Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 27



Chờ Tống Văn từ phòng thẩm vấn đi ra, đi vào bên trong phòng theo dõi, phòng theo dõi cách vách suýt nữa nổ.

Bên cạnh Phó Lâm Giang có chút đau đầu mà ấn lại huyệt thái dương: "Quách Họa hôn mê bất tỉnh, đây là thế nào, còn không phải đều tuỳ theo cô ta nói sao?"

Lão Giả nói: "Tôi ngược lại cảm thấy thật ra, cô ấy hẳn là nói sự thật, vừa nói như thế, tất cả điểm đáng ngờ cũng đều giải thích được. Vụ án này không phải là nữ sinh luôn bị các bạn học ức hiếp rồi tiến hành trả thù bạn học của mình sao, đây cũng giải thích, tại sao Lâm Oản Oản trúng độc nhẹ nhất, có thể sống sót, bởi vì cô ấy vốn cũng không phải là mục tiêu mà đối phương muốn trả thù."

Phó Lâm Giang ngẩng đầu hỏi Tống Văn: "Nếu như dựa theo khẩu cung của Lâm Oản Oản như vậy, sẽ xử như thế nào?"

Tống Văn không đáp hắn, một bên cạnh Chu Hiểu xen vào nói: "Nếu như cô ấy chỉ biết việc độc dược này từ đâu mà đến, cũng không có tham dự sẽ không bị xử nặng, thậm chí sẽ không bị phạt, tôi nhớ trước có một vụ án tương tự như vậy."

Lão Giả gật gật đầu, trầm giọng nói: "Thất tiên nữ." Cảnh sát hình sự làm việc lâu một chút đều biết, đó cũng là một vụ án vườn trường trúng độc tập thể, người bị hại đến bảy người, khiếp sợ toàn quốc, phát triển cùng vụ án này bất đồng, chân tướng sự việc người bình thường không biết được, kết quả cuối cùng, người sống vẫn chưa bị xử nặng, hiện tại cũng đã phóng thích.

Tống Văn nhìn về phía Lục Tư Ngữ bên cạnh vẫn luôn không nói gì, hỏi: "Cậu tin tưởng lời nói của cô ta không?"

Lục Tư Ngữ lắc đầu một cái: "Tôi không biết, trực giác của tôi là bên trong vẫn còn có vấn đề." Cậu sửa lại một chút dòng suy nghĩ nõi, "Quách Họa mua điện thoại di động, lại là sau lần bị đánh kia, một người đã quyết định chính mình muốn đi gϊếŧ người, tại sao muốn mua điện thoại di động đắt tiền như vậy? Hơn nữa, điện thoại di động là đồ rất riêng tư, coi như là bằng hữu tốt nhất, cũng không có khả năng dễ dàng biết được mật mã đi. Tại sao lúc khó chịu không có gọi những người khác đến, mà là dùng điện thoại di động của bạn mình gọi điện thoại cấp cứu chứ."

Cái vấn đề này hiển nhiên là không quá hợp lô-gic, nghe cậu nói, tất cả mọi người rơi vào trầm tư.

Hiện tại mọi người rõ ràng phân hai phái, một phái cảm thấy được đầu độc chính là Quách Họa, Lâm Oản Oản chỉ có hiềm nghi biết việc, một số người khác lại vẫn như cũ cảm thấy được Lâm Oản Oản có hiềm nghi gϊếŧ người bằng thuốc độc càng lớn hơn.

Tống Văn suy tư chốc lát nói: "Tôi cũng đồng ý Lâm Oản Oản có vấn đề, nhưng nếu như là Lâm Oản Oản, tôi vẫn như cũ không có cách nào giải thích được động cơ gϊếŧ người của cô ta là cái gì. Hơn nữa, chocolate cùng độc dược đều là do Quách Họa mua, cô ấy mua được đồ vật để Lâm Oản Oản ra tay? Điều này không hợp với lẽ thường."

Chu Hiểu gật gật đầu: "Lâm Oản Oản hiềm nghi chủ yếu bắt nguồn từ do trước đó cô ấy đã nói dối, thế nhưng trên quan hệ nhân chứng cùng tất cả vật chứng, rõ ràng cho thấy Quách Họa có động cơ gây án cùng hiềm nghi lớn hơn."

Phó Lâm Giang thở dài: "Thế nhưng hiện tại... Quách Họa hôn mê bất tỉnh, tôi vẫn như cũ cảm thấy được trên người Lâm Oản Oản có điểm đáng ngờ."

Tống Văn hạ xuống quyết đoán: "Lục Tư Ngữ, vào đưa cho cô ta ít nước đi, ghi chép thời gian, lão Giả anh vào thẩm vấn thêm một lần nữa." Sau đó anh quay đầu nói, "Chu Hiểu, đem những lời khai của người làm chứng sửa sang lại một chút, tất cả mọi người ngày hôm nay công tác chính là tìm kiếm dọc xuống, tìm ra điểm đáng ngờ. Không cần biết kết quả cuối cùng là cái gì, chúng ta nỗ lực đi thăm dò tìm chân tướng." Nói tới chỗ này, Tống Văn nhớ tới cái gì lại nói, "Lục Tư Ngữ, rót cho tôi một ly nước nữa."

Lục Tư Ngữ đang lấy cốc dùng một lần, nghe nói như thế liền cầm thêm một cái, hai chén nước đều trước tiên là thêm nước nóng rồi thêm nước lạnh, rót tới độ cao giống nhau, sau đó bưng cho Tống Văn một chén hỏi: "Tôi có thể vào đó xem một chút không?"

Tống Văn gật gật đầu, Lục Tư Ngữ cầm một cốc nước khác đi vào trong phòng thẩm vấn, đặt ở trước mặt Lâm Oản Oản . Lâm Oản Oản ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, dường như nhận ra bọn họ từng ở trong bệnh viện từng gặp mặt, đối với cậu hữu hảo gật đầu một cái, sau đó khéo léo cầm cốc lên, từng hớp nhỏ mà uống nước.

Sau đó lão Giả đi vào, sắc mặt nghiêm túc mở ra các loại bản ghi chép, để xuống trước người, Lục Tư Ngữ không có lui ra, cũng ở bên cạnh ngồi xuống.

Trong đội một ở mấy vị cảnh sát hình sự này, lão Giả làm việc nhiều năm nhất, tuy rằng lúc thường hút thuốc uống rượu hành vi có chút lôi thôi, như là cái lão lưu manh, nhưng trong lòng bên trong vẫn tính là chính trực thiện lương. Lâm Oản Oản nhìn hắn, nháy mắt một cái, mở miệng hỏi: "Chú, chú là lãnh đạo của nơi này sao?"

"A..." Nhất thời lão Giả nhận cũng không phải mà không nhận cũng không phải.

Lâm Oản Oản tựa hồ phát hiện chính mình đường đột, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cháu cho là đội trưởng hỏi xong rồi, nên là người có chức quan càng cao hơn tới hỏi. Dung mạo của chú khá giống biểu thúc bà con xa của cháu, liền kêu chú là chú."

Sắc mặt lão Giả lúc này mới hòa hoãn một phần, nhìn thiếu nữ điềm đạm đáng yêu trước mắt, ho khan một tiếng: "Tôi chỉ là cảnh sát hình sự bình thường thôi, cháu đừng sợ, chúng tôi chỉ là hỏi cháu một vài vấn đề. Cháu chỉ cần theo sự thật đáp lại là tốt rồi."

Lâm Oản Oản gật gật đầu.

Lục Tư Ngữ ở bên cạnh, đầy hứng thú mà nhìn hai người, ở trong phòng thẩm vấn dò hỏi người bị tình nghi cùng với ở ngoài phòng thẩm vấn dò hỏi cảm giác hoàn toàn khác nhau. Có chút kỳ lạ chính là, ở phòng theo dõi cách một tầng thủy tinh quan sát cùng với ở phụ cận xem cũng là hoàn toàn khác nhau.

"Lâm Oản Oản, cô cảm thấy được lần này là ai hạ độc gϊếŧ người trong phòng ngủ của các cô."

"Hẳn là......Quách Họa."

"Làm sao cô biết cô ấy có độc dược?"

"Cô ấy nói cho tôi, cô ấy đã từng đánh thuốc cho đám mèo hoang." Lần này Lâm Oản Oản bỏ thêm vài câu giải thích, " Mấy phòng ngủ bên cạnh cũng đều bị mèo làm cho không ngủ ngon được, phương pháp của cô ấy dùng đến sau đó không có mèo nữa, tất cả mọi người nói rốt cục có thể ngủ ngon giấc."

"Là các cô đồng thời đánh thuốc đám mèo đó sao?"

"Không phải, chú nhớ lộn rồi." Lâm Oản quán nhẹ giọng nói, ngữ khí cũng rất bình tĩnh.

"Hả?" Lão Giả cau mày có chút nghi ngờ mà lật qua lời khai trước đó, một bên cạnh Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Oản Oản .

"Là Quách Họa bỏ thuốc đám mèo, cháu không có tham dự, cũng không có tự mình động thủ, cháu chỉ là biết chuyện này." Lâm Oản Oản giải thích.

Lão Giả thay đổi vấn đề: "Trước lúc ở bệnh viện, tại sao cô lại nói dối."

"Cháu khi đó quá sợ..."

Cơ hồ là lời giải thích lập lại một lần giống nhau.

Thẩm vấn tiến nhập vào tuần hoàn liên tục. Như là một bàn cờ tiến vào tử cục, không có cách nào thoát ra, những vấn đề này tựa hồ lặp lại một ngàn lần một vạn lần đều là kết quả như thế, Lâm Oản Oản sẽ không lại nói ra đáp án khác.

Vấn đề hỏi đến đây, ánh mắt Lâm Oản Oản nhìn về phía lão Giả bỗng nhiên có chút biến hóa, hai tay nắm cái cốc giấy, biểu tình ủy khuất vô cùng nói: "Chú, chú....chú có phải là cũng hoài nghi cháu là người xấu không? Cảm thấy cháu sẽ gϊếŧ chết bạn học của chính mình?"

Lão Giả nói: "Chúng tôi chỉ là đang tiến hành tra hỏi bình thường."

Lâm Oản Oản thấp đầu ủy khuất khóc lên: "Cháu cùng các cô ấy quan hệ đều rất tốt, cũng không có bắt nạt Quách Họa, cháu đúng là sai rồi, không nên giúp cô ấy bảo thủ bí mật... Hiện tại đầu của cháu còn tại đau, nguyên bản cháu mới là người bị hại, khi đó tại phòng ngủ, cháu rất sợ hãi, cháu thiếu chút nữa cũng chết cùng các cô ấy....."

Lâm Oản Oản vai rung động, tựa hồ đem áp lực cùng sợ hãi những ngày gần đây cùng phát tiết ra, lão Giả nhất thời nghẹn lời, không biết nên làm sao trấn an cô bé trước mắt, hắn thẩm vấn quá vô số phạm nhân, có cứng rắn, có vô tội, thế nhưng đều không có như cô bé trước mắt làm cho hắn cảm thấy được luống cuống, đúng đấy, cô bé vốn là cái người bị hại, nếu như không phải hung thủ, còn phải chịu đối xử như vậy, bị hỏi như vậy thì quá không công bằng.

Lão Giả nhìn về phía Lục Tư Ngữ bên cạnh, Lục Tư Ngữ nhưng là mặt không thay đổi mà nhìn Lâm Oản Oản, giống như một bộ tâm địa sắt đá, thấy hắn dừng câu hỏi, Lục Tư Ngữ lại đem vấn đề dẫn vào đề tài chính nói: "Chúng tôi bây giờ đang hỏi cô, chỉ là hi vọng cô có thể cung cấp càng nhiều tin tức hơn, hơn nữa cô chỉ là người bị tình nghi thứ nhất, cũng không phải là nhận định cô chính là hung thủ."

Lâm Oản Oản lúc này mới ngưng được nước mắt, vừa nhìn về phía lão Giả nói: "Chú, có thể cho cháu cái khăn giấy không?"

Lão Giả có một tia cuống quít, đang muốn đi ra ngoài lấy giấy, Lục Tư Ngữ lại từ trong túi tiền lấy ra một bao giấy ăn, đặt ở trước mặt Lâm Oản Oản, Lâm Oản quán xoa xoa nước mắt, hít mũi một cái, lúc này mới xem như là trấn tĩnh tâm tình. Cô nhìn nhìn Lục Tư Ngữ sau đó lại nhìn về phía lão Giả: "Tôi cũng lý giải, các người là cảnh sát tốt, đề ra nghi vấn cho tôi chỉ là công việc của các người."

Liền là một vòng không hề có tiến triển, Tống Văn cau mày nhìn mọi người phòng theo dõi bên trong, sau đó đối Phó Lâm Giang nói: "Đi đem bọn họ gọi ra, đổi anh và Chu Hiểu đi vào."

Phó Lâm Giang đi vào hỏi qua, Lâm Oản Oản vẫn luôn là một bộ lý do thoái thác như vậy, đến cả chi tiết nhỏ cũng không hề biến hóa, tuyến thời gian, quá trình phạm tội, tất cả mọi thứ đều moi một lần, lại không có phát hiện đột phá mới.

Thời gian bữa trưa trôi qua rất nhanh, mọi người tách ra đi nhà ăn ăn cơm, Lục Tư Ngữ ngày hôm nay không khiêm nhượng nữa, trực tiếp đem bữa trưa phân làm hai phần, làm xong buổi tối cũng không phải đúng hạn trở về chuẩn bị nữa.

Lâm Oản Oản bị giam ở phòng thẩm vấn bên trong, nhưng là càng ngày càng đạm nhiên, thời điểm bữa trưa ăn đồ ăn mà bọn họ đưa tới từ nhà ăn, lúc xế chiều liền xin nghỉ ngơi hai giờ, trong lúc đó ngoại trừ đi ra ngoài đi nhà vệ sinh mấy lần, còn lại không hề rời phòng thẩm vấn nữa.

Đến buổi chiều bốn giờ, Cố cục đem Tống Văn gọi vào phòng làm việc của mình, Tống Văn đi vào, liền thấy Cố cục ngồi ở vị trí của mình, hai tay khoanh để xuống trước bụng mở miệng hỏi anh: "Nghe nói mọi người ngày hôm nay hỏi cung rơi vào cục diện bế tắc ?"

Tống Văn không muốn thừa nhận điểm này, thế nhưng hôm nay xác thực không hề có tiến triển, trả lời Cố cục nói: "Một người bị tình nghi nói lời khai không giống như lúc trước, một người khác vẫn luôn hôn mê bất tỉnh."

"Cho tới bây giờ, một cái phòng ngủ chết mất hai người, một người khác luôn hôn mê bất tỉnh, chứng cứ mắt xích khuyết thiếu, mọi người cũng không có thể phán đoán lời Lâm Oản Oản nói có đúng là chân tướng hay không." Cố cục nói chuyện, nhìn về phía Tống Văn, "Nhưng mà bây giờ vụ án cũng cơ bản thu dọn rõ ràng, cháu đem vụ án này chỉnh lý một chút, quay đầu lại chuẩn bị bàn giao đi."

"Cố cục..." Tống Văn đối với đề nghị này của Cố cục hơi kinh ngạc.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía vị lamhx đạo này của mình. Lúc này Cố cục sắc mặt bình tĩnh, không một chút nào như là đang nói đùa hoặc là bộ dáng đang khảo nghiệm anh, lúc thường Cố cục luôn đốc xúc bọn họ phá án,dưới sự kiên trì của ông, rất nhiều vụ án quan trọng đều bị công phá, nhưng là bây giờ, Cố cục lại bảo bọn họ rút lui.

Cố cục thở dài nói: "Chúng ta là cảnh sát, cũng không phải quan tòa, tất cả tập hợp đi lên, chờ thời điểm tòa án thẩm phán, tự nhiên sẽ có người định đoạt vận mệnh của các cô ấy. Dù sao, lúc đó chân chính xảy ra chuyện gì, dùng hiện tại thăm dò chứng cứ, chúng ta căn bản không thể nào biết được."

Tống Văn cúi thấp đầu, không nói gì.

Cố cục một đôi mắt lại như là đem Tống Văn nhìn thấu: "Cháu có phải là cảm thấy hơi thất vọng?" Không chờ Tống Văn trả lời, ông liền thở dài nói, "Đây không phải là thỏa hiệp, đây là hiện thực."

Là một lão cảnh sát hình sự nhiều năm rồi, Cố cục từng bước từng bước đi tới ở vị trí này, ông từng thấy ít nhiều sự tình, trải qua nhiều việc. Kinh nghiệm so với bọn họ những người trẻ tuổi này ăn cơm đều nhiều hơn. Ông rõ ràng, chuyện này tiếp tục xoắn xuýt xuống, không nhất định sẽ có kết quả.

Bọn họ hiện nhanh chóng đem vụ án chuyển đi ra ngoài, có thể bỏ cái củ khoai lang bỏng tay này đi, sót lại cái đánh giã phá án thần tốc m. Chỉ cần báo cáo viết ba phải cái nào cũng được một ít, coi như tương lai tra được Lâm Oản Oản có trách nhiệm, cũng có thể dùng chứng cứ không đủ từ chối trách nhiệm. Hiện tại, vụ án này càng là áp ở cục cảnh sát, thời gian càng dài, áp lực của ông lại càng lớn, thu lấy sự để ý của xã hội cũng là càng cao.

Tống Văn vẫn là không nói một lời, Cố cục lại nói: "Người, lúc nên buông tay thời điểm, thì phải học buông tay, chúng ta làm đủ khả năng của mình, công tác giao cho người khác để hoàn thành. Sự tình đến lúc này, chúng ta đã có thể cùng mặt trên thông báo."

Tống Văn dường như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của anh đốt một ngọn lửa: "Cố cục, cháu điều tra vụ án này không phải là vì cùng phía trên bàn giao, mà là vì điều tra rõ chân tướng trong đó, hơn nữa, cháu và ngài nói ba ngày kỳ hạn còn chưa tới đâu."

Cố cục trầm giọng đối Tống Văn nói: "Vừa nãy, Lâm Tu Nhiên từ bệnh viện gọi điện thoại tới, Quách Họa tình huống rất không tốt, có khả năng gắng không nổi mấy ngày, cháu coi như là dùng hết khí lực, kết quả cũng không khác bao nhiêu."

Nếu như Quách Họa chết rồi, đêm đó xảy ra chuyện gì, khả năng ngoại trừ Lâm Oản Oản, cũng sẽ không bao giờ có người biết chân tướng.

Tống Văn lắc đầu một cái: "Chênh lệch rất nhiều, nếu như vụ án này cứ như vậy kết thúc, vạn nhất Quách Họa là oan uổng, đối với các nữ sinh đã chết không công bằng, đối Quách Họa cũng không công bằng. Bất quá ngài yên tâm, cháu chỉ là muốn điều tra rõ ràng chân tướng, cũng không phải nhằm vào Lâm Oản Oản, không thể bắt lấy cô ta không tha, chỉ là này trên người cô gái này cháu cảm thấy được còn có chút điểm đáng ngờ.

Cố cục nhìn ái tướng trước mắt mình, trầm mặc chốc lát, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Được rồi, vậy thì đợi đến ngày kia, nếu như ngày kia còn không có kết quả, cháu liền ngoan ngoãn từ vụ án bên trong thoát ra, làm cho tốt các việc khác."

Tống Văn ừ một tiếng: "Nhân sinh ở trên đời, luôn phải có chút việc gì đó để kiên trì đi? Có trận chiến, coi như là biết có có thể sẽ thua, cũng nhất định phải đánh. Không đánh này không là phong cách của cháu." Anh nói từ bỏ, chỉ là chuyện một câu nói, nhưng là đối với những cô bé này tới nói, nhưng lại là việc cả đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.