Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 121



Hai phút sau đó, xe Tống Văn bọn họ dừng ở bãi đậu xe này, Tống Văn là người thứ nhất từ trên xe vọt xuống, những người khác cũng lục tục xuống xe.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người thấy được thiếu nữ nằm trên bãi đậu xe, sau khi khiếp sợ, trầm mặc không nói gì.

Bọn họ dự đoán vô số khả năng, bây giờ là một loại xấu nhất, dưới sự sắp xếp kiểm tra dò xét của lực lượng cảnh sát, nhanh như vậy liền có hung án phát sinh, xuất hiện người bị hại mới, hung thủ so với bọn họ dự liệu càng hung tàn hơn.

Trang Dịch tuy rằng lúc thường phân tích qua rất nhiều vụ án cùng hung thủ, nhưng lúc này là lần đầu tiên tới hiện trường phạm tội, hắn chỉ cảm thấy tay chân phát lạnh, cả người như nhũn ra, giơ tay cởi ra cà vạt của chính mình, không dám tiến lên, nhìn cảnh sát bận rộn, hắn ngỡ ngàng mà đứng ở cửa xe, chỉ ở nơi đó nhỏ giọng niệm: "Tại sao lại như vậy..."

Tống Văn một đôi mắt đã đỏ, anh không để ý mưa to đem y phục trên người xối đến ẩm ướt, trước tiên xông tới sờ sờ thân thể thiếu nữ, bởi ngâm ở trong mưa, nhiệt độ trên thân thể đã bắt đầu lạnh cả người, cùng mấy bộ thi thể trước đó giống nhau, tất tơ tằm không cánh mà bay.

Bất quá cùng mấy lần trước phát hiện nữ thi bất đồng, trên thi thể này còn có một tia ấm áp, hiển nhiên cách thời gian ngộ hại không lâu.

Cùng mấy lần trước người bị hại so ra người bị hại này càng tuổi trẻ, cũng coi là một vị hoa quý thiếu nữ, cô lúc này bị một bộ y phục che đậy trên mặt, quần áo đã xối ướt, vén lên liền thấy cô nhắm chặt hai mắt. Ở trên cổ của cô, có dấu vết màu đỏ, trên mặt trang dung bởi nước mưa, có chút nhoè nhạt, nếu như không phải sắc mặt của cô hoàn toàn trắng bệch, thì nhìn giống như là đang ngủ vậy.

Đây vốn nên là tuổi tác đẹp nhất trong sinh mệnh của cô, lại nằm ở trong nước mưa băng lãnh, nằm ở cái bãi đậu xe hoang phế này...

Tống Văn đưa tay sờ sờ gáy thiếu nữ, sau đó anh liền tìm được dưới mũi cô gái.....

"Còn sống không?" Điền Minh cả kinh, cũng lại gần, hắn bắt mạch trên tay thiếu nữ.

Trong mưa băng lãnh, cánh tay mảnh khảnh cảm giác không ra một tia gợn sóng, Điền Minh liền sờ sờ ngực thiếu nữ, không có cảm giác được tim đập lên: "Tống đội, cô gái này, hẳn là đã chết rồi!"

Tống Văn cũng không để ý đến hắn, bỗng nhiên làm cái động tác khiến tất cả mọi người ngoài ý muốn, anh quỳ thân xuống, cúi đầu bắt đầu ép tim cho thiếu nữ cùng hô hấp nhân tạo.

Điền Minh có chút bị Tống Văn dọa sợ, nghĩ thầm người này không phải là bị vụ án kíƈɦ ŧɦíƈɦ điên rồi chứ? Lại sợ là tiếng mưa rơi quá lớn, Tống Văn không nghe rõ, hắn thân thủ đi kéo Tống Văn: "Tống đội, Tống đội, anh đừng như vậy... Chúng ta đến trễ như vậy một chút, đợi lát nữa pháp y tới rồi..."

Dưới cái nhìn của hắn, cô gái kia cũng sớm đã là một bộ thi thể, dù như thế nào cũng không cứu sống nổi. Tống Văn là khó có thể tiếp thu cái chết của cô gái mới có thể đánh mất thái độ bình thường.

Tống Văn không kịp nói cái khác, đỏ mắt lên, một cái đem hắn đẩy ra: "Đừng động vào tôi!"

Điền Minh bị anh làm sợ hết hồn, chỉ có thể đứng dậy, an bài những người khác liên hệ pháp y cùng vật chứng lại đây, hồi báo cho Cố cục, bảo vệ hiện trường. Hắn cảm giác ngăn Tống Văn cũng không phải, đi lên hỗ trợ cũng không phải, chỉ cảm thấy tâm lý kìm nén một luồng hỏa, không chỗ phát tiết, lau nước mưa băng lãnh trên mặt một cái: "Tiên sư nó, cái này "chó chết"! Chờ lão tử tìm tới hắn! Nhất định phải làm cho hắn chết không được tử tế!"

Bọn họ nhiều người như vậy, dùng hết khí lực, nhưng vẫn bị tên hung thủ thực hiện được.

Lực lượng cảnh sát ở ngoài sáng, mà tên hung thủ kia núp ở trong bóng tối. Như là một con dã thú giảo hoạt mà hung mãnh.

Trang Dịch phân tích sai rồi, vô luận hung thủ là hai người hay không, hắn cũng không có một tia áy náy...

Tên hung thủ kia thậm chí còn vì mình tàn nhẫn mà đắc ý dào dạt, hắn đang khiêu khích lực lượng cảnh sát, đem sinh mệnh chết đi coi như kiệt tác của mình, trưng bày ở đây...

Đây chính là một con ma quỷ từ đầu đến đuôi.

Phát điên!

Toàn bộ hiện trường, chỉ có Lục Tư Ngữ từ thời điểm đi ra từ Cục cảnh sát cầm một cái dù, cậu vừa nãy từ thời điểm trên xe bước xuống, Tống Văn liền xông ra ngoài.

Lục Tư Ngữ đứng ở nơi đó do dự trong nháy mắt, quan sát một chút hoàn cảnh chung quanh, sau đó cất bước đi vào trung tâm bãi đậu xe.

Thiếu nữ yên tĩnh nằm thẳng dưới đất, mà Tống Văn liền quỳ gối bên cạnh người của cô.

Trong mưa lớn, Tống Văn vẫn như cũ như là điên cuồng, cố chấp tự cấp cứu cho cô bé kia, anh nỗ lực vứt bỏ ý nghĩ rối loạn trong lòng, yên lặng đếm, một, hai, ba, bốn..., Cục cảnh sát đã sớm phổ cập qua hồi sức tim phổi điểm trọng yếu, anh làm theo, không dám có một chút sai lầm.

Tống Văn từng thấy quá nhiều hắc ám, càng là như vậy, thì càng không muốn mất đi hy vọng cuối cùng.

Ban đêm đen kịt, tiếng mưa rơi không ngừng, xối đến quanh người anh lạnh lẽo, trái tim anh theo hạt mưa rơi vào đáy vực, nếu như... Nếu như bọn họ đêm nay cố kiên trì tìm kiếm thêm một chút, nếu như có thể sớm đến mấy phút, nếu như...

Thế nhưng không có nếu như.

Anh không muốn tiếp thu sự thực này, nhất định phải toàn lực ứng phó, ngay tại vừa nãy, anh đụng vào cổ của thiếu nữ cảm nhận được một tia mạch đập cực kỳ yếu ớt nhảy lên...

Nhưng mạch kia đập quá yếu ớt, suy yếu đến, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn đình chỉ.

Theo thời gian trôi qua, Tống Văn thậm chí càng ngày càng hoài nghi, vừa nãy một tia mạch đập kia đến tột cùng có phải là ảo giác của anh hay không.

"Sống tiếp... Kính nhờ... Xin cô nhất định phải sống sót..." Anh ở trong lòng im lặng nói thầm.

Hồi sức tim phổi nhưng thật ra là cái cần thiết thể lực, dưới vận động máy móc, Tống Văn rơi vào một loại trạng thái có chút tê dại thiếu dưỡng khí.

Bốn phía là đen toiis, bên tai là tiếng mưa rơi chết tiệt, tiện đà ù tai, vang lên ong ong, chỉ có thể nghe đến nhịp tim của chính anh.

Trong khốn đốn cùng tuyệt vọng, anh cảm thấy chính mình rất nhanh không tiếp tục kiên trì được nữa.

Tống Văn biết anh từ bỏ quá mức dễ dàng, chỉ cần dừng lại động tác là có thể, nhưng... anh không muốn từ bỏ, dù cho còn có một chút hi vọng, dù cho hi vọng như vậy mà xa vời...

Chẳng biết lúc nào, mưa giống như ngừng lại, một tia sáng xông phá bóng tối, chiếu qua đến đây.

Tống Văn ở trong kẽ hở ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, là Lục Tư Ngữ chẳng biết lúc nào im lặng không lên tiếng quỳ gối bên cạnh anh, cậu ấn sáng điện thoại di động rọi sáng cho anh, hoàn toàn không có bận tâm vết thương trên đùi, quần và giày đắt giá cũng ngâm hết ở bên trong nước.

Tóc mái Lục Tư Ngữ đều bị nước mưa thấm ướt, giọt nước lạnh lẽo thuận theo hai má trắng nõn tuấn tú của cậu chảy xuống, đỉnh dù thì lại là hoàn toàn hướng về phía anh và cô gái kia.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay tại thời diểm Tống Văn chính mình cũng cảm thấy anh đã đến cực hạn. Bỗng, thiếu nữ nhúc nhích một chút, đó chỉ là động tác cực kỳ nhỏ bé, tựa hồ chỉ là bởi vì bị ép tim mà bắn lên, nhưng Tống Văn lại cảm thấy, anh cắn răng, tiếp tục kiên trì. Nửa phút sau, thân thể của cô bé liền hơi động, lần này, Tống Văn xác định chính mình không có nhìn lầm!

Điền Minh vốn là cho là Tống Văn điên rồi, chỉ là không muốn tiếp thu sự thực, đang làm chuyện vô ích với thi thể thiếu nữ kia. Hắn muốn lần thứ hai lại đây khuyên Tống Văn từ bỏ, không nghĩ tới mới vừa đi gần, liền thấy mi mắt thiếu nữ đang khẽ nhúc nhích, hắn vội vàng quay đầu lại hô to: "Còn sống! Người bị hại còn sống! Nhanh mẹ nó nhanh gọi 120!"

Dưới sự ép tim liên tục, thiếu nữ rốt cục tỉnh lại, cô ho nhẹ một tiếng, há miệng ra, nhẹ nhàng giật giật lông mi.

Trong nháy mắt đó, trái tim của Tống Văn bỗng ấm lên, anh kéo tay của thiếu nữ, cảm thụ được sinh mệnh yếu ớt kia, mạch đập đã từ từ rõ ràng, anh cúi đầu nhẹ giọng nói: "Không sao rồi..."

Tại sinh mệnh trước mặt, vừa nãy tất cả kiên trì của Tống Văn, đều có ý nghĩa.

Lục Tư Ngữ ở một bên cạnh nhìn cậu, mở miệng nói: "Tống đội, may là..." Thanh âm luôn bình tĩnh của cậu lúc này cũng kích động đến run, cậu cảm giác được trái tim băng lãnh của chính mình cũng có một tia ôn tồn cùng cảm động.

Mặc dù nhiều một vị người bị hại, thế nhưng may là bọn họ gấp gáp đuổi đến, may là Tống Văn phát hiện tình huống khác thường của thiếu nữ, may là, anh vừa nãy tiếp tục kiên trì, không hề từ bỏ...

May là, vị người bị hại này còn sống...

Không lâu lắm, Phó Lâm Giang mang theo vật chứng còn ở bên trong Cục tới trước. Lâm Tu Nhiên đêm nay nghỉ ngơi, bọn họ đã gọi điện thoại cho hắn, chờ sau đó hắn sẽ từ trong nhà chạy tới.

Xe cứu thương từ bệnh viện phụ cận dùng tốc độ nhanh nhất lái tới. Trong mưa lớn, xe cứu thương, xe quân cảnh, rất mau khiến bãi đậu xe không lớn này bị chiếm đầy. Trong bóng đêm tối tăm, bóng người lay động, ầm ĩ khắp chốn, vật chứng, bác sĩ, cảnh sát mỗi người quản lí chức vụ của mình, cảnh tượng vội vã.

Tất cả chính nghĩa, đều đang cùng tà ác tranh đấu.

Thiếu nữ bị hại mới vừa thức tỉnh, còn rất yếu ớt, thần trí của cô ngược lại là tỉnh táo lại. Nhân viên y tế vì phòng ngừa hai lần thương tổn, dùng cáng giường khiêng cô lên đặt ở trên giường xe cứu thương.

Tại thời điểm sắp bị đưa lên xe, cô gái kia bỗng nhiên kéo lại cánh tay Tống Văn, cổ họng của cô bị thương, khi nói chuyện đều là khí thanh, mà thông qua thanh âm yếu ớt kia, còn có phân biệt khẩu hình, Tống Văn vẫn nghe hiểu lời của cô: "Các anh phải bắt lấy hung thủ....."

Tống Văn nhìn về phía cô gái kia, câu nói này làm cho anh cảm thấy tâm lý có chút khó chịu, mũi mỏi. Anh cắn răng, một chữ cũng không nói ra được, chỉ có thể trịnh trọng gật gật đầu.

"Vừa nãy cô ấy có thể là bị ghìm cổ đưa tới sốc, cũng may các anh hồi sức tim phổi tương đối đúng lúc, bằng không e sợ lành ít dữ nhiều..." Nhân viên y tế vừa nói một bên khẩn cấp đo chỉ số cơ thể cho thiếu nữ, đem mặt nạ oxy đeo vào trên mặt của cô.

Lục Tư Ngữ ở một bên cạnh che dù, nhìn thiếu nữ bị nước mưa xối trôi lớp trang điểm, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hắn mở miệng hỏi cô: "Cô có thể nói cho tôi được không? Đêm nay cô gặp phải người xấu có mấy người?"

Thiếu nữ trừng mắt nhìn, hướng về phía cậu đưa ra một ngón tay.

Cùng suy đoán trước đó của Trang Dịch bất đồng, cùng khẩu cung của một vị người làm chứng cũng bất đồng, cô chứng kiến hung thủ, chỉ có một người.

Lục Tư Ngữ cúi đầu ngưng thần chốc lát, hơi nhíu lông mày nhưng là bỗng nhiên buông ra, cậu vẫn luôn suy nghĩ vấn đề đã giải quyết dễ dàng.

Lục Tư Ngữ giơ tay kéo lại chăn, đắp kín cho thiếu nữ: "Cám ơn cô, chúng tôi sẽ bắt lấy hắn."

Tống Văn liền trở về, kêu Phó Lâm Giang trong đám người bận rộn: "Lâm Giang, anh cùng đi bệnh viện nhìn, tuyệt đối không nên xảy ra cái gì sai lầm nữa."

Hiện tại đến lúc này, bọn họ cần phải bảo đảm an toàn của thiếu nữ, cần thiết một người tỉ mỉ kiên trì liền đáng tin chăm sóc.

Phó Lâm Giang gật gật đầu, quay đầu an ủi cô bé kia: "Chúng tôi đã báo cho người nhà của cô, rất nhanh bọn họ sẽ đuổi đến bệnh viện cùng cô." Hắn cùng lên xe cứu thương, xe rất nhanh liền lái đi, đi tới một bệnh viện gần đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.