Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 137



Hiện tại nhắc tới những thứ này, Tiền Giang vẫn luôn cảm giác được một loại nghẹt thở cùng sợ hãi, dường như đại não đang cùng thân thể của hắn ngăn chặn, không muốn để cho hắn hồi tưởng lại những chuyện này, nhưng mỗi một điểm hồi ức đều sâu sắc khắc vào cốt tủy từ lâu rồi.

Đặc biệt hôm nay, sau khi gặp lại bạn học sau nhiều năm không gặp, gặp được Trương Đông Mai, những ký ức này càng trở nên cực kỳ sống động.

Trong gian phòng thẩm vấn, nhất thời an tĩnh.

Tống Văn hơi nghi hoặc một chút nói: "Tôi cảm thấy thật đáng tiếc khi nghe được những điều này, nếu như tình huống cậu nói là thật, tôi cũng cho là Trương Đông Mai làm như vậy là sai. Nhưng khi đó, tại sao không có ai ngăn cản bà ta?" Ở hiện tại, nếu như gặp phải sự tình như vậy, có thể sẽ khiến người cảm thấy không dám tưởng tượng.

Tiền Giang cười khổ một cái: "Bởi vì lớp chúng tôi thành tích tốt, hiệu trưởng cùng gia trưởng đều đứng ở phía bà ta bên kia, thậm chí hiệu trưởng còn có thể cố ý che chở cho bà ta. Bọn nhỏ bị bà ta đe dọa, không dám đem tình huống thực tế trên lớp nói ra. Còn có, mười năm trước trẻ con còn không quý giá giống như là hiện tại, rất nhiều cha mẹ không có văn hóa, thậm chí cảm thấy dùng cách xử phạt về thể xác không có gì ghê gớm."

Hắn thở dài một hơi, "Cha tôi khi đó còn có thể đi tìm lão sư, đưa tiền cho bà ta, bảo bà ta đối với tôi chặt chẽ quản giáo, lại không biết tôi gặp được bà ta đều muốn nhảy lầu..."

Tiền Giang nói tới chỗ này chếch đầu, ra vẻ thoải mái mà nhún vai một cái: "Thời điểm cấp hai, bà ta chính là đang dùng quy tắc của thế giới người trưởng thành đến nghiền ép chúng tôi, bà ta nói cho chúng tôi, phát sinh ở trong lớp chuyện này là bình thường, là cạnh tranh sinh tồn, chỉ có ở trong cạnh tranh tàn khốc lưu giữ lại học sinh, mới có thể ưu tú, chúng tôi cũng thật sự giống như sớm tiến nhập thế giới của người trưởng thành, mỗi ngày phải dùng các loại biện pháp để van cầu sinh tồn. Cho nên ngày hôm nay, chuyện chúng tôi làm đối với bà ta, so với năm đó bà ta làm đối với chúng tôi, căn bản không đáng giá được nhắc tới."

Đối với học sinh mà nói, bọn họ khi đó chỉ có mười mấy tuổi, phản kháng đều là vô lực, bọn họ ngẩng mặt nhìn giáo viên chủ nhiệm của mình, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, người này dùng một ít quy tắc cùng thủ đoạn của xã hội người trưởng thành đến thương tổn bọn họ. Hơn nữa bà ta đứng ở điểm cao nhất, uy nghiêm không thể khiêu khích. Ba năm biến thành một hồi hình phạt tàn khốc, hẳn là giáo viên chủ nhiệm hoà ái biến thành ác mộng của bọn họ.

Những chuyện này, hiện tại mọi người đều là làm người trưởng thành ở đây thảo luận, mọi người rất rõ ràng mà biết đến, Trương Đông Mai làm như vậy là sai lầm, cũng nên nghĩ biện pháp, cần phải làm sao đi ngăn lại, nhưng đối với lúc đó bọn họ còn là hài tử mà nói, lời lão sư nói chính là thị phi đúng sai, chính là thánh chỉ, một câu gọi gia trưởng thậm chí so với gọi cảnh sát tới bắt càng hữu dụng hơn.

Dưới sự giáo dục của nghiêm sư như vậy , bọn họ ngoại trừ nỗ lực đi thích ứng quy tắc, căn bản là không có cách giãy dụa.

Tống Văn nhất thời trầm mặc, ở thời điểm quá khứ, nền giáo dục đã từng đi qua một đoạn đường vòng, mọi người quen với việc dùng thành tích tốt xấu trong lớp đến đánh giá lão sư tốt xấu, cũng quen dùng thành tích của học sinh đến đánh giá một học sinh như thế nào. Đây là một loại phương pháp vừa võ đoán vừa thô bạo.

30 năm dự thi giáo dục, là dùng một đời một đời hài tử làm vật thí nghiệm, phô ra con đường.

Trong nước có mấy ngàn vạn giáo viên, trong đó người như là Trương Đông Mai có lẽ còn không là số ít.

Mỗi người từ tiểu học, đến cấp hai, đến cấp ba, có thể sẽ gặp phải hơn mười vị giáo viên, trong đó gặp phải một vị giáo viên như là Trương Đông Mai, tỷ lệ lại có bao nhiêu lớn chứ?

Mọi người đề xướng tôn sư trọng đạo, nhưng nên tôn loại sư nào? Trọng loại đạo nào?

Nghe Tiền Giang miêu tả, Trình Mặc trên mặt trực tiếp xuất hiện biểu tình chấn động, học sinh thời đại của ông ta còn xa xưa hơn, hiện tại ông ta lại là làm gia trưởng. Ông ta vẫn luôn thuận lợi có chút khó có thể lý giải được sự tình như vậy làm sao sẽ phát sinh.

Lục Tư Ngữ ở bên cạnh, đã sớm lại cầm bút lên, mặt không thay đổi ghi chép, tựa hồ bất kể là chuyện thế nào, cũng sẽ không làm cho cậu kinh ngạc.

"Tôi biết, tâm lý của các người bị thương tổn, thế nhưng..." Tống Văn suy nghĩ một chút cần phải làm sao trình bày quan điểm chính mình, anh mở miệng nói ra bốn chữ, "Tội không đáng chết."

Nếu như Tiền Giang miêu tả chính là thật sự, như vậy Trương Đông Mai, thật không phải là một người giáo viên tốt, bà ta dùng những thủ đoạn đó khiến người ta buồn nôn, khiến học sinh sợ sệt.

Nhưng baf ta hành động cũng không có nguy hại đến sinh mệnh học sinh, hơn nữa bà ta làm hết thảy... nên đánh giá như thế nào đây, nếu như là đặt ở trong mắt một số gia trưởng cùng người qua đường, có thể sẽ được một cái đánh giá, muốn tốt cho học sinh.

Anh hiểu rõ chỗ biếи ŧɦái của Trương Đông Mai, thế nhưng cảm thấy tội không đáng chết.

Anh hiểu nguyên do đám học sinh này ngược đãi lão sư, thế nhưng anh vẫn như cũ không cho là bọn họ làm đúng.

Một người giáo viên cấu, dạy dỗ một đám học sinh xấu.

Trương Đông Mai khiến học sinh của bà ta ghét cay ghét đắng không có sai, nhưng nếu là như vậy liền muốn dùng mạng sống để đánh đổi, lại khiến người ta cảm thấy hơi quá đáng.

Tiền Giang buông tay nhìn về phía bọn họ, nói: "Vậy anh hãy hỏi một chút những người khác, bị ngược đến thảm nhất cũng không phải tôi, mà Trương Đông Mai không ngừng làm những thứ này..."

"Cho nên, các người đêm nay đến tột cùng xảy ra chuyện gì?" Tống Văn đem đề tài rút về đêm nay, những điều đó chỉ nhân quả cùng tình cảm lúc trước, mấu chốt nhất vẫn là đêm nay.

Đến tột cùng là ai gϊếŧ Trương Đông Mai, ai có động cơ gây án, ai có điều kiện gây án, ai có thời gian gây án.

"Chúng tôi đem lão sư kêu đến liên hoan, trên danh nghĩa là muốn cảm kích bà ta, kỳ thực, trong lòng có chút ý tưởng khác, sau khi đóng lại phòng riêng, liền đã xảy ra những chuyện trong video các anh nhìn thấy kia, chúng tôi chơi mấy lần lời nói thật lòng đại mạo hiểm. Ghi lại những video sỉ nhục bà ta. Sau đó, mấy nữ sinh bồi tiếp lão sư đi nhà vệ sinh, giúp bà ta rửa mặt. Tôi ở trong phòng, chờ nhân viên phục vụ đến thanh toán."

Tiền Giang miêu tả cùng lúc trước Đàm San nói không sai biệt lắm, nhưng có liên quan đến nội dung video, sự tình tính chất liền biến đến hoàn toàn khác nhau. Hắn nói tiếp: "Chúng tôi chỉ là ghi lại, mà chúng tôi cũng không chuẩn bị phát ra ngoài, chỉ là muốn đem những video này lưu giữ. Chỉ có điều, trùng hợp điện thoại di động của tôi bị mất."

"Các người tại sao muốn quay video?" Tống Văn nghĩ thầm, nếu không phải bọn họ phát hiện mấy đoạn video này, những học sinh này còn không chắc sẽ khai như thế nào đây.

"Vì trả thù chuyện bà ta đã làm đối với chúng tôi." Tiền Giang nói, "Tuy rằng nội dung video có chút quá phận, mà là bản ý của chúng tôi, hoặc là nói là ý muốn của phần lớn người, chỉ là nhục nhã bà ta, làm cho bà ta lấy làm trả giá, cũng không có muốn bà ta chết."

"Muốn sỉ nhục Trương Đông Mai, chuyện quay video, các người thương lượng trước rồi sao?" Tống Văn lại hỏi.

Tiền Giang do dự một chút, gật gật đầu: "Trước khi xuất phát, chúng tôi có lập một cái nhóm nhỏ, nói đơn giản một chút. Đương nhiên, uống chút rượu, tất cả mọi người có chút kích động, có thể có chút làm quá mức. Bất quá trong video, đã là mấy đoạn kịch liệt nhất, chúng tôi đều chỉ là vì xả giận."

"Ai là người tổ chức lần tụ hội này?"

"Là Đàm San, cô ta xác định thời gian, là cô ta lời mời Trương lão sư. Cụ thể như thế nào cùng Trương Đông 'ai nói, tôi cũng không rõ ràng."

Rất rõ ràng, nếu như Đàm San sớm tiết lộ cho Trương Đông Mai một ít tình huống của chuyến này, Trương Đông Mai liền sẽ không tới.

Lục Tư Ngữ ghi đến trong này, ở trên vở điểm một cái, hỏi Tiền Giang: "Anh tại sao lựa chọn Liên Hoa Minh Nguyệt Lâu? Tại sao lựa chọn gian phòng riêng này?"

Nếu như nội dung video đều cũng có dự mưu trước, điểm này cũng thật trùng hợp, Tiền Giang thường xuyên đến nơi này ăn cơm, nhất định là biết đến thiên đài nơi đó là có mầm họa an toàn.

Tiền Giang nói: "Mọi người chúng tôi cũng không quá có thể ăn cay, lại muốn chọn nhà hàng trong trung tâm thành phố, toii thường xuyên đến nơi này ăn cơm, yêu thích đồ ăn nơi này làm, một cách tự nhiên liền lựa chọn nơi này. Còn phòng riêng, tôi thường dùng gian phòng này, cái thiên đài kia quanh năm đều mở ra, chỉ cần tới nơi này ăn cơm qua đều biết."

Hắn trả lời rất nhanh, cũng rất tự nhiên, Lục Tư Ngữ nhất thời không có cách nào phán đoán, hắn đến tột cùng là vô tình hay là cố ý, hay hoặc là, hắn có phải ở trong lúc tán gẫu với những người khác đề cập quá cái thiên đài này, tiến hành hướng dẫn.

Tống Văn tiếp tục hỏi: "Cậu cảm thấy là ai gϊếŧ Trương lão sư?"

Tiền Giang nói: "Tôi không quá nguyện ý hoài nghi bạn học của chính mình, nếu một hai phải nói là ai, đại khái là nữ sinh đi, cuối cùng, bọn họ cùng lão sư đi cùng nhau."

Một bên cạnh Lục Tư Ngữ liền nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên, một đôi mắt nhìn hắn, cậu suy tư chốc lát mở miệng hỏi hắn: "Các người vì sao lại lựa chọn sau mười năm mới báo thù Trương Đông Mai?"

Tiền Giang có chút không rõ ý nghĩa, cau mày nhìn về phía cậu.

Lục Tư Ngữ liếm môi một cái giải thích: "Tôi hiểu được trong lòng các người bởi vì bà ấy có một ít đau xót, thế nhưng những đau xót đó không phải nên ở thời điểm ban đầu mãnh liệt nhất sao?"

Tiền Giang trầm mặc chốc lát nói: "Thế nhưng khi đó, chúng tôi vẫn là hài tử, không đủ để trả thù bà ta."

Lục Tư Ngữ tiến một bước truy hỏi: "Theo thời gian trôi đi, rất nhiều cảm xúc cường liệt sẽ biến thành lãnh đạm, giống như là vết sẹo năm xưa, sẽ không đau như vậy. Là cái gì, gợi lên hồi ức của các người, gợi lên sự thù hận của các người đối với bà ấy, để cho các người đêm nay đến nơi này, đối với bà ấy thi hành tập thể trả thù."

Phần lớn người sau đó không có qua lại cùng giáo viên nữa, cũng sẽ không tiếp tục ân oán năm đó. Thời gian qua đi 10 năm, những học sinh này tại sao còn mang theo hận ý lớn như vậy?

Kể cả việc Trương Đông Mai đối với đám học sinh tạo thành rất nhiều thương tổn, thế nhưng nhóm những học sinh kia hiện tại đều đã có sinh hoạt của từng người, đều cũng coi là người trên người.

Mấy người bị tình nghi này, bất kể là ai gϊếŧ chết Trương Đông Mai, đều phải bốc lên nguy hiểm rất lớn, trả giá nặng nề.

Chuyện Tiền Giang nói tới, cho dù nhớ tới chua xót khó chịu, cũng không đủ trở thành động cơ để mười năm sau gây án.

Cái chết của Trương Đông Mai đến tột cùng là kế hoạch đám học sinh này đã sớm mưu đồ từ lâu, hay là hành vi dưới sự kích động của rượu?

Hoặc là... Trong này còn có chuyện xưa nào đó bọn họ vẫn còn chưa biết?

Tống Văn hiểu rõ ý tứ của Lục Tư Ngữ, anh nhìn phía hai mắt Tiền Giang, cùng đợi câu trả lời của hắn.

Tiền Giang lắc lắc đầu, trong ánh mắt bỗng nhiên có chút đề phòng: "Tôi không rõ ràng, tôi chỉ là cái người bị thông báo để đến ăn thôi, các anh cũng nhìn thấy từ đầu tới cuối, tôi đều là đang quay video, cũng không hề động thủ. Đoạn thời gian án phát đó, tôi mới vừa cùng nhân viên phục vụ tiến hành trả tiền, các anh có thể kiểm tra thời gian tôi chi trả, khi đó cùng lúc Trương Đông Mai rơi xuống rất gần. Tôi không thể ở đây xoát xong thẻ liền lập tức đi ra gϊếŧ người."

Tiền Giang đã từ cảm xúc bên trong vừa nãy lên án Trương Đông Mai bình tĩnh lại. Hắn cấp chính mình đưa ra một cái chứng cứ tương đối có lợi.

Sau đó Tiền Giang nhấc lên cặp mắt phượng kia nhìn về phía ba vị cảnh sát trước mặt, mở miệng nói: "Tôi bản thân biết đã đều nói, các anh đi hỏi những người khác đi."

Tống Văn tâm lý rõ ràng, Tiền Giang đưa ra chứng cứ này là có thể tin, tờ hoá đơn kia bọn họ trước đã từ dưới lầu thu lại đây, mặt trên in thời gian trả tiền tới gần án phát, bọn họ cũng hỏi nhân viên phụ trách quẹt thẻ, lúc đó là từ trong tay Tiền Giang nhận lấy thẻ tín dụng, quẹt thẻ sau đó đóng dấu bằng điều, rồi cho hắn tự tay ký tên, tất cả như thường.

Không sai biệt lắm là trả tiền sau khoảng một phút, Trương Đông Mai liền đã té chết.

Bất kể là ở chỗ này chờ đợi chẳng biết lúc nào nhân viên phục vụ sẽ tới, hay là tiến hành trả tiền, khoảng thời gian này đều không thể khống chế, tương đối với những người khác, xác thực hiềm nghi của Tiền Giang khá nhỏ.

Hắn cũng không đủ gây án thời gian.

Năm người bị tình nghi trước mắt mới hỏi được hai người, xem ra, bọn họ cần phải gọi người thứ ba tiếp tục thẩm vấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.