Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 58



Mười tám năm, thời gian qua lâu như vậy, có thể làm cái gì? Đây là gần tới một phần sáu thời gian bình thường của nhân sinh, thành phố nhỏ cằn cỗi đã phát triển trở thành một thành phố hiện đại, một toà thành đỉnh cao cũng có thể từ thịnh chuyển suy biến thành phế tích, có người sinh ra, có người chết đi, một đứa bé cũng trưởng thành thành một thanh niên.

Mười tám năm trước, Lục Tư Ngữ tám tuổi. Năm đó, Tống Văn bảy tuổi rưỡi.

Nam thành mười tám năm trước Nam thành, mọi người đều dùng máy truyền hình cũ kĩ, đầy đường là cửa hàng ghi âm và ghi hình, báo chí đình, phóng đủ loại ngụm nước ca. Thời gian cứ như vậy lén lút chạy đi.

Mười tám năm trước vào tháng chín, vụ án Vu Sơn viện dưỡng lão bị người phát hiện. Như là hiệu ứng cánh bướm mà truyền đi, toàn bộ thành thị vận mệnh bởi vậy mà thay đổi...

Một cái chớp mắt mười tám năm sau, có người xé ra giấy niêm phong thời gian.

Bây giờ là ngày thứ ba án phát buổi tối mười một giờ rưỡi, ở thành Tây Nam thành bên trong một quầy rượu, các khách nhân lục tục đến, đối với có mấy người tới nói, thời gian này đã là nên muốn lên giường ngủ, đối với mấy người trẻ tuổi mà nói, một ngày tốt đẹp vừa mới bắt đầu. Cái quầy rượu này tên là WAITING, trang hoàng khá là cao cấp, lại mở ở một góc vắng vẻ.

Lục Tư Ngữ yên tĩnh ngồi ở một chỗ ghế dài trong quán bar, ánh đèn chiếu rọi ở trên mặt của cậu, khiến màu da thiên về lạnh, cùng xung quanh náo động hoàn toàn không hợp. Cậu dựa theo phương thức liên lạc Ngô Thanh cho, gọi điện thoại qua, đối phương nghe nói cậu quen biết Ngô Thanh, rất trực tiếp báo cái giá cả, hẹn cậu đến quán bar này, vì vậy Lục Tư Ngữ ở chỗ này chờ đợi gặp mặt.

Lúc này Lục Tư Ngữ đôi mắt cúi thấp xuống, mười ngón đan vào nhau, đặt ở trên chân bắt tréo không nhúc nhích, cậu tựa hồ đang suy tư vấn đề, trên mặt không nhìn ra vui vẻ hay là không vui, thời gian trước hẹn trong điện thoại đã đến, người lại chưa từng xuất hiện.

Doanh nghiệp nơi này gần đây chỉnh đốn, những nữ nhân bán rượu đều không thấy, trong quán rượu khách nhân cũng so với ngày xưa ít hơn. Thời đại này, sinh ý gì cũng không dễ làm.

Từ khi Lục Tư Ngữ đến quán bar sau đó, vẫn có người đối với cậu chỉ trỏ, cậu và bầu không khí nơi này hoàn toàn khác nhau, như là một học sinh quy củ vào nhầm địa phương vậy. Đuổi đi mấy khách nhân đến bắt chuyện sau đó, từ quầy bar bên kia liền đi tới một nam nhân, người kia rõ ràng cho thấy uống say rồi, không chào hỏi liền đặt mông ngồi ở bên cạnh Lục Tư Ngữ: "Vị tiểu mỹ nhân này làm sao lại ngồi một mình vậy? Có muốn tôi mời cậu uống một chén không?"

Theo hắn ngồi lại đây, một mùi rượu nồng nặc bao phủ tới. Nói chuyện, người kia đưa tay ra, ỷ vào chính mình thân cao thể tráng, giơ tay sờ mặt Lục Tư Ngữ: " Đêm khuya rồi, đêm khổ ngắn..."

Lục Tư Ngữ lần này rốt cục chuyển động, khẽ cau mày, một mặt rất không vui nghiêng đầu tránh thoát khỏi tay nam nhân kia.

Người kia vẫn còn hăng hái, cười ha hả lại gần được đà lấn tới: "Ui, bồi gia uống một chén, liền không thể thiếu cậu một miếng thịt." Nói chuyện hắn liền đem thân thể áp qua, mang theo mùi rượu, giơ tay muốn ôm eo Lục Tư Ngữ.

Lần này Lục Tư Ngữ không có lại nhường nhịn, cậu nâng lên mắt, mắng nhỏ một tiếng: "Cút."

Cậu chán ghét thân thể đụng chạm, càng ghét hơn mùi vị trên người nam nhân kia, đó là mùi của con người, còn chen lẫn chất mùi rượu.

"Cậu bảo ai cút chứ?! Cũng không hỏi một chút đây là địa bàn của ai!" Nam nhân tức giận không hề che giấu.

Lục Tư Ngữ đứng lên, lui về sau nửa bước, như vậy vị trí, vừa vặn làm cho cậu lùi vào chỗ ngồi bên trong. Nam nhân kia cũng đứng lên, ánh mắt của hắn tựa hồ đang nhìn một con bướm bị nhốt trong bình.

Giữa hai người còn cách một cái bàn trà cao bằng đầu gối, nam nhân duỗi ra một cái tay kéo cần cổ Lục Tư Ngữ, hắn so với Lục Tư Ngữ còn cao hơn nửa cái đầu, dáng người cao lớn thân hình chiếm ưu thế, căn bản không có để cậu vào trong mắt. Lục Tư Ngữ dùng một cái tay rời ra cánh tay của hắn, một cái tay khác đánh một quyền vào sườn của hắn. Nam nhân kia thân thể nhào tới trước một cái, hai bên sử dụng lực, phảng phất chính hắn đụng phải tay Lục Tư Ngữ.

Phút chốc, nam nhân say rượu kia cảm giác đánh tới không phải là một nắm đấm, mà là đâm lại đây một cái đao nhọn, một luồng khí đập vào trong xương sườn. Lục Tư Ngữ mặt không hề cảm xúc, cậu thừa dịp nam nhân kia đau đến cúi người, khuỷu tay đột nhiên ra một đòn nghiêm trọng vài phần lưng của nam nhân, nam nhân đau đến tim sắp ngừng đập, phát ra một tiếng than nhẹ khó có thể ức chế, hai đầu gối liền muốn quỳ xuống. Lục Tư Ngữ liền lên gối đồng thời một tay bổ vào trên gáy nam nhân, nam nhân trong nháy mắt ngã xuống đất, lập tức nằm nhoài trên khay trà.

Lục Tư Ngữ ngồi về vị trí ban đầu của mình, kéo cần cổ của nam nhân qua, ở bên tai người kia lạnh lùng nói: "Gọi Tào lão bản của các người ra đây."

Nam nhân kia vâng một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cậu mang theo điểm kinh hoảng. Hắn thường thường ở quán bar này lăn lộn, không sai biệt lắm thường thường cũng phải đánh nhau vài lần, cũng có lúc rất chật vật nhưng không còn sức đánh trả chút nào vẫn là lần đầu tiên.

Lục Tư Ngữ nói xong buông hắn ra, có chút chán ghét mà cầm giấy ăn trên bàn xoa xoa tay, nam nhân kia quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, thấp giọng mắng một câu, sau đó có chút chật vật mà rời đi.

Một lát sau, trong quán rượu rối loạn tưng bừng, một đội người từ một mặt khác tách đoàn người ra đi tới, có người chào hỏi, "Ai, Tào lão bản, ngày hôm nay anh làm sao lại tới bên này?"

Bị kêu là Tào lão bản kia chính là một nam nhân trung niên, thân hình không cao, bụng tròn mập mạp, tóc tai cơ hồ toàn bộ trọc, thoạt nhìn cả người giống như là ông phật Di Lặc, chỉ là lúc này, tấm đệm thịt này trên mặt có chút không vui.

Tào lão bản đi thẳng đến đối diện Lục Tư Ngữ, khuôn mặt đầy thịt kia mới thay đổi khuôn mặt tươi cười, mặt của hắn như là mang theo mặt nạ, lâth mặt chỉ cần một giây, thay đổi miệng cười cũng chỉ cần một giây, "Vị khách nhân này cậu đừng nóng giận, nơi nào cũng đều có loại không có mắt nhìn người."

Trong quán rượu có chút ầm ĩ, Tào lão bản âm thanh cũng là vẻn vẹn so với âm nhạc cao một phần.

Lục Tư Ngữ liếc mắt nhìn Tào lão bản một cái, làm bộ không thấy được nam nhân trước mắt là Tào lão bản cố ý phái tới thăm dò cậu, cậu không thích cùng những người này giao thiệp l, cũng không thích đến nơi địa phương này. Nơi này là nơi ầm ĩ nhất trong thành thị, mùi rượu mùi thuốc lá che giấu mùi nước hoa, làm cho cậu có chút không thích ứng.

Nhưng sự tình điều tra đến chỗ này, Ngô Thanh liền chỉ đường, cậu nhất định phải đến đây một chuyến. Người gọi là Tào lão bản này, đã từng là đầu lĩnh nhóm trộm trong Nam thành, mấy năm qua hắn xem như là rửa tay gác kiếm, không động thủ, chỉ phi tang, hơn nữa làm một loại làm ăn đen, đó chính là bán thân phận giả.

Hiện ở niên đại này, chi trả bằng điện tử càng ngày càng thuận tiện, mọi người trên người mang theo tiền mặt càng ngày càng ít, điện thoại di động càng ngày càng nắm ở trong tay như hình với bóng, ngược lại là thẻ căn cước một người một tấm, ai cũng bỏ không được.

Vì vậy tên Tào lãi bảo này liền rất nhanh thức thời, liền lấy chứng minh thư tới nói, giới tính, tuổi tác, bộ dạng đều có, chỉ cần không kiểm tra vân tay, đều dễ lừa dối qua ải, thậm chí vấn đề vân tay này chỉ cần bỏ ra đầy đủ tiền, bọn họ đều có thể nghĩ biện pháp sửa lại được.

Luôn có một số người sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân, cần thiết một cái thân phận mới, thân phận này hoặc là tạm thời, hoặc là vĩnh cửu. Những người này ở chỗ Tào lão bản nơi này đều sẽ nhận được thỏa mãn, bất kể là chứng minh thư, học lực chứng chỉ, sổ hộ khẩu, Alipay, các loại giấy chứng nhận chỉ phải bỏ tiền hắn đều có thể cho làm lại, hơn nữa hắn làm ra tuyệt đối bảo đảm có thể dùng thật. Chỉ cần là người gặp qua Tào lão bản, đều có thể cấp tốc thu được một cái thân phận mới, thoát thai hoán cốt, trải qua cuộc sống mới.

Thấy Tào lão bản ngồi xuống, Lục Tư Ngữ từ trong túi tiền lấy ra một tấm thẻ, giao cho Tào lão bản, trong thẻ số tiền đã sớm nói, hai vạn tệ phí cố vấn, 1 vạn tệ tiền hỏi một người.

Tào lão bản đem thẻ đưa cho người dưới tay, liền gọi người rót cho Lục Tư Ngữ một cốc nước ấm, một lát sau, người lấy tiền trở về, ở bên tai Tào lão bản rỉ tai vài câu, chắc là tiền đã tới tay.

Tào lão bản lúc này mới tiếp tục cười ha ha nhìn về phía Lục Tư Ngữ: "Vị khách nhân này cậu muốn hỏi ai?" Dựa theo quy củ, tiền đã thu, không quản Tào lão bản có biết hay không, đều là một mực không trả lại. Nhưng mà Tào lão bản ở Nam thành lăn lộn mấy chục năm, đầu hắn tuy rằng trọc, trí nhớ lại không kém, nếu như là người hắn không có ấn tượng, e rằng người khác cũng khó có thể nhận được tin tức.

Lục Tư Ngữ nói: "Tôi muốn hỏi một chút, ông có biết Hạ Vị Tri hay không."

Biết chứ, cái tên này tự nhiên là biết đến, nhưng Tào lão bản lại toàn bộ mặt đều nhíu lại, "Khách nhân cậu cũng quá coi trọng tôi rồi, mười tám năm trước, tôi còn chỉ là một tên tặc nho nhỏ thôi. Hơn nữa, bên kia cùng chúng tôi không phải một vùng." Nam thành tam giáo cửu lưu luôn luôn phân biệt rõ ràng, thường là bên này, người khác cũng không dám chạm vào.

Lục Tư Ngữ cũng không ngại, vung vung tay, liền đem vấn đề thứ nhất bỏ qua, 1 vạn tệ tiền cứ thế ném đi: "Trương Bồi Tài ông có nhận biết người này không?"

Tào lão bản mặt nhăn thành quýt thư giãn ra: "Người này, tôi biết, xem như là khách nhân của đám thủ hạ của tôi, mỗi lần đều tìm chúng tôi mua thân phận mới, cũng mua tin tức qua, ra tay rất quy củ, nhưng người này đắc tội rất nhiều người, làm sao? Tìm hắn có việc."

Lục Tư Ngữ mở miệng nói: "Hắn đã chết."

Tào lão bản ồ một tiếng, vẻ mặt đó lại như là sớm trong dự liệu, hắn sợ là sớm đã từ những chỗ khác chiếm được tin tức.

Lục Tư Ngữ lại hỏi: "Hắn cuối cùng đang tra chuyện gì?"

Tào lão bản nói: "Cái này chúng tôi thật không biết, cậu nếu là hỏi hắn cuối cùng đã dùng qua thân phận gì, tôi ngược lại có thể nói cho cậu."

Nói xong hắn đối thủ hạ làm cái thủ hiệu, không lâu lắm thủ hạ cầm một tờ giấy nhỏ lại đây, Trương Bồi Tài tên mới là Vương Duệ, phía dưới có số chứng minh nhân dân, và một cái số điện thoại di động, tờ giấy chỉ dùng bút chì viết. Lục Tư Ngữ nhìn lướt qua, tờ giấy tiện tay ngâm vào bên trong cốc nước trước mặt. Chữ viết trên tờ giấy kia gặp nước liền tự động tan ra.

Dường như cảm thấy được chính mình phục vụ còn không quá chu đáo, Tào lão bản chà xát tay lại hỏi: "Vị khách nhân này, cậu tại sao lại hiếu kỳ Hạ Vị Tri?"

Lục Tư Ngữ thẳng thắn: "Tôi muốn biết nữ nhân này sống hay chết, đi nơi nào."

Tào lão bản nói: "Nói chung chưa từng có quá tay của tôi."

Tào lão bản người này, người khác hỏi nói hoặc là không nói, nếu muốn nói liền tuyệt không nói dối. Sau đó Tào lão bản suy nghĩ một chút liền bỏ thêm một câu, "Bàn luận làm tặc, tôi hiện tại là tổ tông của đám tiểu tử kia, nếu bàn về gϊếŧ người chuyện này, Hạ Vị Tri là tổ tông của những người gϊếŧ người đó." Hắn uống một hớp rượu, lùi ra sau trên ghế dựa, "Trên thế giới này tốt nhất xấu nhất đơn giản đều là người, người có thể thành Phật, cũng có thể thành ma."

Hạ Vị Tri cả người giống như là một đoàn bóng tối, bao phủ ở bên trên Nam thành, ở cái niên đại truyền thông dữ liệu còn không quá phát triển kia. Thời gian gϊếŧ người, số người bị gϊếŧ, thủ đoạn, cách tra tấn của cô ta tuyệt đối đều là thứ nhất Nam thành. Hạ Vi Tri mặc dù là người tàn nhẫn, người người hô đánh, thế nhưng không thể không thừa nhận, người như cô ta cũng có một số ít người ủng hộ, có người cảm thấy được cô ta là chính nghĩa một phương, là đang thanh lý rác rưởi xã hội. Còn có một vài người đối với cô ta sinh ra lòng kính ngưỡng, đang nghiên cứu các loại thủ pháp của cô ta, quy nạp tổng kết, ý đồ bắt chước.

Thế giới này lớn như vậy, loại người biếи ŧɦái nào cũng tồn tại, đều không kỳ quái.

Lục Tư Ngữ thay đổi vấn đề: "Cô ta có phải là đã từng có quan hệ thân mật với một nam nhân?"

Tào lão bản do dự chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu.

Tại nơi này của hắn chiếm được đáp án khẳng định, Lục Tư Ngữ lông mày giãn ra.

Trước trong khắc hoạ của cậu, manh mối mấu chốt đã được bù đắp. Một người nam nhân lớn tuổi, có thể là người xung quanh cuộc đời của cô ta.

Đại khái cũng là bởi vì vậy, vụ án này mới có thể liên quan đến vụ án 519. Một năm trong những ngày lạnh nhất hay nóng nhất, đúng lúc là nghỉ đông và nghỉ hè, thời gian gϊếŧ người mỗi tháng, có lẽ là thời điểm hai người gặp lại, cũng có lẽ là sau khi bọn họ gặp mặt, hắn e rằng rất ít xuất hiện, hành tung rất cẩn thận, có ẩn giấu thân phận, mới có thể không tồn tại bên trong lời làm chứng của đông đảo nhân chứng. Thế nhưng, hắn nhất định là cùng vận mệnh của Hạ Vị Tri có cùng một nhịp thở.

Lục Tư Ngữ hít sâu một hơi, cậu giống như là một người đang chạy, đang truy đuổi một cái bóng, mà cậu hiện tại, rốt cục cũng sắp tiếp cận được đáp án bản thân muốn.

"Tôi khuyên cậu, không nên điều tra chuyện này." Dường như có ý tốt nhắc nhở, hai con mắt của Tào lão bản nhìn chăm chú vào mặt Lục Tư Ngữ, ý vị thâm trường bỏ thêm một câu: "Cẩn thận một chút. Đừng bị những người kia tập trung đến."

Lục Tư Ngữ nói: "Cảm ơn đã quan tâm." Vì điều tra rõ tất cả chuyện năm đó, hắn từ lâu hóa thân làm ác quỷ, trên thế giới này, liền có cái gì có thể nhường cho hắn sợ hãi đâu?

Tào lão bản cười ha ha, thịt trên ngực theo tiếng cười của hắn chập trùng, "Người có tiền lại sảng khoái như cậu quá ít."

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, cậu đã chiếm được đáp án bản thân muốn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tất cả chuyện phát sinh trong góc này, đều bị các loại âm thanh trong quán rượu che mất. Thủ hạ của Tào lão bản mới tới cùng tiểu đệ vừa nãy vẫn đứng ở phía sau Tào lão bản, lúc này nhìn Lục Tư Ngữ rời đi, nhỏ giọng nói: "Vẫn là những thiếu gia nhà giàu này dễ làm ăn, so với những tên cớm nhà nghèo không có mấy đồng tiền còn khó chơi tốt hơn nhiều."

Tào lão bản trắng mắt lườm tiểu đệ kia một cái, nói ánh mắt của hắn thiển cận "Ai nói cậu ta không phải là cớm?"

"Cái gì..." Tiểu đệ kia nhất thời dường như sét đánh, miệng mở đến có thể nhét một quả trứng gà.

"Kinh ngạc cái gì? Ngược lại những thứ khác đều dễ nói, chuyện bên kia, chúng ta không tham dự." Tào lão bản nói xong ánh mắt quét về phía sàn nhảy bên cạnh, bên trong lờ mờ, quần ma loạn vũ, hắn cầm lấy một quả quýt trên bàn hoa quả, lột vỏ ra như mấy cánh hoa đồng thời nhét vào trong miệng. Hắn từ nhỏ làm qua gián điệp cho Ngô Thanh một đoạn thời gian, bây giờ nhìn lại, lính cảnh sát này khả năng so với Ngô Thanh còn khó dây hơn.

Lục Tư Ngữ ra cửa quán rượu, bên ngoài một chút liền vắng lạnh xuống dưới.

Cửa quán rượu mơ hồ có thể nghe đến một ít âm thanh tranh chấp. Cậu lấy ra một cái kính mang lên, lúc này là gần mười hai giờ đêm, bãi đậu xe quán bar này thiết trí không quá hợp lý, phải xuyên qua một cái ngõ hẻm mới có thể đến.

Trong hẻm nhỏ trên đất còn có một chút nước đọng, bên trong còn có dầu xe nổi lềnh phềnh, dưới ánh đèn đường chiếu xuống chiết xạ ra năm màu ánh sáng như là vảy cá. Lục Tư Ngữ đi rất nhanh, ánh mắt từ trên mặt đất đảo qua, trong những bãi nước đọng có thể chiếu đến một số bóng người linh tinh quỷ mị.

Trong gió đêm, tất cả đều là ánh mắt không hữu hảo.

Lục Tư Ngữ đẩy một chút kính mắt, xuyên qua mà đi, cậu không nhúc nhích, những người kia cũng không có động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.