Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 100: Hiện trường phạm tội 4 - Chương 15



Tất cả những người đứng ngoài bàng quan đều hiểu rõ, lần này Hoắc Ung bị bắt cóc, e là không còn mạng để mà về, không chừng tới lúc tìm thấy thì đến thi thể cũng không còn nguyên vẹn.

Nếu trước đó Lục Nghiễm vẫn còn nghi ngờ vì sao bọn bắt cóc lại gửi cái tai cho Hàn Cố thì lần này về cơ bản đã nhìn rõ được động cơ của đối phương.

Đa phần những người phạm tội đều âm thầm lặng lẽ, cẩn thận dè dặt ẩn giấu hành tung của mình, thế nhưng người bắt cóc Hoắc Ung thì ngược lại, không chỉ khua chiêng gõ trống mà còn rêu rao lạy ông tôi ở bụi này.

Trên đường chi đội đến nhà họ Hoắc, Weibo cũng đang sục sôi bàn tán.

Nguyên nhân vẫn là bài đăng của Silly Talk trên diễn đàn nước ngoài, phía dưới bài đăng, có rất nhiều người nhìn thấy lịch sử của Hoắc Ung, thấy được cách y tìm kiếm đối tượng, lăng nhục phái nữ, những cô bạn gái cũ có dính dáng tới y đều không có kết cục tốt, còn có nhiều cư dân mạng ở nước ngoài để lại bình luận công kích.

Tất nhiên là trong số đó cũng có không ít người khơi mào.

Có người nói, phải cho đàn ông nếm thử mùi bị cưỡng hiếp tới chết.

Có người nói, loại người như thế này có ba mẹ đẻ ra mà không biết dạy, thế nên từ nhỏ không biết tôn trọng phái nữ, tôn trọng mạng sống, sinh ra làm người mà không bằng cầm thú, không đáng được sống, cũng không xứng được chết yên.

Còn có người nói mình nghe được một ít tin tức, rằng có một vài tay con nhà giàu ham mê hành vi kích thích tập thể gì đó, chơi những trò cực sốc, còn có rất nhiều cô gái cũng thật sự gọi dạ bảo vâng, bảo làm gì thì làm nấy, chỉ cần có tiền là được, kết cuộc lại bất cẩn chơi tới mất mạng, còn bị người ta đem vứt xác.

Nguồn gốc cũng những tin bên lề này thật sự rất đáng nghi.

Nhưng đáng nghi là một chuyện, nội dung tin tức vẫn gây rúng động cộng đồng.

Phía dưới có không ít người đang tiết lộ, cung cấp rất nhiều “tin tức bên lề”.

Ví dụ như có tên con nhà giàu đập tiền vào mặt bạn gái mình, bắt cô ấy… với chó mình nuôi.

Ví dụ như nghe nói trò chơi tập thể hiện giờ cũng không còn ăn khách nữa, lỗi mốt từ lâu rồi, giờ bọn nó toàn chơi 1 với n, còn đập tiền đặt cược, xem ai thắng thì được tiền.

Có không ít nữ giới tham gia bình luận, nhìn thấy những chủ đề thế này đều phẫn nộ, bốc khói nghi ngút.

Có người nói, loại người thế này đáng bị thiến vật lý.

Bên dưới có bình luận bảo rằng chẳng phải Hoắc Ung đã liệt chỗ đó rồi còn gì, xem ra là gặp quá báo rồi, hoặc là đã bị thiến mất rồi ấy chứ!

Có người nói, chỉ thiến thôi không đủ, còn phải thành người lợn (*), ngũ mã phanh thây, còn phải làm lúc y còn sống kia.

(*):人彘 (nhân trư) hay (người lợn) là chỉ việc cắt cụt tứ chi, khoé mắt, đổ đồng vào tai, cho uống thuốc mất tiếng, cắt lưỡi,… Thích phu nhân thời Tây Hán là người đã bị Lữ thái hậu dùng hình phạt này, bạn đọc có thể tự tìm hiểu thêm.

Bên dưới lại có bình luận trả lời, lúc sống làm sao mà phanh thây được, phanh được một nửa đã tắt thở rồi.

Không ngờ lại có sinh viên ngành y nhanh chóng xuất hiện bổ túc kiến thức lý thuyết, bảo rằng nếu tiêm vào một lượng thuốc hỗ trợ thích hợp, có thể khiến người ta cảm nhận được cảm giác bị phanh thây trước khi tắt thở, chuyện tương tự cũng đã từng xảy ra.

Tiếp ngay đó, còn có người khơi dậy chủ đề mới, hỏi rằng nếu muốn phanh thây một tên cặn bã tội ác tày trời thì phải bắt đầu từ đâu trước, mặt mũi hay tứ chi?

Bên dưới còn tạo mục bỏ phiếu.

Rất nhiều người đều chọn phần mặt, lý do là để chơi từ từ, không gấp gì.

Còn có người đề nghị phải gửi những phần được cắt cho người nhà y, để họ cũng phải nếm cảm giác đau đớn của người nhà nạn nhân.

Những bình luận ở nước ngoài này nhanh chóng được chụp màn hình rồi đăng lên Weibo, khiến cộng động mạng trong nước xôn xao bàn tán.

Có một số người thấy rất đáng đời, lúc nhỏ không học hành cho đàng hoàng, lớn lên phải nếm mùi cay độc của xã hội, kẻ ác tất gặp nghiệp ác.

Còn có một số người thì cho rằng việc này quá tàn nhẫn, nếu thật sự làm như thế, vậy thì người thực hiện cũng không thoát nổi sự chế tài của pháp luật, tại sao phải hy sinh bản thân mình vì một tên cặn bã.

Có người lại nhanh chóng phản bác lại, rằng nếu để thứ cặn bã này ung dung bên ngoài thì sẽ chỉ khiến nhiều người bị hại hơn, loại cặn bã này đã phạm pháp, có vô số người nguyện vì tiền nhận tội thay, chính tên tội đồ thì lại ung dung ngoài vòng pháp luật, pháp luật không chế tài nổi, chỉ cần người có chính nghĩa xuất hiện.

Xem đến đây, vẻ mặt của Lục Nghiễm đã nặng nề hơn bao giờ hết, anh tắt màn hình điện thoại, quay ra ngoài cửa sổ, không nói tiếng nào.

Không chỉ mình Lục Nghiễm, những người khác đi cùng cũng thấy kinh hoàng.

Thế nhưng thứ làm mọi người kinh ngạc không phải là ngôn từ và sức tưởng tượng của cư dân mạng, dù gì thì đây cũng là thái độ thường thấy trên mạng, họ khiếp đảm là bởi thật sự lại có người đi thực hiện những lời phút chốc nóng giận buột miệng nói ra này.

Đầu tiên là tai, rồi đến nhãn cầu.

Nếu đã muốn làm lớn chuyện thì chắc cũng sẽ không làm trong thầm lặng.

Đây cũng là lý do vì sao kẻ đó lại gửi bộ phận bị cắt xuống cho luật sư và người nhà.

Dù Tiết Bồng đã xem bài đăng được chia sẻ trên đường đi, trong lòng cũng đã có chuẩn bị, thế nhưng khi tới nhà họ Hoắc, đi theo hướng người làm chỉ dẫn rồi mở cái hộp giấy dưới đất ra thì cũng vẫn không khỏi giật thót.

Không giống với lần trước gửi tai tới cho Hàn Cố, lần này là một cặp nhãn cầu, hơn nữa đã được xử lý cẩn thận, không chỉ tẩy rửa máu bị dính bên trên, lột sạch phần da thịt mà còn đặt trong một cái lọ formalin đã được gài kín.

Tiết Bồng nhấc cái lọ ra xem, trước tiên, cô chụp một tấm ảnh rồi mới bỏ cả cái lọ và hộp giấy bên ngoài vào thùng vật chứng.

Người trong khoa kiểm nghiệm dấu vết cũng nhanh chóng triển khai công tác giám định thu thập hiện trường.

Cùng lúc đó, người của tổ trinh sát cũng bắt đầu hỏi thăm điều tra trong biệt thự nhà họ Hứa.

Theo lời người giúp việc, Hoắc Đình Diệu vừa đi công tác về chưa bao lâu, nhìn thấy đồ bọn bắt cóc gửi đến, huyết áp tăng đột ngột, đã được đưa về phòng nghỉ ngơi.

Những người làm trong nhà không dám chậm trễ, nhanh chóng thông báo với bác sĩ gia đình, cũng chính là Liêu Khải Minh, bố của Liêu Vân Xuyên, lúc này, Liêu Khải Minh đang chăm sóc Hoắc Đình Diệu trong phòng.

Lục Nghiễm nắm được tình hình, nhờ người làm lên lầu thông báo xem khi nào thì tiện lấy lời khai.

Đang nói tới đây, Hàn Cố cũng từ trên lầu bước xuống.

“Đội phó Lục, làm phiền mọi người quá, tình trạng của ngài Hoắc không được ổn định, ngài ấy nói hiện giờ có thể lấy thông tin, càng nhanh càng tốt, ngài ấy cũng mong mau chóng tìm được con trai.”

Lục Nghiễm gật đầu nhưng không lên lầu ngay mà lại nhìn sang nhóm người khoa kiểm nghiệm dấu vết đang thu thập chứng cứ.

Phùng Mông cũng đúng lúc nhìn sang, nhanh chóng hiểu ý, quay người gọi: “Tiết Bồng, con lên đó với đội phó Lục đi.”

Tiết Bồng ngước mắt, gật đầu rồi cầm hộp dụng cụ của mình đi tới.

Lúc lên lâu, Tiết Bồng vẫn im lặng không nói tiếng nào đi ở phía sau, nghe Hàn Cố nói với Lục Nghiễm về tình hình trong biệt thự, Lý Hiểu Mộng thì theo sát hai người để ghi chép lại.

Tiết Bồng vô thức nhìn xung quanh, quan sát cách bày trí trong nhà.

Không thể không nói, bên trong nhà họ Hoắc rất bề thế, cũng xa hoa đến tột độ.

Vật dụng và đồ bày trí trong nhà trông có vẻ đã có tuổi đời rất lâu, không phải kiểu hiện đại như trong căn hộ riêng của Hoắc Ung nhưng đồ vật càng từ lâu đời, giá cả lại càng khiến người ta phải xuýt xoa.

Sắc màu tổng thể của căn biệt thự thiên về gam tối, ngả đỏ, mắt thẩm mỹ của Hoắc Đình Diệu khá là phục cổ, cũng rất chú trọng riêng tư, rất nhiều lối rẽ và góc nhà đều không mở đèn sáng tỏ, trông sẽ càng u ám, bí ẩn hơn.

Băng qua một hành lang ngắn, đến cuối cùng, hành lang lại chia làm hai đầu.

Hàn Cố dắt ba người rẽ sang phải, Tiết Bồng lại đứng yên ở lối rẽ hỏi: “Bên trái là dẫn đi đâu?”

Hàn Cố khựng lại, quay người nói: “Là phòng của hai cậu, nhưng mà cậu nhỏ rất ít khi về, cậu lớn năm nay vẫn đang nằm trong bệnh viện.”

À, thì ra là phòng của Hoắc Kiêu và Hoắc Ung.

Tiết Bồng nhìn sang trái rồi nói: “Lát nữa chúng tôi muốn tới phòng của Hoắc Ung thu thập chứng cứ.”

Hàn Cố gật đầu: “Được.”

Trong chốc lát, họ đã đến trước cửa phòng Hoắc Đình Diệu, cửa chỉ khép hờ, Hàn Cố gõ nhẹ vài tiếng, cửa nhanh chóng được kéo ra.

Người mở cửa là Liêu Khải Minh.

Lục Nghiễm hơi ngước mặt, quan sát nhanh Liêu Khải Minh.

Liêu Khải Minh khoảng hơn năm mươi tuổi nhưng chăm sóc ngoại hình rất kỹ càng, da được coi là trắng ở tuổi đó, hơn nữa còn rất bóng mượt, cặp kính gác trên sống mũi, trông rất nho nhã lịch lãm, ngoại hình của Liêu Vân Xuyên phần lớn là di truyền từ bố.

Đến lúc bước vào trong, mọi người mới chứng kiến được toàn bộ căn phòng.

Căn phòng được chia làm hai, ở giữa có cửa kéo ngăn lại, lúc này, Hoắc Đình Diệu đang chậm rãi bước ra từ gian trong, bước đi chậm nhưng rất vững, dáng người cỡ trung, có chút phong thái thương gia.

“Chào mọi người, xin mời ngồi, tôi là Hoắc Đình Diệu.”

Hoắc Đình Diệu đi tới trước, chìa tay với Lục Nghiễm đang đứng yên giữa phòng, Lục Nghiễm cúi đầu nhìn rồi bắt tay với Hoắc Đình Diệu, chỉ thấy tay ông ta khá nóng.

Hoắc Đình Diệu nhanh chóng chỉ về phía sofa cách đó không xa: “Ngồi xuống rồi nói.”

Sau đó lại hỏi: “Không biết lần này lấy lời khai, luật sư và bác sĩ riêng của tôi có tiện có mặt không?”

Lục Nghiễm bình thản: “Chuyện này tuỳ ý ngài quyết. Chúng tôi chỉ hỏi vài câu, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian nghỉ ngơi của ngài.”

Lục Nghiễm vừa nói vừa đi tới sofa cùng Hoắc Đình Diệu, vừa ngồi xuống chưa bao lâu, người giúp việc nhà họ Hoắc đã mang trà nóng tới.

Vì chỗ ngồi chỉ có hạn nên Tiết Bồng không ngồi xuống mà chỉ đặt hộp dụng cụ ở đó rồi quan sát xung quanh.

Lục Nghiễm giải thích: “Cô đây là đồng nghiệp ở khoa kiểm nghiệm dấu vết, cô ấy cần quan sát xung quanh, với vụ án như thế này, bọn bắt cóc có phần trăm nhất định là người quen, vì thế chúng tôi cũng cần phải điều tra dấu vết trong căn nhà này.”

Hoắc Đình Diệu nhìn Tiết Bồng rồi nói: “Được, chúng tôi chắc chắn sẽ hợp tác.”

Lục Nghiễm khẽ nhướng mày, có hơi bất ngờ.

Dù gì Hoắc Đình Diệu cũng là bố của Hoắc Ung, nuôi sao ra được thằng con như thế thì ông bố thường cũng không phải hạn thiện lành gì, thế nhưng chỉ trong vòng vài câu ngắn ngủi từ ban nãy khi vào cửa đến lúc ngồi xuống, Hoắc Đình Diệu không những không tỏ ra mình có khí phách trong lời ăn tiếng nói, mà ăn mặc soạn sửa cũng rất giản dị, nói chuyện không không chút ngạo mạn.

Đến nỗi đôi giày Hoắc Đình Diệu mang dưới chân còn hơi sứt chỉ.

Trong mặt mũi thì tuy đã già nhưng tướng tá vẫn thẳng tắp, đều đặn, không khó tưởng tượng ra thời còn trẻ trông ông ta ắt hẳn sẽ rất tuấn tú, hơn nữa trông nét mặt của Hoắc Ung và Hoắc Kiêu cũng có đôi chút giống với ông ta.

Lúc này, Lục Nghiễm mới nói: “Tiếp đến tôi cần phải hỏi vài vấn đề, nếu ngài Hoắc thấy chủ để quá nhạy cảm, hoặc không khoẻ trong người thì xin cứ nói. Nhưng những vấn đề này đều có liên quan đến vụ án của con trai ngài, tôi cũng mong ngài có thể trả lời hoàn chỉnh, thông tin ngài cung cấp càng nhiều, càng chính xác thì sẽ càng có lợi cho việc điều tra của chúng tôi.”

Hoắc Đình Diệu thở dài, hai tay đan lại với nhau: “Cậu hỏi đi.”

Lục Nghiễm: “Đầu tiên thì tôi muốn biết, theo như ngài có ấn tượng thì gần đây cậu Hoắc Ung có thù hằn gì với người khác, hay là gây xích mích, có mâu thuẫn về tình cảm hoặc lợi ích với ai đó không?”

Hoắc Đình Diệu day trán, lắc đầu nói: “Thằng Ung trước giờ rất hiếu thảo, cũng khá là hiểu chuyện, tôi rất ít khi nhìn thấy nó tranh chấp với ai, có lúc dính chút đỉnh chuyện ở ngoài đường nhưng đều là cự cãi vặt vãnh cả, không gây thương tích gì, cũng không tới nỗi gây thù kết oán.”

Chút đỉnh chuyện, cự cãi vặt vãnh, không gây thương tích gì?

Với cái cách dùng từ miêu tả này thì đừng nói là Lục Nghiễm, đến Tiết Bồng đang quan sát xung quanh trong phòng cũng phải khựng lại, nhìn về phía Hoắc Đình Diệu.

Tin chắc rằng trong căn phòng này, sẽ không có ai tin rằng Hoắc Đình Diệu không biết gì về những gì Hoắc Ung làm bên ngoài, chứ không thì cũng chẳng tìm cả đống người để chùi mông cho.

Nhưng Hoắc Đình Diệu cũng là bậc kỳ tài, trải đời nhiều, cũng khá là bao dung, hoá ra những chuyện kia trong mắt ông ta đều chẳng gây thương tích gì, chút đỉnh chuyện vặt, cũng khó trách Hoắc Ung lại lệch lạc đến thế.

Nhìn sang vẻ mặt của Hàn Cố với Liêu Khải Minh thì vẫn không khác gì ban nãy, rõ là đã nhìn riết thành quen.

Lục Nghiễm vẫn bình thản hỏi tiếp: “Vậy ngài Hoắc có nghi ngờ ai về lần bắt cóc này không?”

Hoắc Đình Diệu xoa xoa trán nói: “Thật ra thì người làm ăn chúng tôi, khó tránh có mâu thuẫn lợi ích với người ta trên thương trường, nhưng mà mọi người đều sẽ không tuyệt tình quá, lấy chỗ này một chút thì sẽ cho chỗ kia một chút, không tới nỗi ép người ta vào đường cùng. Hơn nữa tôi tin là mấy người bạn làm ăn của tôi cũng sẽ không làm chuyện như vậy, đàm phán được trên bàn tiệc thì không cần thiết phải âm thầm giải quyết.”

Hoắc Đình Diệu nói có bài bản, nghe thoáng qua thì có vẻ ông ta đã đưa ra một câu trả lời rất nhiều chữ, thế nhưng nghiền ngẫm cho kỹ thì không có lấy một chữ có ích.

Lý Hiểu Mộng ngồi cạnh thấy hơi ngồi hết nổi, Lục Nghiễm thì lại rất bình tĩnh, nói qua nói lại vòng về chủ đề trước: “Một năm trước, anh Hoắc Kiêu, con trai lớn của ngài gặp tai nạn xe, một năm sau, con trai nhỏ của ngài bị bắt cóc, nếu đối phương nhắm vào tiền bạc thì không cần thiết phải làm tới nước này, vì thế theo chúng tôi suy đoán, phần trăm cao là để trả thù. Vì thế, vẫn mong ngài Hoắc cố nhớ lại xem có gây thù chuốc oán với ai không. Hoặc là hai anh con trai có từng kể với ngài là mình từng có xung đột với ai không?”

Lần này, Hoắc Đình Diệu không nói nữa mà chỉ nhìn Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Đình Diệu, ông ta không nói, anh cũng không nói gì.

Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh lạ thường, Hàn Cố với Liêu Khải Minh cứ như hai tấm phông nền, đứng hai bên trái phải đằng sau Hoắc Đình Diệu, Lục Nghiễm ở bên này lại giữ nguyên một tư thế từ đầu tới cuối, ánh mắt rất lạnh nhạt.

Lý Hiểu Mộng nhìn trái nhìn phải rồi lại quay đầu sang Tiết Bồng.

Cho đến khi Hoắc Đình Diệu đột nhiên lên tiếng: “Con nó lớn hết rồi, đâu thể nào chuyện gì cũng nói với tôi, vả lại mỗi đứa một tính, đứa nào cũng học được cách tiếp xúc với cái xã hội này rồi. Gặp chuyện này chuyện kia ở ngoài đường thì đa phần đều tự giải quyết lấy, rất ít khi phiền tới gia đình. Dù thật sự có xung đột với người khác cũng sẽ không chạy về khóc lóc với tôi.”

Lục Nghiễm lại nhanh chóng đặt vấn đề: “Hiện giờ trên mạng đang lan truyền vài tin đồn bất lợi với nhà họ Hoắc, không biết ngài Hoắc đã có nghe qua chưa?”

Hoắc Đình Diệu: “Hàn Cố nói với tôi cả rồi, bây giờ chúng tôi đang truy tìm nguồn gốc bài đăng đó, chuẩn bị giải quyết bằng luật pháp.”

Lục Nghiễm: “Trong số những tin đồn đó, có tin nhắc đến một số chuyện liên quan tới cậu Hoắc Ung, không biết có phải thật hay không. Nếu là thật thì thường chỉ có người thân xung quanh mới có thể biết được, thế nhưng cùng lúc cậu Hoắc bị bắt cóc, tin đồn lại được lan truyền, thời gian quá sức trùng khớp, vì thế, chúng tôi có lý do nghi ngờ chuyện lần này có liên quan đến những người xung quanh cậu Hoắc Ung.”

Hoắc Đình Diệu cười hơi mỉa mai: “Không thể nào. Từ nhỏ tôi đã dạy chúng nó phải biết đối xử tốt với người xung quanh mình, dù là người giúp mình làm việc, hay là bạn bè đều phải đối đãi cho đàng hoàng. Tôi không tin những người bên cạnh tôi lại làm ra chuyện thế này.”

Hoắc Đình Diệu vừa nói vừa nghiêng người, ra dấu cho Lục Nghiễm nhìn Liêu Khải Minh và Hàn Cố rồi lại nói: “Bác sĩ Liêu với luật sư Hàn đều là bạn bè của nhà họ Hoắc chúng tôi, nếu họ có vấn đề thì hôm nay đã không thể đứng ở đây được rồi.”

Lục Nghiễm liếc nhìn hai người phía sau Hoắc Đình Diệu rồi lại thản nhiên hỏi thêm vài câu như lần cuối Hoắc Đình Diệu gặp Hoắc Ung là khi nào, Hoắc Ung có gì bất thường không vân vân.

Ai ngờ Hoắc Đình Diệu lại không hề nhớ được mốc thời gian cụ thể, sau đó còn cần đến người làm nhắc nhở, một tuần trước khi mất tích, Hoắc Ung có về nhà một chuyến, còn nói chuyện với ông ta một lúc trong phòng làm việc.

Lúc này Hoắc Đình Diệu mới bừng tỉnh, vỗ trán bảo rằng mình già rồi, trí nhớ kém.

Trong suốt quá trình lấy lời khai, Hoắc Đình Diệu cũng chỉ hợp tác ngoài mặt, thực chất thì đều nói ngược, lấy lời khai cho loại người này mệt cực, bỏ thời gian ra thì nhiều mà lại chẳng thấy chút thông tin hữu ích.

Thật ra Lục Nghiễm cũng chuẩn bị sẵn trong lòng rằng sẽ không hỏi được gì từ Hoắc Đình Diệu, thế nhưng cái gì nên hỏi thì vẫn phải hỏi, tránh sau này lại có chuyện.

Với trường hợp thế này, nếu là nghi phạm thì còn có thể hiểu được, dù gì nghi phạm cũng có động cơ che giấu sự thật, thế nhưng bây giờ Hoắc Đình Diệu là bố của nạn nhân, ông ta đáng ra phải muốn tìm thấy con trai mình hơn bất cứ ai khác, thế nhưng khi cần ông ta cung cấp lời khai thì lại không cung cấp được bất cứ thông tin nào hữu ích.

Xem ra, Hoắc Đình Diệu không hề quan trọng thằng con trai Hoắc Ung này.

Sau khi lấy xong thông tin, Lục Nghiễm chỉ đứng dậy nói một câu: “Tới đây thôi vậy, chúng tôi không làm phiền ngài Hoắc nghỉ ngơi nữa.”

Chỉ là Lục Nghiễm vừa đứng dậy định đi, Hoắc Đình Diệu cũng đột nhiên đứng dậy nói: “Trước khi đi công tác, tôi có tình cờ gặp Phó Thị trưởng Tần trong một hoạt động.”

Phó Thị trưởng Tần chính là Tần Bác Thành, chồng sau của Tề Vận Chi, mẹ Lục Nghiễm.

Hoắc Đình Diệu tự dưng lại nhắc tới Phó Thị trưởng Tần, chắc chắn có biết mối quan hệ giữa Lục Nghiễm và ông ấy.

Lục Nghiễm nghiêng người nhìn vào mắt Hoắc Đình Diệu, chỉ nhếch miệng cười nhạt, không nói tiếng nào.

Lúc này thì dù trả lời gì, hỏi gì cũng là dư thừa.

Tuy Lục Nghiễm không hiểu được Hoắc Đình Diệu nhắc tới Tần Bác Thành vào lúc này để làm gì.

Vài phút sau, mọi người lần lượt rời khỏi phòng của Hoắc Đình Diệu.

Lúc bước ra, Lục Nghiễm và Tiết Bồng đi ngang hàng với nhau, Hàn Cố đi ở phía trước, hai người không tiện bàn về vụ án.

Lục Nghiễm nhìn ra hiệu với Tiết Bồng.

Tiết Bồng lắc đầu, tỏ ý không phát hiện ra gì.

Thật ra chuyện này cũng nằm trong dự tính, Hoắc Đình Diệu chắc chắn không liên quan tới chuyện Hoắc Ung bị bắt cóc.

Công tác thu thập chứng cứ sau đó cũng không có bất cứ tiến triển đột phá nào.

Khoa kiểm nghiệm dấu vết cũng không tiện lục soát phòng Hoắc Ung quá kỹ càng, chỉ có thể thu thập đơn giản một số chứng cứ bên ngoài, Hoắc Kiêu không liên quan tới vụ án này nên họ cũng không động đến phòng anh ta.

Cuối cùng, Tiết Bồng cầm hộp dụng cụ rời khỏi, cũng chỉ liếc mắt nhìn về phía phòng Hoắc Kiêu.

Cả đội rời khỏi nhà họ Hoắc, về lại Cục thành phố.

Mạnh Nghiêu Viễn vừa vào tới cửa phòng khoa đã ca thán: “Tôi mở mang tầm mắt ghê á, giàu quá trời quá đất.”

Trình Phỉ đi theo phía sau bảo: “Rồi có ích gì không, có hai thằng con à, một thằng nằm liệt giường, một thằng chắc… coi như là mất rồi đó.”

Tiết Bồng đặt hộp dụng cụ xuống, không trả lời, trong đầu vẫn đang nghĩ về cuộc nói chuyện trong phòng Hoắc Đình Diệu.

Rất bình tĩnh cũng rất khách sáo, nội dung cũng không có gì đặc biệt nhưng lại cho thấy có một tín hiệu đặc biệt nào đó.

Hoắc Đình Diệu rất quan trọng chuyện riêng tư, hơn nữa còn quan trọng hơn cả mạng sống của Hoắc Ung.

Chuyện riêng gì mà phải cẩn trọng tới vậy, rất đáng bị bắt thóp bàn tán hay sao, hay là người lên tới được thân phận địa vị như ông ta mới nhạy cảm quá đang với chuyện này, sợ lan truyền ra ngoài bị phóng đại quá cỡ?

Hay là…

Tiết Bồng đang đăm chiêu suy nghĩ, lúc này, Mạnh Nghiêu Viễn với Trình Phỉ cũng đi tới.

Mạnh Nghiêu Viễn: “Nói nghe nè, đồng chí Tiết Bồng, bà đi lên gặp Hoắc Đình Diệu với đội phó Lục có phát hiện ra gì không, ông ấy có như lời đồn trên mạng không?”

Trình Phỉ hỏi theo: “Từ hồi ra khỏi nhà họ Hoắc tới giờ chị không nói tiếng nào hết, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tiết Bồng ngước mắt nhìn cả hai, không nói gì một lúc lâu.

Trong lúc cả hai nghĩ rằng mình sẽ không có câu trả lời, Tiết Bồng đột nhiên lại hỏi: “Nếu hai người là Hoắc Đình Diệu, con trai mất tích, còn bị gửi tai với nhãn cầu về nhà, vậy thì nên làm thế nào?”

Mạnh Nghiêu Viễn nghĩ rồi lên tiếng trước: “Vậy chắc chắn là tôi sẽ sốt ruột điên người ấy chứ, chắc chắn là sẽ cảm thấy nó lành ít dữ nhiều, e là đi luôn rồi ấy chứ!”

Trình Phỉ: “Èo, em cũng cỡ cỡ đó, có thể còn khóc lóc van nài cảnh sát mau chóng tìm con về giúp, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”

Tiết Bồng cười khẩy: “Nhưng mà cái Hoắc Đình Diệu quan tâm hơn lại là không biết chuyện riêng trong nhà có bị lộ ra không, hỏi cái gì cũng một là phủ nhận, hai là gì cũng không biết. Hơn nữa theo lời ông ta thì Hoắc Ung là thằng con ngoan không làm bố mẹ phải nhọc lòng, rất ít khi gây chuyện, dù có mâu thuẫn cũng đều là chuyện nhỏ không có thương tổn gì.”

Mạnh Nghiêu Viễn sững người: “Mẹ bà…”

Trình Phỉ cũng không hiểu nổi: “Sao mà nói dối không chớp mắt vậy?”

Tiết Bồng: “Không chỉ vậy thôi đâu. Theo tôi thấy thì lúc đó trạng thái tinh thần của ông ta còn bình tĩnh lắm cơ, đúng là người trải đời.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Ủa gì kỳ vậy, dù có trải đời cỡ nào thì người bị bắt cóc cũng là con trai ông ta mà.”

Trình Phỉ bắt đầu nói năng lung tung: “Phải con ruột không vậy?”

Tiết Bồng cụp mắt suy nghĩ, trong lòng cũng xuất hiện câu trả lời: “Tôi lại thấy ông ta đang suy tính sâu xa hơn.”

“Hả? Như thế nào?” Mạnh Nghiêu Viễn hỏi.

Tiết Bồng: “Từ lúc biết được Hoắc Ung bị bắt cóc gửi tai đến, rồi lại đến lúc nhận được nhãn cầu đã là qua mất hơn nửa ngày. Hoắc Đình Diệu chắc chắn đã vượt qua cú sốc, có thể là cũng đã uống thuốc, ổn định tình trạng bệnh. Nếu là người có tố chất tâm lý vững, lại từng chứng kiến không ít sự đời thì với thời gian này có lẽ cũng đã đủ tiêu hoá bớt. Hoắc Đình Diệu là người thực dụng, lấy cái lợi làm đầu, nếu không cũng không có được ngày hôm nay. Nếu lúc nhìn thấy cái tai, ông ta còn có chút cầu may thì tới sau khi thấy cặp nhãn cầu, phần trăm cao là ông ta đã chấp nhận chuyện thằng con này sống không nổi nữa rồi, dù không chết thì quay trở về cũng tàn tật rồi. Vậy thì lúc này, thái độ ông ta cũng sẽ thay đổi.”

Thay vì tiết lộ bí mật nhà họ Hoắc với cảnh sát chỉ vì một đứa tàn tật sống không ra sống, chết không ra chết, hoặc có khi là chỉ còn đường chết, vậy thì cuối cùng lại càng dây chuyện ra thêm.

Thật ra đám đại gia này chỉ quan tâm có hai chuyện, một là bí mật riêng tư, hai là người kế thừa.

Trước kia cũng đã từng có chuyện tương tự xảy ra, con trai của đại gia bị bắt cóc, đại gia không dám báo cảnh sát, chỉ thầm chắc mẩm trong lòng là giao nộp tiền thì còn có cơ hội nhìn thấy thằng con còn nguyên vẹn, đụng đến cảnh sát là chắc chắn con tin sẽ bị giết.

Theo lời cộng đồng mạng thì trước kia, Hoắc Đình Diệu cũng có nâng đỡ Hoắc Ung, nhất là sau khi Hoắc Kiêu nhập viện, nhưng mà tiếc là Hoắc Ung đã thành tinh rồi, không mài giũa nổi, có nâng đỡ cũng chỉ là đốt cháy giai đoạn, càng bị bóc trần nhanh hơn.

Nhất là so với Hoắc Kiêu, Hoắc Ung đúng thật là một trò cười.

Hoắc Đình Diệu thì lại là một con cáo già, trong lòng rõ như gương, tất nhiên cũng rõ mục đích của việc bọn bắt cóc tới giờ chưa tống tiền, cũng không đề ra bất cứ điều kiện trao đổi nào là để trả thù và giày vò Hoắc Ung.

Nếu đã giày vò đến nước này rồi thì đứa con trai này chắc chắn là không về được nữa, huống hồ gì nó đã ăn hại tốn cơm sẵn.

Vì thế, dù có buồn mấy, Hoắc Đình Diệu cũng kiên quyết “ngăn chặn tổn thất” trước, xử lý sự việc như Hoắc Ung đã chết, tuyệt đối không thể tiết lộ thêm cho người ngoài về chuyện gia đình vì việc này.

Nghe Tiết Bồng phân tích xong, một hồi lâu sau Trình Phỉ mới lẩm bẩm: “Chẳng trách trở thành đại gia, cái khoản thủ đoạn tàn độc là em thua rồi đấy.”

Mạnh Nghiêu Viễn vố vào người cậu: “Tỉnh đi, đầy tớ của nhân dân.”

Tiết Bồng bật cười khẽ, không thèm để ý tới cả hai nữa, nhanh chóng đeo găng tay và khẩu trang, cầm vài món vật chứng, chuẩn bị thu thập xong chứng cứ rồi đưa nhãn cầu sang phòng kiểm nghiệm lý hoá.

Lúc này, bỗng nghe thấy Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Phải rồi, trước khi mình về, hình như tôi có thấy đội phó Lục nói chuyện mấy phút với ông bác sĩ Liêu kia, chắc chắn là đang hỏi chuyện cái đó của Hoắc Ung.”

Trình Phỉ ngờ nghệch: “Cái đó? Cái nào??”

Mấy giây sau mới hiểu ý: “À, cái đó á hả!”

Cùng lúc đó, Chi đội Hình sự cũng về tới đội, nhân lúc trước khi mở họp, Lý Hiểu Mộng cũng càm ràm những điểm kỳ quái của Hoắc Đình Diệu trong nhóm.

Chỉ là Lý Hiểu Mộng lại quan sát tới cái khác, ngoài việc không hiểu sao Hoắc Đình Diệu lại bình tĩnh tới vậy, điều cô để ý nhất là tại sao Hoắc Đình Diệu lại tự dưng nhắc tới Phó Thị trưởng Tần.

Trương Xuân Dương nghe thấy thì nhanh chóng trả lời: “Kỳ vậy, nếu muốn dùng mối quan hệ để chặn đầu đội phó Lục thì cũng không tới mức kéo cả Phó Thị trưởng tới chứ, nhắc tới đội trưởng Phan hay Tổng đội Hình sự là được rồi mà?”

Lý Hiểu Mộng nói: “Xí, khoe mình có địa vị cao chứ gì! Nói không chừng người ta còn không thèm quen người cấp thấp hơn Phó Thị trưởng ấy chứ!”

Vừa nói xong chưa tới một phút, Lục Nghiễm đã quay về từ phòng làm việc của đội trưởng Phan, vừa vào là đã tập trung mọi người: “Có hai tin, một là thành phố Lịch và thành phố Xuân đã điều tra nhiều khía cạnh trong một thời gian, cũng đã xác nhận về vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn liên thành phố, hiềm nghi của Hoắc Ung và Liêu Vân Xuyên là rất lớn, hơn nữa thành phố Lịch còn nghi ngờ một vài tay tên nhà giàu bên đó có liên quan đến vụ án, vì thế, sau khi bàn bạc, lãnh đạo của các Cục thành phố quyết định chính thức thành lập tổ chuyên án trong tuần này.”

“Tin thứ hai là hôm nay điện thoại Hoắc Ung từng mở lên, công ty viễn thông đã xác định phạm vi đại khái. Đại đội giao thông cũng đã đưa tin tới, hiện đã tìm được hướng đi lần cuối xe của Hoắc Ung xuất hiện trong camera, rất gần với vị trí điện thoại của cậu ta hiển thị, địa điểm là ở khu phía Nam. Hiện giờ phân cục khu phía Nam đang lần theo dấu vết, vì thế chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào, nhận được thông báo là sẽ xuất phát ngay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.