Sau khi Chước Chước rời đi, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ ngồi xuống trong xe, nơi này cách Cục thành phố còn một đoạn, Tống Văn khởi động xe lái đi: "Nếu như vừa nãy cô gái kia nói đều là sự thật, như vậy năm ngoái vào buổi tối đêm giáng sinh đến sáng ngày kế tiếp lúc Trần Nhan Thu đi làm công nhất định xảy ra chuyện gì đó..."
Thời gian là hơn nửa năm trước, tại cái thành phố này có nhiều góc như vậy, tìm kiếm chuyện lúc trước giống như là từ khắp các cây trong rừng cây tìm một chiếc lá, như là trong sa mạc tìm kiếm một hạt cát, như là tại trong biển rộng tìm kiếm một con cá, độ khó có thể tưởng tượng ra được lớn như thế nào.
Hiện đại khoa học kỹ thuật vẫn có hạn, coi như là có các loại máy theo dõi, các loại thông tin thủ đoạn, đều không đủ để xuyên thấu qua thời gian nhìn thấu chân tướng trong đó, không có cách nào hoàn nguyên tất cả quá khứ.
Lục Tư Ngữ thấp đầu, theo thói quen cắn móng tay: "Tôi cảm thấy chuyện này có thể suy nghĩ ngược lại."
Tống Văn suy nghĩ chốc lát nói: "Vừa nãy người phụ nữ kia nói cần có bằng lái, như vậy nhất định là yêu cầu điều khiển hoặc là lái xe."
Lục Tư Ngữ gật gật đầu: "Toàn bộ quá trình trong vòng mấy tiếng là hoàn thành, địa điểm nhất định không phải quá xa, nếu như anh là một người đi thuê, anh sẽ yêu cầu một người bệnh nan y làm cái gì?"
"Tiêu nhiều tiền như vậy, bỗng nhiên tìm một người mắc bệnh nan y đến làm công... hơn nữa còn là trong thời gian ngắn, việc gấp..." Tống Văn bộ dạng trầm tư chốc lát liền trầm giọng nói, "Như vậy không nằm ngoài là gϊếŧ người, gánh tội thay, vận chuyển ma tuý."
Cố chủ lại không phải người ngu, tiêu tiền tất nhiên là muốn giá trị trở về, tiền càng nhiều nguy hiểm càng cao, nếu như bọn họ muốn chọn một bệnh nhân mắc bệnh nan y như Trần Nhan Thu làm việc, đó nhất định là việc người bình thường không muốn làm, việc cần thiết mạo hiểm cực lớn. Coi như không muốn thừa nhận, những việc đen tối đó thủy chung là tránh không ra.
Lục Tư Ngữ ngồi ở một bên cạnh gật gật đầu.
Tống Văn cấp tốc làm cái kết luận: "Vậy xem ra là cần thiết tra một chút vào đoạn thời gian năm ngoái lễ giáng sinh của tất cả các vụ án hình sự, tình huống giao thông, hướng đi của đội phòng chống ma tuý..."
Xe lái một đường, Tống Văn một bên gọi điện thoại, anh dù sao cũng ở Nam thành làm việc mấy năm, các bộ môn đều có một ít người quen biết, sau ba cú điện thoại tất cả liền làm xong.
Tống Văn treo điện thoại di động nói: "Hi vọng lần này trong lưới có thể mò được cái gì đó... Những thứ khác, cậu còn có suy nghĩ khác không?"
Lục Tư Ngữ nói: "Vừa nãy là từ góc độ người đi thuê đến phân tích, tôi cảm thấy còn có thể từ góc độ của Trần Nhan Thu suy tính một chút."
Tống Văn gật đầu: "Vừa nãy tôi cũng chú ý tới một cái chi tiết nhỏ, Chước Chước nói, ban đầu đáp ứng cô ta chính là Trương Thụy, Trần Nhan Thu vốn không có báo danh."
Lục Tư Ngữ bình tĩnh phân tích nói: "Ừ, từ tư liệu phân tích của chúng ta đối với Trần Nhan Thu thì người này nửa đời trước đều theo khuôn phép cũ, chịu qua giáo dục tốt đẹp . Đem so sánh mà nói, Trương Thụy rõ ràng thích hợp làm cái kẻ liều mạng hơn."
Dưới cái nhìn của cậu, Trần Nhan Thu là một người trong một ý nghĩ mà đi nhầm đường lạc lối, hắn không phải người xấu truyền thống trên ý nghĩa, chỉ là khả năng nổi lên tham niệm, nhất thời làm một chút chuyện xấu. Vì vậy nhằm vào người như vậy, không nên dùng phương pháp suy luận như cũ đến suy luận. Mà thường thường càng là người như vậy, hành động của hắn càng có thể có biến số to lớn, không thể dự đoán.
Tống Văn thuận theo suy luận của cậu nghĩ một hồi: "Trần Nhan Thu làm một người mắc bệnh nan y, nhu cầu của hắn không nằm ngoài hai điểm, số một chính mình sống tiếp, số hai sắp xếp cẩn thận cho em gái của chính mình... Cho nên, hoặc là lúc đó hắn làm việc không cảm thấy gặp nguy hiểm, hoặc là hắn bị hiếp bách."
Đang nói đến đây, điện thoại di động của Tống Văn liền vang lên, anh tiếp điện thoại sau đó hỏi vài câu, sau đó tắt điện thoại nhìn về phía Lục Tư Ngữ nói: "Năm ngoái buổi sáng lễ giáng sinh, đã xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng. Người có trách nhiệm chính là Trần Nhan Thu, hắn tại chỗ bỏ trốn."
Lục Tư Ngữ hơi nhíu lông mày: "Chúng ta bên kia trước điều tra ghi chép tại sao không có chuyện này?"
Tống Văn đã sớm cùng bộ giao thông từng có một ít công việc giao lưu, quen biết tình huống bên trong: "Bởi vì Trần Nhan Thu tại chỗ bỏ trốn, cần thiết điều lấy videos giám sát để xác nhận thân phận tài xế, sau đó mấy ngày Trần Nhan Thu liền bị đăng ký tử vong, hắn căn bản là không có sống qua 15 ngày sau khi nhận định người chịu trách nhiệm sự cố, chuyện này cũng không có bị ghi vào hệ thống."
Lần này xem như là tình huống đặc thù, trên thực tế, tình huống như thế, đã ít lại càng ít.
Ở Nam thành, toàn bộ cơ cấu hệ thống chính phủ rất khổng lồ, mọi người tuy rằng đều thuộc về công an nhưng là khác bộ ngành, có lúc bên trong phối hợp so với bên ngoài phối hợp còn tiêu tốn thời gian nhiều hơn, chớ nói chi là còn có các loại chương trình, thủ tục. Thông tin câu thông không đủ đúng lúc, liền sẽ xuất hiện tình huống như thế.
Lúc Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đi đến Bộ giao thông đã qua buổi chiều ba giờ, sư huynh của Tống Văn sau khi xác nhận sự cố ngày đó phát sinh qua thì hàn huyên vài câu liền đem bọn họ giao cho đội xử lý sự cố giao thông, sau đó đi làm chuyện của mình.
Phụ trách chi đội này chính là Vương đội trưởng. Sau khi bọn họ đến thì đem cảnh sát giao thông Lý Nghị Hằng cùng hiệp cảnh Tiểu Tùng đã xử lý sự cố lần đó gọi vào một giải thích rõ ràng tình huống. Cảnh sát giao thông bên này ngữ khí lại không hữu hảo lắm.
Nghĩ đến cũng phải, đây là tai nạn giao thông không có người chịu trách nhiệm xảy ra vào nửa năm trước, cũng sớm đã hoà giải cho yên chuyện, phong án lưu trữ, chợt bị người tìm tới, mà tìm tới còn không là người nhà người bị hại mà là huynh đệ bộ ngành cảnh sát hình sự, dù là ai thì trong lòng đều sẽ không quá thoải mái.
Liên quan với lần sự cố kia, tiểu Tùng đến bây giờ vẫn còn ký ức còn mới, bởi vì ngày đó đúng lúc là lễ giáng sinh, sáng sớm khí trời lạnh vô cùng.
Khi đó vị người bị đâm chết kia là một công nhân vệ sinh môi trường, lúc đó bị đâm quá thảm, không riêng đâm đến thảm, còn bị tha lôi rất lâu, cả người đều máu thịt be bét.
Lúc đó tiểu Tùng mới công tác không lâu, đến hiện trường thiếu chút nữa ói ra. Ngày đó hắn là theo chân cảnh sát Lý đồng thời xử lý, toàn bộ đại đội giao thông đều nói sự kiện kia rất tà tính, tiểu Tùng sau đó còn nằm mơ thấy ác mộng rất lâu, không nghĩ tới nửa năm sau lại có người đi tìm đến.
"... Cái này, năm ngoái ngày 25 tháng 12 sáng sớm đã xảy ra sự cố này, lúc đó đụng chết một người phụ nữ trung niên, nghề nghiệp là công nhân vệ sinh môi trường, tài xế tại chỗ bỏ trốn, bởi vì có người tử vong nên là tai nạn giao thông nghiêm trọng, dựa theo quy định chúng tôi tiến hành thăm dò hiện trường, sau khi tài xế bỏ trốn, chúng tôi vẫn đang xác nhận thân phận tài xế, đến lúc chúng tôi phát ra thư thông báo trách nhiệm tai nạn giao thông, lại thu được tin người này đã tử vong cùng hoả táng.... Sau đó, công ty của người gây ra họa đứng ra tiến hành bồi thường cho người nhà nạn nhân." Vương đội trưởng giới thiệu tới đây thì hỏi một câu, "Chúng tôi là dựa theo quy định xử lý, không biết Tống đội lần này tìm đến là vì chuyện gì?"
Tống Văn liếc nhìn tập tư liệu, đem vài bức ảnh sự cố tiện tay đưa cho Lục Tư Ngữ: "Tai nạn giao thông lần này liên lụy đến người bị hại của vụ án hình sự bên chúng tôi, chúng tôi hoài nghi, bên trong sự cố này hắn có hiềm nghi gánh tội thay."
Vương đội trưởng có chút nghe không hiểu, hắn lật ra tư liệu, nhíu mày thì thầm: "Bên trong tư liệu của sự cố tai nạn giao thông này, tất cả sai lầm đều viết tỉ mỉ rõ ràng, Trần Nhan Thu là tài xế của một công ty, 3h55 phúp sáng sớm ngày 25, hắn dựa theo công ty an bài đem một ít quần áo diễn xuất ngày hôm sau hoạt động cần dùng gấp về công ty, khi đi ngang qua đường Tây Liên thì đâm vào Triệu Hựu Lan dậy sớm đi vệ sinh môi trường, dẫn đến Triệu Hựu lan tử vong. Sau đó chúng tôi phát hiện, Trần Nhan Thu không lâu sau trong vòng một tuần lễ thì bệnh chết. Nhưng... ý của các anh hiện tại là... người gây chuyện là người gánh tội thay? Hơn nữa xong việc không chết? Sau đó hắn bị người gϊếŧ hại, vụ án lại đến các anh bên kia?"
"Là không có chết, hắn dùng thi thể bạn cùng phòng của mình để thay thế." Tống Văn giải thích, "Người gây ra họa thời gian tử vong gần như vậy, các anh lúc đó không có hoài nghi sao?"
"Cái này, chúng tôi cũng là từ đồn công an điều lấy tư liệu." Lý Nghị Hằng có chút khó xử, "Người cũng đã bị đồn công an nhận định là chết rồi, cảnh sát giao thông chúng tôi có thể làm sao nữa?"
Câu nói này, hiển nhiên là đem nồi vứt về cho cơ sở đồn công an bên kia, đồn công an lúc đó tiếp nhận báo án, đưa ra đầy đủ giấy chứng tử cho Trần Nhan Thu, sơ hở to lớn nhất, khó qua cửa này, nhưng bộ quản lý giao thông này làm việc cũng có chút không để ý.
Tầng tầng lỗ thủng tạo thành lên vụ án này. Mà chân tướng càng ngày càng khó bề phân biệt.