Hồ Sơ Cuối

Quyển 2 - Chương 5: Lăng Trì



- Chỉ là ảnh thi thể người chết do tai nạn giao thông đường sắt thôi mà...! Có gì bất thường sao?

Tôi vừa nhăn mặt vừa lên tiếng hỏi Nguyễn Điệp. Nó giơ tấm ảnh lên nhìn rồi khẽ mỉm cười lên tiếng:

- Tất cả chỗ ảnh trên bàn là hiện trường của 8 nạn nhân bị chết một cách bất thường do tai nạn đường sắt trong khoảng 2 tháng vừa rồi! Và nạn nhân mới nhất cho đến thời điểm hiện tại được phát hiện vào đêm hôm qua tại khu vực phố Lê Duẩn quận Đống Đa, Hà Nội!

Tôi ngước mắt lên nhìn nó với vẻ hoài nghi:

- Bất thường như cậu nói chưa chắc chắn để được coi là một vụ án mạng! Đôi khi đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì sao?

Nó im lặng nhìn bức ảnh, có vẻ như thằng bạn thân của tôi đã rơi vào ngõ cụt rồi, Lần này còn không lật kèo được mày sao? Để xem mày sẽ giải thích như thế nào? ka ka ka!

- Mọi người cứ nhìn kĩ vào ảnh hiện trường đi! Có thấy điểm gì bất thường không?

Làm đệch gì có điểm nào bất thường! Rõ ràng là nó đang chống chế trong tuyệt vọng à? Quả này anh sẽ dồn chú đến chân tường luôn!

- Tôi không thấy có điểm nào bất thường cả! Cậu chỉ giùm tôi được không?

Tôi vừa dứt lời bỗng một giọng nói khác xen vào:

- Tôi thấy có điểm gì đó rất kì lạ! Rất khó để giải thích... Nhưng thực sự là rất kì lạ!

- Đúng vậy! Tôi cũng thấy thi thể nạn nhân có điểm gì đó bất thường dù rất khó để giải thích!

Người vừa lên tiếng là lão Phong và Nam xồm, mặt tôi đơ lại không biết phải nói gì trong thời điểm này nữa. Lại một lần nữa cái mặt này không biết phải trốn vào góc nào cho bớt nhục, ngó trộm thằng bạn thân thì thấy nó đang nhìn về phía tôi cùng với nụ cười mỉa nửa miệng.

Tôi giả vờ ho nhẹ, rồi cố gắng nhìn kĩ vào mấy tấm ảnh xem có điểm gì bất thường không. May ra nếu tìm được rồi phát biểu có khi còn chữa được ngượng, đôi mắt tôi bỗng lóe sáng và buột miệng cất lời:

- Hình như thi thể bị khoét mắt từ trước!

- Chính xác! Không chỉ bị khoét mắt mà nạn nhân còn bị cắt lưỡi và xẻo thịt từ trước khi chết rồi!

Người vừa lên tiếng đỡ lời cho tôi là Nguyễn Điệp. Rõ ràng nó không lấy việc công báo thù riêng mà giúp tôi thoát khỏi việc ngượng ngùng trước đó, thật sự ngẫm lại rõ ràng nó không phải là kẻ tiểu nhân bỉ ổi cho lắm. Em Quỳnh nhăn mặt giọng run run hỏi:

- Hung thủ là kẻ biến thái sao? Khoét mắt, cắt lưỡi còn xẻo thịt nữa... Nghĩ đến mà... Huệ.... Huệ...!

Tiếng nôn khan của em Quỳnh trùng với tâm trạng của những người có mặt trong buổi họp. Thực sự là quá ghê tởm, hung thủ không chỉ là kẻ giết người hàng loạt mà còn là kẻ vô cùng biến thái lấy việc tra tấn nạn nhân làm thú vui, rõ ràng y là đối tượng cực kì nguy hiểm cho xã hội.

- Tôi cũng không biết hung thủ có phải là kẻ biến thái hay không!

Nhưng một kẻ mà biết dùng thuật dẫn thi của Mao Sơn thì rõ ràng hắn tuyệt đối không đơn giản! Không những thế...!

Nguyễn Điệp khuôn mặt trầm mặc im lặng nhìn tấm ảnh, nhìn khuôn mặt nó tôi biết là vụ án lần này khó khăn đến mức nào. Chúng tôi ngước lên nhìn nó chờ đợi lời tiếp dẫn và thằng bạn tôi cũng chỉ đáp lại với câu nói cụt ngủn, nhưng cũng khiến những người trong căn phòng phải gai ốc:

- Không những thế có khả năng hung thủ còn biết sử dụng " Lăng Trì " nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.