cây cối xanh mướt rậm rạp.

“Ầm ầm” Cổng thành nặng nề đang được người ở bên trong mở ra, phía sau cánh cổng có hai hàng kỵ binh mặc áo giáp màu đen đứng chia ra hai bên trái phải, giống y hệt đám âm binh đã nhìn thấy trong trận bão cát lúc trước. Sau đó, lại có thêm một đám các cô gái mặc áo váy mỏng manh sặc sỡ đi giữa hai hàng kỵ binh, tiến đến chào hỏi hai người, thế trận hoành tráng như vậy dường như là để nghênh đón bọn họ.

Diêu Nhiếp và chú Viên nhìn thoáng qua nhau, ông nói: “Không phải cháu bảo không vào hang cọp sao bắt được cọp con sao, đi! Đi xem một chút!” Dù sao chạy vào sa mạc thì cũng la nằm chờ chết mà thôi, không bằng nhìn xem thử trong hồ lô này rốt cuộc chứa món gì.

…………………………………………….

Ngay lúc này, Nhai Xế, Ngũ ca, còn có cả Cao Đại Toàn đều không ở trên máy bay. Đương nhiên, Nhai Xế không hề có đĩa bay như đội trưởng, nhưng hắn lại có một chiếc thuyền bay, cướp được từ Tây Hải Long Cung. Nó thật ra cũng chỉ là một chiếc thuyền buồm, chẳng qua nó không bơi trong nước, mà lại bay trên trời mà thôi.

Lòng Nhai Xế như có lửa đốt, hắn cảm thấy được Diêu Nhiếp đang bất an. Bé gái, chờ một chút, ta lập tức sẽ đến ngay! Ngươi nhất định phải bình an vô sự đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.