Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 134: Hiện trường phạm tội 5 - Chương 25



À, xem phim đen hả?

Lục Nghiễm thản nhiên, chỉ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt chột dạ của Tống Kim mà hỏi: “Xem bộ nào vậy? Diễn viên nữ là ai?”

Hả?

Nghe thấy thế, Tiết Bồng quay sang Lục Nghiễm.

Sau đó lại nhìn sang Tống Kim.

Tống Kim lắp ba lắp bắp nói nhỏ: “Maria… Ozawa… bộ mới lúc đó…”

Lục Nghiễm cau mày, cụp mắt như đang nhớ lại: “Phim tên gì?”

Bỗng nghe thấy tên thanh niên che mặt nói: “2009 là cô ta hết diễn rồi, mười năm trước cậu không thể nào xem được bộ mới nhất.”

Lục Nghiễm nhìn tên thanh niên rồi lại hỏi Tống Kim: “Nói thật đi, rốt cuộc khi đó cậu đang làm gì?”

Tống Kim nói: “Tôi thật sự đang xem phim đen… với lại tôi làm gì có quan trọng thế không? Tôi có phải tội phạm giết người đâu…”

Tống Kim lại liếc nhìn Lục Nghiễm: “Cảnh sát Lục, anh cứ gặng hỏi tôi mấy chuyện này, có phải là… đi nhầm hướng rồi không? Lúc đó tôi làm gì đâu có quan trọng?”

Nghe thấy thế, Lục Nghiễm nheo mắt, nhìn lướt qua biểu cảm có chút thay đổi trên mặt Tống Kim bằng ánh mắt khó lường, anh đứng thẳng người dậy, trong lòng cũng có kết luận.

Mấy năm trước, từng có nhiều quán net mở phim đen thâu đêm, lại còn chiếu cho người vị thành niên xem, sau đó bị cơ quan công an điều tra, quét được một mớ, cũng bởi những quán net này đã gây ra ảnh hưởng xấu, khiến rất nhiều kẻ trúng độc phim đen, sau khi rời khỏi quán net lại ra tay với phái nữ trên đường và xung quanh mình, dẫn đến không ít vụ án liên hoàn.

Như Lý Thăng đã nói, quán net là nơi đất lành tội phạm đậu, nhất là đối với người vị thành niên, game mạng, phim đen, bạo lực đa phần đều là được ấp ra từ đây.

Thoạt đầu nghe thấy thì lời nói của Tống Kim cũng có thể coi là hợp lý, dù gì thì đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì.

Nhưng nếu thêm vào mốc thời gian “mười năm trước”, thế thì lời nói và vẻ rúm ró sợ sệt của cậu ta lại trông hơi lố.

Đã mười năm trôi qua, Tống Kim đã là người trưởng thành từ lâu rồi, dù lúc đó có nói dối với cảnh sát rằng đang chơi game, thế nhưng đến bây giờ thì cậu ta hoàn toàn có thể “mạnh miệng” mà nói là khi đó mình đang xem phim đen, cũng không có làm gì khác, vì sợ lát nữa bị hỏi tới, sợ mất mặt nên không nói.

Nhưng cho đến bây giờ, Tống Kim vẫn đang che giấu, e là “xem phim đen” cũng chỉ là cái cớ, mục đích là để giấu giếm chuyện gì đó khác tồi tệ hơn.

Sợ rằng đã không chỉ còn là phạm pháp nữa, có thể còn dính đến một tội danh nào đó…

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm nói: “Cậu cũng đã tự nói đấy, khi đó cậu đang làm gì không quan trọng. Nếu đã không quan trọng thì không cần phải nói dối. Vả lại tôi còn có thể đối chiếu lời nói của cậu với Khang Vũ Hinh. Cậu phải suy nghĩ thật kỹ đấy.”

“Ờ.” Tống Kim phì cười: “Anh cứ đi đối chiếu lại với cô ta đi!”

Lục Nghiễm khựng lại, chú ý thấy vẻ mặt Tống Kim lập tức có thay đổi, tuy cậu ta vẫn còn hơi căng thẳng nhưng trông đã nhẹ nhõm hơn ban nãy.

Sao nào? Cậu ta không hề sợ Khang Vũ Hinh nói khác với mình sao?

Hay là cậu ta chắc chắn Khang Vũ Hinh sẽ không nói gì khiến cậu ta bất lợi?

Vào lúc này, Tiết Bồng đã lâu không lên tiếng bỗng hỏi: “Cậu muốn hút thuốc đúng không?”

Tống Kim khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, gật đầu ngay lập tức.

Tiết Bồng quay sang tên thanh niên che mặt, y nhanh chóng móc hộp thuốc ra khỏi túi quần, đặt lên trên bàn.

Tống Kim vội vã mở hộp thuốc ra, nhận thấy bên trong chỉ có một điếu thuốc và một cái hộp quẹt, nhưng cậu ta cũng không quan tâm nhiều được vậy nữa, lập tức lấy ra rồi châm ngay.

Tiếp đến, tên thanh niên lại lấy cái hộp không và hộp quẹt về.

Tống Kim hút vài hơi, thoải mái hơn nhiều, lúc này mới nói: “Hai ngày nay tối hút có bốn điếu, điếu này là điếu thứ năm, nhịn gần chết.”

Có thể thấy là tên thanh niên có đưa thuốc cho Tống Kim, nhưng lại khống chế rất nghiêm ngặt, một ngày chỉ cho hai điếu.

Người nghiện thuốc cũng chỉ có thể thả lỏng tinh thần khi hút được thuốc.

Tiết Bồng lại liếc nhìn Tống Kim: “Đừng có hút hết, chừa đó, đi theo tôi.”

Nói xong, Tiết Bồng đi tới nhà vệ sinh nam.

Tống Kim sững người, hơi ngơ ngác đứng dậy, đi đến cửa mới thấy Tiết Bồng đứng đó nhìn mình nói: “Vào đi.”

Tống Kim đi vào toilet nam, Lục Nghiễm cũng đi tới cửa, im lặng tựa vào khung cửa.

Tiết Bồng nói: “Ở dãy máy không được hút thuốc, lúc lên mạng mà nghiện thuốc, có phải cậu sẽ ra đây hút không?”

Tống Kim gật đầu: “Đúng rồi, ai cũng làm vậy hết, chuyện này không có vấn đề gì chứ?”

Tiết Bồng ung dung: “Vấn đề thì không có, chỉ cần cậu tái hiện lại tình hình lúc đó cái thôi.”

Tống Kim thấy thế thì thoải mái hơn khi nãy nhiều, không thèm nghĩ ngợi mà trả lời: “À, ở đây khá hẹp, nhưng mà người hút thuốc lại cũng nhiều, vì thế nên mọi người đa phần đều chen chúc nhau. Có lúc có hai người đứng bên bồn nước, vừa nói chuyện thế này vừa gảy tàn thuốc vào bồn.

Tống Kim vừa nói vừa làm theo, đi đến bên bồn nước gảy tàn thuốc, động tác rất thành thạo.

Sau đó, cậu ta đẩy cửa phòng bên, chỉ cho Tiết Bồng xem: “Có lúc muốn đi vệ sinh thì ngồi trên bệ xí mà hút, nhưng mà tôi ít khi đi ở đây lắm, cái này là bệ ngồi, đi không có đã, còn không vệ sinh nữa, trừ khi nào ở ngoài lạnh lắm, chứ không thôi hay đi bên nhà vệ sinh công cộng ấy.”

Chuyện này thì không giống đang vẽ vời.

Tiết Bồng lại hỏi: “Còn nhớ hôm đó cậu hút mấy điếu không?”

Tống Kim trả lời đại: “Không nhớ cụ thể nữa, nhưng mà mỗi lần đến đều là ba, bốn điếu.”

Tiết Bồng: “Một lần ba, bốn điếu?”

Tống Kim: “Tất nhiên là không, mỗi lần nhớ tới thì hút một điếu.”

Có nghĩa là chia thành ba, bốn lần.

Tiết Bồng: “Thường thì bao lâu hút một lần?”

Tống Kim: “Một, hai tiếng gì đó, có lúc bận thì sẽ lâu hơn.”

Tiết Bồng không nói tiếp, quay sang nhìn Lục Nghiễm đang tựa người ở cửa.

Hai người im lặng nhìn nhau rồi lại quay sang nơi khác.

Lục Nghiễm cũng nhẩm tính thời gian, một, hai tiếng hút một điếu, mỗi lần đến hút ba, bốn điếu, xem ra Tống Kim không chỉ là khách quen của quán net mà mỗi lần đến còn ở lại rất lâu, Khang Vũ Hinh, cậu cô ta, còn có cả khách quen của quán net chắc đều biết Tống Kim.

Vậy thì vấn đề là đây, Tống Kim tới quán net, không chơi game cũng không xem phim đen như cậu ta nói, nhưng lần nào cũng ở lại lâu đến thế, vậy cậu ta ở đó làm gì?

Trong lúc Lục Nghiễm đăm chiêu suy nghĩ, Tống Kim cũng hút xong điếu thuốc, cậu ta vứt đầu thuốc vào trong bồn.

Lúc này, Tiết Bồng và Lục Nghiễm cũng đi ra khỏi cửa.

Tống Kim bước ra bèn hỏi: “Anh chị cảnh sát còn gì cần hỏi tôi không?”

Lục Nghiễm có vẻ chỉ nói đại: “Phải rồi, tôi còn chưa hỏi tới trình độ học vấn của cậu, còn nữa, hiện giờ cậu đang làm gì?”

Tống Kim hơi ngại ngùng bảo: “Miễn cưỡng học hết cấp Ba rồi đi làm luôn, tôi học không nổi, làm gì thì thật ra chuyện gì cũng từng làm, giao đồ ăn, giao bưu phẩm, việc gì kiếm cơm được là được…”

Nghe tới hai công việc này, Tiết Bồng nhìn sang Tống Kim.

Tống Kim lại hỏi: “Còn gì cần hỏi nữa không?”

Lục Nghiễm lắc đầu nói: “Hết rồi.”

Tống Kim ậm ừ: “Vậy giờ có phải hai người định gọi người khác không?”

Lục Nghiễm nhướng mày, nghe thấy Tống Kim giải thích: “Tôi không có ý gì khác đâu, nghĩ là chắc hai người cần tìm trợ thủ gì đó thì tôi có thể giúp, dù gì thì tôi ở đây cũng chán…”

Lục Nghiễm chỉ quay đầu nói với Trần Mạt Sinh: “Đưa cậu ta về được rồi.”

Tống Kim ngạc nhiên, nói thêm mấy câu gỡ gạc cho mình nhưng lại lập tức bị tên thanh niên chĩa súng vào, bắt cậu ta rời đi.

Đến lúc Tống Kim đi rồi, Trần Mạt Sinh mới đi tới, nhìn Tiết Bồng đang cụp mắt sắp xếp manh mối và Lục Nghiễm đang không có biểu hiện gì: “Thế nào rồi?”

Lục Nghiễm nói: “Đêm hôm khuya khoắt ra quán net lên mạng, còn nói dối lừa gạt cảnh sát, Tống Kim chắc chắn đã ra sức giấu giếm một hành vi phạm pháp, hơn nữa còn có liên quan đến internet, không gì khác ngoài khiêu dâm, cá độ, ma tuý, khả năng cao là trang mạng cá cược, phân tán ma tuý và tổ chức mại dâm.”

Nhưng mà thời gian là vào đêm khuya thì hai trường hợp sau có khả năng cao hơn tí, bởi con nghiện, tay buôn ma tuý, khách làng chơi và tập đoàn mại đâm đều là động vật đi đêm, xuất hiện vào ban đêm là chuyện thường tình.

Tiết Bồng ngẩng đầu tiếp lời: “Nhìn nét mặt của Tống Kim thì cậu ta chưa từng động tới ma tuý, nếu mà nghiện ma tuý thì bắt tới hai ngày vậy là lên cơn rồi.”

Không phải buôn ma tuý thì chỉ còn lại tổ chức mại dâm.

Lục Nghiễm hỏi Trần Mạt Sinh: “Chắc ông cũng đã điều tra xung quanh quán net này, có mấy nhà nghỉ?”

Trần Mạt Sinh trả lời: “Năm căn, nhỏ thôi, phòng cũng ít.”

Lục Nghiễm nhíu mày cố nhớ lại hồ sơ mà anh từng xem, nhưng những chuyện này không liên quan tới vụ án nên trong đó cũng chỉ nhắc sơ sài.

Lúc này, Tiết Bồng lại nói: “Chúng tôi cần nói chuyện riêng năm phút.”

Cô vừa nói với Trần Mạt Sinh.

Trần Mạt Sinh không có ý kiến gì, chỉ gật đầu, lùi về sau mấy bước với Lâm Thích.

Tiết Bồng đợi hai người đi khỏi mới tới gần hỏi Lục Nghiễm: “Anh nghĩ thế nào?”

Lục Nghiễm ngẩng lên: “Anh nghĩ là Tống Kim có tham gia vào hoạt động tổ chức mại dâm, phụ trách liên lạc với khách và nhận tiện, sau đó cắm điểm ở gần nhà nghỉ và quán net. Chỉ không biết chúng tính phí theo số lần hay là chơi cái trò gài bẫy lừa đảo.”

Tiết Bồng nói: “Tôi thấy trường hợp sau có khả năng cao hơn, nếu là trường hợp trước thì không cần cắm ở quán net, lỡ khách mua xuyên đêm thì cậu ta cũng ở quán net canh cả đêm à?”

Lục Nghiễm gật đầu: “Còn nữa, lúc nãy cậu ta nói mình giao đồ ăn với giao bưu phẩm.”

Tiết Bồng cười lạnh: “Nhìn giống chết liền.”

Tống Kim trông cũng khá đứng đắn đàng hoàng, lại còn đeo kính, trông có chất thư sinh, thế mà lại mang cái tướng đầu cơ trục lợi, mặt mũi non choẹt, ngón tay cũng không thô ráp, mở miệng là nói đại nói đùa, cực kỳ xảo trá.

Những thứ này chắc chắn có liên quan tới cuộc sống và công việc của cậu ta, luyện được qua từng ngày, cỡ nào cũng không giấu được.

Lúc này, Lục Nghiễm lại nói: “Anh từng nói chuyện với đồng nghiệp chuyên đi dọn ổ mại dâm, nghe họ nói kiểu tổ chức mại dâm nhỏ thế này thì một người sẽ không dắt năm, sáu cô, thường thì đi “đàng hoàng” một đêm có thể kiếm được mười mấy, hai chục đơn, nhưng mà đi lừa đảo thì chỉ cần xong một đơn là đủ chia rồi.”

Tiết Bồng: “Lúc nãy cậu ta nói một, hai tiếng hút một điếu, mỗi lần hút ba, bốn điếu ở đây, chắc là cỡ ba đến sáu tiếng. Nếu giữa chừng rời khỏi quán net để thu tiền thì trên đường có đi ngang qua hiện trường vụ án không?”

Lục Nghiễm khựng lại: “Ý em là có thể cậu ta đã nhìn thấy một số chuyện?”

“Đúng là có khả năng này, nhưng mà cũng không có bằng chứng.” Tiết Bồng thở dài: “Thật ra Tống Kim không phải loại cao thủ nói dối gì, trước khi nói dối không hề biết suy nghĩ, mở miệng là nói ngay, chẳng qua những người mà cậu ta tiếp xúc trước kia đa phần đều không truy xét rõ ngọn ngành mấy lời mà cậu ta nói, vì thế cậu ta cũng không cần tốn sức chăm chút lời nói dối. Nhưng vấn đề là dù lời nói dối của cậu ta rất dễ bị vạch trần nhưng đây dù gì cũng là vụ án từ mười năm trước, rất nhiều chứng cứ đều đã biến mất. À, nhưng mà vì Tống Kim để lộ sơ hở nên giờ tôi lại có một suy nghĩ khác.”

Lục Nghiễm: “Nói thử xem sao.”

Tiết Bồng nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên bật cười, trong lúc Lục Nghiễm đang hoang mang, cô bỗng nói: “Khang Vũ Hinh, cô ta là điểm đột phá.”

Lục Nghiễm sửng sốt: “Vì mười năm trước Khang Vũ Hinh làm việc ở quán net, cô ta là người biết rõ nhất về hành động của Tống Kim sao?”

“Không chỉ có vậy, tôi mới nói chuyện với Phương Tử Oánh, phát hiện ra Khang Vũ Hinh cũng có mặt trong xích mích giữa Phương Tử Oánh và Lưu Cát Dũng.”

Nói đoạn, Tiết Bồng nhanh chóng kể cho Lục Nghiễm nghe câu chuyện của Phương Tử Oánh.

Lục Nghiễm hơi bất ngờ, đầu tiên là kinh ngạc vì Phương Tử Oánh chính là O, sau đó lại hoảng hốt vì Phương Tử Oánh đã dùng “chứng cứ ngoại phạm” của Lưu Cát Dũng để giao kèo với gã ta.

Lục Nghiễm: “Chuyện này không giống hành động của Phương Tử Oánh.”

“Tất nhiên.” Tiết Bồng nói: “Tôi cho rằng Khang Vũ Hinh đã giúp cô ta. Anh thấy đấy, hiện giờ Phương Tử Oánh và Tống Kim đều có tiếp xúc với Khang Vũ Hinh, quán net của cậu Khang Vũ Hinh lại ở rất gần hiện trường, đi bộ ba phút là tới, chắc chắn là Khang Vũ Hinh biết nhiều chuyện hơn mình nghĩ.”

Lục Nghiễm cụp mắt suy nghĩ rồi nói: “Nhưng mà không dễ khiến cô ta nói ra sự thật đâu, cô ta còn ôm hận trong lòng, anh mà hỏi thì cô ta không giở trò là đã may lắm rồi.”

“Còn không thì anh có thể thể hiện chút thành ý.” Tiết Bồng nói.

Lục Nghiễm cau mày: “Thành ý? Em thấy là cô ta sẽ tin hả?”

Tiết Bồng ậm ừ, nói nửa chơi nửa thật: “Hay anh giăng bẫy cô ta đi, đánh bất ngờ một phát.”

Lục Nghiễm lại hỏi: “Đánh bất ngờ kiểu gì?”

Tiết Bồng: “Giống như cách anh gài bẫy Tống Kim ấy, bất thình lình hỏi diễn viên nữ là ai. Tôi thấy chiêu này ổn đấy, Tống Kim chắc không ngờ là một cảnh sát như anh lại “hiểu biết” nhiều tới vậy.”

Một phút im lặng…

Lục Nghiễm lập tức biến sắc, một lúc sau mới lên tiếng nổi: “Thật ra anh cũng không có biết gì nhiều đâu, anh muốn thử xem Tống Kim có biết không thôi. Nếu mà Tống Kim thật sự trả lời lại thì anh còn phải nhớ kỹ lại. Với lại người vạch trần cậu ta lúc đó cũng đâu phải anh.”

Tiết Bồng chỉ đứng đó nhìn anh, cô nhướng mày, khẽ cười không nói.

Lục Nghiễm lại nghiêm túc nói: “Với lại anh cũng đâu tìm hiểu mấy cái này vì sở thích cá nhân, tại lúc trước nhiệm vụ khá đặc biệt, thường phải tiếp xúc với tội phạm ma tuý, cũng phải kiếm chủ đề chung để nói chứ, chuyện gì cũng phải biết một chút, anh mà chững chạc đàng hoàng là lộ mất rồi.”

Tiết Bồng gật đầu: “Ừm, tất nhiên là tôi hiểu.”

“…” Lục Nghiễm mặt mày căng thẳng, tự dưng hết nói nổi, nói nửa chỉ tổ trác thêm.

Tiết Bồng không cười nữa, cô hỏi: “Quay lại chuyện chính, anh định chọn nhân chứng nào tiếp theo?”

Lục Nghiễm thở dài: “Như em nói đi, Khang Vũ Hinh.”

Mấy phút sau, tên thanh niên đưa Khang Vũ Hinh tới.

So với Phương Tử Oánh và Tống Kim thì Khang Vũ Hinh thoải mái hơn thấy rõ, vả lại còn không phải đang giả vờ, dù gì thì cô ta cũng là con gái của Khang Nghiêu, thường ngày toàn giao tiếp với mấy thành phần bất hảo, đã chứng kiến nhiều chuyện động trời.

Lúc đi tới gần, Khang Vũ Hinh cũng đưa mắt nhìn từng người ở đó, cuối cùng là Lục Nghiễm.

Tiết Bồng nhìn thấy tất cả, trong đầu bắt đầu tưởng tượng, nếu một người phụ nữ thế này ngồi trên ghế sofa đơn nhà họ Phương, đối diện với Lưu Cát Dũng, cô ta sẽ nói gì, làm gì?

Nhìn dáng vẻ Khang Vũ Hinh bây giờ thì dù lùi lại mười năm, cô ta cũng không phải là một cô bé ngây thơ, càng không thể nào ngây ngô khờ dại, thời gian mười năm nghe có vẻ rất dài, thật ra chỉ như một cái búng tay mà thôi, chắc có lẽ khi đó là nền móng của cô ta cũng đã cắm sâu lắm rồi.

Huống hồ gì mới mười mấy tuổi, Khang Vũ Hinh đã làm việc trong quán net, gặp nhiều cảnh sát với tội phạm, trông cô ta cũng xinh đẹp, nếu không có khả năng tự bảo vệ mình thì sẽ không trụ được trong môi trường này.

Tiết Bồng nghĩ đến đây thì nghe Khang Vũ Hinh hỏi: “Tới tôi nhanh vậy, mấy người cần hỏi gì?”

Tiết Bồng nhìn Lục Nghiễm: “Để tôi trước cho.”

Lục Nghiễm gật đầu, không tỏ vẻ gì.

Khang Vũ Hinh lại nhướng mày ngạc nhiên, cô ta cười hỏi: “Được, cô muốn hỏi gì?”

Tiết Bồng: “Đầu tiên là lời khai của Phương Tử Oánh, cô ta nói mười năm trước, cô từng nhìn thấy hung thủ kéo khẩu trang xuống để hút thuốc ở ngoài quán net, hơn nữa người này chính là Lưu Cát Dũng.”

Khang Vũ Hinh nghĩ rồi gật đầu: “Đúng là có chuyện này.”

Tiết Bồng quan sát vẻ mặt của Khang Vũ Hinh, thản nhiên đổi lời chứng ở phần sau: “Sau đó hai người cùng lợi dụng chuyện này để thương lượng với Lưu Cát Dũng.”

Khang Vũ Hinh lập tức kinh ngạc: “Chúng tôi cùng lợi dụng chuyện này? Phương Tử Oánh nói vậy sao?”

Tiết Bồng không trả lời mà hỏi lại: “Không phải vậy sao?”

Khang Vũ Hinh cười lắc đầu: “Tất nhiên là không, tôi đâu có lý do để thương lượng giúp Phương Tử Oánh, tôi với cô ta chẳng phải bạn bè gì, tôi cũng chẳng thích lo chuyện bao đồng.”

Tiết Bồng: “Không phải bạn bè, cũng không thích lo chuyện bao đồng, thế tại sao cô lại nói với Phương Tử Oánh chuyện tối đó cô thấy Lưu Cát Dũng xuất hiện ở quán net? Sao lại phải giấu cảnh sát?”

Khang Vũ Hinh im lặng vài giây rồi nhanh chóng chớp mắt, cười bảo: “Ban đầu tôi chỉ nhất thời tò mò nên nói đại. Sau đó tôi nghe cô ta kể về chuyện của mình, lúc đó tôi thấy đồng cảm nên đồng ý với cô ta. Khi đó tôi nghĩ nếu Phương Tử Oánh và Lưu Cát Dũng không thương lượng được thì tôi lại nói chuyện tôi nhìn thấy với cảnh sát cũng không muộn. Với lại tôi chỉ thấy Lưu Cát Dũng hút thuốc tôi chứ có thấy ông ta giết người đâu, hơn nữa cảnh sát mấy người điều tra gì cũng phải có bằng chứng, nếu có chứng cứ chứng minh ông ta giết người thì tôi có nói hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Nói cho cùng thì cũng đâu phải tôi vu oan cho Trần Mạt Sinh.”

Khang Vũ Hinh đang nói dối, cô ta có điều giấu giếm.

Từ câu trả lời tới hành động chớp mắt.

Mỗi tội là chuyện này cũng giống như chuyện Tống Kim không thành thật ấy, nói dối không phải là tội, cho dù vì lý do gì mà Khang Vũ Hinh không nói thật thì cô ta đều không phải đối tượng tình nghi trong vụ án này.

Tiết Bồng lại hỏi: “Lúc đó cô nhìn thấy Lưu Cát Dũng ở đâu?”

Khang Vũ Hinh liếc mắt về phía cửa quán net đạo cụ, đi tới đó, tựa vào trước cửa nói: “Ở đây có một góc tường có thể tránh gió, có lúc có người hút thuốc trong quán nhiều quá, sẽ có khách ra đây.”

Lục Nghiễm đi tới: “Ý cô là ở đây thường có người hút thuốc?”

Khang Vũ Hinh gật đầu: “Đúng rồi, tôi còn nhớ có một cái góc mà hai bên tường đã đen thui vàng khè luôn rồi, mỗi lần tôi ra quét, dưới đất toàn là đầu thuốc.”

Lục Nghiễm: “Lúc cô nhìn thấy Lưu Cát Dũng, ở đây chỉ có mình ông ta thôi sao?”

Khang Vũ Hinh: “Đúng rồi.”

Cả phòng im lặng một lúc.

Lục Nghiễm nhìn Khang Vũ Hinh chằm chằm, không hỏi gì nữa.

Khang Vũ Hinh cũng hết sức bình tĩnh nhìn anh.

Một lúc sau, Lục Nghiễm mới đi vào lại quán net: “Tôi nhớ thường ngày cô toàn ở ngoài quầy.”

Khang Vũ Hinh ngồi xuống quầy, cười nói với anh: “Đúng rồi, lần nào anh tới tôi cũng ngồi đây. Nhưng mà tôi nhớ anh toàn tới buổi sáng cuối tuần. Chúng ta đã quen biết nhau lúc đó, tôi còn để ý anh kỹ lắm.”

Lục Nghiễm: “…”

Khang Vũ Hinh mà không nói vậy, Tiết Bồng gần như quên mất chuyện này.

Đúng là họ đã quen biết nhau từ khi đó, cũng vì mối quan hệ này mà sau đó Lục Nghiễm mới được phái đi chấp hành nhiệm vụ nằm vùng.

Tiết Bồng liếc nhìn Khang Vũ Hinh rồi hỏi: “Tống Kim thường hay ngồi ở đâu? Có chỗ ngồi cố định không?”

Khang Vũ Hinh quay người, chỉ vào một góc nói: “Thường thì cậu ta đều tới sớm, cái chỗ đó ở trong góc, không có ai làm phiền, nhưng mà nếu tới trễ thì có thể bị khách quen chiếm chỗ trước rồi.”

Vị trí thì lại giống như lời Tống Kim.

Tiết Bồng: “Quán net đều được quản lý bằng phần mềm giám sát, Tống Kim đó đăng nhập trang mạng nào phi pháp không?”

Khang Vũ Hinh lắc đầu: “Chắc là không, tôi chưa từng phát hiện. Đa phần cậu ta đều lên QQ, lên trang đăng video xem phim, toàn bình thường thôi.”

Tiết Bồng: “Cậu ta nói lúc xảy ra vụ án, cậu ta đang chơi game, còn đang đấu với người ta.”

Khang Vũ Hinh bỗng bật cười: “Cậu ta biết chơi game á? Game dò mìn hay gì?”

Trong phút chốc, Lục Nghiễm và Tiết Bồng đều tập trung ánh mắt vào Khang Vũ Hinh.

Một chốc sau, Khang Vũ Hinh thở dài, dường như cuối cùng cũng hết nhịn nổi: “Được thôi, tôi thừa nhận, thật ra từ đầu tôi đã biết Tống Kim không khai thật với cảnh sát. Nhưng mà tôi thấy vậy cũng chẳng sao nên không vạch trần. Tôi biết Tống Kim không biết chơi game, cậu ta thao tác chậm, có thử mấy trang game nhưng mà không rành lắm nên dẹp luôn. Lần nào cậu ta cũng tới vào ban đêm, một lần tới là ở cả đêm, nhưng mà cậu ta đều chỉ vào các trang mạng hợp pháp, còn đăng nhập QQ, lúc đưa đồ ăn vặt cho cậu ta tôi có để ý thấy cậu ta đang coi phim Mỹ, không có gì đặc biệt.”

Lục Nghiễm nói: “Cậu ta thường xuyên ra vào quán net, một một lần cả đêm chỉ để xem phim Mỹ, thể này còn không đặc biệt sao?”

Khang Vũ Hinh: “Chắc ở nhà chán thôi! Đối với tôi thì cậu ta là khách, với lại lúc nào cũng chịu hợp tác với công việc của tôi, chẳng lẽ vì cậu ta chỉ tới xem phim Mỹ nên tôi không làm ăn với cậu ta nữa hả?”

Lục Nghiễm: “Giữa chừng cậu ta có đi đâu không?”

Khang Vũ Hinh: “Hình như là có, chắc thấy ở đây ngột ngạt quá, ra ngoài hóng gió, nhưng mà chỉ cần cậu ta rút thẻ là tôi sẽ giữ máy cho cậu ta.”

Tiết Bồng và Lục Nghiễm nhìn nhau.

Lần này, Tiết Bồng hỏi: “Tống Kim nghiện thuốc lá rất nặng, chắc cậu ta thường ra ngoài hút thuốc.”

Khang Vũ Hinh: “Chuyện đó thì đúng là vậy, tiền cậu ta mua thuốc lá ở chỗ tôi còn nhiều hơn tiền lên mạng nhiều.”

Nói đến đây, Khang Vũ Hinh lại nhìn Lục Nghiễm cười: “Khách tới quán net ban đêm không giống như mấy người anh thường gặp buổi sáng đâu, người nào người nấy toàn quen biết rộng, có nhiều người là khách quen cả, cũng có quen biết lẫn nhau, cứ hễ tụm lại hút thuốc với nhau là sẽ tám chuyện mấy phút.”

Nếu ban đầu Lục Nghiễm chỉ nghi ngờ thì giờ đây anh hoàn toàn chắc chắn, Khang Vũ Hinh đang di chuyển tầm nhìn, tuy là cô ta gần như không để lại dấu vết.”

Nhưng tại sao cô ta lại phải làm vậy, trong những lời chứng vừa rồi có gì đó đặc biệt để cô ta phải giấu giếm sao?

Lục Nghiễm ngẩng lên, liếc nhìn sang bên góc, thờ ơ hỏi: “Lúc nãy cô nói vị trí này rất đắt khách, tới trễ một chút là sẽ bị chiếm chỗ?”

Khang Vũ Hinh xác nhận: “Đúng vậy, nhưng mà nếu có khách đang trên đường đến, chuẩn bị cắm đêm, bảo tôi giữ chỗ trước giúp cho thì tôi cũng sẽ làm.”

Lục Nghiễm không nhìn nữa: “Vậy Lưu Cát Dũng thì sao? Thời gian đăng ký lúc ông ta đến quán net là mười một giờ, lúc này chắc đã hết chỗ rồi. Chỗ ngồi trong góc đắt khách thế, sao cô lại giữ chỗ cho ông ta? Ông ta cũng là khách quen sao?”

Khang Vũ Hinh không trả lời, cô ta không cười nữa, chỉ nhìn Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm vẫn ung dung: “Tôi nhớ là khoảng bảy tám năm trước, tiệm net của cậu cô đã bị điều tra niêm phong rồi. Nguyên nhân là gì vậy?”

Lúc đó, Lục Nghiễm đã vào Trường Cảnh sát, đa phần thời gian đều ở trường, đến lúc nghỉ dài ngày về nhà mới phát hiện tiệm net hồi trước hay đi đã đóng cửa, trước cửa còn có băng niêm phong.

Một hồi sau, Khang Vũ Hinh nói: “Vì không đủ giấy tờ, cậu tôi bị nhận giấy thông báo điều tra niêm phong, bị gọi đi phê bình học tập mấy ngày. Sau đó thì được thả ra, không động đến chuyện kinh doanh quán net nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.