Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 4



Quán bar nhỏ của Vương Xuyên nhanh chóng tụ họp đầy người.

Bác sĩ pháp y và kỹ thuật viên do Phòng Thực nghiệm Kỹ thuật Khoa học Hình sự phái tới đã nghe theo chỉ huy của cảnh sát hình sự tại hiện trường, đến phòng làm việc của Vương Xuyên, hiện trường án mạng đầu tiên để thu thập chứng cứ và bước đầu kiểm tra thi thể.

Đám côn đồ mới đó còn hống hách trả lời hỏi đáp đơn giản mấy câu ở hiện trường rồi bị đưa lên xe cảnh sát.

Ở bên ngoài, nhân viên phục vụ, bartender và vệ sĩ đều đang được lấy lời khai.

Theo lời nhân viên phục vụ, vốn không chỉ có một mình cậu ta làm ca tối mà còn có hai người nữa, một người hay đến trễ, người còn lại thì bệnh nên xin nghỉ, nhưng mà lúc này cả quán bar đều đã bị vây kín, chắc cũng không tới được nữa.

Hai tay vệ sĩ nói khoá cửa phòng làm việc của Vương Xuyên có chút trục trặc, mấy ngày nay không khoá được, thôi thì cũng cứ giấu luôn, dù sao thường thì cũng không có ai xông vào.

Trong phòng làm việc của Vương Xuyên, Phương Húc và Hứa Trăn đang tổ chức khảo sát hiện trường.

Mạnh Nghiêu Viễn là người kiểm nghiệm dấu vết chính, pháp y là Trần Huân, người chụp ảnh và phác hoạ hiện trường đều là người quen, mọi người đều đã hợp tác quen từ việc chụp ảnh đến thu thập rồi lưu giữ, phối hợp với nhau rất ăn ý.

Trần Huân kiểm nghiệm thi thể bước đầu xong xuôi thì rời đi trước, về Phòng Thực nghiệm tiến hành khám nghiệm tử thi chi tiết, phía Mạnh Nghiêu Viễn cũng vừa tiến hành xong thu thập chứng cứ và dấu vết đợt đầu, định nghỉ ngơi mấy phút rồi kiểm tra tiếp đợt hai.

Lúc này Phương Húc lại đi tới nói: “Đúng là lạ đời, cái kiểu trực hiện trường ban đêm như thế này thì mười lần là tám lần Tiết Bồng tới rồi, sao hôm nay lại là cậu thế?”

Nhắc đến Tiết Bồng mới nhớ, cô là con mèo đi đêm có tiếng nhất ở Cục thành phố đấy, cứ như cô chưa từng ngủ vào ban đêm vậy, cứ hễ là vụ án vào buổi tối thì về cơ bản cô đều là người đến hiện trường đầu tiên, hơn nữa lần nào cũng rất có tinh thần.

Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Tiết Bồng hả, tuần trước phá liên tiếp hai vụ án, thầy sợ bà ấy mệt mới tính cho nó nghỉ phép. Sẵn dịp bà ấy cứ tích ngày nghỉ phép ở đó chưa dùng bao giờ nên mấy ngày nay về nghỉ rồi.”

Phương Húc: “Tiết Bồng cũng biết nghỉ phép hả? Tôi cứ tưởng cô ấy coi Phòng Thực nghiệm làm là nhà luôn rồi chứ.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Cụ thể sao thì tôi cũng không biết, nghe nói là ở nhà xảy ra chút chuyện, đợi xử lý xong xuôi mai lại về.”

Cách mấy giây sau, Mạnh Nghiêu Viên lại nói: “À, mà nói đi cũng phải nói lại, mai Tiết Bồng mà biết có cái hiện trường hôm nay thì chắc chắn hối hận đã không tới. Nhất là mấy cái có dính dáng tới chất cấm như thế này bà ấy chắc chắn cắn miết không nhả…”

Bên phía Kỹ thuật Hình sự có một công việc cực kỳ quan trọng chính là kiểm nghiệm lý hoá, cứ hễ là đồ có độc hay vật chứng liên quan đến chất cấm đều phải qua bước giám định sàng lọc này.

Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn đều làm kiểm nghiệm dấu vết, về lý mà nói thì không dính dáng tới kiểm nghiệm lý hoá, thế nhưng bắt đầu từ một năm trước, Tiết Bồng đột nhiên “thay đổi tính nết”, không biết sao cứ bám lấy lý hoá.

Công việc không tiện để cô nhúng tay vào thì cô âm thầm nghiên cứu, còn bồi dưỡng những khóa học về khía cạnh này, thắc mắc đủ thứ vấn đề với Quý Đông Duẫn, một pháp y khá thân với cô.

Con người Tiết Bồng vốn đã không thích cười, khoảng thời gian đó càng khó gần hơn nữa, còn làm việc thâu đêm suốt sáng, thiếu điều muốn dành ra hết thời gian riêng tư của mình vào đó, nếu không phải vì sau đó lao lực quá độ ngất đi trong phòng thí nghiệm được người ta đưa tới phòng y tế thì chắc còn không biết về nhà ngủ.

Sau đó cũng có người lấy chuyện này ra đùa, bảo là không tới ba năm là Phòng Thực nghiệm Kỹ thuật Hình sự sẽ có một nữ Trưởng khoa.Cùng lúc đó, trong góc sảnh sát quầy bar ở quán, Lâm Nhạc Sơn đang sầm mặt quở mắng Lục Nghiễm, thế nhưng hiện trường này khá là đặc biệt, Chi đội Hình sự còn đang ghi chép ở bên cạnh, Lâm Nhạc Sơn cũng ngại nổi đoá, chỉ đành nén giọng ghìm cơn tức ở giữa lồng ngực, nén đến sắp phát nổ tới nơi.

Lâm Nhạc Sơn: “Chú mày nói đi, bị cái giống gì vậy? Có thấy tin nhắn anh gửi không, tao bảo mày đừng có đụng vào cái vụ án đó nữa mày có nghe không! Anh hỏi mày, mày chạy tới đây làm gì? Mai là mày phải tới Chi đội Hình sự báo cáo rồi đó có biết không!”

Lục Nghiễm đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt như ngọn đuốc, rõ là anh rất tôn trọng người cấp trên này nhưng lúc trả lời lại có chút không kiêng kỵ: “Đội trưởng Lâm, Vương Xuyên là người tình báo trong đường dây của em, luôn liên lạc một chiều, hôm nay anh ta hẹn em tới nói là…”

“Cậu!” Lâm Nhạc Sơn bỗng hơi bốc khói: “Cậu ta là người tình báo trong đường dây của cậu hả? Vậy cậu ta buôn ma tuý cũng là cậu duyệt đúng không? Cậu đừng có quên cậu có trách nhiệm điều khiển chỉ đạo cậu ta, nếu tra ra được cậu ta có tham gia buôn ma tuý thì cậu cũng bị xử hình sự luôn đấy! Phải biết chừng mực chứ!”

Yên lặng được vài giây, Lục Nghiễm ngước mắt nhìn vào ánh mắt phẫn nộ của Lâm Nhạc Sơn: “Vương Xuyên không tham gia bất cứ hoạt động buôn bán ma tuý nào, anh ta cũng sẽ không sử dụng ma túy, càng sẽ không mua Ketamin.”

Lâm Nhạc Sơn: “Bây giờ người cũng đã tiêm ma tuý chết luôn rồi, cậu còn trơ mắt ra nói lung tung như vậy được, cậu bảo đảm được cho cậu ta không!”

Lục Nghiễm: “Cái chết của Vương Xuyên có khúc mắc, em nghĩ là Ketamin không phải anh ta tự nguyện tiêm vào đâu.”

Lâm Nhạc Sơn vẫn rất tức giận nhưng dù sao gã cũng là đội trưởng Chi đội Chống ma tuý, từng gặp nhiều vụ án ma tuý, hơn nữa còn hết sức hiểu rõ con người và tính cách của Lục Nghiễm, con người anh rất cố chấp, không linh hoạt, điều anh đã chắc thì tuyệt đối không dễ dàng bị lay động, đường dây ma tuý bị anh tóm được cũng sẽ không dễ gì buông tay.

Chuyện hôm nay mà đổi thành cấp dưới khác thì đã sớm bị lửa giận của Lâm Nhạc Sơn làm cho hoảng hồn không dám lên tiếng rồi, dù mình có chính xác đến đâu thì cũng không gấp tới mức xung đột với cấp trên ngay lúc này, hoàn toàn có thể đợi mọi chuyện xuống bớt rồi hẵng từ từ mà nói.

Nhưng mà Lục Nghiễm lại là một tay “đui mù”, dù Lâm Nhạc Sơn có giận mà bốc khói nghi ngút thì anh dường như cũng hoàn toàn không cảm nhận được, ngược lại chỉ toàn chú tâm vào cái giảng giải của mình.

Vì hiểu rõ tính nết của Lục Nghiễm nên Lâm Nhạc Sơn biết có nổi điên cũng như không, ngược lại thì mọi sự quở trách đều trở nên công cốc đối với Lục Nghiễm, người đau đầu cuối cùng vẫn là mình.

Lâm Nhạc Sơn hít sâu hẳn hoi mấy cái, đợi con giận dịu xuống bớt mới nhìn sang Lục Nghiễm vẫn đang không đổi sắc mặt, gã chỉ hỏi: “Bây giờ cậu cũng đã nhìn thấy rồi, nói ra thử xem khúc mắc chỗ nào.”

Lục Nghiễm ngước mắt, chậm rãi nói: “Vương Xuyên dị ứng với thành phần của Ketamin, mấy năm trước anh ta có thử một lần, liều lượng rất ít, dùng chưa được bao lâu đã nổi mề đay cấp tính, cổ họng và kết mạc đều phù lên, không chỉ hô hấp khó khăn mà còn sốc tại chỗ, suýt chút mất mạng.”

Vừa nghe thấy câu này, Lâm Nhạc Sơn lập tức nhíu mày, giữa đôi lông mày hiện ra vết hằn sâu thấy rõ.

Lâm Nhạc Sơn: “Chuyện này là do cậu ta nói với cậu sao? Nghe rồi tin luôn đó hả?”

Lục Nghiễm: “Vốn dĩ em cũng không tin, có lẽ chỉ là anh ta nói đại vậy thôi nhưng ban nãy em có kiểm tra thi thể, trên cổ Vương Xuyên quả thật có vết mề đay lớn. Hơn nữa cửa sổ kín bưng, không có dấu vết, trên bệ cửa sổ và sàn nhà còn có dấu chân thấy rõ, dấu chân để lại còn chưa khô đọng hoàn toàn, chứng tỏ trước khi em vào có người nhảy vào từ cửa sổ, hơn nữa vừa rời đi chưa bao lâu.”

“Hơn nữa rõ ràng là Vương Xuyên hẹn em bảy giờ gặp nhau, sao phải tiêm Ketamin trước khi gặp em? Dù anh ta không dị ứng thì khi sử dụng cũng sẽ lâng lâng. Không lẽ anh ta hẹn em tới là để cho em thấy anh ta chơi hàng cấm xong phê pha kiểu gì hả?”

Tất cả phân tích và suy đoán của Lục Nghiễm đều rất có logic, nếu Vương Xuyên quả thật tự chủ sử dụng ma tuý thì chuyện này nói thế nào cũng không hiểu được, hơn nữa nếu Vương Xuyên đã biết mình sử dụng Ketamin xong sẽ nguy hiểm tới tính mạng thì tất nhiên sẽ không để cái này ở trong phòng làm việc, vậy thì khả năng duy nhất chính là Ketamin là do người khác đem từ ngoài vào, mục đích là để tiêm vào người Vương Xuyên.

Rõ ràng là người này biết rõ thể chất của Vương Xuyên, cũng biết liều lượng tiêm vào sẽ lấy mạng Vương Xuyên.

Lâm Nhạc Sơn nghe một hồi lâu không trả lời, gã vẫn nhíu chặt lông mày, cụp mí mắt, dường như đang ngẫm nghĩ lời Lục Nghiễm nói.

Lục Nghiễm cũng hiểu rõ tính tình người sếp này như Lâm Nhạc Sơn hiểu anh vậy.

Lâm Nhạc Sơn rất nóng vội nhưng gã cũng rất nhìn xa trông rộng, dù sao cũng không phải ai cũng có thể leo lên vị trí đội trưởng Chi đội Chống ma tuý.

Lục Nghiễm thấy Lâm Nhạc Sơn đã nguôi giận, bèn tiếp tục nói ra phân tích của mình: “Em cũng có nghĩ về dấu chân trong phòng làm việc, liệu đó là do nghi phạm không đủ thời gian để xử lý hay là quá vô ý mà để sót? Em cũng có nhìn ra ngoài từ cửa sổ phòng làm việc, hôm trước có mưa, hẻm ở đây khá là hẹp, có vài nơi thường ánh mặt trời không chiếu tới, vẫn còn hơi ẩm ướt, con đường nhỏ ngoài cửa sổ của anh ta có rất nhiều đất, nước mưa thấm vào đất tạo thành bùn vẫn chưa khô, nghi phạm vào trong phòng từ sau cửa sổ, khó tránh sẽ làm dính lên chân. Cũng có thể nói là dù hắn có nghĩ đến chuyện lau sạch dấu chân trong phòng và có đủ luôn cả thời gian thì cũng sẽ không thể nào làm con đường nhỏ bên ngoài không còn chút dấu vết, vì thế hắn đã bỏ luôn không thèm lo lắng về dấu chân trong phòng.”

Lục Nghiễm nói đến đây thì ngừng lại.

Lâm Nhạc Sơn im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Không cần biết thế nào, bây giờ người đã chết, quan hệ tình báo của cậu ta và cậu cũng đã bị huỷ bỏ. Tôi nhắc lại lần nữa, lo mà làm tốt chức trách của cậu, giữ vững vị trí cậu nên giữ vững, chuyện không nên lo thì đừng có lo. Ngày mai là cậu phải tới Chi đội Hình sự rồi, từ giờ về sau thể hiện cho đàng hoàng, tự mình kiểm điểm hành vi của mình cho tới nơi tới chốn, với năng lực của cậu, đợi cậu hiểu ra rồi lập công thêm vài lần là anh sẽ nhanh chóng đưa cậu về lại được, cậu…”

“Vâng, đội trưởng Lâm.”

Kết cuộc còn chưa đợi Lâm Nhạc Sơn nói dứt câu, Lục Nghiễm đã chẳng rắn chẳng mềm mà đáp lời.

Lâm Nhạc Sơn ngẩn người, gã chỉ mới vừa khai triển, câu sau mới là chủ đề chính mà, hơn nữa dựa vào kinh nghiệm thì dù gã nói tới gãy lưỡi cũng chưa chắc Lục Nghiệm chịu nghe, lần này sao lại hiểu ra nhanh thế?

Lâm Nhạc Sơn nghi ngờ liếc nhìn Lục Nghiễm: “Lần này cũng chịu hợp tác đấy, sớm vậy có phải hơn không.”

Vẻ mặt của Lục Nghiễm đã không còn nghiêm túc như ban nãy, miệng còn khẽ nhếch cười: “Nhưng mà đội trưởng Lâm, bây giờ xảy ra án mạng, theo quy tắc thì chuyện này phải do Chi đội Hình sự bọn em phụ trách, vậy nên đánh một vòng thì vụ này vẫn là của em.”

Lâm Nhạc Sơn: “…”

Ê, còn chưa chính thức đâu đó, chưa gì đã bắt đầu “của em” với chả “của anh”.

Lâm Nhạc Sơn suýt trợn rớt cả tròng mắt, khí ở đan điền đã tụ được nửa chặng đường sắp xuất chiêu sư tử hống tới nơi, cho đến khi lướt mắt nhìn thấy Lý Hiểu Mộng cách đó không xa đang tò mò nhìn sang bên này.

Lâm Nhạc Sơn lại chỉ đành giằng lửa giận xuống nói: “Vương Xuyên là người trong đường dây của cậu, dù là điều tra thì chú mày cũng phải tránh hiềm nghi. Dù là bị mưu sát, dù tìm ra được hung thủ thật sự thì vụ án này vẫn dính dáng tới đường dây ma tuý, vậy thì phải bàn giao cho Chi đội Chống ma tuý. Chú mày đợi đó đi, mai anh cho người viết báo cáo ngay, mày yên phận chút cho anh!”

Lục Nghiễm khẽ hé môi, vừa định nói thì Phương Húc của Chi đội Hình sự đã men theo cánh cửa nhỏ ở hành lang bước ra ngoài.

Phương Húc tới trước mặt hai người, nhìn vẻ mặt của Lâm Nhạc Sơn rồi nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Lâm, có chút chuyện em cần hỏi đội phó Lục cụ thể một tí.”

Đến lúc cả tốp lực lượng kéo nhau về đến Cục thành phố thì đã gần rạng sáng.

Sau khi kiểm tra bước đầu thì vụ án này cũng không phải phức tạp, ít nhất thì dựa vào dấu vết ở hiện trường và tình trạng thi thể mà nói thì bộ phận kiểm nghiệm dấu vết và pháp y bước đầu phán đoán là do bị giết.

Còn kết quả giám định và khám nghiệm tử thi tiếp theo thì nhanh nhất cũng phải đến một ngày sau.

Thi thể của Vương Xuyên đã được đưa đến tòa nhà Phòng Thực nghiệm Khoa học Kỹ thuật Hình sự, pháp y Trần Huân phải khám nghiệm tử thi suốt đêm, bên bộ phận thí nghiệm lý hoá cũng chuẩn bị tăng ca.

Ở bên khác, Lục Nghiễm đang theo xe của Chi đội Hình sự về thẳng đội.

Thường ngày Chi đội Hình sự và Chi đội Chống ma tuý không hay qua lại, đây là lần đầu tiên Lục Nghiễm đến phòng làm việc của Chi đội Hình sự.

Anh quan sát xung quanh môi trường làm việc, đón lấy ly trà nóng Lý Hiểu Mộng rót cho rồi gọi Trương Xuân Dương và Phương Húc vào phòng thẩm vấn.

Theo lý mà nói thì Lục Nghiễm là cấp trên, đáng ra anh mới phải là người giao việc, chỉ huy cấp dưới làm việc nhưng anh cũng là nhân chứng đầu tiên ở hiện trường vụ án, theo trình tự thì phải lấy ghi chép cụ thể đã.

Tuy mọi người đều làm việc trong cùng một Cục thành phố, Lục Nghiễm cũng đã từng gặp Trương Xuân Dương, Phương Húc và đồng nghiệp ở các bộ phận khác nhưng cũng ngồi lại như thế này thì vẫn là lần đầu tiên.

Người mới nhận chức chắc chắn trước tiên phải nói vài câu tạo quy tắc, để mọi người quen với tính nết của anh, không ngờ Lục Nghiễm còn chưa chính thức tiếp quản đã ra một đề khó như thế cho Chi đội Hình sự.

Con người Trương Xuân Dương thường ngày có chút tuỳ tiện, nói năng cũng hơi bạt mạng nhưng dù có cẩu thả cỡ nào thì y cũng biết cái công chuyện này không dễ ăn, nếu mà bất cẩn không để ý giọng điệu với cách dùng từ, hỏi sao mà làm Lục Nghiễm phật ý ghi thù thì thôi chết toi.

Bên này thì Trương Xuân Dương đang lẩm bẩm không biết nên bắt đầu thế nào.

Phương Húc ở bên cạnh thì đã đặt sẵn laptop, thấy Trương Xuân Dương ngập ngừng mãi bèn liếc nhìn Lục Nghiễm ở đối diện qua laptop.

Lục Nghiễm ngồi ngay ngắn, tay chân rất thoải mái, chỉ là vẻ mặt hơi nghiêm túc, hơn nữa dù là đang ngồi thì cảm giác với khí thế hừng hực kia cũng không dễ mà coi thường.

Đợi một lúc sau, Trương Xuân Dương vẫn không mở miệng, Lục Nghiễm đành lên tiếng trước: “Bắt đầu đi, không phải dè dặt.”

Trương Xuân Dương ngẩn người, đáp lời rồi lập tức hỏi: “Vậy thì… họ tên.”

Lục Nghiễm: “Lục Nghiễm, lục trong lục địa, nghiễm trong nghiễm nhiên (trang nghiêm, nghiêm chỉnh). Giới tính nam, hai mươi bảy tuổi, địa chỉ là… đơn vị công tác ở Chi đội Hình sự Cục Cảnh sát thành phố Giang, chức vụ là đội phó Chi đội Cục Cảnh sát thành phố.”

Anh vừa nói xong chức vụ, Trương Xuân Dương thầm run rẩy trong lòng, trông y thường ngày hay âm thầm tung hứng cà khịa với Lý Hiểu Mông vậy thôi nhưng tục ngữ nói rất hay, chó sủa là chó không cắn, y cũng chỉ kêu hót vài tiếng mấy lúc riêng tư thôi, lúc thật sự gặp cấp trên là im bặt ngay.

Phương Húc cũng hơi ngượng, cậu đẩy đẩy cặp kính, chà xát bàn tay hơi ra mồ hôi, ánh mắt từ đầu tới cuối nhìn chăm chăm màn hình laptop.

Trương Xuân Dương ho khan mấy tiếng nói: “Thật ra thì trình tự thẩm vấn thế nào đội phó Lục cũng rõ rồi, tiếp theo phiền anh cung cấp tình hình ạ.”

Lục Nghiễm: “Tôi và người chết Vương Xuyên vốn đã hẹn bảy giờ tối gặp nhau ở quán bar của anh ta, trong Wechat có ghi chép cuộc trò chuyện của chúng tôi. Lúc tôi đến là khoảng sáu giờ bốn mươi lăm…”

Nửa buổi đầu Lục Nghiễm đã thuật lại cả quá trình vụ việc, cung cấp toàn bộ những gì anh biết, những chi tiết anh nhìn thấy, sau đó đón lấy laptop Phương Húc đưa sang, rà soát lại một lượt cực kỳ cẩn thận, còn chỉ ra mấy chỗ bị sót, bảo Phương Húc bổ sung rồi cuối cùng mới ký tên.

Đến lúc ra khỏi phòng thẩm vấn, Lục Nghiễm mới phân công nhiệm vụ, vụ án này có dính dáng tới anh, anh không tiện nhúng tay vào bèn chuyển cho Trương Xuân Dương phụ trách, còn bảo y làm tổ trưởng của tổ vụ án này.

Trương Xuân Dương vốn nghĩ rằng mình chỉ có việc hỏi chuyện, cùng lắm là được tham gia điều tra thôi, không ngờ Lục Nghiễm vừa mở miệng là đã mang vụ án đè hết lên đầu mình.

Trương Xuân Dương đánh trống ngực từng hồi cũng không biết đây là đang xem trọng hay là đánh phủ đầu.

Sau khi giao xong nhiệm vụ, người trong đội có mặt ở hiện trường đều tập trung lại, đang định từng người giới thiệu bản thân với Lục Nghiễm cho có nghi thức.

Ai ngờ Lục Nghiễm lại bật cười, lấy tay chỉ vào đầu mình nói: “Tôi đã xem hết hồ sơ của mọi người rồi, đều nằm ở đây cả. Hôm nay muộn quá rồi, về nghỉ ngơi cả đi, mai rồi bắt đầu điều tra vụ án.”

Các thành viên trong đội đều lần lượt đi ra, ai nấy đều mệt mỏi, chỉ có mỗi Trương Xuân Dương đi đằng sau là lẩm bẩm càu nhàu.

Đến lúc ra khỏi toà nhà, Lý Hiểu Xuân mới đẩy nhẹ y hỏi: “Anh lẩm bẩm cái gì đấy?”

Trương Xuân Dương hận thù cay đắng: “Cô coi, sao tự nhiên lại thành ra tôi là người phụ trách vụ án rồi? Đội phó Lục đang tin tưởng tôi hay là đào hố cho tôi vậy? Nếu là tin tưởng thì cũng không thể nào, mới lần đầu gặp mặt chính thức mà, chưa nói được mấy câu, hoàn toàn không có nền móng tin tưởng…”

Lý Hiểu Mộng: “Các anh nói chuyện chưa đủ nhiều nữa hả? Làm có cái ghi chép mà tận hai tiếng đồng hồ!”

Trương Xuân Dương: “Cái đó toàn là nói chuyện chính, ý tôi là nói chuyện bình thường ấy, kiểu tìm hiểu sâu sắc giữa đồng nghiệp với nhau ấy!”

Phương Húc đi phía sau nói: “Ban nãy đội phó Lục đã nói rồi, anh ấy đã xem hồ sơ của chúng ta cả rồi, tôi nghĩ chắc anh ấy đã hiểu mình lắm rồi, chia nhiệm vụ thế nào thì cũng có lý do của anh ấy.”

Trương Xuân Dương càng mù tịt hơn: “Nếu là hồ sơ thì… hình như tôi cũng chưa phụ trách được bao nhiêu vụ, về cơ bản toàn là hỗ trợ thôi…”

Chỉ có mỗi mình Hứa Trăn là im lặng từ đầu đến cuối.

Đến lúc Lý Hiểu Mộng nhắc tới: “Anh Trăn, anh cũng phân tích chút đi.”

Hứa Trăn đã đi xuống đứng dưới bậc thang, quay người nhìn lên lầu, thấy đèn trong đội vẫn còn sáng, lúc cúi đầu xuống lại thấy Trương Xuân Dương và Lý Hiểu Xuân đang nhìn mình chằm chằm bèn hỏi: “Ý thế mà cô cậu vẫn chưa nhìn ra à?”

Lý Hiểu Xuân trợn mắt: “Ý gì?”

Trương Xuân Dương lắc đầu: “Không nhìn ra.”

Hứa Trăn thở dài, nhìn sang Phương Húc nói: “Chúng ta chỉ là đội hình sự, chỉ phụ trách lập án truy bắt hung thủ, chuyện khác thế nào thì phải xem bên đội chống ma tuý.”

Trương Xuân Dương: “Ý anh là vụ án này cuối cũng sẽ chuyển giao cho bên chống ma tuý sao? Cũng chưa chắc đâu, chủ yếu vẫn phải xem tính chất vụ án, trừ khi là án ma tuý nghiêm trọng…”

Phương Húc ngắt lời y: “Anh đừng quên hôm nay đội trưởng Lâm cũng đến hiện trường đấy. Đội trưởng Lâm đến vì ai? Bên mình thì mai đội phó Lục mới nhận chức chính thức, vụ án ma tuý có thể khiến anh ấy chạy đến gặp người trong đường dây tình báo để lấy tình báo ngay trước ngày nhận chức chắc chắn dính dáng đến rất nhiều thứ. Không chừng bên chống ma tuý đã bắt đầu viết báo cáo rồi đấy.”

Phương Húc vừa nói vừa nhìn sang tòa nhà của Chi đội Chống ma tuý, tầng ba nơi Lâm Nhạc Sơn làm việc cũng đang sáng đèn.

Phương Húc lại nói với Trương Xuân Dương: “Theo tôi thấy thì có lẽ đội phó Lục chỉ bàn giao cho anh vậy thôi, chỉ cần vụ án được chuyển sang phía chống ma túy thì anh cũng hết chuyện.”

Lý Hiểu Mộng: “Ồ, lúc em ghi chép ở quán bar còn nghe thấy đội trưởng Lâm cãi nhau với đội phó Lục đấy, hình như là vì chuyện hôm nay… nhưng mà em thấy dáng vẻ của đội phó Lục cũng không giống đã đầu hàng, hình như còn đang tranh giành nữa.”

Hứa Trăn: “Có tranh hay không cũng vô ích, hình sự với chống ma tuý trước giờ nước sông không phạm nước giếng, không dính dáng đến nhau, đội phó Lục bị điều qua đây là để anh ấy không nhúng tay vào nữa.”

Lý Hiểu Mộng: “Uầy, em nghe nói ở bên kia đội phó Lục không được hoan nghênh cho lắm, mấy tháng gần đây đội trưởng Lâm mắng anh ấy mấy lần, mọi người đều nói không chừng một ngày nào đó đội phó Lục sẽ bị xử lý kỷ luật đấy!”

Phương Húc: “Điều tới chỗ mình làm đội phó mà là kỷ luật hả, em thấy ai hai mươi bảy tuổi làm được tới đội phó chưa?”

Trương Xuân Dương càng nghe càng khó hiểu, đuổi theo ba người đang nói chuyện hăng say, hỏi với theo phía sau: “Rốt cuộc đó là đồng nghiệp thế nào vậy, truyền tới truyền lui chả có câu nào nói chính xác…”

Lý Hiểu Mộng trợn mắt với y: “Anh hỏi em sao em biết, anh có ngon thì hỏi đội trưởng Lâm đi!”

Trương Xuân Dương: “Hơ, cái con nhỏ này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.