Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 32



Phương Húc và Hứa Trăn đi hỏi thăm xung quanh khu vực gần nhà Lý Lan Tú, nhanh chóng hỏi được manh mối mới.

Phương Húc tìm đến nhà mẹ của phóng viên Trương Tiêu để hỏi thăm, nghe mẹ Trương Tiêu thuật lại rất nhiều về mối quan hệ của Lý Lan Tú và con trai Cao Lực Minh.

Nghe nói tình cảm gia đình mấy năm gần đây càng lúc càng tệ đi, hai mẹ con cứ gặp nhau lại cãi cọ, mỗi lần cãi nhau xong, Lý Lan Tú đều nhân lúc đi dạo quanh mà móc mỉa, than trời trách đất, nói mình thấy không khỏe trong người, nghi là con trai đầu độc mình, còn nói rằng không dám ăn cả đồ anh ta mua tới.

Hứa Trăn lại tìm đến căn hộ dưới lầu của Lý Lan Tú.

Gia đình này mới đi du lịch mấy ngày trước, vừa mới về nhưng ngay chiều hôm khởi hành còn nghe thấy trên lầu có tiếng cãi nhau, còn nói là dăm ba bữa lại nghe thấy một lần, lần nào cũng là do con trai của Lý Lan Tú tới thăm bà ấy, cũng không biết tại sao hai mẹ con này gặp mặt là gây gổ, có lúc gây nhau lớn tiếng quá nên còn nghe được loáng thoáng nội dung cuộc cãi vã, hình như có liên quan tới tiền bạc.

Đến khi đội rút về, trên đường chuẩn bị đến nhà Cao Lực Minh và Chung Ngọc thu thập chứng cứ, phân cục khu phía Đông mới thông báo về điều tra ban đầu về Cao Lực Minh.

Như Chung Ngọc nói, Cao Lực Minh đã nghỉ việc từ ba tháng trước, sau khi nghỉ việc vẫn đang làm việc tự do, thế nhưng hiện tại lại không đứng tên trong bất cứ cửa hàng hay công ty nào, mấy năm nay vẫn cứ đầu tư vào vàng và quỹ đầu tư, hơn nữa lại không có duyên đầu tư, mức thua lỗ vượt xa số thu vào.

Ngoài ra, Cao Lực Minh còn có rất nhiều khoản vay ngân hàng, tổng cộng là mấy trăm nghìn.

Căn nhà hiện tại Cao Lực Minh và Chung Ngọc đang ở là nhà thuê.

Ban đầu thì hai vợ chồng sống với bố mẹ trong căn nhà mà Cao Thế Dương ở, nhưng một năm trước, hai vợ chồng Cao Lực Minh, Chung Ngọc và Lý Lan Tú lại lần lượt dọn ra.

Cao Thế Dương và Lý Lan Tú cũng có tích góp, mấy năm trước vẫn chuyển tiền cho Cao Lực Minh, giúp anh ta trả nợ ngân hàng nhưng nửa năm nay đã ngừng chuyển khoản, điều này chứng tỏ hai ông bà đã ngừng giúp Cao Lực Minh trả nợ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Từ chỗ ở của Lý Lan Tú đến nơi ở của Cao Lực Minh và Chung Ngọc chỉ mất mười lăm phút ngồi xe, sau khi phân chia nhiệm vụ thì bắt đầu tiến hành thu thập chứng cứ.

Nhưng lần này, Lục Nghiễm lại im lặng khác thường, đến nhà Chung Ngọc rồi cũng rất ít đi tới lui.

Cho đến khi Vương Chí Thân xem xong hình ảnh cuối cùng của Cao Lực Minh xuất hiện trong camera rồi gọi điện cho Lục Nghiễm, thuật lại sự việc qua điện thoại, Cao Lực Minh đi rất vội, trong tay còn cầm một cái túi, chỉ sau nửa tiếng từ khi về lại từ nhà Lý Lan Tú.

Lục Nghiễm hỏi: “Vậy Chung Ngọc thì sao?”

Vương Chí Thân nói: “Cao Lực Minh chỉ đi có một mình, hôm đó Chung Ngọc về nhà đúng giờ tan làm, trời nhá nhem tối mới vào khu chung cư.”

Lục Nghiễm lặng thinh vài giây rồi nói: “Mau chóng điều tra bảng số xe, xem rốt cuộc Cao Lực Minh đã bắt xe đi đâu.”

“Vâng, đội phó Lục.”

Sau khi cúp máy, Lục Nghiễm lại mở xem ghi chép điều tra của phân cục khu phía Đông, biết được hai ngày trước khi thi thể của Lý Lan Tú được phát hiện, điện thoại của bà ấy từng có hai cuộc gọi tới.

Tất nhiên là lúc đó Lý Lan Tú đã chết, không ai nghe điện thoại.

Phân cục khu phía Đông đã tìm hiểu được số điện thoại gọi cho Lý Lan Tú là số điện thoại công cộng, cũng đã lần theo số điện thoại định vị ra được một buồng điện thoại nhưng gần đó lại không có camera.

Lục Nghiễm nhắm mắt, hơi cúi đầu, ngón trỏ chầm chậm nhịp trên trán, dần ghép nối những manh mối lại với nhau.

Thi thể của Lý Lan Tú được phát hiện hai ngay sau khi bà ấy chết, lần cuối cùng Cao Lực Minh đến thăm Lý Lan Tú cũng là hai ngày trước.

Cao Lực Minh không phải đi làm, đúng ra thì khi đến thăm Lý Lan Tú không đến nỗi chỉ ở lại được nửa tiếng, hơn nữa Cao Lực Minh còn phải tiếp tục thuyết phục Lý Lan Tú cho mình mượn tiền trả nợ, phải tốn công một lúc lâu mới đúng.

Trừ khi trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì đột ngột ví dụ như có việc gấp phải đi, hoặc là hai mẹ con mâu thuẫn với nhau, không nói chuyện được nữa, thậm chí có thể là khi Lý Lan Tú phát bệnh, Cao Lực Minh đã ở ngay hiện trường…

Trong đầu Lục Nghiễm nhanh chóng xuất hiện một khung cảnh.

Lý Lan Tú và Cao Lực Minh cãi nhau về vấn đề tiền bạc, Cao Lực Minh hết sức tức giận, nói rất nhiều lời khó nghe.

Lý Lan Tú đã khó chịu sẵn trong người, thấy Cao Lực Minh tới thì biết là anh ta lại tới mượn tiền nên tức ngực, hụt hơi, sao đó lại bị Cao Lực Minh chọc tức, ngã xuống sofa ngay tại chỗ.

Rất nhanh sau đó, Lý Lan Tú bắt đầu thở dốc, cơ thể cũng bắt đầu co giật.

Nếu trong tình huống bình thường thì dù mẹ con có không vui vẻ với nhau thì lúc này Cao Lực Minh cũng sẽ quên hết mọi thứ, đến kiểm tra tình hình của mẹ trước, sau đó sẽ gọi điện cấp cứu.

Nhưng Cao Lực Minh không hề bước tới, bởi vì anh ta biết “nguyên nhân bệnh” của Lý Lan Tú, vì thế anh ta cứ đứng ở cửa nhìn Lý Lan Tú vật vã ngã xuống đất.

Vì không lấy hơi nổi nên Lý Lan Tú cũng không kêu lên được, càng không thể nào kêu cứu.

Hành động đầu tiên của Cao Lực Minh lại là quay người ra cửa gọi xe về nhà.

Về đến nhà, việc làm đầu tiên là thu dọn đồ đạc, vào nhà chưa tới một tiếng đồng hồ là lại bắt xe đi.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm mở bừng mắt, lật báo cáo điều tra lại lần nữa, phát hiện từ lúc Cao Lực Minh về từ nhà Lý Lan Tú đến lúc rời đi lần nữa, từng gọi cho Chung Ngọc một cuộc điện thoại.

Một ngày sau khi rời khỏi, Cao Lực Minh lại nói chuyện điện thoại với Chung Ngọc hai lần, cả hai lần đều là Chung Ngọc gọi tới, hai người còn nói chuyện rất lâu, từ sau đó, những cuộc gọi Chung Ngọc đến máy của Cao Lực Minh đều không có ai nghe máy.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Tề Thăng.

“Bên các anh sao rồi?”

Tề Thăng: “Đang chuẩn bị rút đây. Hiện tại ngoài việc tìm thấy thuỷ ngân trong thuốc lá thì không còn phát hiện gì khác. Hơn nữa thuốc là này là thuốc tự quấn, chắc là có người cuốn sẵn rồi mang đến cho Cao Thế Dương theo định kỳ.”

Lục Nghiễm lại hỏi: “Chung Ngọc còn ở phân cục đúng không?”

“Đúng vậy, chắc đã lấy ghi chép xong rồi, tôi nói với cấp dưới rồi, tạm thời không cho cô ta đi.”

“Vậy thì tốt, nói người bên đội anh đưa cô ta sang đây, bây giờ chúng tôi đang ở nhà cô ta, có vài chuyện phải hỏi tại đây.”

Việc thu thập chứng cứ tại nhà Chung Ngọc thuận lợi khác thường, không chỉ tìm được chai chức Paraquat mà còn tìm được số thuốc lá thuỷ ngân đã làm được một nửa.

Thế nhưng lại không thể tìm thấy dấu vân tay bên ngoài chai Paraquat hay là thuốc lá thuỷ ngân, tất cả đều đã được lau chùi sạch sẽ.

Cũng có nghĩa là hiện tại vẫn chưa thể chứng minh người đầu độc là một trong hai người Cao Lực Minh và Chung Ngọc hay là cả hai cùng tham gia.

Tiết Bồng thông báo cho Lục Nghiễm về kết quả thu thập chứng cứ rồi tiếp: “Chúng tôi vẫn đang tìm những vật chứng khác, vẫn cần một chút thời gian.”

Lục Nghiễm liếc mắt nhìn điện thoại: “Mọi người cứ thong thả mà tìm, bắt buộc phải cẩn thận, lát nữa Chung Ngọc sẽ đến đây, vì thế tạm thời vẫn chưa gấp quay về. Hơn nữa bây giờ đã tìm được vật có độc rồi, phân cục khu phía Đông sẽ tạm giam giữ hình sự Chung Ngọc.”

Tiết Bồng hơi kinh ngạc: “Tại sao lại đưa Chung Ngọc tới đây?”

Lục Nghiễm: “Đây là nhà cô ta, cô ta về đến nơi thân thuộc an toàn nhất của mình thì một là sẽ vô thức thả lỏng, mặt khác thì nhìn thấy nhiều người đến thu thập chứng cứ, trong lòng sẽ sinh cảnh giác, trong trạng thái vừa thả lỏng vừa căng thẳng như thế là dễ lở miệng và để lộ sơ hở nhất.”

Tiết Bồng nhướng mày như định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Nghiễm hỏi: “Gì thế?”

Lúc này Tiết Bồng mới nửa cười nửa không nói: “Thật ra anh cũng khá là hợp làm cảnh sát hình sự đấy.”

Sau đó chưa đợi Lục Nghiễm đáp lại đã nhanh chóng đi khỏi.

Lục Nghiễm đứng yên tại chỗ lặng thinh một chốc rồi cúi đầu cười.

Tiếp đến anh lại nói với Vương Chí Thân: “Cậu Vương, chuẩn bị ghi âm, ghi hình cả đi, lát nữa bổ sung ghi chép cho Chung Ngọc ngay tại đây.”

Trên đường người của phân cục khu phía Đông đưa Chung Ngọc tới, trên Weibo xuất hiện một mẩu tìm kiếm hàng đầu với tiêu đề “Con trai giết mẹ, tội lỗi khó tha”.

Trong phần tìm kiếm hàng đầu còn có xuất hiện rất nhiều hình ảnh và clip ngắn khi các cảnh sát hình sự, kỹ thuật hình sự ra vào dưới nhà Lý Lan Tú, tuy là cách xa một khoảng nhưng lại có thể nhìn rõ xung quanh.

Có không ít cư dân mạng để lại bình luận bảo rằng nơi này hình như trông rất quen, còn có cư dân mạng nhận ra đây là khu chung cư mình ở.

Mấy phút sau, một trang mạng nào đó đăng tải một tin tức, nội dung tin tức còn nhắc đến xích mích giữa nạn nhân Lý XX và con trai Cao XX, trước khi Lý XX bị hại cũng từng nhiều lần nói với hàng xóm rằng nghi ngờ con trai đã đầu độc mình.

Không cần phải hỏi, phần trăm cao thì người tung ra tin tức này chính là Trương Tiêu.

Sự việc nhanh chóng gây xôn xao cộng đồng mạng, chưa tới nửa tiếng đã lên hạng ba mục tìm kiếm hàng đầu.

Lục Nghiễm lướt xem tin một lúc cho đến khi Vương Chí Thần bước vào từ ngoài cửa: “Đội phó Lục, đã đưa người đến rồi.”

Lục Nghiễm cất điện thoại, ngước mắt lên đã thấy Chung Ngọc đang từ cửa bước vào.

Sau lưng cô ta còn có hai đồng nghiệp ở phân cục khu phía Đông.

Bầu không khí trong nhà bỗng nhiên đổi khác.

Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn đang thu thập chứng cứ cũng vô thức ngừng tay lại, nhìn về phía Chung Ngọc.

Chung Ngọc không chút hốt hoảng mà lại rất bình tĩnh, lúc bước vào, đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, không nói tiếng nào, dường như không chút bất ngờ về sự xuất hiện của ngần ấy chuyên viên khám nghiệm hiện trường trong căn nhà này.

Lục Nghiễm chỉ vào sofa trong phòng khách: “Chúng tôi muốn hỏi chị vài vấn đề, chị ngồi xuống nói chuyện đi.”

Chung Ngọc ngồi xuống, Lục Nghiễm lấy một ly nước nóng từ máy lọc nước, đưa đến trước mặt Chung Ngọc.

Chung Ngọc ngỡ ngàng đón lấy ly nước, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Lục Nghiễm đứng trước mặt Chung Ngọc, hai tay khoanh trước ngực, đưa mắt nhìn xuống cô ta, đến khi cô ta uống xong một ngụm nước mới nói: “Chúng ta từng gặp nhau một lần, ở bệnh viện ấy.”

Chung Ngọc ngước mắt, nhìn vào đôi mắt phía trên khẩu trang của người đối diện: “Thì ra là cậu, cảnh sát Lục.”

Lục Nghiễm chuyển chủ đề: “Bệnh viện đã xác nhận bố chồng chị là ông Cao Thế Dương đã nhiễm độc thuỷ ngân mãn tính, kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy mẹ chồng chị là Lý Lan Tú cũng chết vì trúng độc mãn tính tương tự, chỉ có cái nguồn gốc của độc là một loại thuốc diệt cỏ tên Paraquat. Chị có biết gì về hai thứ này không?”

Chung Ngọc cụp mắt, vài giây sau mới nói: “Tôi chỉ Paraquat là một loại thuốc diệt cỏ, cả hai thứ đều có độc.”

Lục Nghiễm nói: “Thì ra từ đầu chị đã biết là họ đã trúng đọc, cũng biết là trúng độc gì. Nếu thật sự không hay biết gì thì phản ứng đầu tiên sau khi chị bước vào đây phải là chất vấn chúng tôi đang tìm gì, có lệnh lục soát không, sau đó chị mới kinh hoàng vì chuyện bố mẹ chồng chị trúng độc.”

“Đúng là tôi có biết…” Chung Ngọc thở dài: “Tôi còn biết chồng tôi là người đầu độc, ngay hôm mẹ chồng tôi xảy ra chuyện, anh ta đã chạy mất rồi.”

Chung Ngọc thẳng thắn thừa nhận, cũng không diễn tuồng vờ vịt như hôm ở bệnh viện, còn không thèm ra sức chống đối.

Lục Nghiễm nheo mắt nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô ta, vắt óc suy nghĩ động cơ tâm lí của cô ta.

Có thể thấy rõ người phụ nữ này hết sức thận trọng, cũng biết lúc nào nên làm gì, sau một buổi chiều lấy ghi chép, lại nhìn thấy quá nhiều chuyên viên điều tra đến nhà mình, trong lòng cô ta ắt hẳn rõ hơn ai hết, cảnh sát chắc chắn đã nắm trong tay chứng cứ xác thực, khoanh vùng đối tượng tình nghi là cô ta và Cao Lực Minh nên mới xin được lệnh vào nhà thu thập chứng cứ.

Cũng có nghĩa là đến nước này rồi thì dù cô ta có biện hộ thế nào cũng vô ích, hơn nữa còn sẽ bị ghi lại, sau này ra toà chỉ có mình cô ta bất lợi, huống hồ gì bây giờ Vương Chí Thân còn đang ghi ghi hình lại.

Lục Nghiễm tiếp: “Vậy thì phiền chị thuật lại chi tiết sự việc.”

Chung Ngọc vẫn cụp mắt, giọng rất nhỏ: “Hôm đó, tôi đang đi làm, đột nhiên nhận được điện thoại của chồng tôi. Anh ấy nói anh ấy vừa tới nhà mẹ chồng tôi, họ gây gổ một trận to, mẹ chồng tôi rất khó chịu trong người, phát bệnh ngay trước mặt anh ấy, sau đó thì ngã ra đất tắt thở. Chồng tôi rất sợ hãi nên vội vã bắt xe rời đi…”

Nói đến đây, Chung Ngọc uống một ngụm nước, tiếp tục nói: “Tôi mới hỏi anh ấy sao không đưa mẹ chồng tới bệnh viện. Anh ấy nói sợ là đưa đến bệnh viện sẽ bị nghi ngờ có liên quan tới anh ấy, vì thế anh ấy không dám gọi xe cấp cứu lúc này, bảo là cứ để mẹ chồng chết hẳn, qua nửa buổi một ngày sau rồi hẵng kêu. Bây giờ anh ấy cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể về nhà trước. Sau đó, anh ấy thu dọn đồ đạc, bảo là đi trốn vài ngày, nói với tôi ngày hôm sau nhớ gọi xe cấp cứu.”

“Nếu Cao Lực Minh đã bảo chị qua hôm sau gọi cấp cứu, sao chị lại không gọi?” Lục Nghiễm đột nhiên lên tiếng cắt lời Chung Ngọc.

Chung Ngọc: “Quan hệ giữa tôi và mẹ chồng không tốt lắm, tôi đã lâu lắm rồi chưa đến thăm bà ấy. Nếu như tôi đến thấy thi thể của bà ấy rồi gọi xe cấp cứu, tôi sợ tôi sẽ bị nghi ngờ trong chuyện này, tôi không ngốc như thế. Hơn nữa người đầu độc là chồng tôi, kẻ giết người cũng là anh ta, sao tôi phải gánh hoạ giúp anh ta.”

“Cô một hai khẳng định Cao Lực Minh đầu độc Lý Lan Tú, vậy tại sao Cao Lực Minh phải làm vậy?”

“Anh ta nợ rất nhiều tiền, còn mượn nợ ngân hàng mấy trăm nghìn không tự trả nổi, cứ mượn tiền bố mẹ chồng tôi suốt. Mấy năm đầu bố mẹ chồng tôi còn bằng lòng cho anh ấy mượn nhưng xong được hai trăm mấy chục ngàn rồi, anh ta lại cứ nợ trả không hết, lại không biết kiêng hem cái thói tiêu xài phung phí, vừa trả được một ít là đi ăn xài ngay, khiến bố mẹ chồng tôi càng lúc càng bực bội. Đến năm nay thì họ đã không cho anh ấy mượn tiền nữa, anh ta không trả nợ nổi thì lấy bên này đắp bên kia, tôi lấy hết tất cả của tích góp của mình ra cũng không đủ cho anh ta dùng, thế là anh ta bèn nghĩ ra chuyện đầu độc. Chỉ cần bố mẹ chồng tôi chết, anh có có thể thừa kế được hai căn nhà.”

Lời nói của Chung Ngọc về cơ bản thì ăn khớp với chứng cứ ngoài mặt, Cao Lực Minh đã đầu độc bố mẹ nuôi vì ham muốn tài sản, hơn nữa lại còn xóa sạch mọi dấu vết của mình trong cả vụ án.

Lục Nghiễm hỏi: “Vậy chị biết Cao Lực Minh đầu độc từ khi nào?”

Chung Ngọc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng mấy tháng rồi.”

“Mấy tháng nay chị cũng chưa từng nghĩ tới việc báo cảnh sát hay ngăn anh ta lại sao?”

“Lúc tôi mới phát hiện ra thì đã từng ngăn cản anh ấy một thời gian…” Chung Ngọc cúi đầu càng lúc càng thấp hơn, giọng nghèn nghẹn: “Nhưng anh ta từng quay một số hình ảnh và clip của tôi, nói là để tăng thêm thú vui tình cảm của vợ chồng. Tôi nghĩ đã là vợ chồng rồi nên cũng chẳng để tâm, ai ngờ sau đó anh ta lại lấy số hình ảnh này ra để đe dọa tôi, còn nói nếu tôi bảo cảnh sát hoặc nói với bố mẹ chồng thì sẽ đăng hình ảnh với clip của tôi lên mạng.”

Lục Nghiễm: “Dù là có những hình ảnh và video clip này thì cũng không thể chứng minh Cao Lực Minh là người đầu độc và chị chỉ là người biết được sự việc.”

“Tôi còn có chứng cứ khác nữa!” Chung Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào mắt Lục Nghiễm: “ Ở trong ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc trong phòng ngủ ấy, có một chiếc USB được dán bằng băng dính, bên trong là clip Cao Lực Minh đầu độc.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nghe đến đây, Lục Nghiễm thoạt chững lại rồi quay người nhìn Tiết Bồng.

Tiết Bồng quay vào phòng ngủ ngay lập tức, kéo hết cả ngăn kéo của cùng ra ngoài, quả đã tìm được một chiếc USB ở bên dưới, sau đó cô mang USB ra ngoài phòng khách, kết nối với laptop.

Tất cả mọi người cùng lúc xem được nội dung trong clip, góc quay từ trên xuống, ắt hẳn là đã lắp camera ở nơi cao, quay được rất rõ hình ảnh của Cao Lực Minh.

Cao Lực Minh mở cửa sổ ra, sau đó đi đến ngồi xuống bàn trà, đeo mặt nạ chống độc và găng tay cao su, tiếp đến bắt đầu quấn thuốc lá thật kỹ càng, trong lúc làm còn bỏ một lượng nhỏ thuỷ ngân vào trong.

Hình ảnh được chuyển tiếp, mọi người lại nhìn thấy Cao Lực Minh cho kim tiêm chai Paraquat rút lên một ít rồi tiêm vào nước giặt, còn trộn đều rồi đậy nắp nước giặt lại.

Lúc này, Chung Ngọc nói: “Vì ảnh hưởng bởi bố mẹ mà thành tích hoá học của chồng tôi cũng rất tốt, anh ta nắm rõ hết nồng độ liều lượng độc bao nhiêu là vừa.”

Hết clip, Tiết Bồng mang cất USB, hỏi với giọng lạnh nhạt: “Chị nói là chị không tham gia đầu độc, vậy chị đã động vào những dụng cụ đầu độc, bao gồm cả găng tay, mặt nạ chống độc này chưa?”

Chung Ngọc: “Tất nhiên là không, thậm chí tôi còn không biết anh ta cất những thứ này ở đâu.”

Ồ, vậy sao.

Tiết Bồng lại nói: “Trong clip chỉ có hai đoạn như thế này. Nếu lắp camera ở nhà thì phải quay được nhiều hơn mới đúng.”

“Đúng vậy, ban đầu quay được nhiều lắm.” Chung Ngọc tiếp: “Nhưng mà sau đó Cao Lực Minh phát hiện ra tôi lắp camera, còn bắt tôi đưa ra hết tất cả các clip, anh ta xoá hết cả rồi. Hai đoạn này là do tôi lo xa nên cắt ra trước rồi phục chế lại.”

Tiết Bồng khẽ cười: “Nếu đã có thời gian cắt ghép thì sao không cắt nhiều thêm một chút?”

Chung Ngọc không nói gì, lại cúi đầu lần nữa.

Tiết Bồng nheo mắt, quan sát Chung Ngọc.

Đây là lần đầu tiên cô gặp Chung Ngọc, từ khi cô ta bước vào cửa, cô đã quan sát đến tận bây giờ.

Chung Ngọc khiến cô có cảm giác rất kỳ lạ, rất khó hình dung được ngay nhưng không thể không nói người phụ nữ này không chỉ bình tĩnh mà còn thông minh, biết được nói gì để mình có lợi, cũng biết là nói nhiều sai nhiều nên không tranh cãi nhiều với những câu hỏi như thế này, chỉ trả lời những câu hỏi có thể chứng minh mình trong sạch.

Hiện tại xem ra Chung Ngọc đã đưa ra được bằng chứng chứng minh Cao Lực Minh đầu độc, còn cô ta thì là người biết câu chuyện, nhiều lắm cũng chỉ là bao che, thế nhưng cô ta cũng đã nhắc đến việc Cao Lực Minh quay lại hình ảnh và clip riêng tư của mình, mượn đó chứng minh là Cao Lực Minh đe dọa cô ta.

Theo nguyên tắc suy đoán vô tội, thêm vào chứng cứ hiện tại, tội đầu độc phần nhiều đã bị đổ lên đầu Cao Lực Minh, tuy Chung Ngọc cũng sẽ chịu trách nhiệm hình sự nhưng ở mức độ này thì nhẹ hơn tội cố ý giết người nhiều.

Tất nhiên là những lời nói của Chung Ngọc không có độ đáng tin cao nhưng khi điều tra án, bất cứ việc gì đều phải được dựa trên chứng cứ, Chung Ngọc lại còn đưa ra được bằng chứng.

Một lúc sau, Chung Ngọc đột nhiên lên tiếng: “Nếu các anh chị vẫn không tin thì tôi có thể tích cực hợp tác điều tra, nói cho anh chị biết vị trí ẩn nấp của Cao Lực Minh. Trước khi đi anh ta có nói cho tôi biết là sẽ trốn trong cái thôn ở ngoại ô vài ngày. Các anh tìm ra anh ta rồi là sẽ tin lời tôi nói, những clip anh ta quay tôi đều ở trong tay anh ta…”

Nhưng Chung Ngọc chưa nói xong thì đã bị cắt lời lần nữa.

Lục Nghiễm: “Hai ngày trước khi phát hiện ra thi thể Lý Lan Tú, chị có dùng điện thoại công cộng gọi vào máy bà ấy không?”

Chung Ngọc sững sờ, ánh mắt lóe lên một thứ gì đó nhưng cô ta lại vội vã né tránh ánh nhìn, còn đưa tay vén tóc nói: “Tôi muốn tìm luật sư.”

Khi nhóm Vương Chí Thân đưa Chung Ngọc về lại phân cục khu phía Đông, Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn cũng kết thúc việc thu thập chứng cứ.

Mạnh Nghiêu Viễn và Phương Húc, Hứa Trăn đi xuống dưới trước.

Lục Nghiễm vẫn đi qua đi lại trong phòng khách.

Tiết Bồng vừa thu xếp xong hộp dụng cụ, câu đầu tiên hỏi sau khi đứng dậy lại là: “Anh có tin những gì chị ta nói không?”

Lục Nghiễm sựng lại, quay người nói: “Lời nói dối cao siêu lúc nào cũng chỉ thật được ba mươi phần trăm. Chỉ nghe qua thôi thì những lời Chung Ngọc nói cực kỳ có lợi cho cô ta. Nhưng theo phân tích tâm lý thì anh không tin được chữ nào.”

Tiết Bồng: “Tuy là cô ta đưa ra được clip Cao Lực Minh bỏ độc nhưng cũng có thể là do cô ta xúi giục hoặc là cô ta cũng có tham gia, chỉ là clip chỉ cắt những phần có lợi cho cô ta.”

Lục Nghiễm hỏi: “Phải rồi, em có tìm được camera hay thiết bị ghi hình nào không?”

“Không có, chỉ tìm được một cái laptop, chắc là Chung Ngọc đã cắt clip bằng cái laptop này, nhưng mà kết quả cụ thể thì phải đợi đưa về tổ vật chứng điện tử để kiểm tra rồi mới biết được.”

Nói đến đây, Tiết Bồng đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô hỏi: “Sao khi nãy tự dưng anh lại nhắc chuyện điện thoại công cộng?”

Hơn nữa khi nhắc đến đây, Chung Ngọc lại chuyển chủ đề bảo rằng muốn tìm luật sư.

“Anh đặt giả thiết trước khi Cao Lực Minh rời khỏi nhà Lý Lan Tú, Lý Lan Tú đã ngã ra đất nhưng vẫn chưa tắt thở. Sau đó Cao Lực Minh dọn dẹp đồ đạc rời đi. Vậy thì nếu anh là Chung Ngọc, anh muốn biết Lý Lan Tú đã chết hay chưa thì phải làm thế nào?”

“Gọi điện cho Lý Lan Tú xem có ai nghe máy không.” Tiết Bồng nói: “Nhưng mà tốt nhất là không dùng điện thoại của chính mình, cũng không thể khi không tới nhà, vì thế chỉ có thể dùng điện thoại công cộng.”

Lục Nghiễm nói: “Hơn nữa còn phải tìm một buồng điện thoại không có camera xung quanh. Sau khi xác nhận hai lần thì dùng số này gọi cho Cao Lực Minh.”

“Nhưng mà thế này cũng chỉ có thể chứng minh là Chung Ngọc biết chuyện nhưng không khai báo, còn bao che cho Cao Lực Minh, cũng không thể chứng minh chuyện đầu độc có liên quan đến cô ta.”

“Đúng là không thể nào trực tiếp chứng minh được nhưng theo logic cả sự việc thì Chung Ngọc rõ ràng là bình tĩnh hơn Cao Lực Minh nhiều, thay vì nói cô ta bị Cao Lực Minh đe dọa thì cô ta lại trông giống một kẻ thao túng hơn.”

Quả vậy, Chung Ngọc không chỉ bình tĩnh, thản nhiên mà hơn nữa từng bước đi của cô ta đều được tính toán cẩn thận, giống như đã cân nhắc lượng trước từ lâu, gặp phải tình hình thế nào đều biết được phải làm thế nào.

Tiết Bồng: “Tôi hiểu ý anh. Hành động của Cao Lực Minh thật sự là rất kỳ lạ, cũng rất quá khích. Vừa phát hiện ra Lý Lan Tú phát bệnh là đã nghĩ đến chuyện chạy trốn trước, hành động lo bò trắng răng như vậy giống như đang không đánh mà khai vậy, hoàn toàn không giống với kẻ đầu độc cẩn thận từng chút trong vụ án này.”

Lục Nghiễm: “Có lẽ từ đầu Cao Lực Minh không hề muốn chơi trò “mất tích” mà là bị ai đó xúi giục chăng?”

Tiết Bồng sững sờ: “Ý anh là sau khi xảy ra chuyện, Cao Lực Minh đã gọi điện cho Chung Ngọc, Chung Ngọc thì lại cố ý kích động anh ta, khiến anh ta hoảng loạn, còn chủ động gợi ý bảo anh ra rời đi vài ngày, bảo rằng cô ta sẽ lo hết chuyện ở đây sao?”

Lục Nghiễm: “Thậm chí là Chung Ngọc còn có thể lừa Cao Lực Minh là cô ta sẽ gọi xe cấp cứu tới cứu người, người chết không có dấu hiệu trúng độc rõ ràng ở bề ngoài như thế này thì nhân viên cứu hộ chỉ làm cho có thủ tục, chứng thực là chết do suy hô hấp, trường hợp như thế đa phần là sẽ được đưa đến nhà xác rồi sắp xếp những thủ tục kế tiếp.”

“Thế nhưng Chung Ngọc lại hoàn toàn không làm vậy. Đợi thi thể để qua một thời gian dài sẽ thối rữa, toả ra mùi tử thi, sớm muộn gì những hàng xóm ở quanh đó cũng sẽ phát hiện rồi báo cảnh sát, làm cho to chuyện.”

“Sau đó cảnh sát sẽ tiến hành điều tra, loại trừ nguyên nhân tử vong, Chung Ngọc lại mượn nước đẩy thuyền, đưa bằng chứng ra, đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Cao Lực Minh.”

“Nếu thật sự là như vậy…” Tiết Bồng cau mày: “Sau khi tìm ra Cao Lực Minh, Cao Lực Minh sẽ vạch trần cô ta.”

Lục Nghiễm: “Vậy thì phải xem bằng chứng của ai ăn khớp với toàn bộ chuỗi chứng cứ, xem bằng chứng có lợi với ai hơn.”

“Hiện tại xem ra thì Chung Ngọc quả thật chiếm thế thượng phong.”

Lục Nghiễm lại cười lạnh: “Nhưng anh tin là dù một người có cao tay đến mấy, có sắp xếp trước sự việc chu toàn đến mấy thì cũng có lúc sơ suất. Cái anh muốn tìm chính là cái sơ suất này.”

Tiết Bồng không tiếp lời ngay, cô chỉ nghiêng đầu, nhìn Lục Nghiễm với ánh mắt quái lạ.

Cho đến khi Lục Nghiễm hỏi: “Em nhìn cái gì thế?”

“Lạ thật, hình như anh “nhắm” kỹ vào Chung Ngọc lắm, hình như sau khi đưa Cao Thế Dương đến bệnh viện anh đã chắc chắn là cô ta rồi. Ngoại trừ chuyện cô ta lấy hộp phấn ra dặm lại thì còn nguyên nhân nào nữa không?”

Lục Nghiễm quay người, theo Tiết Bồng bước ra cửa, anh nói: “Cao Thế Dương và Lý Lan Tú tiếp xúc với công việc tuyến đầu ở nhà máy hóa chất đã là chuyện từ hai mươi năm trước, nhưng mà hôm đó ở bệnh viện, lúc bác sĩ nói là nghi ngờ Cao Thế Dương trúng độc mãn tính, Chung Ngọc lại không hề do dự mà nhắc luôn đến chuyện họ từng làm ở nhà máy hóa chất.”

Tiết Bồng: “Ồ, đó có lẽ là để bệnh viện nghi ngờ Cao Thế Dương trúng độc là do công việc chứ không phải người nhà đầu độc, dùng để loại trừ nghi ngờ từ phía bệnh viện với mình.”

“Cũng còn một khả năng khác.” Lục Nghiễm nói.

“Khả năng gì?”

“Cô ta muốn nói cho anh nghe, để cảnh sát đi điều tra manh mối nhà máy hóa chất này.”

Dù gì khi đó ngoài bác sĩ ra thì anh cũng có mặt ở đó, lúc ấy Chung Ngọc đã biết anh là cảnh sát hình sự, hơn nữa anh mới vừa nhắc đến chuyện khám nghiệm tử thi cho Lý Lan Tú với Chung Ngọc xong.

Tiết Bồng nghĩ ngợi: “Đúng là có thể có khả năng này nhưng mục đích là gì? Tại sao phải lật lại chuyện từ ba mươi lăm năm trước, đã qua lâu vậy rồi, dù lật lại cũng có làm được gì đâu, cô ta muốn kết quả như thế nào? Quá lắm cũng chỉ lên tin tức rồi thôi, được mấy người quan tâm chứ.”

Tiết Bồng hỏi như thế, Lục Nghiễm cũng im lặng.

Đúng vậy, dù sự kiện rò rỉ khí độc năm đó còn có ẩn tình gì thì cũng đã quá lâu rồi, bây giờ lật lại để làm được gì?

Có lên hàng đầu tìm kiếm thì thứ cộng đồng mạng bàn luận nhiều lắm cũng chỉ là chuyện vây quanh chuyện con nuôi giết bố mẹ mà thôi, bàn luận một chút về hành vi của Cao Lực Minh, chỉ vậy mà thôi.

Hơn nữa con người có một cái tật chung, ai cũng chỉ quan tâm chuyện rất gần mình hoặc chuyện sắp xảy ra hay chuyện được kỳ vọng sẽ xảy ra mà thôi, dù cái chuyện ấy có tốt đẹp hay tồi tệ đến cỡ nào.

Không ai sẽ quan tâm đến một chuyện đã qua rất nhiều năm lại còn không liên quan gì đến mình.

Trần Lăng và Chung Ngọc đều là người biết suy tính kỹ càng, bọn họ “chơi” lớn như thế, nếu chỉ là để khui ra chuyện cũ năm đó mà lại dốc nhiều sức lực, bỏ hết công sức ra như thế, không hề giống việc mà hai người thông minh sẽ làm.

Hoặc có thể mọi thứ chỉ là do anh nghĩ quá xa mà thôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.