Hồ Sơ Cuối

Quyển 2 - Chương 6: Suy luận mơ hồ



Tất cả chúng tôi đều bất ngờ trước những gì mà Nguyễn Điệp vừa nói, đã lâu lắm rồi tôi mới lại được nghe đến cụm từ " Lăng Trì ", một cái tên nghe có vẻ mĩ miều nhưng lại khiến tâm trí tôi sởn gai ốc. Em Quỳnh ngạc nhiên ngơ ngác hỏi:

- Lăng Trì là gì vậy?

Mọi người có vẻ ái ngại trước câu hỏi của Quỳnh, đúng là ai cũng biết về nó nhưng diễn tả sao cho rõ ràng và trọn vẹn thì may ra chỉ có nước tra wiki. Tôi trầm mặc lên tiếng trả lời:

- Lăng Trì là một trong những hình thức tử hình đáng sợ của thời phong kiến trung quốc, Việt Nam ta còn gọi nó là " tùng xẻo ". Tử tù sẽ bị trói chặt vào cột gỗ rồi đao phủ sẽ lấy một con dao sắc xẻo từng miếng thịt trên người khiến cho tử tù đau đớn cùng cực!

Có người còn nói Lăng trì là cả một nghệ thuật tử hình và đao phủ hành hình cũng là một nghệ sĩ!

Nguyễn Điệp ho nhẹ một tiếng rồi đưa mắt nhìn xung quanh:

- Tuy là câu cuối có hơi hư cấu nhưng thực sự lời anh bạn vừa rồi nói là tương đối chính xác! Rõ ràng hung thủ là kẻ am hiểu kĩ năng hành hình " Lăng Trì " và thuật dẫn thi vậy khả năng lớn nhất hắn là... người Trung Quốc!

Tôi nhìn về phía thằng Điệp, chỉ dựa vào việc đó mà suy luận hung thủ là người Trung Quốc... thì có vẻ... À mà thôi vì tôi cũng không biết phản bác lại như thế nào nữa. Tôi chỉ biết mỉm cười nhìn về phía nó rồi lên tiếng:

- Xẻo thịt mà không ảnh hưởng đến động mạch, các dây thần kinh vẫn làm cho xác chết di chuyển về phía đoàn tàu thì chứng tỏ tay nghề " Lăng Trì " của tên hung thủ này không phải dạng vừa đâu!

Vậy cậu có manh mối gì trong việc tìm ra hung thủ?

Nguyễn Điệp mỉm cười nhìn tôi rồi chống tay lên bàn, nó từ từ cất tiếng nói một cách dõng dạc:

- Trước mắt tôi cũng chỉ biết hung thủ am hiểu "Lăng Trì" và dùng thuật dẫn thi, còn việc hung thủ là ai hay cách nào tìm ra hung thủ thì còn phải dựa vào nghiệp vụ điều tra phá án của mọi người!

Có lẽ mọi người cũng cần có thời gian để nghiên cứu vụ án! Nên...

Sếp Trương biết ý lên tiếng kết thúc buổi họp, tôi đứng dậy nhìn về phía thằng bạn thân chí cốt. Rõ ràng so với khoảng thời gian trước kia thì bây giờ nó đã chững chạc hơn nhiều, không còn là thằng ất ơ múa may quay cuồng cách đây 2 năm về trước.

Tôi đi về chỗ làm việc rồi dựa lưng vào thành ghế, tâm hồn suy nghĩ miên man về mọi việc vừa trải qua. Hình như mình quên mất việc gì đó thì phải, đúng rồi xin số điện thoại em Hương, trời ơi sao mình có thể quên mất chuyện hệ trọng đó cơ chứ.

Tôi lao thật nhanh ra khỏi căn phòng, lấy hết tốc lực chạy thẳng xuống đại sảnh. Nhưng rồi tôi bỗng dừng lại khi nhìn về phía trước, một cảnh tượng khiến trái tim tôi bỗng nhiên nhói đau.

Em Hương đang khoác tay thằng bạn thân của tôi một cách tình tứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.