Hiện trường vụ án lần này không chỉ có môi trường đặc biệt mà đến “người chết” cũng hết sức đặc biệt.
Khỏi nói tới Tiết Bồng, đến cả Lục Nghiễm, người đã trải qua cơn mưa súng đạn và Phùng Mông với kinh nghiệm giám định dấu vết phong phú cũng mới thấy lần đầu.
Thi thể, khắp nơi đều là thi thể.
Ngoài xác của người, còn có xác của rất nhiều loài chim.
Những cái xác này rơi rớt khắp hiện trường vụ án, đâu đâu cũng thấy, những cái chết kinh hãi, hơn nữa trên những thi thể này còn có đủ loại ve, bọ cánh cứng ăn xác chết, kiến ba khoang, ruồi đông như ong vỡ tổ, những thứ này với chúng có thể nói là một bữa tiệc thịnh soạn.
Lục Nghiễm căng thẳng nhìn xung quanh hiện trường, sau đó bảo nhóm của Hứa Trăn đi trao đổi với bên quản lý rừng và các hộ dân gần đó vạch ra ranh giới xung quanh hiện trường, giăng hết băng cảnh giới.
Trước khi các nhân viên điều tra vào hiện trường thì đều phải tập trung lại trước, nghe ban quản lý rừng phổ biến về môi trường xung quanh và những lưu ý kèm theo, chuẩn bị chống côn trùng kỹ càng rồi mới vào bên trong thu thập chứng cứ.
Đến lúc mọi người đều thay đồ bảo hộ xong, Lục Nghiễm đón lấy bản đồ do phía quản lý rừng đưa tới, chia ra vài khu theo chú thích vị trí bên trên, bắt đầu phân chia nhiệm vụ.
Tất cả nhân viên điều tra nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Vì nơi này là khu bảo tồn thiên nhiên nên trời khá nhanh tối, thêm vào đó là vì đã vào trong rừng, khắp nơi đều là cây cao lớn, sẽ tạo nên màng chắn tự nhiên, chắn mất một phần ánh sáng, vì thế cần phải thu thập tất cả chứng cứ một cách nhanh chóng.
Tối hôm trước, thành phố Giang vừa đổ mưa lớn, khu rừng bây giờ toàn là bùn lầy, giẫm vào là lún xuống, lại còn rất dễ hụt chân hay thậm chí là trượt ngã.
Trận mưa này chắc chắn cũng đã rửa trôi đi rất nhiều vật chứng.
Băng cảnh giới được giăng xong, khoa kiểm nghiệm dấu vết bèn theo Phùng Mông vào hiện trường, một tay cầm hộp dụng cụ, tay kia phải chống gậy leo núi.
Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ phụ trách vòng ngoài, chủ yếu kiểm tra môi trường xung quanh thi thể, bao gồm cả thực vật, côn trùng và xác chim.
Tiết Bồng lại đi theo Phùng Mông, phụ trách thu thập chứng cứ trên thi thể và khu vực gần đó.
Hai người chưa vội bắt đầu, Phùng Mông không động đậy, Tiết Bồng cũng không, trước tiên là quan sát rồi mới quyết định bắt đầu từ đâu.
Phùng Mông hỏi: “Nói xem ý con thế nào?”
Ánh mắt Tiết Bồng quét sang từ trên thi thể đã bị cắn nát, không nhận dạng được mặt mũi nói: “Suy đoán theo chiều cao, quần áo và kiểu tóc thì thi thể chắc là nam giới, không phát hiện ra hung khí ở hiện trường, có thể không liên quan đến bị thương do công cụ, cũng có thể là hung khí đã bị lấy đi. Hôm qua có mưa, sau mưa, các động vật cần bổ sung nhiệt lượng, sẽ đi ra kiếm ăn, hiện giờ trên bùn có xuất hiện dấu vết kéo lê và vết móng vuốt mới, thi thể còn có bộ phận bị thiếu mất, chắc là đã bị động vật ăn thịt tha đi.”
Phùng Mông gật gù, quay đầu nhìn sang Lục Nghiễm đang đứng trao đổi với ban quản lý ở bên ngoài, Lục Nghiễm cũng nhìn sang rồi đi vào băng cảnh giới.
Phùng Mông nói cho Lục Nghiễm biết phân tích của Tiết Bồng, chỉ cho anh xem dấu vết dưới đất.
Lục Nghiễm cau mày, nhanh chóng rời khỏi, tiến hành trao đổi với ban quản lý và dân trong thôn quen thuộc với địa hình, sau đó gọi Phương Húc và hai cảnh sát nữa, bảo họ theo người dân tìm kiếm ở gần đó nhưng đừng vào quá sâu trong rừng.
Trong băng cảnh giới, Tiết Bồng đã bắt đầu thu thập chứng cứ.
Tới hiện tại thì xem ra bên ngoài thi thể đã bắt đầu xuất hiện giòi tử thi, quần áo trên thi thể cũng có dấu vết bị kéo xé, có nhiều bộ phận đã rách rời nhưng vẫn có thể nhìn rõ được là quần áo thường ngày màu sẫm, phần da lộ ra bên ngoài lớp quần áo toàn là dấu vết bị gặm nhấm và thối rữa, khó nhìn rõ được khuôn mặt, sau khi bị mưa xối sạch thì gần như không nhìn thấy màu máu, trên những vết thương này còn có đủ loại côn trùng ăn xác.
Bên cạnh thi thể còn có một cái ba lô và một chai nước đã uống sạch.
Tiết Bồng lục tìm trong ba lô, tìm thấy được giấy tờ bên trong, nạn nhân là nam giới, người thành phố Giang, tên Trình Lập Huy, chỉ mới hai mươi lăm tuổi, mỗi tội phần đầu thi thể đã hoàn toàn biến dạng, vì thế hiện tại chưa thể so sánh người chết có phải Trình Lập Huy hay không.
Ngoài ra, lúc thi thể ngã xuống đã tạo ra dấu vết đè nén cho thực vật xung quanh nhưng lại không có dấu vết lôi kéo, từ bên ngoài vào tới đây cũng hình thành một lối thực vật bị giẫm đạp, rất có khả năng là người chết đã tự đi tới, hoặc là sau khi chết bị người ta vác tới ném ở đây.
Vì mưa đã gột rửa nên phần lớn dấu chân đã nhạt đi, thậm chí là biến mất, Mạnh Nghiêu Viễn đang đối chiếu dấu chân.
Sau khi thu thập chứng cứ bên ngoài thi thể, Tiết Bồng nhanh chóng bắt đầu thu thập các mẫu thực vật, xác chim và bùn đất ở gần đó, với kiểu xác chết được phát hiện trong môi trường thiên nhiên thế này, bất kỳ động thực vật và loại đất nào có tiếp xúc với thi thể đều là vật chứng đáng quý.
Thế nhưng Tiết Bồng vừa thu thập chứng cứ, vừa quan sát xác chết của đám chim này, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái.
Trời đã dần mát, giờ là lúc chim di trú bay đi di chuyển đi, đúng ra lúc này bọn chúng phải rời khỏi thành phố Giang rồi mới đúng, sau lại chết một lượng lớn ở đây trước khi bay đi cơ chứ?
Cho đến khi Tiết Bồng phát hiện một vật kim loại rất nhỏ ở bên cạnh xác một con chim, rọi kính lúp vào thì giống như là đạn chì.
Tiết Bồng nhíu mày, vô thức ngẩng đầu lên tìm bóng dáng của Lục Nghiễm.
Vào lúc này, một giọng nói vang lên phía sau: “Phát hiện ra gì vậy?”
Đó chính là Lục Nghiễm.
Tiết Bồng sững lại, đợi Lục Nghiễm khuỵu xuống, cô đặt viên đạn chì vào lòng bàn tay anh hỏi: “Anh xem đây là cái gì.”
Lục Nghiễm: “Đạn chì?”
Tiết Bồng nói: “Tối qua mưa rất lớn, chắc đã có một phần bị rửa trôi hết rồi, có một số có thể bị chôn trong đất, lát nữa chúng tôi sẽ dùng máy dò kim loại cố gắng thu thập hết đạn chì ở hiện trường. Nhưng nhìn số xác chim hiện tại ở đây thì chắc tối qua mới vừa có một cuộc tàn sát.”
Lục Nghiễm im lặng hồi lâu không nói, chỉ cẩn thận quan sát viên đạn chì trong lòng bàn tay.
Tiết Bồng nhìn thấy, đưa kính lúp và thước kẹp để anh xem rõ hơn.
Một lát sau, Lục Nghiễm nói: “Nếu là đạn súng hơi thông thường thì có hai loại thường thấy là 4.5mm và 5.5mm, đạn súng hơi thi đấu chỉ có 4.5mm nhưng lại này lại đến tận 7.62mm.”
Tiết Bồng lại nhanh chóng tìm được vài viên gần đó, cầm về đưa cho Lục Nghiễm xem.
Lục Nghiễm nhìn thấy thì thoáng sững sờ.
Thân đạn chì vừa tìm thấy ban nãy có hình bầu dục, phần đầu trơn tròn, nhìn tổng thể giống như ngoại hình của đạn thông thường, hơn nữa bên ngoài còn có bọc một vòng kim loại mềm.
Còn những viên đạn chì Tiết Bồng tìm được lại thuộc loại đạn súng hơi đầu phẳng, là loại “hình Diabolo” hai đầu to, chính giữa mảnh.
Lục Nghiễm ậm ừ, vừa quan sát khác nhau về cấu tạo và chất liệu hai viên đạn chì qua kính lúp vừa nói: “Kiểu thiết kế đạn chì hình Diabolo như thế này là để bảo đảm tính ổn định của đạn bay, giảm thiểu tổn thất sức bắn. Nhưng mà hàm lượng chì của nó khá cao, chi phí cũng cao, gần như hoàn toàn từ chì, hơn nữa độc chì sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn với môi trường, đã cấm sản xuất từ lâu rồi. Sau này về cơ bản đều chuyển thành kiểu đạn súng hơi bảo vệ môi trường dạng đầu tròn như thế này, ngoài chì ra còn trộn lẫn một số các kim loại mềm khác như kẽm, thiếc, nhôm, giá thành rẻ hơn loại trước đó. Nhưng dù là loại nào thì với đường kính và chất lượng thế này thì đừng nói là bắn chim đang bay mà còn giết được cả người nữa. Hơn nữa số lượng đạn chì còn nhiều như thế, đủ cấu thành tội hình sự rồi.”
Tiết Bồng cũng không khỏi sửng sốt.
Cô không có nghiên cứu về đạn chì, mấy năm trước cũng chưa từng gặp phải vụ án có liên quan nhưng chiêm ngưỡng cặp mắt thần của Lục Nghiễm, nghe anh miêu tả như thế, cũng có thể tưởng tượng được đại khái phía sau hiện trường này sẽ kéo ra được một tổ chức dính líu đến súng đạn như thế nào.
Vào lúc này, cảnh sát được phát đi và người dân cũng đã quay lại, trên tay cảnh sát hình sự có cầm một túi vật chứng, trong túi có đựng một khúc thịt đã bị cắn lòi cả xương trắng, chắc là bộ phận thi thể bị kéo xé.
Phương Húc nói may là nơi mảnh thi thể bị đưa đi không xa lắm, vì có đông người nên tạm thời không có động vật mò tới, nếu đi vào sâu thêm có thể sẽ gặp các nguy hiểm khác.
Lục Nghiễm kiểm tra xong, trao đổi nhanh với Phương Húc vài câu.
Phương Húc và vài cảnh sát khác cùng nhận lệnh triệu tập hết nhân viên quản lý và người dân đến để lấy nhanh lời khai.
Vài phút sau, mọi người đã thu thập xong dấu vết ở gần thi thể, Quý Đông Duẫn và trợ lý Thần bắt đầu vào hiện trường.
Lục Nghiễm vẫn đứng cách đó vài bước chưa đi, nghe Quý Đông Duẫn phân tích sơ bộ ban đầu.
“Vết thương bên ngoài thi thể khá nhiều, đa phần là vết thương hình thành do bị động vật cắn xé, kéo lôi, đến hiện tại vẫn chưa phát hiện ra vết thương do công cụ nhưng cũng không loại trừ trường hợp từng chịu tổn thương do vật sắc nhọn hoặc vật cùn, sau đó bị vết cắn xé của động vật che mất. Suy đoán theo hình dáng xương thi thể, người chết là nam giới, cao khoảng một mét bảy mươi lăm…”
Trợ lý Thần đứng bên cạnh chăm chú ghi chép, đến lúc Quý Đông Duẫn cởi lớp quần áo bên ngoài thi thể ra, các loại ruồi nhặng ấu trùng ẩn nấp bên trong đều hoảng sợ mà lộ ra bên ngoài.
Quý Đông Duẫn rất bình tĩnh, Lục Nghiễm cũng đi tới trước mấy bước để nhìn rõ hơn, Thần rất ít khi có trải nghiệm như thế, lập tức hoảng hồn hoảng vía.
Một lúc sau, Tiết Bồng cũng đi tới, cả nhóm ngồi khuỵu gối trước thi thể.
Quý Đông Duẫn nói: “Thi thể không xuất hiện bất cứ hiện tượng hoá sáp nào, hiện tại có thể thấy được người này khá gầy, khá ít chất béo, tổ chức cơ và thịt nhiều hơn. Vì có quần áo bao ở ngoài nên quá trình thối rữa sẽ tương đối nhanh hơn nhưng thi thể không có quần áo bao quanh, quần áo có thể bảo vệ côn trùng và ấu trùng không chịu tổn hại từ môi trường bên ngoài, cũng sẽ khiến sức sống của chúng mạnh hơn.”
Tiết Bồng tiếp: “Cậu ta mang ủng leo núi chuyên dụng, áo dù và quần thể thao cũng đều là hàng hiệu, so với thời tiết bây giờ thì cậu ta ăn mặc khá ấm áp nhưng ở đây là khu bảo tồn thiên nhiên, nếu đến dựng trại thì mặc dày một chút cũng bình thường.”
Quý Đông Duẫn quay sang nói với Lục Nghiễm: “Bây giờ tôi vẫn chưa thể xác nhận nguyên nhân tử vong, nếu loại trừ trường hợp bị thương do công cụ, vậy thì người chết có thể đã chết do té ngã, cũng có thể do trúng độc, kết quả cụ thể cần phải khám nghiệm tử thi.”
Lục Nghiễm gật đầu: “Tôi hiểu, vất vả cho anh, pháp y Quý.”
Quý Đông Duẫn: “Nào có đâu, chuyện nên làm mà.”
Thi thể nhanh chóng được đặt vào túi đưa đi.
Lục Nghiễm và Quý Đông Duẫn vẫn đang trao đổi, lúc này Tiết Bồng cũng ngẩng đầu nhưng lại không nhìn về phía họ mà là đám ruồi nhặng đang bâu quanh thi thể, sau đó lại rời mắt khỏi đám ruồi nhặng, nhìn lại thi thể.
Lục Nghiễm chú ý đến trước, anh hỏi: “Đám ruồi nhặng này có gì sai hả?”
Tiết Bồng nói: “Nếu tôi đoán không sai thì ngoài nhặng xanh ra còn có ruồi trâu. Tôi có nhìn thấy trong ghi chép của bố tôi…”
Tiết Bồng ngừng một lúc rồi lại quay đầu sang, thấy Lục Nghiễm và Quý Đông Duẫn đều đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt rất kỳ lạ, bèn nói tiếp: “Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một loại nhặng ký sinh, nó sẽ đẻ trứng lên phân của ngựa, lừa, la, sẽ ký sinh trên người động vật, có lúc cũng sẽ ký sinh trên cơ thể người. À đúng rồi, vừa nãy tôi có tìm thấy một ít lông động vật ở lớp trong quần áo của người chết, có thể là lông ngựa, nhưng mà vẫn cần phải xét nghiệm thêm mới xác định được.”
Lông ngựa?
Muốn tiếp xúc với lông ngựa thì ngoài trường đua ngựa ra chỉ còn thôn xóm gần đây.
Lông ngựa, đạn chì, trang bị leo núi chuyên dụng, người chết là nam giới và xác chim rơi đầy.
Nghĩ thế thì những “mảnh ghép” này có vẻ như là những thứ chả liên quan gì tới nhau.
Người chết đã chết nhiều ngày còn đám chim di trú này mới bị người ta bắn rơi xuống từ trên cao vào tối hôm trước, có một bầy rơi trúng ngay cạnh thi thể, lúc ban quản lý rừng cùng người dân trong thôn vào rừng dọn dẹp thì mới phát hiện ra được.
Cũng có nghĩa là từ khi người đàn ông chết cho đến tận lúc số lượng lớn chim di trú bị giết vào trước hôm qua, ban quản lý rừng và người dân trong thôn chưa từng đi tới khu vực này, nếu không đã phát hiện ra thi thể từ lâu rồi.Đến lúc thu thập xong chứng cứ, mọi người rời khỏi khu vực này, băng cảnh giới vẫn còn được giăng ở đó.
Lục Nghiễm trao đổi với phía quản lý, họ còn có thể sẽ trở lại hiện trường lần hai, vì thế không được để ai vào hiện trường vụ án.
Người quản lý gật gù đồng ý nhưng Lục Nghiễm có ấn tượng cực kỳ xấu với người này.
Từ trước khi vào trong rừng, Lục Nghiễm đã để ý tới tướng tá và mặt mũi của người này, cặp mắt nhỏ cứ dáo dác xung quanh, không hề nhìn thẳng vào người khác, xương gò má cao ngất, hai bên quai hàm lõm vào, khoé môi trễ xuống, lại còn khom lưng, nhìn thấy nhiều cảnh sát tới thế này thì sắc mặt rất tệ, dáng vẻ như có tật giật mình.
Đúng ra thì người đầu tiên phát hiện ra hiện trường vụ án phải là người quản lý mới phải.
Người chết đã tử vong nhiều ngày, hiện trường vụ án lại không phải nơi kín đáo hết sức khó phát hiện, thi thể hoàn toàn lộ ra ngoài, không bị bất cứ gì che lấp, càng không bị chôn vùi, thế nhưng người quản lý này lại cho biết là chưa từng để ý tới.
Lúc lấy lời khai, gã cũng đã bị Phương Húc nhắc nhở nhiều lần mới ấp úng lên tiếng rằng hình như mấy ngày trước có một người đi vào rừng nhưng lại không nhớ người đó trông như thế nào.
Nếu hôm nay quản lý và nhiều người trong thôn không vào rừng nhặt xác chim thì xác của người đàn ông này không biết còn phải nằm ở đây bao lâu.
Hoàn toàn không cần thẩm vấn, Lục Nghiễm cũng đã khẳng định phần nhiều là người quản lý này chắc chắn biết được gì đó.
Thế nhưng hiện giờ vụ án còn chưa sáng tỏ, không tiện bứt dây động rừng, chỉ nói trợ lý pháp y lấy mẫu nước bọt của quản lý để về đối chiếu với vật chứng, tạm thời vẫn chưa thể liệt người quản lý vào danh sách đối tượng tình nghi.
Mọi người lần lượt rời khỏi khu bảo tồn thiên nhiên, giờ đã có thể thấy được đường lớn cách đó không xa, căn nhà nhỏ của quản lí sống cũng nằm gần đường.
Tiết Bồng đi phía sau, hơi ngước mắt là đã thấy được bóng lưng của người quản lý đi đằng trước.
Người quản lí kia vẫn cứ cúi gằm mặt mà đi, tuy khom lưng nhưng bước đi rất nhanh nhẹn, chỉ là càng ra ngoài, gã lại càng rụt cổ lại, còn ké cổ áo lên, dùng mũ trên áo che đi phần đầu.
Tiết Bồng đang khó hiểu thì lúc này bỗng có tiếng quạ kêu quạc quạc trên đỉnh đầu, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn.
Không chỉ Tiết Bồng mà những người khác cũng đều nghe thấy, vô thức nhìn theo tiếng kêu, thấy được những con quạ đang bay xuống, mục tiêu chính là người quản lý, chúng không ngừng kêu xung quanh gã, còn vây quanh tấn công gã.
Người quản lý thành thạo lấy từ trong túi ra một bình xịt, xịt tán loạn lên đỉnh đầu, đám quạ nhanh chóng tản đi.
Tiết Bồng nhìn thấy cảnh này, vô thức cau mày, đi tới trước hỏi: “Cho hỏi anh vừa xịt gì vậy ạ?”
Người quản lý sững người nói: “À, mấy thứ xịt đuổi chim ấy mà, màu xanh lá không gây hại, mùi này có thể đuổi bọn nó đi, chúng tôi làm quản lý đều cần chuẩn bị.”
Tiết Bồng cười nói: “Ồ, tôi cứ tưởng thuốc đuổi chim chỉ dùng trong những nơi cần phải tránh chim chóc bay tới như khu canh tác nông nghiệp, sân bay, công trình điện lực thôi chứ, thì ra nhân viên quản lý rừng cũng cần sao?”
Người quản lý tránh mặt đi nơi khác: “Cần chứ cần chứ, cô xem đám quạ này đi, cứ dăm ba bữa lại tới tấn công người khác, thật sự ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi lắm.”
Tiết Bồng nhoẻn miệng không nói gì, xoay bước tiếp tục đi về trước.
Chỉ là trong lúc cô quay người, nét mặt cũng thay đổi theo, ánh mắt còn hơi lạnh toátTrên đường về lại Cục thành phố, sắp xếp chỗ ngồi trong xe có chút thay đổi.
Tiết Bồng bị gọi đến cùng xe với Lục Nghiễm, Quý Đông Duẫn.
Tiết Bồng cũng không để ý, đến lúc yên vị trên xe rồi mới nghe Lục Nghiễm hỏi: “Ban nãy anh nghe em nói đến thuốc đuổi chim, phát hiện ra gì phải không?”
Tiết Bồng ngẩng người, lúc này cô mới biết được ý đồ của việc sắp xếp chỗ ngồi.
“Vì chuyện này mà anh mới gọi tôi sang đây hả?”
Quý Đông Duẫn cười nói: “Đúng rồi, nói nghe với, tôi cũng tò mò lắm.”
Tiết Bồng thở dài nói: “Quạ rất thông minh, trí nhớ cũng rất tốt, không chỉ nhớ ơn mà còn ghi hận. Chúng sẽ nhớ được dáng vẻ của những loài chim khác, cũng sẽ nhớ được con người, nhất là những người đe doạ hoặc làm hại đến chúng, dù qua mấy năm, dù người này đã ngụy trang, thay đổi quần áo, đeo tóc giả và kính râm thì quạ vẫn có thể nhanh chóng nhận ra được.”
Lục Nghiễm chững lại, im lặng không nói.
Nếu thật sự là như vậy, thế thì người quản lý này từng làm hại tới đám quạ kia sao?
Điều này lại thật sự bất hợp lí, đã là nhân viên quản lý rừng thì nguyên tắc nghề nghiệp đầu tiên là phải dốc hết sức bảo vệ môi trường sinh thái của khoảng rừng khi bảo đảm được an toàn cho mình chứ.
Thế nhưng trong khoảng rừng này không chỉ có một lượng lớn xác chim bị tàn sát mà quạ nghỉ lại ở đây cũng vừa nhìn thấy nhân viên quản lý là lại tấn công.
Hơn nữa rõ ràng đây không phải chuyện ngẫu nhiên, nếu không thì quản lý cũng không đem theo thuốc đuổi chim bên người.
Tất nhiên là dù quản lý có đáng nghi đến cỡ nào thì điều đầu tiên Chi đội Hình sự phải làm hiện giờ vẫn là phải điều tra án mạng.
Người chết rốt cuộc là ai, có phải là Trình Lập Huy không?
Vì sao người chết lại vào rừng, lại vì sao mà chết, vào rừng mấy hôm mà lại không ra ngoài, tại sao người quản lý vẫn không chịu báo án?
Tất cả những điều này đều là nghi điểm.
Lục Nghiễm suy nghĩ rất chăm chú, một tay gác lên cửa sổ xé, cau mày nhìn ra ngoài, ánh mắt xa xăm, vẻ mặt nghiêm túc.
Cho đến khi Quý Đông Duẫn gọi anh: “Đội phó Lục.”
Lục Nghiễm mới hoàn hồn nghiêng đầu qua: “Vâng?”
Quý Đông Duẫn: “Không có gì, chỉ là tôi thấy hình như anh đã có chút phán đoán, muốn hỏi ý anh thử.”
Lục Nghiễm chần chừ vài giây mới nói: “Mỗi lần chim di trú bay đi đều sẽ gặp đủ mọi nguy hiểm trên đường, có vài thứ là từ tự nhiên, có vài thứ là do con người làm. Rõ ràng là đám chim di trú này đã gặp phải hành động săn chim vào tối qua. Những người này đã dùng đạn chì tự chế phi pháp, đường kính vượt quá quy cách tiêu chuẩn, hơn nữa có một số còn là chì nguyên chất, giá thành cao hơn đạn chì được pha với hợp kim nhiều, tốn không ít tiền vào mớ hàng này đâu.”
“Mua nhiều đạn chì để săn chim như thế, lại còn là vào đêm tối, sau khi săn chim lại không đi nhặt xác, ngoài để “giải trí” ra thì tôi không nghĩ ra lý do nào khác được. Hơn nữa tôi nhắm chừng là hoạt động này có không ít hơn mười người tham gia. Nếu chỉ có hai, ba người thì không thể nào tạo thành sát thương trong phạm vi lớn như thế được, chim nghe thấy tiếng súng, hoảng sợ là sẽ bay tán loạn, bay ra xa khỏi khu vực này. Vì thế nếu giết chết ngần đó chim trong một thời gian ngắn, không chỉ đông người mà còn toàn là lão luyện.”
“Nhưng mà…” Lúc này Tiết Bồng mới nói: “Mấy năm nay hình như đâu có nghe thấy thành phố Giang có hoạt động săn bắn chim gì.”
Quý Đông Duẫn nói: “Dám tới khu bảo tồn thiên nhiên làm chuyện càn rỡ như vậy, lại còn quy mô lớn thế nữa, chuyện này chắc chắn đã mua chuộc quản lý với dân gần đó hết rồi, những người gần đó đều lựa chọn giả câm giả điếc, không ai lan truyền ra ngoài thì sao mà truyền thông biết được?”
Lục Nghiễm cười khẩy: “Dám hành động xằng bậy như vậy, chắc là đều có chút thân thế, chắc là chúng tự cho mình là luật pháp, là trời.”
Tiết Bồng không nói gì, cứ nhìn chăm chăm ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Sau khi nhìn thấy xác của nhiều con chim như thế, cảnh tượng như thế ít nhiều cũng ảnh hưởng tới tâm trạng cô.
Nạn nhân nam chết tự nhiên hay là bị giết, để biết được việc này còn phải kiểm chứng thêm nữa, nhưng cái chết của những con chim ở hiện trường thì ai nhìn thấy cũng không thể nói là chuyện tự nhiên.
Lại nhìn thấy thêm mớ đạn chì đó, đủ để tưởng tượng tối qua có một đám người không bằng cầm thú từng ngược đãi, tàn sát đám động vật yếu ớt trong khu bảo tồn tự nhiên này làm thú vui.
Hoá ra trong thành phố này vẫn còn rất nhiều hành vi mờ ám không ai biết được.
Hôm nay cô cũng đã sáng mắt ra.
Từ ngữ trong chương:
Không phải ai cũng có sáp tử thi, người càng mập càng để hình thành sáp tử thi vì hàm lượng chất béo trong người cao.
Đạn chì trong chương là một loại chứa hàm lượng chì cao, đã cấm sản xuất từ lâu. Dù là đạn chì trong mức tiêu chuẩn nhưng nếu tàng trữ, sở hữu số lượng quá mức cho phép vẫn sẽ dính đến tội hình sự.
Thuốc đuổi chim thường không ô nhiễm môi trường, hiện tại được dùng ở các nơi như sân bay, cáp điện, khu nông nghiệp,…