Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 111



Hội nghị vẫn luôn mở đến trưa, Phó Lâm Giang lưu lại cùng đội hai đi photo tư liệu, buổi chiều còn phải tiếp tục điều tra án.

Tống Văn trước tiên mang theo Lục Tư Ngữ đi nhà ăn. Mấy ngày nay Lý Loan Phương đánh bọn họ trở tay không kịp, thật vất vả đưa đi mẹ già, Lục Tư Ngữ cũng hiếm thấy lười biếng mà không làm cơm.

Lục Tư Ngữ đối với đồ ăn trong nhà ăn của Cục thành phố không quá quan tâm, Cố cục kéo thời gian, cậu lại không muốn gọi thức ăn ngoài, liền đến đây gọi hai món.

Trong nhà ăn đều là nồi đồ ăn lớn, hơn nữa sư phụ nấu ăn cũng có bản lĩnh, bất kể là hầm luộc nấu xào, dùng là nguyên liệu nấu ăn gì thì đồ ăn làm ra sau đó đều có một mùi vị. Nhà ăn này mỗi lần đến giờ ăn cơm, trong phòng ăn che kín loại mùi hương đồ ăn đặc biệt này, khiến người ta ngửi rồi liền no một nửa.

Mấy món ăn đặt ở trong khay thức ăn, Lục Tư Ngữ giống như là chim nhỏ chọn chọn bỏ bỏ, mầm đậu một cái một cái gắp ăn.

Một lát sau, Tống Văn lấy đồ ăn lại đây, ngồi ở bên cạnh cậu cảm khái nói: "Tôi trước đây cũng không cảm thấy nhà ăn nơi này có cỡ nào khó ăn, thế nhưng hiện tại..."

"Trong nhà ăn... còn có thể có cái gì ăn ngon, dù sao cũng hơn là bị đói." Lục Tư Ngữ nói chuyện nhìn đồ ăn trước mặt, cảm giác như gặp đại địch.

Tống Văn quay đầu hỏi Lục Tư Ngữ: "Cậu gần đây cảm thấy thân thể thế nào?" Tuy rằng sinh hoạt chung một chỗ, Tống Văn vẫn là sợ cậu giấu báo quân tình.

Lục Tư Ngữ lắc đầu một cái: "Có lẽ bác sĩ nói đúng, tôi đối thuốc giảm đau tâm lý ỷ lại quá nặng." Cậu gần đây dưới sự giám sát của Tống Văn, đúng hạn uống thuốc dạ dày, ít nhất mấy ngày này không có đau dạ dày nữa.

"Vậy thì tốt. Chờ vụ án này phá xong, lại dẫn cậu đi lấy thêm thuốc." Tống Văn nói xong, trong tay giống như biến ma thuật móc ra một quả trứng gà luộc, "Biết cậu ghét bỏ đồ ăn của nhà ăn, cho cậu."

Lục Tư Ngữ giơ tay nhận lấy, ở trên bàn nhẹ nhàng đập đập hai lần, cúi đầu thần sắc chuyên chú dùng hai tay bóc vỏ trứng gà, sau đó cậu phát hiện Tống Văn cầm đũa cũng không vội ăn, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía mình, câuh không nhịn được hỏi: "Tại sao cứ nhìn tôi như vậy?"

Tống Văn nói: "Tôi cho là, bàn luận về phân tích tâm lý tội phạm, vị chuyên gia họ Trang kia so với cậu kém xa."

Lục Tư Ngữ ngồi ngay ngắn người lại: "Đừng nói như vậy, người ta tốt xấu gì cũng là bác sĩ tâm lý học tốt nghiệp."

"Internet không phải có một cái bài lột trần hắn sao? Nói là gà rừng tốt nghiệp đại học tâm lý học nước ngoài." Tống Văn mở miệng nói, "Chương trình quá khứ của hắn, tôi cũng xem qua một ít, rất nhiều đều là từ kết quả suy đoán về những chi tiết phía trước, hiện tại cái vụ án này còn đang trong quá trình điều tra, hắn liền gia nhập vào... Không biết cuối cùng có thể trợ giúp hay không."

Lục Tư Ngữ nói: "Hắn trình bày và phân tích có một ít đạo lý, kết luận suy luận lại hết sức hạn hẹp, chỉ hướng chỗ tốt nghĩ, ít nhất cung cấp cho chúng ta một ít ý kiến khác đi."

Tống Văn nói: "Trang giáo sư người này, quá mức bình thường, tôi lo lắng hắn không có cách nào chạm đến tâm lý hắc ám của những tội phạm đó."

Lục Tư Ngữ nghe anh nói thế, mặt không thay đổi ngước mắt lên nhìn anh: "Tống đội, anh là đang nói... tôi mới đủ biếи ŧɦái sao?"

Tống Văn ý thức được chính mình nói sai lời, vội vàng đem câu chuyện khép lại, vuốt lông cho Lục Tư Ngữ, "Ở chỗ này của tôi, đây là nghĩa tốt mang tính khích lệ. Nói là cậu thông minh, phá án thần tốc, cậu ăn nhiều một chút, lúc sau phá án còn muốn dựa vào cậu đấy ."

Lục Tư Ngữ ngừng đũa nói: "Nhưng mà hôm nay tôi lại nghe được một ít ý nghĩa khác."

Tống Văn hỏi: "Cái gì?"

"Tôi cảm thấy... Trang Dịch có chút sốt ruột, giống như đang nóng lòng chứng minh chính mình, mới vừa phát hiện một ít chi tiết nhỏ, liền vội vã tổng kết quy nạp ra. Vị chuyên gia này, kỳ thực rất chột dạ. Hắn đối với lý luận của mình, cũng không chắc chắn." Lục Tư Ngữ nói đến chỗ này, thêm giải thích, "Tại trong quá trình phân tích, hắn bỏ thêm rất nhiều từ giống như, đại khái, khả năng, loại hình các từ ngữ mơ hồ, còn có một chút phân tích lý luận khiến người bình thường cảm thấy huyền ảo, nói đến bộ phận nêu ví dụ, thoạt nhìn nêu rất nhiều ví dụ, nhưng kỳ thực tinh tế đọc lên, anh liền sẽ phát hiện hắn nói rất nhiều vụ án cùng vụ án hiện tại của chúng ta, không có cái nào tương tự."

Tống Văn gật đầu: "Điều cậu nói tôi cũng có một chút cảm giác, nói như thế nào đây, hắn nói tới hoa hoè loè loẹt, tôi lại cảm thấy có chút là lý luận suông... Cùng lúc thường cậu phân tích những vụ án cảm giác hoàn toàn khác nhau."

Lục Tư Ngữ suy lý càng là thực tế hơn, có thể cảm giác được cậu đang thâm nhập vụ án, đem mình đưa vào thế giới của hung phạm, nhưng vị Trang giáo sư này, giống như đang dài dòng cùng xây dựng một ít lý luận đã biết, hắn nhuw đang cưỡi ngựa xem hoa.

Tống Văn nói tới chỗ này xoay chuyển đề tài, "Đối với hung thủ này, cậu có ý kiến gì?"

Lục Tư Ngữ ăn trứng gà Tống Văn đem ra, cảm thấy không nói vài câu ứng phó không được lãnh đạo của chính mình, suy nghĩ một chút mở miệng: "Tôi cảm thấy hung thủ hắn có thể là người đàng hoàng trong miệng của thân thích, hàng xóm, sức mạnh của hắn rất lớn, là người làm công việc thể lực, khả năng có một công việc ban đêm đi ra ngoài cũng sẽ không khiến người hoài nghi."

Tống Văn suy nghĩ một chút nói: "Trên thực tế, tôi cũng rất tò mò, tại sao bên trong rất nhiều vụ án, sau khi hung thủ biếи ŧɦái điên cuồng gϊếŧ người bị tra hỏi ra, những người biết hắn đều cho lời khai ấn tượng là thành thật ngại ngùng."

Lục Tư Ngữ đem trứng gà cầm ở bên trong ngón tay thon dài, cái miệng nhỏ cắn một miếng: "Có lẽ bọn họ đem trầm mặc ít nói giống như là đàng hoàng đi. Mà một hung thủ biếи ŧɦái trong đầu có hướng đi và hành động chân thực, hai điểm như vậy là đủ rồi."

Trạng thái của hung thủ ở trong cuộc sống rất khó lường trước được, thường thường thì không quá lộ liễu, cuối cùng khi tra được đến trên đầu, mọi người mới mở rộng tầm mắt. Đặc điểm như vậy cũng là một trong những nguyên nhân khó có thể tìm ra hung thủ.

"Liên quan tới phương thức gϊếŧ người thì sao?"

"Cái hung thủ gϊếŧ người liên hoàn này, thích siết cổ..." Lục Tư Ngữ nói đến chỗ này, lắc lắc đầu, dường như ghét bỏ trứng gà nhạt nhẽo, "Không có đặc thù gì, cũng chỉ bởi vì hắn yêu thích..."

Có người gϊếŧ người là do xúc động mãnh liệt, có người gϊếŧ người là mang tính trả thù, có người gϊếŧ người là mưu tài, mà người này gϊếŧ người, cũng là bởi vì hắn yêu thích, siết cổ gϊếŧ người có thể mang đến suиɠ sướиɠ cùng kɦoáı ƈảʍ cho hắn.

Lục Tư Ngữ tiến một bước giải thích: "Hung thủ yêu thích nữ nhân, yêu thích khiến cho các cô ấy tử vong, yêu thích làm cho bọn họ nghẹt thở, trước khi tử vong, mỗi một phút thân thể các cô ấy co giật rung động, phát ra mỗi một âm thanh cầu xin, cũng làm cho hắn lưu luyến, gây nên hứng thú. Gϊếŧ người càng có thể làm cho thân thể của hắn cùng thần kinh đều đạt đến kɦoáı ƈảʍ cao nhất, chỉ cần hưởng qua một lần cảm giác này rồi, cũng khó có thể quên."

Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ, thời điểm cậu nói những câu nói này, khe khẽ liếm môi một cái, lông mi thật dài khẽ run, âm thanh bình tĩnh, trên mặt thần tình lạnh nhạt, như là một đóa hoa mỹ lệ, còn hiện lên trí mạng mà dụ người.

Người thường khó có thể lý giải được, tên hung thủ này có thể từ hành vi này đạt được vui sướng cùng thỏa mãn to lớn nhất, so với ngàn vạn tiền tài, đồ ăn mỹ vị, quan hệ nam nữ bình thường, càng có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của hắn.

Lục Tư Ngữ tổng kết: "Thông thường, mọi người đem người như thế xưng là biếи ŧɦái."

Bọn họ cùng loại gϊếŧ người ma quỷ kia của Hạ Vị Tri hoàn toàn khác nhau, Hạ Vị Tri là trí tuệ, có mục đích, có kế hoạch mà thực thi phạm tội, mà bọn họ, càng nhiều hơn chính là dựa vào bản năng, nguyên nhân phạm tội là bởi vì yêu thích, bởi vì —— tính cách.

Bởi vì loại tính cách nguyên thủy cùng tính độc đáo, bọn họ càng khó có thể truy tra hơn, khó có thể khống chế, khó có thể dự đoán, khó có thể dự đoán.

Lục Tư Ngữ nói tiếp: "Giống như là tế bào trong thân thể mỗi người, thời điểm xảy ra sai lầm sẽ sản sinh ra tế bào ung thư vậy. Trong mấy ngàn mấy vạn nhân loại, thì có gen nhân loại sai lầm xuất hiện, nếu như đem xã hội hiện đại ví thành chương trình, bọn họ giống như là mã code sai lầm tồn tại trong cuộc sống, đối với việc chính mình cùng người thường bất đồng, chính bọn họ cũng sẽ mê man thống khổ, mà bọn họ cũng hết cách rồi, trời sinh như vậy."

Tống Văn nói: "Người như vậy trở thành hung thủ, cảm giác như là không thể tránh khỏi."

"Không nhất định, còn có bao nhiêu ngừoi tốt kỳ quái không phạm tội, nền giáo dục tốt đẹp cùng tuổi ấu thơ sinh hoạt hạnh phúc có thể giảm bớt tỷ lệ người như thế phạm tội, trong hoàn cảnh ác liệt lớn lên đều sẽ tạo nên gay gắt biếи ŧɦái ra đời. Phần lớn người sau đó đi tới con đường phạm tội, đều có tuổi ấu thơ bất hạnh."

Lục Tư Ngữ suy nghĩ một chút, lại hỏi Tống Văn: "Anh hẳn phải biết lý luận băng ghế tam giác đi?"

Tống Văn gật đầu, đó là lý luận tương đối có tiếng trong tâm lý học tội phạm: "Lý luận băng ghế tam giác, là có ba phương diện quyết định sự thay đổi tâm lý của một người: Gien, tổn thương đại não, cùng với nhân tố hoàn cảnh. Điều này nổi tiếng chỉ đứng sau ba yếu tố của liên hoàn sát thủ: Đái dầm, ngược đãi động vật, phóng hỏa."

Lục Tư Ngữ nói: "Người đưa ra lý luận băng ghế tam giác có gen phạm tội. Nếu như ông ấy không có một tuổi ấu thơ hoàn mỹ, e rằng ông ấy cũng sẽ trở thành một tên sát thủ. Kỳ thực hai cái lý luận này là tương thông, chỉ là góc độ phân tích bất đồng, loại hung thủ biếи ŧɦái này nguồn gốc có thể đơn giản phân tích vì nhân tố bên ngoài cùng nhân tố bên trong. Phần lớn người mang tội gϊếŧ người liên hoàn có tuổi ấu thơ không hoàn mỹ, cùng với bản thân bọn họ có gen biếи ŧɦái."

Tống Văn có chút bất đắc dĩ: "Cái này cũng là chuyện không có biện pháp, tôi khi còn bé, đối những điều này không quá lý giải, nhưng chờ khi tôi trưởng thành, phát hiện chính là có một số người xấu, ở thời điểm nhân sinh của chính mình vẫn không có rõ ràng liền trở thành cha mẹ, gặp xui xẻo chính là những đứa trẻ."

Những người đó còn không hiểu rõ liền vội vã trở thành cha mẹ, chính bọn họ còn đang mê man, nghi hoặc, thống khổ, táo bạo, người như vậy, bọn họ sẽ đem con cái coi như nơi để trút giận, coi như là trói buộc, vì vậy, lạnh lùng cùng ngược đãi từ tuổi thơ của đứa trẻ lại bắt đầu.

Lục Tư Ngữ gật đầu: "Đáng sợ hơn chính là loại thương tổn này là kéo dài, trẻ con tuổi ấu thơ càng sợ cái gì, có lúc thì sẽ càng giẫm lên vết xe đổ. Cha mẹ ly dị, đứa trẻ sau khi trưởng thành sẽ có khả năng ly dị lớn hơn so với những đứa trẻ đi ra từ gia đình có cha mẹ hoà thuận, mà những đứa trẻ chịu phải gia bạo cùng ngược đãi, tương lai cũng có khả năng gia bạo cùng ngược đãi chính con cái của mình."

Người chưa trưởng thành thuần thục, sẽ đem bần cùng, bạo lực, mang cho con cái, bọn họ có lẽ không ý thức được, chính mình tạo thành ảnh hưởng đáng sợ như thế nào, hơn nữa loại ảnh hưởng đáng sợ này còn có thể truyền thừa.

Lục Tư Ngữ uống một ngụm canh nói tiếp: "Chúng ta nói về tên hung thủ này, tại lúc gϊếŧ người, hắn hưng phấn điểm đạt tới đỉnh cao, sau đó, hắn sẽ đem loại cảm giác đó ở trong đầu phản phục ôn lại, giống như là nhìn một đoạn ghi hình mình phi thường yêu thích, chỉ cần nghĩ đến là có thể cảm thấy suиɠ sướиɠ cùng thỏa mãn, hắn nhiều lần nghĩ, rồi nghĩ, mãi đến tận suy nghĩ của hắn bắt đầu mất hứng, chi tiết nhỏ từ từ mơ hồ không rõ, tâm tình tùy theo ngọn sóng đáp xuống, giống như ăn phải một món ăn trở nên tẻ nhạt vô vị. Khi đó, hắn sẽ phạm án lần thứ hai, hắn cần kíƈɦ ŧɦíƈɦ kịch liệt hơn."

Nói tới chỗ này, Lục Tư Ngữ đem một chút trứng gà cuối cùng nhét vào trong miệng, duỗi ra đầu lưỡi phấn hồng đầu liếm ngón tay: "Tên hung thủ này, đã đến mức không gϊếŧ người cả người liền không thoải mái, không có cách nào ngủ, trong đầu của hắn tràn đầy chuyện này, hắn sẽ rất nhanh phạm án lần nữa."

Tống Văn suy nghĩ một chút lại hỏi: "Quần áo che ở trên mặt thì sao? Cậu cho rằng điều này biểu thị cái gì."

"Giống như lấy đi tất tơ tằm vậy, đó là dấu hiệu của hung thủ, cũng là thói quen ban đầu đã có của hắn, tôi cảm thấy... khả năng có quan hệ cùng với những việc từng trải ở tuổi thơ của hắn, có quan hệ cùng với mẹ của hắn." Lục Tư Ngữ nói.

Đây là đồ đằng quan trọng bên trong  mẫu hệ sùng bái, cũng tại bên trong ở chung, có chỗ đặc thù.

Tống Văn nghiêng đầu hỏi: "Còn có, cậu đối với cái suy đoán có hai hung thủ của Trang Dịch nghĩ như thế nào?"

Lục Tư Ngữ cúi đầu trầm tư chốc lát: "Trước mắt thông tin quá ít, còn không có biện pháp xác định. Hung thủ khả năng là một người, cũng có thể là hai người, cảm xúc biến hoá cực đoan, cũng không phải là chỉ có một khả năng kia, trên thực tế, tôi cảm thấy đó là một cách suy luận, thế nhưng tạm thời không thể giúp chúng ta rút nhỏ lại phạm vi, tìm ra hung thủ."

Nói cách khác, lý luận của Trang Dịch cũng không thể làm cho bọn họ thu nhỏ phạm vi điều tra, tăng nhanh tìm ra hung thủ, bọn họ nhất định phải tìm tới những phương hướng điều tra khác.

Lục Tư Ngữ dừng lại một chút, ngón tay thon dài ở trên bàn xẹt qua, nhỏ giọng nói, "Tôi đang suy tư một chuyện."

"Chuyện gì?"

Lục Tư Ngữ nâng lên mắt nhìn về phía Tống Văn, lông mi run run, trên mắt hai mí nhăn nhúm nhẹ nhàng chồng lên nhau: "Lần thứ nhất, khởi nguyên của gϊếŧ chóc."

Người bị hại thứ nhất là người đầu tiên hung thủ gϊếŧ chết? Ở trước đó, hắn đã sát hại những người khác hay chưa? Nếu như người bị hại thứ nhất chính là người đầu tiên bị gϊếŧ, như vậy là cái gì khiến hung thủ bỗng nhiên gϊếŧ người? Và cái gì dẫn phát hắn tiến hóa?

Trên thực tế, điều tra phát hiện, rất nhiều sát thủ liên hoàn, đều đã từng có vụ án đầu tiên, khi đó bọn họ có thể là vô ý thức, hoặc là mắt thấy gϊếŧ chóc, hoặc là trong lúc vô tình hại chết người nào đó, thậm chí có thể là chính mình sủng vật của mình bị hại, nói chung tất cả những thứ này, có một cái bắt đầu.

Tống Văn thuận suy tư của hắn nói tiếp: "Tôi đối với vụ án thứ nhất càng để ý, không quản có phải lần thứ nhất hắn gϊếŧ người hay không, người bị hại thứ nhất, Lý Linh, đều là phi thường mấu chốt."

Hành vi của nhân loại thay đổi là từ bản năng bắt đầu, tại thời điểm lần thứ nhất phạm án, mục đích của hung thủ là thuần túy nhất, phương thức cũng là nguyên thủy nhất, hắn sẽ không có nhiều ý nghĩ cùng quy tắc như vậy, lâm thời khởi nghĩa, đem suy nghĩ trong lòng hóa thành thực tiễn, hành vi như vậy đều sẽ bại lộ càng nhiều tin tức hơn.

Lục Tư Ngữ gật gật đầu: "Còn có một điểm tôi không nghĩ ra, người bị hại thứ ba thời gian gϊếŧ người đã cải biến, là cái gì cải biến hành vi của hung thủ? Hai vụ án đầu đều là gϊếŧ người rồi về nhà đi ngủ, mà người thứ ba, thì lại như là ở trên giường trằn trọc trở mình đêm không thể chợp mắt sau đó rời giường gϊếŧ. Hắn vì sao lại phát sinh thay đổi như vậy? Là bởi vì đêm đó có một trận bóng hay? Buổi hẹn hò không thể bỏ qua? Hay là bởi vì cái gì? Hiện trường còn để lại miếng băng gạc dính máu..."

Tống Văn cúi đầu ngưng thần chốc lát: "Có lẽ... có một khả năng, hắn khả năng cũng không có thay đổi logic hành vi của chính mình, mà là chúng ta bỏ lỡ cái gì đó. Ví dụ như..."

Lục Tư Ngữ gật đầu, cậu cũng nghĩ đến một khả năng, nhẹ giọng nói: "Con mồi chạy trốn."

Nếu như sáng nay nữ nhân tử vong không phải con mồi nguyên bản của hung thủ... Hắn tối hôm qua nỗ lực phạm án, mà bởi vì một ít tình huống nên chưa thành công, hắn sẽ biến thành phẫn nộ, nóng lòng tìm kiếm con mồi mới đến bổ khuyết kế hoạch của chính mình.

Từ đêm khuya mãi cho đến sáng sớm, bồi hồi ở trên đầu đường, tiện đà tìm kiếm mục tiêu mới của mình, tiến hành theo đuôi...

Vương Hiểu Bồi có thể là con cừu xui xẻo dùng để thay thế.

Lục Tư Ngữ mở trừng hai mắt nói: "Tình huống như thế cũng chỉ là khả năng mà thôi."

"Tôi cảm thấy đây là có thể là một phương hướng có thể điều tra." Tống Văn nói chuyện, không ăn cơm nữa, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Phó Lâm Giang.

"Lâm Giang, anh liên hệ với trung tâm báo cảnh, tra hỏi xem tối hôm qua tới sáng sớm ngày hôm nay có người báo cảnh sát hay không, người bị hại là nữ tính, ban đêm bị tập kích, khả năng bọn họ chỉ cho là gặp phải cướp bóc phổ thông chưa thành công, đem người bị hại an ủi một chút liền trở về. Đúng, bởi không có chết người, cũng không có đại sự, cho nên cũng không có coi trọng báo cho chúng ta bên này."

Đối diện Phó Lâm Giang nói chút gì đó, Tống Văn vẻ mặt càng nghiêm túc gật gật đầu: "Đúng... Nếu có phát hiện, khả năng này, là người làm chứng may mắn còn sống sót."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.