Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 34



Tất cả xung quanh đều là mơ mơ hồ hồ, trước mắt Tống Văn là một cái hành lang đen kịt, ở phần cuối hành lang, mở ra một cánh cửa, từ trong

nhà bốc lên từng tia từng tia hơi lạnh, như là đi vào lối vào của địa ngục.

Trong cửa phát ra ánh đèn, đó là một loại ánh sáng có chút khiếp người,

anh từng bước từng bước đi về phía trước, tựa hồ đã sau đó có chuyện gì

phát sinh, nhưng anh không có cách nào ngăn cản bước chân của chính

mình, cũng không cách nào ngăn cản tay của chính mình.

Bên ngoài đang mưa, anh nghe được tiếng mưa rơi, còn có tiếng sấm, thanh âm kia từ xa đến gần mà truyền đến, như là dùi trống đang nặng nề đập xuống mặt đất, trời cùng đất đều vì tiếng sấm này mà nổ tung ra, Tống Văn cơ hồ hoài nghi, có một tia chớp liền bổ vào cách đó không xa.

Ở trong ký ức của anh, tại lý trí của anh nơi sâu xa, Tống Văn cảm thấy

được chuyện này phát sinh qua, tất cả liền như là ác mộng trước đây lập lại vô số lần..... Cửa mở ra, trước mắt là mấy cỗ thi thể mục nát, trong không khí là mùi máu tanh nồng đậm, làm người buồn nôn, những thi thể này trợn tròn mắt nhìn phía anh, tựa hồ lúc nào cũng có thể sẽ ngồi xuống...

Lại là giấc mộng kia.

Tống Văn đột nhiên mở hai mắt ra, rèm cửa sổ không có kéo căng, từ

trong khe hở xuyên thấu vào một tia ánh mặt trời. Nếu như không có cái

ác mộng này, thì đây là một sáng sớm rất bình thường. Tống Văn nằm trở mình, tim đập mới từ từ khôi phục bình thường, anh từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi con mắt, từ từ tỉnh táo.

Tống Văn vẫn luôn không biết, nếu như năm đó hắn không có đẩy cánh

cửa kia ra, có phải hay không cuộc sống của anh sẽ có sự khác biệt.

Chuyện này đến nay đối với anh đều có một ít ảnh hưởng, anh không thích không gian nhỏ hẹp hắc ám, thang máy gian cũng thế, tầng hầm cũng thế, chỉ cần đi vào, thân thể liền sẽ phát sinh bài xích theo bản năng, tim sẽ đập gia tốc, hô hấp không thông, đó là loại cảm giác mất khống chế làm anh chán ghét.

Sự kiện kia phát sinh vào năm anh bảy tuổi, khi đó cả nhà của anh đều ở tại Nam thành. Mười mấy năm trước Nam thành có thể cùng hiện tại hoàn toàn khác nhau, mọi người quần áo mộc mạc, internet vẫn không có phát triển như bây giờ, điện thoại Iphone mới vừa bắt đầu phổ cập, toàn bộ thành thị chỉ có trung tâm là một mảng nhỏ phồn vinh, con đường tɦác ɭoạи phức tạp, tàu điện ngầm vẫn không có kiến thiết, hệ thống thoát nước cũ kỹ từ lâu thiếu tu sửa, mỗi lần mưa một chút, có thể chìm nửa cái thành phố.

Tống Văn bảy tuổi, chính như nhũ danh của anh giống nhau, là tuổi mà

heo chó cũng ghét bỏ, nghịch đến vô cùng, tại lớp lá đánh nhau thiên hạ vô địch, xưng bá toàn bộ nhà trẻ, giáo viên cả ngày gọi cha mẹ của anh lại đây tâm sự, họp phụ huynh trở về, Tống Thành liền dùng roi đánh vào lòng bàn tay anh, không đánh tới sưng lên tuyệt không bỏ qua.

Có thể Tống Văn cũng có cái tính bướng bỉnh cùng cha mình giống

nhau, chuyên môn cùng Tống Thành đối nghịch, sai lầm có thể thừa nhận, tật xấu kiên quyết không thay đổi, thậm chí còn có thói quen xấu rời nhà đi trốn, khiếnTống Thành tức giận đến nỗi lái xe quân cảnh mượn việc công làm việc riêng khắp đường tìm con trai mình. Tống Thành ở trong cục cảnh sát, cũng là người người gọi là chi đội trưởng, đem đám tội phạm xử lý đến chỉnh chỉnh tề tề, thế nhưng cố tình nhiều lần đều không thể làm gì con ruột của mình.

Dưới tình huống như vậy, Lý Loan Phương cùng Tống Thành rất sớm

liền cho Tống Văn ghi danh đi học tiểu học, chỉ còn chờ tháng chín vừa đến liền đem anh ném tới trường học, thoát ly cái bể khổ phải trông thằng con nghịch ngợm này.

Đó là tháng năm một cái cuối tuần, Lý Loan Phương trong bệnh viện bỗng nhiên có một ca bệnh nhân tai nạn xe cộ trầm trọng nguy hiểm, mấy cái bác sĩ thực tập không dám làm giải phẫu, bà bốn giờ rưỡi chiều nhận cú điện thoại liền đi ra ngoài.

Không ai làm cơm tối, cha con hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đến sáu

giờ, Tống Thành mang theo Tống Văn đi ra ngoài tìm cái của hàng để ăn cơm. Tống Văn bây giờ còn nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy ăn chính là bánh

bao thịt cộng thêm canh trứng gà cà chua, cái bánh bao kia thịt còn rất

nhiều, chỉ là có hơi mặn, làm cho Tống Văn phải uống nhiều hai bát

canh, Tống Thành nhưng là rất thích ăn, ăn xong rồi còn gói mấy cái về

làm điểm tâm ngày mai, tại lúc hai người lái xe trên đường về nhà, Tống

Thành bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ cục cảnh sát gọi tới.

Tống Văn không nghe thấy cú điện thoại kia cụ thể nói là cái gì, chỉ nhớ

rõ khi đó Tống Thành sắc đặc biệt nghiêm nghị, giải thích cho anh một

câu: "Chờ chút cha mang con đi một nơi, con tuyệt đối đừng chạy loạn."

Nói xong cũng thay đổi đầu xe hướng ngược lại lái đi.

Ngoài xe mưa càng lúc càng lớn, bánh xe xẹt qua mặt đường, không ngừng phát ra tiếng nước bắn ào ào, có vài chỗ nước đọng đã không qua lốp xe, xe tại dày đặc nước đọng bên trong lái đi, như là thuyền vượt nước mà chạy đi.

Tống Văn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng là anh nhìn ra được nét mặt của cha mình đặc biệt nghiêm túc, xe một đường hướng ngoại thành lái đi, cuối cùng dừng ở trước một toà cũ nát. Tiếng mưa rơi bên trong, Tống Thành trấn an anh vài câu, liền đem anh đặt ở trên xe, đội mưa chạy tiến vào.

Tống Thành đi hai phút, Tống Văn liền hối hận rồi, ở cái cảnh tối lửa tắt

đèn đêm mưa này, ngoài cửa xe đen thui, tiếng mưa rơi bên trong phảng

phất còn có thể nghe đến tiếng thú hoang kêu. Đối với một đứa trẻ chỉ có

bảy tuổi, một mình ở trong một chiếc xe thật sự là quá đáng sợ, giữa bầu trời thỉnh thoảng xẹt qua chớp, sau đó chính là rầu rĩ tiếng sấm truyền đến.

"Cha... Cha ở đâu a?" Tống Văn nhỏ tuổi càng ngày càng sợ, chính mình

mở cửa xe ra, lá gan lớn mà đội mưa chạy tới tiểu lâu kia, tiểu lâu phòng

khách trên mặt đất tràn đầy bụi bặm, mặt trên có vết tích màu đỏ sậm, trên đất vẽ ra các loại tuyến, có người mặc cảnh phục đang thần tình nghiêm túc nói sự tình, không có ai lưu ý anh. Tống Văn nơi nào cũng không tìm được Tống Thành, anh vẫn luôn đi

vào trong, thuận một cái cầu thang đi xuống đất, đó là một cái phòng cũ kỹ dưới lòng đất, vách tường thô ráp, ngấm nước, đâu đâu cũng có tro bụi cùng mạng nhện, không biết bao nhiêu năm không có ai quản lý, bên

trong có một cái gian nhà đèn sáng, điện áp bất ổn, dây tóc có lúc bỗng nhiên trở nên ảm đạm, có lúc rồi lại đặc biệt sáng lên. Tống Văn vừa sợ, vừa tò mò đi qua...

Giữa bầu trời ào ào mưa, bên ngoài không ngừng mà đánh sấm, trong

không khí mang theo ẩm ướt, bóng cây loang lổ chiếu ở trên vách tường,

như là liêu trai bên trong quỷ họa. Cánh cửa kia khép hờ, không có đóng, Tống Văn đẩy cửa ra, liền thấy cảnh tượng trong mộng cảnh....

Ngày đó Tống Văn bị giật mình, cộng thêm mắc mưa, được đưa vào bệnh viện, sau đó anh liên tục sốt cao rất lâu, lúc giảm sốt sau đó mới xuất viện trở về nhà. Một đoạn ký ức phía sau đều là mơ hồ, chỉ nhớ rõ đoạn thời gian đó, Lý Loan Phương bởi vì chuyện này mỗi ngày cùng Tống Thành cãi nhau. Tống Văn mỗi lần tỉnh lại đều có thể nghe đến bọn họ ở trong phòng khách cãi nhau đến không thể tách rời ra.

"Ông là thế nào làm cha ? Ông làm sao có thể mang trẻ con đi hiện trường phạm tội chứ? Nếu như ông không mang theo nó đi, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy!"

"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, bà khóc việc này có thể không xảy ra sao, vụ án lớn như vậy, toàn bộ cục cảnh sát đều qua, tôi có thể không nhanh chóng đến sao? Hơn nữa tôi đã sớm nói cho nó biết không thể chạy loạn, tôi làm sao có thể biết đến cứ như vậy xảy ra chứ?"

"Trách nhiệm của ông còn trách lên con mình sao, nó mới bảy tuổi, bảy tuổi thời điểm nó biết cái gì? Nhìn thấy hung án hiện trường đều là bóng

tối cả đời, hơn nữa ông còn đem nó kéo vào! Ông tại sao muốn..."

Lý Loan Phương thanh âm chói tai xen lẫn Tống Thành gào thét, ầm ĩ thật lâu cũng bất phân thắng bại, mẹ trách cha đem Tống Văn mang đi hiện trường phạm tội, hơn nữa còn là hiện trường vụ án ác tính, cha thì trách mẹ biết rõ ông bận rộn công việc còn đem con ném cho ông trông, mỗi ngày không trở về nhà.

Đều nói đại não người có thể chọn lọc không nhớ tới những việc chúng ta muốn quên đi, có lẽ bởi vì liên tục sốt cao, đoạn thời gian đó Tống Văn trải qua những chuyện khác đều quên đến thất thất bát bát, thậm chí nhớ tới sẽ đau đầu, chỉ có dáng dấp mấy bộ thi thể kia, luôn luôn tại thời điểm nửa đêm tỉnh mộng muốn quên cũng không được.

Vì để cho Tống Văn tâm lý không bị ảnh hưởng, Tống Thành còn mang

anh đi gặp mấy lần bác sĩ tâm lý, còn có cái gì gọi là phương pháp chữa

bệnh thôi miên, Tống Văn trôi qua chính là trả lời một vài vấn đề sau đó

ngủ một giấc. Tống Thành còn có thể cho anh một đống đồ đến xem, hỏi anh các loại vấn đề, thế nhưng ông càng hỏi, Tống Văn thì càng thiếu kiên nhẫn, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nhớ ra được.

Vụ án kia tựa hồ liên luỵ rất nhiều, kia sau một khoảng thời gian, trong nhà cùng xung quanh luôn sẽ xuất hiện người kỳ quái, sau đó Tống Thành cùng Lý Loan Phương chơi một bài lớn, bọn họ ly hôn...

Tin tức này như là thiên thạch đột nhiên xuất hiện, đem Tống Văn chỉ có

bảy tuổi đập cho ngơ ngác. Hơn nữa Tống Thành còn đi sửa đổi hộ khẩu

cùng hồ sơ, đem Tống Văn hồ sơ xin thành đặc thù bảo vệ, tiến hành sửa

chữa cùng phong tồn, có thể tra được hết thảy trong tài liệu, cha củaTống Văn là đại bá bà con xa Tống Đào. Tống Văn nhìn thấy Tống Thành, chỉ có thể gọi là ông là thúc thúc. Sau đó Tống Văn bị đưa đến nhà bà ngoại, mãi đến tận tốt nghiệp trung học.

Thời điểm tuổi nhỏ, Tống Văn không biết những thứ này là tại sao, anh tức giận qua, oán giận qua, thất vọng qua, khóc qua, nháo quá, trưởng thành sau, anh rốt cục có thể bình tĩnh đối mặt tất cả những thứ này.

Sau đó Tống Văn mới biết, Tống Thành lúc đó là đang xử lý một vụ án

cực kỳ nguy hiểm, cũng chính là chuyên án 519, ông sợ liên lụy người

nhà, cho nên mới làm an bài như vậy. Nhà bà ngoại có một cái tủ, bên trong chính là giấy chứng nhận của anh và mẹ, bên trong còn có một phần di thư Tống Thành tự tay viết xuống, chuẩn bị bất cứ lúc nào phát huy tác dụng.

Tổ chuyên án 519 thành lập được một năm, sau đó bởi vì một ít nguyên nhân mà giải tán, lúc đó nhân viên bị phân đến các nơi khác, Tống Thành bị điều động tới tỉnh cục, đã nhiều năm như vậy, ông đã được thăng làm giám đốc tỉnh cục. Nhưng là từ góc độ Tống Văn mà nói, anhcho là Tống Thành không có tận cùng trách nhiệm cùng nghĩa vụ của người cha, anh từ tâm lý ghi nhớ mối hận Tống Thành, đến nay cũng không quá gọi ông là cha nữa, hàng năm gặp ông, dùng một cái tay cũng đếm được.

Tống Văn cấp ba sau đó, Tống Thành cùng Lý Loan Phương lại phục hôn, chỉ là Tống Văn hộ khẩu hồ sơ đều không có cho anh khôi phục như cũ, vẫn là treo anh trên danh nghĩa ở nhà đại bá bà con xa.

Tống Văn trưởng thành sau, cố ý cùng Tống Thành đối nghịch, đi lên cùng con đường giống như cha mình, mãi đến tận khi anh tốt nghiệp trường cảnh sát, Tống Văn không chút do dự mà chọn rời đi cánh chim của cha mình, về tới Nam thành quê nhà, Tống Văn đến Nam thành cục thành phố báo danh thời điểm, Cố cục phỏng vấn anh, khi đó Cố cục nhìn hồ sơ của anh hỏi: "Ai, cậu họ Tống a, giám đốc tỉnh cục cũng họ Tống. Cậu quen biết Tống cục không?"

Tống Văn lắc đầu một cái: "Không quen biết. Trên sổ hộ khẩu viết, cha

của cháu tên là Tống Đào, hơn nữa nếu như nhà ta cùng tỉnh cục cục

trưởng quen biết, cũng không đến nỗi từ cảnh sát hình sự cơ sở làm lên."

Anh biết hộ tịch chứng minh của mình, tài liệu tương quan đều là bị

Tống Thành một tay sửa, cơ mật cấp bậc so với Cố cục còn cao hơn nữa,

kiểm chứng đều không tra được.

Cố cục ngẫm lại cũng đúng, lại không hướng phương diện này hoài nghi. Liền để đứa con trai duy nhất của Tống cục làm thủ hạ của chính mình. Toàn bộ cục cảnh sát không hề biết chuyện, cho tới bây giờ, bí mật này vẫn như cũ không có mấy người biết được.

Làm cảnh sát hình sự sau đó, Tống Văn vẫn luôn bị giấc mộng kia dây

dưa, anh cũng từng muốn biết, đêm đó, đến tột cùng xảy ra chuyện gì,

những người kia là ai? Vì sao lại chết ở toà nhà lầu cũ bên trong? Anh nhờ lão cảnh sát hình sự giảng giải mới biết được, đại án 519 là vụ án bắt cóc gϊếŧ người nghiêm trọng nhất ở Nam thành gần hai mươi năm qua. Lúc đó ba tên cướp hỏi ra mật mã két sắt của vợ chồng Quý thị - nhà giàu số một Nam thành, từ đó lấy ra 328 vạn tiền mặt cùng châu báu, chỉ là bọn cướp cung hung cực ác chưa thỏa mãn lòng tham, đem con tin trói tới chỗ kia rồi không ngừng tra tấn, muốn cho bọn họ nói ra càng nhiều nơi để tài sản.

Không người nào biết đoạn thời gian đó xảy ra chuyện gì, sau khi vợ chồng Quý thị mất tích sáu ngày, có người nặc danh báo cảnh sát nói ở vùng ngoại ô trong rừng cây phát hiện tung tích của đạo tặc. Nhưng mà ly kỳ chính là, lực lượng cảnh sát đuổi đến sau đó, phát hiện giặc cướp cùng hai người bị hại cùng chết ở bên trong toà nhà cũ kỹ kia, căn cứ vào trình độ mục nát của thi thể phán đoán, giặc cướp cùng con tin đều chết vào ba ngày trước, những khoản tiền kia không cánh mà bay. Vụ án này từ đầu đến cuối không có cách nào phá, thậm chí cục thành phố đối với chuyện này đều giữ kín như bưng, tất cả trở thành một mảnh sương mù, nhấn chìm ở bên trong dòng sông thời gian.

Thời kỳ trưởng thành Tống Văn cực kỳ phản nghịch, lớn mật, anh thường xuyên cảm thấy được, chính mình ngay cả kinh khủng như vậy địa ngục giữa trần gian đều đã thấy qua, thế gian liền cũng không có cái gì có thể sợ hãi. Sau đó Tống Văn phát hiện anh sai rồi, chân chính đáng sợ cũng không phải người chết, mà là người sống, trên thế giới không có quỷ quái, người bị chết không có cách nào lại nhảy dựng lên đâm người một dao, mà người sống... Có thể làm ra mọi chuyện.

Anh không còn e ngại thi thể, nhưng gian phòng hắc ám dưới lòng đất kia, lưu lại trong tiềm thức của anh, anh bài xích thang máy, bài xích không gian phong bế hắc ám, đến bây giờ vẫn như cũ không có cách nào khắc phục.

Tống Văn thu hồi suy nghĩ của mình, anh chợt nhớ tới cái gì, lấy điện thoại di động ra nhìn ngày một chút, hóa ra cách ngày đó, đã qua đúng mười bảy năm. Mười bảy năm, anh từ một đứa trẻ hồ đồ, trưởng thành lên thành một cảnh sát hình sự, hiện tại, anh không bao giờ sợ hãi những thi thể này, nhưng là cái vụ án đó, lại khả năng vĩnh viễn không cách nào tìm tới hung thủ.

Sau khi kết thúc vụ án, Tống Văn và đội một rốt cục cũng được nhàn rỗi.

Cũng từ lúc buổi tối ngày hôm ấy bắt đầu, Nam thành chưa từng thấy mặt trời.

Tống Văn mới vừa mặc quần áo tử tế, điện thoại di động liền vang lên, anh cầm lên nhận, liền nghe âm thanh Chu Dịch Ninh truyền tới: "Tống đội, tính ra, cái người mới đến kia cũng đã đến hơn một tháng đi? Tình huống gần đây thế nào?"

Tống Văn không biết tại sao Chu Dịch Ninh bỗng nhiên gọi điện thoại tới hỏi về việc Lục Tư Ngữ, hơn nữa còn là lúc sáng sớm trước khi đi làm, anh một bên đi giày vừa nói: "Rất tốt, nghe lời, thông minh, dùng cũng tiện tay." Anh nói tới chỗ này dừng một chút, nhớ lại hai vụ án một ít chi tiết nhỏ, "Nhưng mà... Tôi xác thực cảm thấy được cậu ấy... Cùng người bình thường không giống nhau lắm, nơi nào đó có chút quái quái."

"Tôi chỗ này gần nhất sai người kiểm tra hồ sơ của cậu ấy." Chu Dịch Ninh tiếp tục nói, "Sau đó, phát hiện ít đồ."

"Cái gì?" Tống Văn cau mày hỏi.

"Nói như vậy, hồ sơ của một người phản ứng hết thảy tình hình của người đó, hồ sơ là rất khó làm giả, thế nhưng có lúc lại có một ít đặc thù tình hình." Chu Dịch Ninh dừng một chút, "Đó chính là lực lượng cảnh sát sửa chữa qua hồ sơ. Tại sự cố bên trong chứng nhân, người bị hại, nhân viên tương quan, gián điệp, nằm vùng, vì đối với những người này tiến hành bảo vệ, lực lượng cảnh sát sẽ tiến hành sửa chữa hồ sơ. Loại sửa chữa này, là không có vết tích, chỉ có quyền hạn cao cấp, có thể điềutra đến sửa chữa ghi chép. Tôi đang tra thời điểm, phát hiện hồ sơ của cậu ấy có khả năng bị sửa chữa qua."

Tống Văn nghe đến đó, hơi nhíu lông mày.

Chu Dịch Ninh tiếp tục nói: "Một cái lần trước bị tôi phát hiện cũng bị sửa chữa qua, là Tống đội cậu đó."

Tống Văn đương nhiên biết đến, hồ sơ của anh tại sao có ghi chép sửa

chữa. Mà cái này đại biểu, Chu Dịch Ninh tìm người có quyền hạn, thậm

chí là ở bên trên Cố cục: "Cho nên, ý của anh là..."

Chu Dịch Ninh trực tiếp hỏi Tống Văn: "Anh có hay không cân nhắc tới

việc tiến hành chuyển việc cho cậu ấy?"

Tống Văn cầm điện thoại di động, suy tư chốc lát: "Tạm thời không cần, tôi sẽ điều tra rõ ràng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.