Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 50



Cái này cũng là một bản tin tương đối có tiếng khi Trương Bồi Tài còn sống, theo nhành ship thức ăn nhanh hưng khởi, rất nhiều thương nhân căn bản sẽ không làm thức ăn nhanh bất lương cũng bắt đầu tiêu thụ bên ngoài, những đồ ăn này đầu nguồn chính là những xưởng làm thức ăn ngoài, vị Vương lão bản này liền mở ra một công ty xử lý thức ăn nhanh có tiếng ở Nam thành, thậm chí rất nhiều nơi khác đều cùng bọn họ nhập hàng.

Những sản phẩm nơi đó phần lớn đều dùng đều giá thấp nhất, không có trải qua kiểm nghiệm nguyên liệu nấu ăn, làm ẩu, có mầm họa rất lớn, mà vị Vương lão bản này liền dùng rất nhiều phối liệu đem mùi vị đồ ăn hư thối che đi, dùng giá rẻ để bán ra thị trường, giành lãi kếch sù.

Chuyện này bị Trương Bồi Tài nằm vùng theo dõi đưa tin, rất nhanh khiến các ban ngành liên quan coi trọng, khiến công ty Vương Khải Siêu bị niêm phong. Tất nhiên ông ta đối Trương Bồi Tài hận đến ngứa răng.

"Cô biết hắn gần nhất đang tra tin mới gì không?"

Đỗ Nhược Hinh lắc đầu một cái: "Không rõ ràng, mà chắc cũng là có thể gây nên náo động đi, làm chuyện như vậy giống như là leo bậc thang, anh luôn hi vọng bậc tiếp theo so với cái bậc cũ cao hơn, càng đi lên, độ khó lại càng lớn."

Phó Lâm Giang đem những đầu mối này ghi chép, chuẩn bị sau đó đi tiến hành tra hỏi.

Toàn bộ quá trình tra hỏi khoảng chừng bỏ ra ba mươi phút, người bị tra hỏi tiếp theo chính là em trai Trương Bồi Tài, Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên năm nay 30 tuổi, mở một cửa hàng online kinh doanh rượu đỏ, hắn ngày thường yêu thích ăn chơi cờ bạc, khắp nơi lang thang, không làm được chính sự gì. Nhưng dù sao anh trai hắn cũng là vừa mới chết, người nhà đột nhiên tử vong khiến cho hắn sốt ruột bất kham. Lúc này Trương Minh Hiên ngồi ở trong phòng thẩm vấn, tóc nhuộm thành màu nâu hỗn độn, một đôi mắt sưng như hạch đào, trên mặt còn có thể nhìn ra được uể oải mệt mỏi.

Tình huống căn bản đã tập hợp xong, Phó Lâm Giang đi thẳng vào vấn đề, trước tiên hỏi thăm một chút tình huống cá nhân của Trương Bồi Tài một chút, tất cả đều cùng lúc trước báo cảnh sát không khác nhau lắm, Trương Minh Hiên chỉ là nhấn mạnh nhất định phải điều tra rõ ai đã gϊếŧ anh trai của mình. Khác với Đỗ Nhược Hinh, Trương Minh Hiên rõ ràng đối với anh trai từ nhỏ cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau lớn lên tình cảm sâu đậm hơn.

Phó Lâm Giang hỏi: "Căn cứ Đỗ Nhược Hinh cho biết, Trương Bồi Tài đã từng thu được tin nhắn cùng thư tín uy hiếp tử vong?"

Trương Minh Hiên nói: "Những người kia phần lớn đều là nói một chút, nhiều nhất cũng chỉ là muốn đánh anh tôi một trận xả giận. Tôi nhắc nhở qua anh ấy là phải cẩn thận, nhưng anh ấy đều không phản đối, thậm chí tôi hoài nghi anh ấy đã từng hi vọng có người làm như vậy."

Lão Giả đang ghi chép dừng lại, hiển nhiên là không thể nào hiểu được: "Lời này của cậu là có ý gì?"

"Anh tôi nói, nếu quả thật phát sinh chuyện gì, đó chính là tin tức lớn." Trương Minh Hiên nói chuyện, vành mắt ửng đỏ, trong mắt Trương Bồi Tài không có gì so với tin tức quan trọng hơn.

Chuyện đến nước này, Trương Bồi Tài quả nhiên là thành tin tức lớn trong miệng chính mình.

"Vương Khải Siêu cái tên này, cậu nghe qua chưa?" Phó Lâm Giang lại hỏi.

"Hình như là ông chủ cái xưởng thực phẩm gia kia đi? Trước người này tuyên bố muốn cho anh tôi đưpj mặt, sau đó tôi cũng không biết." Trương Minh Hiên dù sao chỉ là em trai, hai anh em ở riêng sau đó gặp mặt cũng không nhiều lắm, thậm chí còn không hiểu rõ những chuyện này bằng Đỗ Nhược Hinh đã ly thân.

Lão Giả chen vào một câu hỏi: "Anh trai cậu cùng chị dâu cậu quan hệ như thế nào?"

"Các anh không phải là hoài nghi chị dâu của tôi đấy chứ?" Trương Minh Hiên nghe lời này lập tức lắc đầu: "Chị dâu tôi? Không thể, tuy rằng chị ấy là chị dâu, nhưng cho tới nay chỉ có anh tôi có lỗi với chị ấy, rất nhiều lúc, chị dâu thậm chí chỉ có thể từ chỗ tôi biết được anh tôi đi đâu, chuyện như nữ nhân nào chịu được."

Tựa là để chứng minh hắn nói chính xác, hắn mở ra điện thoại di động, cho Phó Lâm Giang nhìn một chút tin nhắn của hắn và Đỗ Nhược Hinh, cơ hồ là qua mấy ngày, Đỗ Nhược Hinh sẽ hỏi hắn một chút tình huống của Trương Bồi Tài.

Tống Văn đang quan sát ngoài cửa kính khẽ cau mày, Đỗ Nhược Hinh quan tâm như vậy, cùng cô ta lạnh lùng như vừa nãy như hai người khác nhau.

Phó Lâm Giang mở miệng nói: "Cậu trả lời những tình huống này cũng không thể loại trừ hiềm nghi, có vài vụ án chúng tôi từng xử lý vụ, thậm chí có một ít người bị tình nghi sẽ tự mình báo án."

Trương Minh Hiên nghe lời này há to miệng, "Các anh sẽ không phải cũng hoài nghi tôi chứ?"

Phó Lâm Giang cũng chỉ là hù dọa hắn một chút: "Trước mắt chỉ là bước đầu kiểm tra sắp xếp, chúng tôi sẽ cố gắng tìm được người bị tình nghi. Anh trai cậu trước khi chết đến tột cùng đang tra cái gì, các người cung cấp thông tin càng nhiều thì đối với quá trình phá án càng có lợi. Nói ví dụ như, anh trai cậu trước khi mất tích có hay không có hành động gì khác thường, gặp qua người nào? Từng tới nơi nào?"

"Đúng rồi..." Vừa nhắc đến vấn đề này, Trương Minh Hiên ngược lại là nhớ ra cái gì đó, "Anh tôi trước khi mất tích đã từng đi thư viện lớn nhất trong thành phố, sau đó bắt đầu lật báo cũ. Trong thành phố thư viện mượn sách là không hạn chế, muốn tra xét tư liệu, cần nhân viên công tác tuần tra trợ giúp, tốn thời gian mất công tốn sức, bởi vậy mỗi tấm phiếu đều có số lần hạn chế. Tôi biết việc này là vì anh ấy đem số lần mình mượn đọc dùng hết, lại dùng thẻ căn cước của tôi làm một tấm thẻ mới."

"Báo cũ?" Phó Lâm Giang bút nhẹ nhàng dừng lại, thư viện Nam thành là thu thập các loại báo của toàn bộ địa phương, muốn tìm đọc tin tức quá khứ, nơi đó không thể nghi ngờ là nơi thích hợp nhất, chỉ cần là mượn đọc, sẽ có ghi chép, cái này ngược lại là một thông tin có thể đi tra.

Trương Minh Hiên đôi mắt càng đỏ, có thể là bởi vì khuyết thiếu giấc ngủ, cũng có thể là bởi vì quanh năm say rượu, hắn bỗng thấp đầu, đôi tay ở trên đầu gối nắm nắm, "Tôi cảm thấy cái chết của anh tôi khả năng có liên quan đến một người phụ nữ......"

Trương Minh Hiên sửa lại một chút dòng suy nghĩ, mở miệng nói: "Lúc trước, là một tháng trước, tôi tình cờ có một ngày nhìn thấy anh tôi, nhìn thấy anh ấy và một người phụ nữ rất đẹp đẽ ở cùng nhau."

"Cậu hoài nghi anh trai cậu nɠɵạı ŧìиɦ?" Phó Lâm Giang hỏi.

Trương Minh Hiên lắc đầu một cái: "Tôi chỉ là nhìn thấy anh ấy và mỹ nữ đi chung với nhau."

Lão Giả cau mày, "Vậy cậu tại sao hoài nghi việc anh trai cậu chết có quan hệ với cô ấy?"

Trương Minh Hiên nói: "Bởi vì anh trai tôi khi đó là đang làm việc, anh ấy thấy được tôi, lại làm bộ không quen biết, nói cách khác, nữ nhân này khả năng cùng chuyện anh ấy đang điều tra có quan hệ."

Cái này lô-gic này ngược lại là cũng có lý. Nếu quả thật như Trương Minh Hiên từng nói, như vậy nữ nhân này rất có thể là chỗ đột phá.

Phó Lâm Giang hỏi: "Còn có cái gì đặc thù không? Nữ nhân này tên gì? Bao nhiêu tuổi? Công việc gì ?"

"Tóc ngắn, đại khái 1m6 mấy? Dáng người rất tốt." Trương Minh Hiên nỗ lực nhớ lại một chút, sau đó tựa hồ là thất bại, hắn lắc lắc đầu, "Tôi chỉ nhìn thấy cái bóng lưng, anh trai tôi cái người kia, chuyện không điều tra rõ ràng tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa phần, đối với bọn họ mà nói, tin tức chính là tiền, có lúc để lộ tin tức chính là tổn thất mấy trăm vạn thậm chí hơn mười triệu, cho nên ngay cả tôi cũng chỉ biết có một nữ nhân tồn tại, nữ nhân này họ gì, dung mạo ra sao, cùng việc anh ấy điều tra có bao nhiêu quan hệ, tôi cũng không biết..."

Phó Lâm Giang khẽ cau mày, nữ nhân này vừa nãy Đỗ Nhược Hinh không có đề cập, hắn truy hỏi: "Cậu đối với nữ nhân này còn biết bao nhiêu?"

Trương Minh Hiên lắc đầu một cái: "Không có."

Lão Giả có chút không vui: "Chuyện này của cậu quá mức mông lung, tất cả hoàn toàn không biết, khiến cảnh sát chúng tôi làm sao tìm được người?"

Trương Minh Hiên nhỏ giọng thầm thì nói: "Tôi cũng chính là đem việc tôi biết nói cho các anh, nếu như nói chúng tôi đều biết rõ rõ ràng ràng, thì còn cần cảnh sát các anh điều tra cái gì?"

Phó Lâm Giang không xoắn xuýt điểm ấy, ngẩng đầu lại hỏi: "Vậy cậu có biết hay không, anh trai cậu có một hòm thư bí mật?"

"Các anh cũng đang chờ cái tin tức lớn ki?" Trương Minh Hiên mở miệng nói: "Anh trai tôi chỉ tin chính bản thân mình. Căn bản không khả năng nói cho tôi biết anh ấy điều tra là cái gì, không có để lại thông tin, nhất định phải chờ tin tức kia phát ra, mới biết đó là cái gì. Tôi cảm thấy, hung thủ hiện tại nhất định là sợ muốn chết. Sợ bí mật của chính mình bị công bố với dân chúng."

Cái tin tức này, giống như là treo ở trên một cái khinh khí cầu bên trên Nam thành, lúc nào cũng có thể nổ tung.

Chờ đưa Trương Minh Hiên từ phòng thẩm vấn bên trong đi ra ngoài, về tới văn phòng, Phó Lâm Giang thở dài nói: "Những lời làm chứng này cũng không biết có bao nhiêu tin tức hữu dụng." Bọn họ đến bây giờ, vẫn không có manh mối rõ ràng. Vụ án cũng không có manh mối.

Tống Văn nói: "Máy thu hình giao thông máy nơi vứt thi thể đều điều hết về chưa?"

Chu Hiểu mặt lộ vẻ khó xử: "Điều lấy thì điều lấy rồi, nhưng bên kia hẻo lánh, đường nhỏ cũng không có máy thu hình. Bên cạnh một cái đường chính thì xe cộ qua lại quá nhiều."

Một bên cạnh lão Giả thở dài: "Tôi buổi sáng nhìn mấy bài báo người bị hại đưa tin, có đưa tin thật còn có

cả phóng đại, ví dụ như hắn viết có một hiệu trưởng danh giáo thu hối lộ, nhưng cuối cùng điều tra rõ vốn là có người lên không được trường học có ý định trả thù, dù vậy, vẫn là làm hại hiệu trưởng bị cách chức, người ta có thể không hận hắn sao? Việc như vậy có vài kiện, tôi phỏng chừng khả năng không chỉ có ba, năm người muốn hắn chết."

Phó Lâm Giang nói: "Vậy kế tiếp, tôi trước tiên đi hỏi một chút thư viện dem hắn mượn đọc tin tức nào?"

Tống Văn gật đầu nói: "Tiếp tục đi theo, mới vừa nói Vương Khải Siêu còn có nữ nhân kia đều tìm ra." Lời nói tới đây, Tống Văn quay đầu hỏi Chu Hiểu: "Thông tin trong điện thoại di động của người chết cùng với thẻ tín dụng đều lấy hết chưa?"

Chu Hiểu đưa tới vài tờ tư liệu: "Ghi chép nói chuyện trên điện thoại di động của hắn ăn khớp với lời làm chứng của hai vị nhân chứng, thời gian sử dụng cuối cùng là nửa tháng trước, sau đó chưa từng dùng qua, tôi hoài nghi hắn có một cái điện thoại di động khác, sau đó, trong mấy tháng này thẻ tín dụng của hắn có một ít ghi chép phí chi tiêu phí, có một ít hàng hiệu của nữ dùng, cảm giác... như là đưa cho bạn gái."

Tống Văn lật xem một lượt ghi chép thẻ tín dụng, xác thực như Chu Hiểu nói tới, mấy tháng trước, ở thẻ tín dụng cuat Trương Bồi Tài bỗng nhiên gia tăng rồi mấy đơn chi tiêu lớn, mua đều là một ít hàng hiệu của nữ, đồ trang sức các loại, phí ăn uống cũng có gia tăng. Những manh mối này chứng minh, Trương Bồi Tài mấy tháng nay ở trong thành phố này, mà nữ nhân thần bí kia đích xác là từng tồn tại teong sinh mệnh Trương Bồi Tài.

Từ các loại thông tin trong tài liệu, tựa hồ có thể tìm được một ít manh mối. Nhưng mà...

Tống Văn ấn ấn lông mày, một người sống sờ sờ, mỗi ngày ăn ba bữa, ăn chơi ngủ nghỉ, từng tới nhiều nơi như vậy, cùng nhiều người nói nhiều chuyện như vậy, hắn lên mạng, nhận thức rất nhiều người, giao lưu cùng rất nhiều người, muốn đem tất cả điều tra ra, là một chuyện phức tạp cỡ nào cơ chứ.

Bọn họ bây giờ đã bắt đầu điều tra, lại như là đang đảo quanh một chỗ trong một cái trong pháo đài, vẫn không có tìm được chỗ đột phá.

Bảng trắng liên quan với vụ án đã ghi xong, mặt trên dán đầy các bức ảnh tương quan, nơi đất hoang kia hiển nhiên chỉ là cái hiện trường quăng thi thể, bởi ban ngày từng hạ xuống một cơn mưa, vết tích quăng thi thể bị giội rửa đến không còn gì, vết chân cũng không có để lại, hiện trường vụ án chân chính cũng còn chưa biết.

Tống Văn nhìn một chút mấy bức ảnh Phó Lâm Giang bọn họ quay chụp hiện trường, trong đó có một tấm là thời điển thi thể bị phát hiện, từ cái góc độ kia nhìn lại, người bị hại diện mạo hướng xuống dưới, hai tay của hắn bị trói buộc, Tống Văn nhìn nút thắt dây thừng, nhớ lại tối hôm qua Lâm Tu Nhiên nói. Anh liền nhìn kỹ một chút, cảm thấy được cái nút thắt dây thừng kia quả thật có chút nhìn quen mắt, đối lão Giả nói: "Lão Giả, ngươi đi tìm Từ Dao, bảo cô ấy hỗ trợ từ trong kho điều lấy một chút, xem có hay không có vụ án nào từng xuất hiện nút thắt dây thừng tương tự."

Hết thảy nhiệm vụ bố trí xong, phụ cận bàn làm việc Tống Văn trống  một mảnh, ngược lại là khiến cho một góc này đột ngột lên.

Cảnh sát là một công việc bận rộn, kiểm tra, dò hỏi, thuận theo manh mối tìm các loại phương hướng, suy luận các loại khả năng, Tống Văn lại cảm thấy tâm lý còn không vững vàng, luôn cảm thấy bên cạnh thiếu mất cái gì đó, mãi đến tận lần thứ n anh vô ý thức ngẩng đầu nhìn về phía chỗ ngồi trống không phía trước, mới phát giác là bởi vì ít đi Lục Tư Ngữ.

Tống Văn cảm thấy được cái cảm giác này rất kỳ quái, thật giống anh không mang theo Lục Tư Ngữ liền không có cách nào phá án vậy, hoặc là nói... Từ khi vụ án này bắt đầu, ba hồn bảy vía của anh có chút rơi vào Lục Tư Ngữ bên kia, nếu không làm sao sẽ hồn vía lên mây như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.