Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 142: Hiện trường phạm tội 5 - Chương 33



Trước giờ trưa, Chi đội Hình sự đã hoàn tất công tác lấy lời khai lần thứ nhất.

Vụ án lần này là án lồng án, Trần Mạt Sinh vừa là nạn nhân trong vụ án Thẩm Chí Bân bị giết, cũng là chủ mưu vụ bắt cóc, trong quá trình thẩm vấn, Trần Mạt Sinh nhận hết những chuyện phạm pháp mình đã làm, cũng khai rõ hết động cơ gây án.

Sau đó cảnh sát cũng đã lấy được bệnh án của một chủ mưu khác là Lâm Thích ở bệnh viện, chứng minh ông ta mắc bệnh bụi phổi, nguyên nhân là do sử dụng vật dụng bảo hộ không đạt chuẩn trong thời gian dài lúc làm việc ở nhà máy hóa chất.

Về phía Lưu Cát Dũng và Tống Kim, Lưu Cát Dũng thừa nhận mình đã giết Thẩm Chí Bân, còn nguỵ tạo hiện trường vụ án như trong phim ảnh, tất nhiên là còn nhờ Tống Kim diễn cùng một vở kịch.

Cách sắp xếp hiện trường vụ án cũng không phải cao siêu gì, nhưng Lưu Cát Dũng đã bỏ ra một số tiền, mua chuộc cảnh sát ở đồn đã phụ trách vụ án lúc đó.

Lưu Cát Dũng còn tìm công nhân ở nhà máy hóa chất lúc đó, mang hết tất cả quần áo gã ta mặc lúc gây án, còn có cả hung khí đập sau đầu Thẩm Chí Bân, súng bắn điện đã kích điện Thẩm Chí Bân vào trong nhà máy, lén lút nhé vào nhà kho do Trần Mạt Sinh trông coi.

Thêm vào đó, trước khi vụ án xảy ra, có công nhân nhìn thấy Trần Mạt Sinh và Thẩm Chí Bân từng cãi cọ nhau, trong nhà xưởng còn có tin đồn lung tung về Trần Mạt Sinh và Hách Hữu Mai, những chuyện này được xâu chuỗi với nhau, hình thành nên “chứng cứ phạm tội xác đáng” sau đó.”

Tất nhiên là bây giờ nhìn lại, tất cả mọi người đều thấy vụ án này khó mà tin được, vì trông có thể thấy lỗ hổng ở mọi nơi, nếu không thì lúc nhìn thấy đơn khiếu nại của Trần Mạt Sinh, Phó Cục trưởng tiền nhiệm cũng không nói một câu thế này: “Tôi biết vụ của cậu, khi đó tôi vừa nhìn là biết cậu bị oan, nhưng mà vụ án là do cấp dưới xử lý, tôi chỉ ký tên thôi.”

Cảnh sát xử lý vụ án khi đó cũng đã vì tham ô hối lộ trong nhiều vụ án mà bị xử lý hình sự.

Ba nhân chứng nữ là Hách Hữu Mai, Phương Tử Oánh và Khang Vũ Hinh lại chịu trách nhiệm khá nhẹ, nếu thật sự muốn truy tố thì cũng khó.

Hách Hữu Mai quá lắm cũng chỉ dính dáng đến vấn đề sổ sách, nhưng việc này không liên quan đến cái chết của đương sự Thẩm Chí Bân khi đó, nhà máy hóa chất Tường Vân cũng đã bị đóng cửa chỉnh đốn, hành vi của Hách Hữu Mai tuy là phạm pháp nhưng tình tiết không đủ nghiêm trọng, cuối cùng sẽ xử lý phạt tiền.

So với Hách Hữu Mai, trách nhiệm của Phương Tử Oánh và Khang Vũ Hinh lại càng nhẹ hơn, cả hai khi đó đều là vị thành niên, hơn nữa không tham gia gây án, càng không tận mắt nhìn thấy hiện trường vụ án để bao che cho hung thủ, theo góc độ pháp luật thì quá lắm cũng chỉ là biết chuyện mà không báo, khó mà truy cứu trách nhiệm hình sự.

Nhất là với Phương Tử Oánh, khi đó cô ta còn không cung cấp được cả lời khai hoàn chỉnh, lời khai giả kia là do mẹ cô ta cung cấp.

Sau khi sắp xếp lấy xong lời khai lần thứ nhất, Trương Xuân Dương lập tức mang tới cho Lục Nghiễm xem.

Lục Nghiễm cũng nhìn nhanh qua, về cơ bản thì đều khớp với những gì anh đã dự tính sẵn, lần lấy lời khai này không có sơ suất quá rõ rệt, chỉ là có thể thấy rõ sáu nhân chứng còn đang giấu giếm một số chuyện.

Lục Nghiễm xem rất chăm chú, Lý Hiểu Mộng có vào phòng làm việc anh một lần, còn hỏi anh có muốn đặt đồ ăn không.

Lục Nghiễm còn không ngẩng đầu, chỉ nói: “Mọi người ăn đi, không cần lo cho tôi.”

Ai ngờ chớp mắt đã đến một giờ rưỡi chiều, Lục Nghiễm vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc.

Lúc sắp đến hai giờ, Tiết Bồng tới Chi đội Hình sự.

Cả bọn Hứa Trăn vừa bận rộn xong một đợt, ai nấy đều mệt lả người, Lý Hiểu Mộng nhìn thấy Tiết Bồng thì kéo tới tám chuyện mấy câu.

Tiết Bồng vừa cười vui trả lời, vừa nhìn túi đồ ăn trên bàn Lý Hiểu Mộng, bên trong vẫn còn một phần cơm.

Thật ra Tiết Bồng đã biết trước rồi nhưng vẫn hỏi: “Cô chưa ăn à?”

Lý Hiểu Mộng nói: “Uầy, đội phó Lục đấy, bọn tôi ăn cả rồi, từ trưa đến giờ anh ấy cứ ở trong đấy suốt, xem lời khai xem hồ sơ gì đấy từ nãy tới giờ.”

Lý Hiểu Mộng còn tiếp tục làu bàu, bảo rằng Trương Xuân Dương không nên hấp tấp mà mang báo cáo vào trước giờ cơm trưa, với tình khí của đội phó Lục thì chắc chắn sẽ lo xem mà quên ăn.

Trương Xuân Dương chống chế mấy câu, Tiết Bồng lại thản nhiên cầm hộp cơm đi tới phòng trà.

Trong phòng trà có lò vi sóng, tiện thể có thể hâm lại cơm.

Nhân lúc hâm nóng cơm, Tiết Bồng lại pha thêm ly cà phê trong phòng trà, lúc bước ra, Trương Xuân Dương với Lý Hiểu Mộng đã gây nhau xong.

“Ấy, cô hâm cơm rồi hả?” Lý Hiểu Mộng thấy Tiết Bồng cầm hộp cơm thì thoáng ngạc nhiên: “Ôi trời vẫn chỉ có cô chu đáo thôi, mới rồi tôi còn đang nghĩ coi có nên gọi đội phó Lục thêm lần nữa không…”

Tiết Bồng cười: “Không cần đâu, để tôi mang vào cho anh ấy, sẵn dịp tôi cũng vừa nghĩ tới một số chi tiết, có thể lát nữa bàn với anh ấy xong, tôi sẽ bổ sung lời khai cho mọi người đấy.”

Lý Hiểu Mộng đồng ý ngay.

Tiết Bồng cũng không nói gì nhiều, quay người bước về phía phòng làm việc của Lục Nghiễm.

Đến lúc bóng lưng cô biến mất, Trương Xuân Dương mới rù rì: “Hừm, có biến ha…”

Lý Hiểu Mộng bị bắt trúng ra đa, xoay ghế lại, nói với giọng cực kỳ chắc cú: “Chính xác, theo kinh nghiệm phán đoán vụ án nhiều năm của em, hai người họ chắc chắn một trăm phần trăm là “có chuyện” rồi.”

Trương Xuân Dương lại cười khúc khích: “Đúng là tim bay phất phới, rõ như ban ngày!”

Nói tới đây, Trương Xuân Dương lại nhìn sang Phương Húc và Hứa Trăn hỏi: “Sao, hai người có ngửi thấy mùi không?”

Phương Húc khẽ thở dài: “Trong bụng biết rõ là được, không cần thiết phải nói thẳng ra thế.”

Hứa Trăn cũng hắng giọng mấy tiếng, bình luận ngắn gọn: “Phải mừng cho đội phó Lục.”

Lúc Tiết Bồng bước vào, Lục Nghiễm đang ngồi trên sofa, trên bàn trà trải đầy hồ sơ vụ án mà đám Trương Xuân Dương đưa vào, bên cạnh còn có giấy bút, chữ đã kín hai trang giấy.

Tiết Bồng đóng cửa lại, Lục Nghiễm cũng đứng thẳng dậy, nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên, lại ngửi thấy mùi đồ ăn bèn hỏi: “Sao giờ này em mới ăn?”

Hoá ra anh còn tưởng là cơm của Tiết Bồng đấy.

Tiết Bồng ngồi xuống ghế, dọn ra chút khoảng trống trên bàn trà, sau đó mở nắp hộp cơm, mượn nước đẩy thuyền nói: “Đúng rồi, ăn trễ quá, sẵn tiện nhớ tới một số điểm đáng nghi, định sang đây vừa ăn vừa bàn với anh. Còn anh? Hồi trưa ăn gì thế?”

Lục Nghiễm ậm ừ, nói xàm nói đế với vẻ mặt thản nhiên: “Gà Cung Bảo, bông cải xanh với cơm.”

“Thịnh soạn vậy, ăn ở nhà ăn hả?” Tiết Bồng thong thả hỏi.

Lục Nghiễm nhìn chăm chăm vào đồ ăn trong hộp: “Đặt giao ở ngoài ấy.”

Tiết Bồng: “Vậy anh no chưa?”

“No rồi.”

“Ồ, vậy lạ ghê, sao Hiểu Mộng lại nói là trưa giờ không thấy anh ra? Anh lấy đồ ăn bằng đường cửa sổ hả?”

Căn phòng im lặng, bốn mắt nhìn nhau.

Lục Nghiễm chớp mắt, mỉm cười: “Thế hoá ra cái này là cho anh hả?”

Tiết Bồng liếc anh, ngồi nhích sang một bên, đợi Lục Nghiễm ngồi xuống cô mới nói: “Em mà không vạch trần là anh tính nhịn đói vậy luôn đó đúng không? Ăn lẹ đi, hâm lại rồi đó.”

Lục Nghiễm đón lấy đũa, gật đầu rồi nhét vội đồ ăn vào miệng.

Tiết Bồng ngồi sang chỗ anh vừa ngồi khi nãy, cầm hồ sơ bên cạnh lên xem.

Số hồ sơ này có thể chia thành ba phần, một là lời khai, một là diễn biến điều tra vụ án, bao gồm hồ sơ phía hình sự và báo cáo giám định bên kỹ thuật hình sự, còn một phần nữa là hình ảnh theo dõi mà Lý Thăng cung cấp.

Nhân lúc Lục Nghiễm ăn cơm, Tiết Bồng xem sơ qua ghi chép của anh, kết hợp với tài liệu hiện có, nhanh chóng sắp xếp được mạch suy nghĩ, bèn cầm bút, bổ sung vài câu vào bên cạnh.

Lục Nghiễm ăn cơm xong, đặt hộp cơm sang một bên, uống thêm mấy ngụm cà phê, quay lại hỏi: “Phải rồi, mới nãy em nói nhớ tới một số điểm khả nghi, là gì thế?”

Đầu tiên là Hách Hữu Mai.

Tiết Bồng hỏi: “Anh nói trước đi, anh nghi ngờ gì về bà ta?”

Lục Nghiễm nói: “Bà ta đã mất tích mấy ngày, mẹ với em trai đều không hề báo án, cảnh sát phân cục có tới hỏi, nghe họ nói là mấy ngày trước, Hách Hữu Mai nói với họ mấy ngày này phải đi công tác. Cảnh sát phân cục lại tới công ty bà ta đang làm việc để hỏi, quản lý công ty nói là không có cử bà ta đi công tác, ngược lại thì Hách Hữu Mai đã xin công ty nghỉ phép mấy hôm.”

Lại còn thế nữa cơ à?

Tiết Bồng: “Như vậy là Hách Hữu Mai biết mình sẽ bị “bắt cóc”.”

Lục Nghiễm: “Nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng nghiêm trọng tới vụ án. Không khó để suy ra động cơ Hách Hữu Mai âm  thầm giúp đỡ Trần Mạt Sinh, Lâm Thích, hợp tác đóng kịch với hai người, phần trăm cao là bà ta không ngờ được lời nói hành động của mình năm đó sẽ làm hại đến cha con Trần Mạt Sinh, vì thế mười năm sau mới chọn cơ hội này để chuộc tội.”

Tiết Bồng khẽ gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi tiếp: “Nhắc đến chuyện này thì em cũng nhớ tới một việc. Lúc mình mới vừa gặp Hách Hữu Mai, bà ta với Lưu Cát Dũng còn xung đột với nhau ấy nhớ không, sau đó Lưu Cát Dũng nhân lúc hỗn loạn chạy ra cửa, Hách Hữu Mai còn đuổi theo tới, kết quả là Hách Hữu Mai bị giật điện trên tấm lưới sắt.”

Lục Nghiễm gật đầu: “Chuyện này thì chứng minh được gì?”

Tiết Bồng: “Sau đó Khoa Kiểm nghiệm Dấu vết đến hiện trường thu thập chứng cứ, em có hỏi Mạnh Nghiêu Viễn xem cậu ta có để ý tới vấn đề dòng điện trên lưới sắt không, cậu ấy nói là họ phát hiện ra cái dòng điện đó có thể bị kiểm soát, nếu đưa dòng điện lên mức lớn nhất sẽ tạo thành thương tích rất nghiêm trọng, nhưng lúc Hách Hữu Mai bị giật điện thì lại chỉ bị hoảng sợ chút thôi. Lúc đó em còn có kiểm tra vết thương của Hách Hữu Mai, tới dấu vết bên ngoài còn không có, càng không có bất cứ di chứng nào, nhưng mà ngoài mặt bà ta lại tỏ ra rất căng thẳng, còn ngã ra đất vì bị giật điện nữa chứ.”

Lục Nghiễm dừng lại một lúc rồi tiếp: “Vậy thì chỉ có một cách giải thích, trước khi Hách Hiểu Mai bị giật điện, có người đã điều chỉnh dòng điện. Hách Hữu Mai bị giật điện xong, không bị thương mà lại tỏ ra hốt hoảng là để Lưu Cát Dũng không có đường lui.”

Tiết Bồng: “Đúng vậy, ý em là thế đấy. Sau đó em còn để ý tới tương tác của Hách Hữu Mai với Phương Tử Oánh, trông kỳ lạ lắm.”

“Lạ như thế nào?”

“Đúng ra thì chắc là Hách Hữu Mai và Phương Tử Oánh chưa từng tiếp xúc với nhau, đó là lần đầu tiên họ gặp mặt, dù Hách Hữu Mai có đồng cảm với Phương Tử Oánh, thấy quan tâm nên chăm lo cho Phương Tử Oánh hơn thì hai người cũng không thể thân thiết đến thế chỉ trong thời gian ngắn. Từng cử chỉ nhỏ giữa phụ nữ đều có thể nói lên mối quan hệ giữa họ, trong một môi trường xa lạ, cũng sẽ vô thức tựa sát vào người mà mình thấy thân thuộc nhất, vì thế trông hai người đó khi ấy chắc chắn là không phải chỉ vừa quen biết. Ví dụ như hôm ăn trưa đi, ai nấy đều tự tìm mỗi người một nơi, tự do chọn lựa, nhưng lựa chọn này sẽ làm lộ mối quan hệ giữa họ với nhau, Khang Vũ Hinh ở cùng Hứa Cảnh Hân thì không có gì phải thắc mắc, Tống Kim chọn quán net cậu ta khá quen thuộc, Phương Tử Oánh thì lại đi ăn chung với Hách Hữu Mai.”

Lục Nghiễm yên lặng lắng nghe, gật đầu bảo: “Đúng là chi tiết này rất quan trọng.”

Tiết Bồng mỉm cười, chống hông hỏi: “Anh thì sao? Có bổ sung gì không?”

“Có đấy.” Lục Nghiễm nói.

Tiết Bồng nhướng mày: “Ồ, nói thử xem nào.”’

Lục Nghiễm cười, nhanh chóng rút ra một trang giấy, vẽ vài cái hình trên đó.

Tiết Bồng nhìn theo, đó chính là vị trí lúc Trần Mạt Sinh gọi tất cả mọi người ra đối chất, có năm cái ghế, năm chỗ ngồi, ghế được xếp thành vòng tròn.

Lục Nghiễm còn chú thích năm cái tên lên từng vị trí, sau đó hỏi: “Em còn nhớ trình tự gọi tên của Trần Mạt Sinh không?”

Tiết Bồng: “Nhớ, đầu tiên là Hách Hữu Mai, Phương Tử Oánh, Lý Thăng, cuối cùng là Tống Kim và Lưu Cát Dũng cùng lúc.”

Lục Nghiễm gõ đầu bút vào tên Hách Hữu Mai, anh nói: “Vấn đề là ở đây này.”

Tiết Bồng cau mày nghĩ ngợi, nhìn vào năm cái tên, không chắc lắm: “Vì người đầu tiên Trần Mạt Sinh gọi là Hách Hữu Mai tên anh nghi bà ta là đồng loã sao?”

Lục Nghiễm cười: “Hay là nghĩ ngược lại đi. Nếu em là Trần Mạt Sinh, em sẽ bày binh bố trận thế nào?”

Tiết Bồng cụp mắt, hồi lâu không nói, chăm chú suy nghĩ vấn đề.

Trần Mạt Sinh rất có đầu óc, kế hoạch cũng tường tận, gã có hiểu biết về luật pháp, biết rằng một khi thực hiện kế hoạch này thì sẽ đối mặt với hậu quả như thế nào, vả lại một khi bắt đầu thì không được thất bại, nhất định phải đạt được hiệu quả mà gã muốn trong một thời gian ngắn.

Trong cả kế hoạch, biến số to lớn nhất chính là sáu nhân chứng, Trần Mạt Sinh bắt buộc phải điều tra, tìm hiểu cặn kẽ về sáu người này trước đó, còn phải điều chỉnh kế hoạch dựa theo sáu tính cách.

Có một điều không còn gì phải bàn cãi, Khang Vũ Hinh là người khó nhằn nhất, vì thế Lâm Thích mới phải tới làm tài xế bên cạnh cô ta trước.

Hẳn là Trần Mạt Sinh cũng không trông mong gì Khang Vũ Hinh có thể nói thật, thế nên gã sẽ bỏ công sức hơn với những người khác, nhất là những người dễ làm việc hơn như Hách Hữu Mai.

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng nói: “So với những người khác thì lời chứng của Hách Hữu Mai khá suôn, cũng không nghiêm trọng gì.”

Hách Hữu Mai là nhân vật khá bình thường trong vụ án này, quá lắm chỉ là nói với Thẩm Chí Bân chuyện năm đó Trần Mạt Sinh âm thầm điều tra ông ta tham ô hối lộ.

Nhưng chuyện này không đủ để tạo thành kết quả Lưu Cát Dũng giết chết Thẩm Chí Bân.

Lục Nghiễm mới nói: “Đúng vậy, nếu anh là Trần Mạt Sinh, anh sẽ không bắt cóc Hách Hữu Mai. Câu chuyện của bà ta không khó để tìm hiểu, không cần kéo bà ta vào chuyện này. Hơn nữa bắt cóc thêm một người là thêm một phần rủi ro, trừ phi có thể biến rủi ro này thành lớp bảo vệ.”

Tiết Bồng ngộ ra: “Đặt một con cờ ẩn trong số sáu người, trông thì có vẻ không gây hại gì được bao nhiêu, nhưng có thể có tác dụng kết dính…”

Lục Nghiễm: “Em có nhận ra là trình tự lên tiếng của năm nhân chứng cuối cùng đã được sắp xếp theo tính nghiêm trọng của lời chứng, lời chứng của Hách Hữu Mai có tác dụng ít nhất, mối quan hệ nhạt nhoà nhất, hơn nữa lại còn là người biết được sự tình trong kế hoạch này, vì thế Trần Mạt Sinh mới chọn bà ta để bắt đầu. Hách Hữu Mai cũng lập tức chỉ thẳng vào Lưu Cát Dũng, sau khi bà ta hoàn thành xong việc này thì đã nhanh chóng được cởi trói, việc này cũng đã trực tiếp chỉ đường cho những nhân chứng sau đó.”

Lục Nghiễm nhắc thế, Tiết Bồng mới nhớ lại, thật vậy, khi đó Hách Hữu Mai nói mình có nỗi khổ riêng, tiếp đến cũng không biết làm thế nào lại chĩa thẳng mũi dìu vào Lưu Cát Dũng, còn nói lại những lời khi còn sống của Thẩm Chí Bân, bảo Lưu Cát Dũng là đồ vô ơn, không thuần huấn được, không phải tay vừa, không chừng lại còn cắn ngược lại.

Thoạt nghe thì những lời này đều không có vấn đề gì, nhưng lại có tác dụng ám thị, nói với tất cả mọi người rằng hoá ra trước khi chết, Thẩm Chí Bân từng lường trước được Lưu Cát Dũng sẽ giết mình…

Lục Nghiễm nói tiếp: “Sau khi nói xong, Hách Hữu Mai đã gọi tên Phương Tử Oánh. Phương Tử Oánh chắc chắn cũng sẽ nhắm vào Lưu Cát Dũng, sau đó cũng được cởi trói. Lưu Thăng là người thông minh, ông ta thấy tình hình như thế, hiển nhiên cũng biết nên nói gì. Nhưng nếu đảo lộn trình tự này, dù là sắp xếp thế nào thì cũng đều không có hiệu quả tốt được như bây giờ, có thể từng bước tạo thành áp lực tâm lý cho Lưu Cát Dũng.”

Đúng vậy, ánh mắt của Lưu Cát Dũng khi bị dồn vào đường cùng cực kỳ tuyệt vọng, dường như đã hoàn toàn chấp nhận.

Lục Nghiễm: “Nhưng mà vừa rồi em nói Hách Hữu Mai và Phương Tử Oánh không giống như là vừa mới quen nhau, anh cũng thấy vậy, hơn nữa anh cho rằng Phương Tử Oánh rất đáng nghi. Hách Hữu Mai đã có thể là một nước cờ ẩn giấu, thế thì Phương Tử Oánh cũng có thể. Hai người phụ nữ này đều có dính dáng tới Lưu Cát Dũng, chỉ có nước mang họ tới thì mới đánh được từ cả hai mặt.”

Tiết Bồng nhớ lại từng biểu hiện của Phương Tử Oánh, bỗng chốc thấy tâm trạng rất phức tạp: “Em không biết là Phương Tử Oánh có tham gia vào hay không, tham gia vào bao nhiêu, nhưng mà có một điều em rất chắc chắn.”

Lục Nghiễm: “Điều gì?”

Tiết Bồng ngước mắt, khẽ nói: “Những thứ cô ta nói ra ít hơn nhiều so với những gì cô ta giấu giếm.”

Lục Nghiễm ngạc nhiên, đang định nói thì đã bị Tiết Bồng ngắt lời: “Em không phiến diện, cũng không nhắm vào mình cô ta, trong lòng em rất rõ cô ta không phải hung thủ giết chị em. Em còn nhớ lúc đối chất, cô ta đã nói một câu: “Tôi không muốn chết, cũng không thể chết.” Tại sao lại là “không thể” chết?”

“Ý em là cô ta còn có chuyện chưa hoàn thành?”

“Hơn nữa trực giác mách bảo em, chuyện này có liên quan tới chị em.”

Căn phòng yên ắng vài giây.

Lục Nghiễm khẽ thở dài, không nói gì, anh chỉ đưa tay vén mớ tóc mai bên tai Tiết Bồng, ôm lấy vai cô.

Tiết Bồng tựa vào anh, nói khẽ: “Em không sao, chỉ là tự dưng có cảm giác như vén mở màn sương, trong lòng lại nhẹ nhõm.”

Lục Nghiễm: “Ừm.”

Tiết Bồng cười, chỉ vào một cái tên: “Tống Kim, người này tuy xảo trá nhưng em không tin hoạt động tổ chức mại dâm mười năm trước là do cậu ta lên kế hoạch toàn bộ.”

Lục Nghiễm: “Tất nhiên là không thể chỉ có mình cậu ta, cậu ta chỉ là con tốt trên bàn cờ. Hết giá trị lợi dụng thì sẽ bị đá ra để gánh tội, lấy cái mác vị thành niên để được nhẹ tội, ngồi tù năm năm. Kẻ đứng sau lên kế hoạch sẽ không chút ảnh hưởng, kế đến sẽ đi tìm kẻ khác để chết thay.”

Hơn nữa nếu đã là chuỗi tổ chức mại dâm thì chắc chắn sẽ không chỉ có một chỗ, có thể có nhiều điểm tồn tại cùng lúc, chia cho những tay chạy vặt cỏn con khác nhau quản lý, ai gặp chuyện thì tự gánh lấy.

Tiết Bồng lại cầm xấp ảnh mà Lý Thăng chụp được: “Còn Lý Thăng nữa, nếu không nhờ ông ta, có khi em mãi mãi không thể biết được gì về những bức ảnh này…”

Đa phần ảnh chụp của Lý Thăng đều tập trung vào Hoắc Kiêu, bao gồm hình ảnh Hoắc Kiêu ra vào trường học, quán karaoke vân vân, nhưng trong số đó cũng có một phần nhỏ là Hoắc Kiêu, Tiết Dịch và Khang Vũ Hinh đi cùng nhau.

Màu trời trong ảnh khá ảm đạm, chắc là chập tối.

Tiết Bồng nhớ lại: “Em nhớ từ sau khi chị em trở thành chủ tịch hội học sinh, chị ấy thường về nhà muộn lắm, có nhiều việc ở hội học sinh cần phải được xử lý, chị ấy lại thích kết bạn, thường xuyên đi hát hò với các bạn.”

Tiết Bồng lại tiếp tục lật ra sau, đột nhiên khựng mắt lại, cầm một tấm ảnh trong số đó ra xem kỹ, sau đó bảo: “Anh xem người này có giống Phương Tử Oánh không?”

Lục Nghiễm cụp mắt nhìn, nhìn thấy ngay một nữ sinh nét mặt hơi mờ, đang cúi đầu đứng trong góc ảnh.

Tiết Dịch đứng cạnh nữ sinh lại được chụp khá rõ, Tiết Dịch đang mỉm cười nói chuyện với nữ sinh kia, mà trông cử chỉ của nữ sinh hình như rất thẹn thùng.

Bảng hiệu quán karaoke lại ở cách đó không xa.

“Em chắc chứ?” Lục Nghiễm hỏi.

Tiết Bồng: “Trong nhà em có mấy tấm ảnh chụp chị em đi chơi với bạn đấy thôi, trong ảnh cũng có Phương Tử Oánh, em nhớ hình như cô ta mặc bộ quần áo như thế này.”

Nói đến đây, Tiết Bồng lại than thở: “Nhưng mà cũng không nói lên được gì, quá lắm cũng chỉ biết được là quán karaoke nào thôi.”

Nói đến đây, Tiết Bồng lại quay sang, nhìn thấy ngay chiếc USB ở góc bàn.

Cô còn nhớ, trước lúc rời khỏi nhà máy hóa chất, tên thanh niên che mặt đã nhét nó vào cửa cho Lục Nghiễm.

Theo lời Trần Mạt Sinh, người đàn ông che mặt tên là Trình Khi, hai mươi tám tuổi, Trần Mạt Sinh còn phác hoạ chân dung nhân vật, hoàn toàn khớp với thông tin trên căn cước giả mà Trình Khi cung cấp cho chủ quán cà phê.

Nhưng sau khi lấy lời khai, Trương Xuân Dương nhập những thông tin này vào kho dữ liệu, không hề tìm thấy người này, tuy chân dung là thật nhưng tên và tuổi đều là giả.

Tiết Bồng hỏi: “Anh xem USB chưa? Ở trong có gì vậy?”

Lục Nghiễm than van: “Bên trong có một tệp tin nén, còn gài mật khẩu nữa, anh đã giao tệp tin cho bên tổ điện tử, nhờ họ giải giúp rồi.” 

Tiết Bồng: “Lạ thế, đã chủ động cung cấp manh mối rồi tại sao còn gài mã nữa?”

Lục Nghiễm: “Cố làm ra vẻ thôi chứ gì.”

Tiết Bồng không trả lời, nhìn lại thời gian thì thấy đã qua mất một tiếng, cô nói: “À, em vào đây cả buổi trời rồi, còn phải đi bổ sung lời khai nữa, lát nữa còn phải về khoa.”

Lục Nghiễm đứng dậy theo: “Vậy tối ăn chung nha?”

Tiết Bồng chớp mắt, lại nhăn mũi.

Lục Nghiễm hỏi: “Sao thế?”

Tiết Bồng liệt kê: “Ăn cơm, cho chó ăn, bàn về vụ án, đúng là tiết mục hẹn hò khô khan.”

Lục Nghiễm ngẩn ngơ rồi cười: “Hình như đúng là thế thật…”

Anh hắng giọng, gần như vắt hết đầu óc cũng không nghĩ ra được gì hay ho hơn, chỉ đành nói: “Anh không giỏi chuyện này, cũng không biết phải sắp xếp sao cho thú vị hơn.”

Tiết Bồng: “Được rồi, không làm khó anh nữa, anh mà đi chuẩn bị bất ngờ thật thì chắc em không đỡ nổi.”

Lục Nghiễm ngơ ngác: “Thế…”

Tiết Bồng ngẩng lên, lắc đầu cười: “Như thế này vẫn tốt lắm.”

Lục Nghiễm bỗng thấy rung động, kéo lấy tay cô.

Tiết Bồng lại cúi đầu, tựa vào lòng anh, nhẹ ôm lấy anh: “Vậy em về làm việc đây.”

Lục Nghiễm: “Ừm, tan làm gặp nhé.”

Tiết Bồng: “Tan làm gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.