Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 107: Hiện trường phạm tội 4 - Chương 22



Tối đó, Lục Nghiễm làm việc mãi đến tận chín giờ mới có thời gian nghỉ ngơi uống cốc nước.

Trước đó thì phải ăn một bữa với cảnh sát hình sự bên thành phố Lịch, thành phố Xuân, thế nhưng trong hay sau bữa ăn thì thứ mọi người nhắc đến nhiều nhất vẫn là tình tiết vụ án.

Sau đó, mọi người lại họp với nhau, phía thành phố Lịch cũng chia sẻ tin tức điều tra mới nhất của mình.

Thật ra hai năm nay, thành phố Lịch vẫn luôn điều tra mấy tên con nhà giàu mà họ nghi là có dính đến vụ án, chỉ ngặt nỗi không có chứng cứ có hiệu lực, vì thế cuối cùng vẫn không có cách nào chính thức lập án khởi tố.

Nhưng ba tháng trước, có bốn tên con nhà giàu mất tích trong cùng một ngày, người nhà tới tìm cảnh sát báo án, sau khi điều tra lần theo dấu vết, cảnh sát thành phố Lịch mới phát hiện mấy ngày trước khi mất tích, đám con nhà giàu này từng hẹn nhau đi thám hiểm khu hoang dã.

Chỗ chúng hẹn nhau là một khu bảo tồn thiên nhiên, bên trong chỉ mới khai phát một phần, phần nhiều vẫn còn là khu vực chưa ai biết tới, nghênh ngang xông vào có thể sẽ gặp nguy hiểm, vì thế các quan chức đã ra lệnh cấm du khách vào trong, còn rào lại quanh khu vực cấm.

Cũng không biết đám con nhà giàu này nghĩ thế nào, đứa nào đứa nấy gan cùng mình, lại còn phá ra được một lỗ trên rào chắn, đi thẳng vào thám hiểm sâu bên trong.

Sau nhiều ngày truy vết, cảnh sát thành phố Lịch vẫn không tìm thấy cả bốn, đến bộ xương còn không có.

Nghe nói, trong khu bảo tồn thiên nhiên chưa được khai phá ấy có rất nhiều khe núi sâu, còn có nhiều động sâu không thấy đáy, đến cả người dân quen thuộc địa hình gần đó mà còn không dám tuỳ tiện đi vào, huống hồ gì là người ngoài.

Hơn nữa vài ngày sau khi cả bốn mất tích, bên trong từng bị lũ quét một lần, nếu bốn người gặp phải thì rất có thể đã bị cuốn đi, chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Đến hiện giờ, cả bốn đã mất tích ba tháng.

Cảnh sát thành phố Lịch chỉ công khai tin tức là “phượt thủ” thám hiểm mất tích, không nhắc nhiều tới thân thế, bối cảnh của bốn người, thế nhưng trong nội bộ, cảnh sát đều đã ngầm hiểu, bốn người này có thể không chỉ đơn giản là đi thám hiểm mà mất tích.

Vì cảnh sát từng điều tra người đã hẹn bốn đứa con nhà giàu vào núi thám hiểm, số điện thoại đăng ký bởi thông tin trộm được của người khác, cảnh sát đã liên hệ với người này để kiểm tra, anh ta chưa hề đi tới thành phố Lịch, cũng chưa từng dùng số điện thoại đó, càng chẳng quen biết gì với bốn tên con nhà giàu.

Đây cũng là nghi vấn lớn nhất trong vụ án.

Có người lên kế hoạch dùng thân phận của người khác để hẹn bốn đứa con nhà giàu đi vào núi, dẫn đến bốn người mất tích, người hẹn chúng lại hoàn toàn vô hình như không khí.

Người này là ai, là nam hay nữ, động cơ là gì?

Sau khi điều tra thân thế của bốn đứa con nhà giàu, cảnh sát thành phố Lịch cuối cùng cũng khoanh vùng về vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn liên thành phố, họ cho rằng có người đang âm thầm trả thù đám con nhà giàu có liên can.

Tất nhiên đây cũng chỉ là suy đoán.

Cho đến khi thành phố Giang xảy ra vụ án phân xác, Weibo bùng nổ, không chỉ làm chấn động cảnh sát thành phố Giang mà còn chấn động cả thành phố Lịch và thành phố Xuân.

Cảnh sát thành phố Lịch càng thêm khẳng định, hung thủ của vụ án phân xác có liên hệ mật thiết với kẻ đứng đằng sau khiến bốn tên con nhà giàu mất tích bí ẩn.

Lần này, cảnh sát thành phố Xuân cũng mang thông tin tới.

Theo lời tường thuật của một đồn cảnh sát cấp huyện ở thành phố Xuân, họ từng nhận được điện thoại báo án của một phòng khám nhỏ vào một năm trước, bảo là có một bệnh nhân nữ rất kỳ lạ từ đầu tới.

Trên mặt bệnh nhân nữ có hai vết thương rất sâu, được dán băng gạc, khắp người cô ta đều là vết thương, thần kinh hết sức không ổn định, nói năng khùng khùng điên điên.

Bệnh nhân nữ vừa nhìn thấy y tá, bác sĩ trong phòng khám là đã túm lấy họ, khàn giọng nói: “Tôi là Mao Tử Linh, Mao Tử Linh, cứu tôi…”

Thế nhưng bác sĩ còn chưa kịp hỏi tình hình, người nhà bệnh nhân đã kéo lê cô ta đi mất, họ còn lấy ra một tờ giấy chứng minh của bệnh viện, bảo rằng bệnh nhân nữ mắc bệnh tâm thần nhưng gia đình không đủ điều kiện chữa trị, không cho đi khám nổi, chỉ có thể chăm sóc tại nhà, cho uống thuốc định kỳ.

Không ngờ mấy ngày hết vừa hết thuốc, chưa kịp mua thêm thì cô ta đã bắt đầu lên cơn điên, không chỉ đánh người nhà mà còn tự ngược đãi mình, người nhà chỉ có thể trói lại.

Bác sĩ phòng khám xem giấy tờ bệnh viện thấy có vẻ rất thật, nhưng để chắc chắn vẫn gọi đến đồn cảnh sát.

Đồn cảnh sát huyện thông báo xuống cảnh sát thôn phía dưới, cảnh sát thôn cũng phái cảnh sát đi cùng bác sĩ tới hộ dân trên địa chỉ đó để xem tình hình.

Khi ấy, tinh thần của bệnh nhân nữ rất hoảng loạn, cứ điên điên khùng khùng, cứ cười miết, nói năng cũng không rõ ràng, trông thật sự giống như bị bệnh thần kinh.

Hơn nữa chồng của cô ta đang bôi thuốc cho vết thương trên tay cô ta, nói là sáng sớm nay cô ta mới lấy dao tự rạch mình bị thương.

Sau đó, cảnh sát lại đến hỏi thăm dân trong thôn, nghe ngóng về tình hình của gia đình này, người dân đều nói gia đình này không được may mắn, cưới được một cô vợ, ban đầu còn yên lành lắm, sau đó không biết chịu phải cú sốc gì mà kinh hoàng, người trở nên điên dại như thế, thường xuyên quậy phá tưng bừng trong nhà nhưng người chồng luôn đối xử với cô ta rất tốt.

Cảnh sát từng hỏi thăm nhiều lần, cuối cùng thì không còn nghi ngờ gì nữa.

Ai ngờ vài tháng sau đó, trong thôn lại xảy ra chuyện kỳ lạ, lại còn là ở gia đình đó.

Trước tiên là bố chồng người phụ nữ điên mất tích khó hiểu, sau đó phát hiện ra thi thể trong khe núi, trông có vẻ như là lúc đi đường không cẩn thận đạp trúng rong rêu rồi trượt chân ngã xuống.

Sau khi điều tra, đồn cảnh sát trong thôn chứng thực nguyên nhân cái chết không có gì đáng nghi, quả đúng là do trượt chân rơi xuống núi.

Ai ngờ mấy ngày sau, mẹ chồng của người đàn bà điên lại gặp cảnh tương tự, lần này thì là trượt chân rơi xuống nước.

Đồn cảnh sát lại tiếp tục điều tra, nguyên nhân cái chết vẫn không có gì đáng nghi.

Chỉ là lần này, cảnh sát bắt đầu sinh nghi.

Sao mà lại trùng hợp đến thế, hai vụ án xảy ra gần sát nhau, không lẽ là giết người ngụy trang thành sự cố?

Nhưng mà nghi ngờ thì cũng chỉ là nghi ngờ, sau khi điều tra, người đàn bà điên và chồng nhanh chóng loại bỏ được hiềm nghi.

Người phụ nữ kia bị điên, suốt ngày bị nhốt trong nhà, hoàn toàn không có cơ hội ra ngoài, hơn nữa đếu đặt giả thiết vụ án là do người làm, vậy thì người gây án chắc chắn rất thông minh, có được năng lực chống trả điều tra.

Người chồng của cô gái điên kia thì lại không có mặt trong thôn lúc vụ án xảy ra mà lại đi ra ngoài ngay đúng lúc đó.

Vậy là cảnh sát lại tập trung hết tầm nhìn vào người chồng, nghi ngờ rằng người chồng cố ý tạo ra chứng cứ ngoại phạm, ai ngờ trong lúc điều tra, người chồng lại vô duyên vô cớ mất tích.

Lần này, cảnh sát càng nghi ngờ hành vi của người chồng hơn, cho rằng anh ta đã chạy trốn vì chột dạ.

Chuyện tương tự cũng đã từng xảy ra ở những thôn khác.

Thế nhưng vài ngày sau, người phụ nữ điên cũng biến mất.

Cảnh sát trong thôn cảm thấy rất kỳ lạ, họ lật lại hướng điều tra trước đó, sắp xếp manh mối lại từ đầu, nhanh chóng ghép nối được một mạch suy nghĩ.

Cảnh sát lại nhiều lần hỏi thăm những người dân gần đó, lúc này mới nghe được lời kể hoàn toàn khác với trước đó, qua lời kể của một cô gái.

Người này bảo người đàn bà điên kia không hề điên, không biết gia đình này mua được cô ta ở đâu, bảo là dùng để sinh con trai.

Nhưng người phụ nữ không nghe theo, tìm đủ cách chống trả, hơn một năm nay cũng chịu đựng đủ mọi kiểu ngược đãi.

Nếu là một cô gái nào khác thì đã nghe lời, chấp nhận số phận từ lâu rồi, thế nhưng cô gái này lại càng bị đánh thì càng hung hăng, cứ hễ có thai là lại sảy, khuôn mặt đang lành lặn thì cũng tự mình rạch nát.

Nghe nói sức khoẻ của cô gái này cũng không được tốt, thường xuyên đau bụng, đau lưng, vì sảy thai nên người cũng nhanh chóng gầy đi, lúc mới tới mặt mày trắng trẻo sạch sẽ, bây giờ lại vàng vọt, tất cả đều là do bị gia đình đó giày vò.

Để khống chế được cô ta, không biết là gia đình đó đã cho cô ta ăn gì uống gì mà tinh thần càng lúc càng hoảng loạn, có lúc còn nói năng lộn xộn.

Chỉ là nhà này cũng thuộc loại có thế lực ở thôn, ở huyện, còn quen với quan chức trên huyện nên người dân dù có biết cũng không dám hé răng nửa lời.

Nếu không phải là do gia đình này người thì chết, người thì chạy trốn hết cả rồi, e là người dân cũng không dám nói thật.

Việc chứng thực thân phận của người phụ nữ điên cùng hết sức rối rắm.

Theo lời cảnh sát thành phố Xuân, ban đầu, khi người phụ nữ điên cầu cứu ở phòng khám, do dây thanh quản từng bị thương, nói năng không rõ ràng, vì thế khi đó, bác sĩ không nghe rõ cô ta tên gì.

Sau đó người nhà người phụ nữ nói, cô ta tên là Mao Hiểu Linh.

Sau khi bố mẹ chồng của Mao Hiểu Linh đều tử vong do sự cố, chồng cô ta thì mất tích, cảnh sát mới bắt đầu nghi ngờ Mao Hiểu Linh, đồng thời báo cáo lên trên, đồn cảnh sát huyện nhận được tin tức, lại đến phòng khám điều tra rồi báo cáo lên tiếp, đồng thời còn điều tra kho hồ sơ người mất tích ở mấy thành phố gần đó.

Nếu cô gái đó được mua tới, vậy thì phần trăm cao sẽ nằm trong kho hồ sơ đó, thế nhưng có thể đã lấy tên giả, hơn nữa khi đó cảnh sát cũng không chụp lại hình ảnh của người phụ nữ, bác sĩ và y tá trong phòng khám cũng không miêu tả kỹ lưỡng, dù gì khi đó, trên mặt người phụ nữ có hai miếng gạc lớn, khó mà nhìn được toàn bộ khuôn mặt.

Nếu không nhờ trước đó, thành phố Giang đột nhiên lật lại hồ sơ vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn liên thành phố, liên lạc với thành phố Lịch và thành phố Xuân, đồng thời nhắc đến việc vụ án có thể liên quan đến một nữ bác sĩ mất tích tên Mao Tử Linh trong cuộc gọi giữa ba bên, thành phố Lịch và thành phố Xuân cũng sẽ không liên kết hai vụ án này lại với nhau.

Lúc trước, khi Mao Tử Linh đến thành phố Lịch công tác, cô ta chỉ đi có một mình, cảnh sát thành phố Lịch cũng có hỏi đồng nghiệp ở bệnh viện nơi cô ta công tác và bạn bè của cô ta, không ai biết cô ta đến thành phố Lịch để làm gì, cô ta còn xin bệnh viện cho nghỉ phép có việc.

Đến lúc vụ án phân xác ở thành phố Giang bùng lên, thành phố Giang thu thập được ADN của Mao Tử Linh trên vật chứng, truy nã Mao Tử Linh với cấp độ B, thông báo đến toàn tỉnh, Cục Cảnh sát thành phố Lịch và thành phố Xuân cũng biết được tin tức.

Kết hợp thêm với hồ sơ mất tích của “Mao Hiểu Linh” mà đồn cảnh sát huyện báo cáo lên trước đây, Cục Cảnh sát thành phố Xuân cảm thấy thời gian mất tích trùng khớp, nhanh chóng phái cảnh sát huyện đến phòng khám hỏi lại lần nữa.

Cảnh sát lập tức tìm đến bác sĩ và y tá lúc đó, bác sĩ kia nghe thấy cái tên “Mao Hiểu Linh” thì thấy rất kỳ lạ, tuy không chắc lắm chữ đầu tiên và chữ thứ ba có phải là “Mao” và “Linh” hay không nhưng anh ta rất chắc chắn chữ ở giữa không phải là “Hiểu” mà là “Tử”.

Lúc này, cảnh sát thành phố Xuân mới biết, “Mao Hiểu Linh” rất có thể là Mao Tử Linh.

Hôm nay, khi cảnh sát hình sự thành phố Xuân đến thành phố Giang, đồn cảnh sát huyện cũng đã phái chuyên viên kỹ thuật xuống thôn, đến căn nhà chồng trống không của Mao Hiểu Linh để thu thập chứng cứ, mang những vật dụng có liên quan đến Mao Hiểu Linh đi, nhanh chóng đưa đến đơn vị cấp trên làm giám định ADN.

Chỉ cần chứng thực được Mao Hiểu Linh và Mao Tử Linh là cùng một người, thế thì hành tung hai năm mất tích của Mao Tử Linh đã rõ mồn một.

Đến lúc Phương Húc đưa cảnh sát hình sự của thành phố Lịch và thành phố Xuân đến nơi nghỉ ngơi, Lục Nghiễm cũng ra khỏi toà Chi đội Hình sự.

Lục Nghiễm đi tới một góc bên toà nhà, tựa lưng vào tường, anh mặc áo khoác màu tối, gần như hoà vào một với bóng đêm.

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, hồi tưởng lại dáng vẻ của Mao Tử Linh hôm nay, nghiền ngẫm hai “mảnh ghép” thành phố Lịch và thành phố Xuân mang tới, suy nghĩ rối ren, trong lòng cũng hơn cuộn trào.

Thật ra Lục Nghiễm cũng từng nghĩ tới, nếu một người mất tích hai năm mà không bị giết, vậy thì rất có khả năng là mất trí nhớ, bệnh tật hoặc là bị đem bán.

Vì đã có rất nhiều vụ án tương tự xảy ra, đây đã trở thành vấn đề nhức nhối của cả xã hội, nhà nước thành lập “kho hồ sơ người mất tích” cho những người mất tích, “kho dữ liệu ADN bị bắt cóc” cho trẻ em bị lạc, hơn nữa tất cả đều có lưu lại ADN, mạng lưới liên kết trên cả nước, một khi phát hiện ra có thể kịp thời đối chiếu.

Người trưởng thành như Mao Tử Linh, được thừa hưởng nền giáo dục văn hoá trí thức, có khả năng tự cứu lấy mình, cũng có kiến thức xã hội, nếu cô ta còn sống mà lại cứ không liên lạc với thế giới bên ngoài, cách duy nhất để giải thích chính là cô ta đã bị khống chế.

Chỉ là có tính toán kỹ càng bao nhiêu, sau khi biết được tường tận những gì Mao Tử Linh gặp phải, Lục Nghiễm vấn không khỏi chấn động.

Nghĩ đến đây, anh lại thở dài.

Vào lúc này, một bóng người đi tới từ phía ánh sáng cách đó không xa.

Đó là một cô gái, mặc áo phao lông vũ loại dài, đội mũ áo, đeo khăn choàng, còn đeo một lớp khẩu trang dày dặn, che chắn kín mít, chỉ chừa mỗi đôi mắt.

Lục Nghiễm vô thức đứng thẳng người dậy, nhìn rõ tướng đi của cô gái, trong lúc cô chuẩn bị bước lên thềm tòa nhà, anh còn chưa kịp nghĩ ngợi thì đã búng tay cái chóc.

Tiết Bồng khựng bước, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lục Nghiễm cũng đi ra khỏi góc tối, nở nụ cười nhẹ nhàng.

Tiết Bồng nhìn thấy rõ hơn, nhanh chóng quay người đi tới cái góc hỏi: “Sao anh lại nấp ở đây?”

“Ra ngoài cho thoáng.” Lục Nghiễm hỏi: “Còn em thì sao, tìm anh à?”

“Ừm.”

Lúc này Tiết Bồng mới thả cái áo lông cứ kéo chặt nãy giờ, thì ra cô không gài áo lại, bên trong có ủ một ly giữ nhiệt.

Tiết Bồng đưa cái ly cho Lục Nghiễm: “Cà phê này.”

Cho anh sao?

Lục Nghiễm đón lấy, có hơi ngơ ngác: “Em đi tới đây chỉ để đưa cà phê thôi á? Trong văn phòng anh cũng có.”

“Tôi biết nhưng mà vị cà phê này ngon hơn, hạt cà phê Diêu Tố Vấn mua đó, tôi thấy ngon lắm, anh cũng thử đi.”

Lúc này Lục Nghiễm mới hiểu ra, khẽ cười chọc ghẹo: “Như vầy có được coi là mượn hoa cúng phật không?”

Hở?

Ờm… hình như cũng hơi…

Tiết Bồng tự dưng thấy hơi xấu hổ, may là ngược sáng, không nhìn rõ mặt nhau, vì thế cô chỉ ho khẽ một tiếng, giằng lấy cái ly giữ nhiệt.

“Vậy anh đừng uống nữa, tôi tự uống.

Thật ra lúc nãy tới đây Tiết Bồng cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy cà phê ngon như thế, có thể chia sẻ với Lục Nghiễm, dù gì anh từng mua cháo cho cô, cô cũng đâu thể ăn không vậy thôi được.

Huống hồ gì hôm nay, cảnh sát hình sự của thành phố Lịch và thành phố Xuân đều đến cả, Mao Tử Linh cũng tới tự thú, Lục Nghiễm chắc chắn sẽ bận tối mắt tối mũi, cần uống một ly cà phê để định thần lại.

Ai mà ngờ được rằng cô mang cà phê qua đây giữa trời gió lạnh, vừa đưa cho anh lại nhận lấy một lời đánh giá thế này.

Trong bóng tối, Tiết Bồng vừa dứt câu, Lục Nghiễm ở đối diện lại khẽ cười.

Anh vừa cười vừa đưa tay tới nhưng lại không cầm lấy ly giữ nhiệt mà lại đưa qua khỏi cái ly, cầm lấy hai bên cổ áo lông của Tiết Bồng, hai bàn tay lớn đặt ở hai bên, nắm lấy cúc áo rồi gài vào một cách nhẹ nhàng.

Sau đó lại trượt tay xuống cái nút thứ hai.

Tiết Bồng bỗng chốc ngẩn người.

Lục Nghiễm lại càm ràm: “Gài nút lại đã, gió luồn vào bây giờ, vì mang cà phê tới mà rước cảm vào người thì không đáng chút nào.”

Tiết Bồng không nói gì hồi lâu, cũng không hề nhúc nhích, cứ nhìn chăm chăm vào nụ cười trên môi Lục Nghiễm.

Ánh sáng phía sau rọi một chút lên người anh, rọi sáng được một chút đường nét trên khuôn mặt, lúc này, hai mắt anh trông đen láy, vừa dịu dàng vừa sáng tỏ, cứ như chút ánh sao lóe lên trong đêm đen vậy.

Tiết Bồng thở dài, chỉ cảm nhận được bàn tay anh tiếp tục lần xuống dưới sau khi cài lại nút áo trước ngực.

Cô cũng không cản anh, chỉ cụp mắt nhìn anh khom lưng, cúi đầu, mái tóc bị gió thổi rối tung, vừa dày vừa rậm rạp.

Cho đến khi Lục Nghiễm đứng thẳng dậy, cầm lấy cái ly trên tay cô, anh vặn mở nắp, mùi cà phê thơm phức theo gió bay vào mũi.

Lục Nghiễm thổi hơi nóng trên mặt, uống một ngụm rồi nói: “Đúng là ngon thật, thơm nhỉ.”

Tiết Bồng nhìn vào mắt anh, yên lặng vài giây mới chầm chậm nhìn xuống, đáp trả một câu: “Vậy anh nhớ cảm ơn Diêu Tố Vấn, dù sao tôi cũng mượn hoa cô ấy cúng phật mà.”

Lại là một đợt im lặng.

Lục Nghiễm không nói thêm gì, chỉ đóng nắp lại, bỏ ly giữ nhiệt vào túi áo khoác.

Tiết Bồng ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên lại nói: “Anh chạy ra đây hóng gió, chắc chắn là vì vụ án của Mao Tử Linh.”

Nếu không phải tại vụ án chuyển biến gấp, tình tiết mới ảnh hưởng tới tâm trạng của Lục Nghiễm thì anh cũng sẽ không thế này.

Lần trước cô bắt gặp anh ra ngoài hóng gió là khi Hoắc Ung rút được hoàn toàn khỏi vụ án săn bắn chim, tuy Lục Nghiễm không để lộ cảm xúc rõ ràng nào nhưng cô có thể cảm nhận được chút thất vọng.

Lục Nghiễm khựng lại, nụ cười trên mặt dần cứng lại: “Đúng là vậy.”

Tiết Bồng nhìn thấy được một số cảm xúc rối ren trong mắt anh, nhưng lại không phải là thất vọng, dường như có gì đó âm thầm chuyển động trong khoảng đen láy kia.

Tiết Bồng nghĩ ngợi rồi hỏi: “Có phải các anh đã biết hai năm Mao Tử Linh mất tích có chuyện gì xảy ra rồi không?”

Thật ra Tiết Bồng cũng chỉ đoán vậy thôi.

Toà thực nghiệm cũng biết được ít nhiều về động thái của Chi đội Hình sự, ví dụ như về vết thương trên mặt Mao Tử Linh hay việc cô ta bị ung thư giai đoạn cuối, còn cả Quý Đông Duẫn cứ như người mất hồn từ lúc về lại toà thực nghiệm, nghe trợ lý Thần nói, gã cứ nhốt mình trong phòng làm việc mãi.

Kết hợp với việc Mao Tử Linh từng khóc lóc đau đớn lúc gây án, từng có phản ứng cảm xúc mãnh liệt, còn có cả lòng hận thù với Hoắc Ung vân vân, tất cả những thứ này gộp lại với nhau, chắc hẳn hai năm qua, cô ta đã phải trải qua rất nhiều việc mà người khác khó lòng chịu nổi.

Hơn nữa, Mao Tử Linh lại còn trẻ như thế mà ung thư tuyến tụy đã đi đến giai đoạn cuối, điều này chắc chắn có liên quan rất lớn với tâm trạng và những gì cô ta gặp phải.

Thông thường mà nói, phụ nữ sẽ lựa chọn cách gây án “nhẹ nhàng” hơn nam giới, ví dụ như đầu độc, vì thể lực có hạn nên phụ nữ thường động não nhiều hơn, cách thức vòng vo hơn, kín đáo hơn, trừ phi tâm lý méo mó, biến thái, nếu không rất ít khi dùng cách thức tàn bạo cực đoan như thế này.

Nhưng cách thức mà Mao Tử Linh lựa chọn không chỉ hung tợn mà còn tàn ác hơn rất nhiều nam giới, cô ta muốn ngọc nát đá tan.

Thử nghĩ xem chuyện gì có thể khiến một người phụ nữ đi đến bước đường này, chắc chắn là cô ta đã bị huỷ hoại về tinh thần và cả thể xác.

Phụ nữ đau đớn nhất là bởi gì? Không thể chấp nhận gì nhất?

Tiết Bồng cũng là nữ giới, cô chỉ cần suy nghĩ đôi chút là đã có thể đoán được đại khái.

Một lúc sau, Lục Nghiễm khẽ thở dài, uống thêm một ngụm cà phê rồi mới kể lại cho Tiết Bồng nghe những gì Mao Tử Linh đã gặp phải mà anh biết được.

Tiết Bồng thấy khủng hoảng từ đầu tới cuối, cô không nói nổi một chữ, lại phải vô thức nín thở, thậm chí còn không khỏi thử nghĩ nếu là chính mình thì cô sẽ làm thế nào, cô có phát điên không, có chấp nhận số phận không, có ngoan cường như Mao Tử Linh không, sau khi thoát được có trả thù không?

“Tình – lý – pháp” là ba thứ quan trọng nhất, cùng là nữ giới, trong lòng Tiết Bồng, về tình và lý, cô hoàn toàn hiểu được Mao Tử Linh.

Thế nhưng về mặt pháp luật, hành vi của Mao Tử Linh chắc chắn phải chịu trừng phạt.

Cho đến hiện tại, họ đều chưa biết chuyện gì đã xảy ra từ lúc Mao Tử Linh đến thành phố Lịch công tác cho đến khi bị bán đến vùng nông thôn thành phố Xuân, thế nhưng nghĩ có lẽ là do cô ta đã khiến đám con nhà giàu kia và Hoắc Ung phật lòng nên mới phải chịu bị đối xử như thế.

Thêm vào đó, gia đình mua Mao Tử Linh vừa có thể có được bệnh án tâm thần của bệnh viện, vừa có thể cùng nói dối với người dân trong thôn, chắc chắn đã động tay động chân ở sau đó, “thủ tục” đều đầy đủ, khiến Mao Tử Linh bị rơi vào ngục tù, kêu trời trời không thấu.

Mà cái gọi là nền giáo dục trí thức, cái gọi là luật pháp cũng đã mất đi tác dụng vào thời khắc ấy, Mao Tử Linh chỉ có thể dùng cách của mình để thoát khỏi đó.

Cũng không khó để hiểu vì sao sau khi thoát khỏi đó, Mao Tử Linh lại không liên lạc với bạn bè, với thầy cô ở cô nhi viện Lập Tâm và Quý Đông Duẫn.

Lâm Tăng Thanh đã điên từ một năm trước, Mao Tử Linh chắc chắn rất sốc vì điều này, hơn nữa tung tích của Lâm Tăng Thanh còn có liên quan tới Liêu Vân Xuyên.

Mao Tử Linh sẽ không quay về cô nhi viện Lập Tâm, cô ta muốn báo thù thì làm sao có thể để liên lụy tới thầy cô.

Còn cả Quý Đông Duẫn, trừ khi bắt buộc, chứ không thì e là Mao Tử Linh không hề muốn gặp gã, hoặc có thể nói là không mong Quý Đông Duẫn nhìn thấy mình của hiện tại.

Vừa nghĩ đến đây, Tiết Bồng bèn cúi đầu, thở dài nặng nề.

Trong lòng cô rất khó chịu, tuy không hề quen biết Mao Tử Linh, đến bản thân cô cũng không rõ sao mình lại có cảm xúc như thế này với một cô gái hoàn toàn xa lạ.

Có lẽ là vì cô đã tiếp xúc với rất nhiều vật chứng có liên quan đến Mao Tử Linh, cứ như trò chuyện được với Mao Tử Linh thông qua những thứ đó vậy.

Một hồi lâu sau, Lục Nghiễm lại lên tiếng: “Bắt đầu từ ngày mai, còn có rất nhiều việc đang chờ đợi tổ chuyên án. Hứa Trăn đã liên lạc với Lập Tâm, Cố Dao cũng đã đồng ý cung cấp thông tin, nói chúng ta nghe những gì chị ấy biết về Hoắc Ung. Phân cục vẫn đang tiếp tục điều tra người bán thiết bị và dụng cụ y tế cho Mao Tử Linh. Đằng sau Mao Tử Linh chắc chắn không chỉ có một người giúp đỡ, ngoài Silly Talk đăng bài ở trang mạng nước ngoài, ở đây cũng có người, không chỉ giúp cô ấy bắt cóc Hoắc Ung mà còn có cả bốn tên con nhà giàu mất tích ở thành phố Lịch, đây không phải việc mà một người phụ nữ ung thư giai đoạn cuối như cô ấy có thể làm được.”

Tiết Bồng cũng nói: “Còn có một chuyện, sau khi giám định xong số vật chứng này, tôi muốn tìm cơ hội tới Từ Tâm một chuyến.”

Lục Nghiễm sững người: “Có phát hiện gì mới bên phía vật chứng sao?”

“Không phải.” Tiết Bồng nói: “Ban nãy anh nói dấu vân tay trên thi thể cô gái đó là do Hoắc Ung cố ý để lại bằng găng tay, Hoắc Ung còn nói, dấu vân tay đó là của người cậu ta ghét nhất, tôi nghĩ tôi biết đó là ai, muốn đi chứng thực thử.”

Lục Nghiễm sựng lại một chốc, đột nhiên hiểu ra Tiết Bồng đang muốn nói gì: “Ý em là dấu vân tay đó là của Hoắc Kiêu?”

Đúng vậy, chính là Hoắc Kiêu.

Ngoài anh ta ra thì thật sự không tìm ra người thứ hai được nữa.

Đang nói đến đây thì điện thoại Lục Nghiễm reng lên, là Lý Hiểu Mộng gọi tới.

Lục Nghiễm lập tức nghe máy, Lý Hiểu Mộng nói: “Đội phó Lục, Mao Tử Linh đã khỏe hơn rồi, cô ấy bảo là thấy đỡ hơn nhiều rồi. Bọn em đã mang đồ ăn đến cho cô ấy, cô ấy nói có thể tiếp tục lấy lời khai, còn nói là… chuyện là… cô ấy còn nói muốn gặp Liêu Vân Xuyên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.