Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 63



— Mò tới tận chỗ tôi để chào hàng, gan thật đấy.

Cần tức khắc ngớ người, trong đầu lóe lên hai khả năng: Cảnh sát? Đồng nghiệp?

Cần chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lục Nghiễm, cùng lúc lại nhạy cảm ngửi thấy “mùi” của anh, lập tức đưa ra phán đoán.

Ừm… không đứng đắn cho lắm, cũng không có khí nặng như cảnh sát.

Nghĩ thế, Cần nhanh chóng thở phào, tuy chột dạ nhưng vẫn cười nói: “Anh ơi, ông chủ ơi, em có biết anh là người trong nghề đâu, em cũng có mắt mà như không tròng vậy!”

“Vậy hả?” Lục Nghiễm nới lỏng khoảng cách một chút nhưng vẫn không bỏ tay ra, chỉ hời hợt hỏi: “Cô muốn chuyển lời gì?”

Cần nuốt nước bọt nói: “Công trường trấn nhỏ Đàm Xuyên.”

Lục Nghiễm có ấn tượng với công trường này, cách quán bar cũng không xa, đi vài trăm mét là tới.

Xem ra người hẹn anh đã quan sát hai ngày, xác định được anh không báo với đội chống ma tuý, vì thế bảo một cô nhóc tới làm mồi như lần thứ hai.

Lục Nghiễm bỏ tay ra khỏi cổ của Cần rồi lại hỏi: “Mấy giờ.”

Cần: “Không nói thời gian, chỉ nói địa điểm vậy thôi.”

Lục Nghiễm không đáp, chỉ dùng một tay nắm lấy cổ tay nó, tay kia lấy ba lô của nó đi, đứng dậy khỏi ghế, kéo nó ra ngoài.

Ba lô đã bị anh lấy đi, cả đoạn đường Cần cũng không dám phản kháng, chỉ sợ động đậy lại khiến những tay giao hàng ở xung quanh chú ý tới rồi làm lớn chuyện này là nó xong đời.

Cần thấp hơn Lục Nghiễm một cái đầu, Lục Nghiễm vòng tay đang nắm lấy nó ra sau lưng, nhìn thoáng qua cứ như là anh đang ôm nó vậy.

Hai người đi ra khỏi quán bar, vệ sĩ và quản lí đứng ở quán đều vô thức lướt nhìn sang, chỉ nhìn thấy bóng lưng hai người đang “ôm ấp” nhau.

Lục Nghiễm chân dài đi cũng nhanh, Cần đi theo rất khổ sở, cả dọc đường đều nhỏ giọng nói: “Anh ơi, anh tha em lần này đi, em đúng là có mắt như mù, em cũng bị ép mới phải làm vậy, anh cũng biết là nếu không giao hết hàng trong thời gian quy định là em ăn hết luôn á!”

Trong lúc nói, Lục Nghiễm đã đưa Cần vào một con hẻm tối, xung quanh âm u, tiếng người từ đằng xa cũng không lọt tới được, bỗng chốc yên lặng khó tả.

Giọng của Cần càng rõ ràng hơn vào lúc này: “Quá lắm thì tối nay em không lấy tiền, anh muốn làm gì cứ làm đi được không? Trời má, anh định làm ở trong này hả…”

Cô nhóc này làm cho Lục Nghiễm thấy như bị chọc cười, anh buông tay đẩy nó về trước, lưng của Cần va phải vách tường, phát ra tiếng “hự”, tiếng chửi thề chuẩn bị ra khỏi miệng cũng kẹt lại trong cổ họng.

Lục Nghiễm lại còn không thèm nhìn lấy, lùi về sau một bước, mượn ánh sáng mập mờ trong hẻm để lục tìm trong ba lô, nhanh chóng tìm thấy gói đựng ma tuý “miếng dán” loại mới.

Thứ này được gọi là ma túy “tem giấy” loại mới, hay còn gọi là LSD, thuộc nhóm ma tuý đời thứ ba, có điểm khác biệt rõ rệt so với ma tuý đời thứ nhất và đời thứ hai, không màu không mùi, nhỏ hơn cả móng tay, sau khi làm thành dạng miếng dán sẽ có tính ẩn mật cao, không dễ bị phát hiện.

Hơn nữa người phân tán hàng chủ yếu thuộc thế hệ 10x, địa điểm phân tán là ở các nơi như quán bar, quá karaoke, mượn ánh sáng mờ để trà trộn vào với những người cùng tuổi.

Cả đám đều chỉ mới là những đứa trẻ mười mấy tuổi, tính cảnh giác thấp, cực có tính tò mò, rất dễ dính bẫy, hơn nữa chỉ cần tiếp xúc với da là sẽ dính lên, sinh ra ảo giác, sau đó rồi mới biết là mình đã nghiện ma tuý, sẽ lại còn đi mua nữa.

Thật ra từ năm 2016, cảnh sát đã phá được vụ án “tem giấy” đầu tiên, đến giờ đã gần năm năm, LSD được làm thành đủ mọi hình dạng đầy màu sắc, Lục Nghiễm cũng từng nhìn thấy không ít thứ, nếu hôm nay không nhìn thấy cái thứ đồ chơi mới làm thành hình xăm này thì chắc thật sự còn không nghĩ tới đám buôn ma tuý này lại đã đổi luật chơi.

Lục Nghiễm lấy một túi khăn giấy từ trong cặp ra, rút ra một tờ, gói túi “tem giấy” lại, nhét vào túi mình, định xong chuyện sẽ cầm về Cục Cảnh sát làm giám định.

Lục Nghiễm lại nhìn sang Cần, lòng lại thầm ước lượng tuổi tác của nó.

Ban nãy chỉ đơn giản là cảm thấy nó còn rất trẻ, nhất là qua tiếp xúc da, cử chỉ có hơi non nớt, quá lắm chắc cũng chỉ hai mươi.

Lúc này nhìn lại, hình như lại phải giảm thêm mấy tuổi nữa.

Cần tựa vào tường xoa xoa vai, lúc này định thần lại, nhìn thấy bị thu trọn cả gói “tem giấy” mới lập tức sửng sốt: “Này, anh lấy hết luôn đó hả? Sao mà tham vậy!”

Vào lúc này, Lục Nghiễm lấy ra được váy áo đồng phục từ trong ba lô của nó, liếc nhìn sang với ánh mắt đầy ngụ ý sâu xa.

Cần vội nói: “Cái đó là để cosplay! Bây giờ khách nào cũng thích!”

Lục Nghiễm lại rõ là không tin, vứt đồng phục lên người nó rồi lại lấy ra một cái ví đựng thẻ mini từ trong ba lô, bên trong là một tấm thẻ học sinh và một tấm căn cước.

Tôn Cần, lớp 11A3 trường Trung học số 16 khu phía Bắc.

Lục Nghiễm nhướng mày, cực kỳ kinh ngạc.

Xem ra không chỉ là bạn cùng trường mà còn chỉ mới mười sáu tuổi.

Lục Nghiễm lấy hết cả thẻ học sinh và thẻ căn cước của Cần rồi ném ba lô cho nó.

Tôn Cần đón lấy hỏi: “Anh lấy giấy tờ của em làm gì! Cái ví đựng thẻ đó đắt lắm đấy, của Dior phiên bản ong giới hạn đấy, mua giúp cũng phải hơn hai nghìn đấy!”

Lục Nghiễm khoanh hai tay trước ngực, không trả lời mà chỉ nói: “Mới có mười sáu tuổi mà không lo học hành cho đàng hoàng, dù là vị thành niên thì phân tán ma tuý cũng bị xử lý hình sự đấy.”

Tôn Cần không biết lý lẽ: “Xử nặng bao nhiêu được, em giúp phân tán hàng thôi, có điều chế ma tuý đâu, bị bắt rồi thì em có thể nói là em không biết gì hết, tưởng cái này là giấy dán bình thường thôi!”

“Với cái tuổi tác, thái độ, tính nết này của cô thì vào trại tạm giam rồi sẽ trở thành bậc thấp nhất trong chuỗi thức ăn, tới lúc đó khóc không kịp.”

“Chú hù tôi đó hả? Trong đó cũng có bạn tôi đấy, nếu mà vào thật thì còn bảo kê cho tôi được kia!” Tôn Cẩn không thèm để tâm, lại nói: “Mà nói nghe nè, ông chú, chú nghĩ chú là ai vậy? Ba tôi hả? Tới lượt chú dạy tôi chưa!”

Nói xong, Tôn Cần lại đi tới một bước, chìa tay ra: “Trả giấy tờ lại cho tôi, trường sẽ kiểm tra bất cứ lúc nào.”

Lục Nghiễm chỉ đưa tay rút điện thoại, lướt tay nhắm thẳng vào mặt Tôn Cần.

Tôn Cần né tránh theo bản năng, ai ngờ vừa nhìn thì thấy đó lại là điện thoại của mình, còn bị anh mở được cả khoá.

“Má, ông lấy đi hồi nào vậy!”

Lục Nghiễm không trả lời, nhanh chóng lưu vào một số điện thoại, sau đó đưa điện thoại cho Tôn Cần nói: “Cần dùng giấy tờ thì gọi vào số này, tự mà tới lấy.”

Tôn Cần bất ngờ đón lấy, lập tức nghiêng đầu cười: “Ấy, số này của anh hả? Thì ra anh đâu có muốn dạy đời em, anh muốn “chơi” em đúng không? Đã nói rồi, bữa nay miễn phí cho, còn giữ giấy tờ em làm chi nữa?”

Lục Nghiễm cũng cười, vừa lạnh lùng vừa thờ ơ, bước dài tới trước một bước.

Ánh sáng mập mờ từ ngoài hẻm rọi vào trong, lướt lên người và mặt anh, khuôn mặt vốn đã sắc nét có một nửa chưa chìm trong bóng tối, nửa sáng bên kia lại thoắt ẩn thoát hiện dưới ánh đèn.

Tôn Cần mở to mắt, nhìn chăm chăm vào anh không chớp mắt, cho đến khi Lục Nghiễm giơ tay, đặt xuống trên tóc nó.

Tim của Tôn Cần đánh thùm thụp liên hồi, cứ ngỡ đã sắp sửa bị anh ép sát tường hay là kéo vào lòng hôn cuồng nhiệt, ai ngờ tiếp đó, da đầu lại cảm nhận được một lực cào mạnh, dùng sức kéo lên trên.

Chỉ chớp mắt, bộ tóc giả lòe loẹt đã nằm trong tay Lục Nghiễm.

Anh tiện tay vứt ra đằng sau nói: “Mặc đồng phục vào đi về nhà ngay bây giờ, đừng có để tôi thấy cô về lại quán bar nữa đấy.”

Tôn Cần che lấy da đầu, đau muốn ứa nước mắt, tức muốn lộn ruột: “Đồ cái thứ khốn khiếp!”

Mấy phút sau, Tôn Cần đi ra khỏi con hẻm tối, Lục Nghiễm đút hai tay vào túi đi theo phía sau.

Tôn Cần nhìn thấy hai cái bóng kéo dài trên đất, lâu lâu lại quay đầu nhìn, cũng không dám manh động mà đi đường vòng về lại quán bar, giờ có về được cũng không làm gì được, “tem giấy” đã bị tịch thu, tóc giả cũng bị ném mất, thật là nhớ tới lại tức, tức đến khóc cả đường, khóc nhòe hết cả mặt mày, ban nãy bước ra còn bị Lục Nghiễm canh thay đồng phục.

Tôn Cần vừa đi vừa oán thầm, mắng nhiếc cái tên khốn ở đằng sau.

Cô nhóc đã thấy nhiều người trẻ tuổi đẹp trai, trai đẹp trên đường bây giờ toàn là cái kiểu mỹ nam dịu dàng, kiểu nam tính cứng rắn như Lục Nghiễm rất khó kiếm, nó vừa nhìn là đã thấy đẹp trai chết đi được, ai ngờ rốt cuộc lại là thằng biến thái!

Tôn Cẩn lại lau nước mắt, trừng mắt lại phía sau.

Ai ngờ lần này lại không thấy Lục Nghiễm đâu nữa.

Ấy, đi hồi nào vậy?

Sao có có tiếng tăm gì hết vậy?

Tôn Cẩn nghĩ ngợi, móc điện thoại ra, gọi vào số máy ban nãy đã lưu.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Tôn Cẩn khịt mũi uất ức: “Chú ơi, chú trả giấy tờ cho tôi đi, thứ Hai đi học trường kiểm tra đó! Giáo viên mà biết tôi không mang thẻ học sinh là tôi xong đời đó!”

Lục Nghiễm hời hợt: “Bữa nay bận rồi, mai rồi gọi.”

Nói xong lập tức tắt máy.

Tôn Cần: “Má…”

Lục Nghiễm cúp điện thoại của Tôn Cần, lướt điện thoại, nhìn thấy điện thoại nhỡ Tiết Bồng gọi đến mấy phút trước.

Ngước mắt lên nhìn thấy công trường đã gần ở đó, anh không trả lời, lại đút điện thoại vào túi.

Mấy phút trước, Tiết Bồng đã đưa Barno lên xe, lái thẳng đến quán bar Nắng Gắt.

Đi được nửa đường, Tiết Bồng còn gọi cho Mạnh Nghiêu Viễn, vừa vào đã nói ngay: “Nghiêu Viễn, tôi có chuyện muốn nhờ ông, ông đừng la lớn, đi sang nơi khác nghe điện thoại cái đã.”

Mạnh Nghiêu Viễn khựng lại nói: “Bà đợi một chút.”

Mạnh Nghiêu Viễn thường ngày nói chuyện rất hay giỡn hớt nhưng một khi có chuyện nghiêm chỉnh là sẽ lập tức thay đổi thành người khác.

Mạnh Nghiêu Viễn đi ra khỏi quán xiên que, đến dưới gốc cây bên đường.

“Nói đi, có chuyện gì.”

Tiết Bồng nhanh chóng thuật lại đơn giản chuyện Lục Nghiễm đi điều tra vụ án Vương Xuyên một mình, không nhắc đến chi tiết, tiếp đó lại nói: “Ông khoan nói cho bên chi đội biết, lỡ đâu cuối cùng lòi ra là tôi nghĩ sâu xa quá, lọt tới tai bên chống ma tuý lại gây sóng gió mất.”

“Hiểu rồi, bà cần tôi làm gì?” Mạnh Nghiêu Viễn hỏi.

“Ông gọi Hứa Trăn theo, cậu ta kín miệng, đánh đấm cũng tốt, hai người tới quán bar Nắng Gắt gặp tôi.”

“Được, lát nữa gặp, nhớ giữ liên lạc đấy.”

“Nhớ giữ liên lạc.”

Quán bar Nắng Gắt nằm ở trong hẻm, lái xe còn không nhanh bằng đi bộ vào.

Tiết Bồng dừng xe gần đó, cách quán bar cũng tầm một trăm mét.

Cô xuống xe rồi ngập ngừng giây lát, rốt cuộc có nên dắt Barno theo không, chắc chắn là quán bar không cho mang chó vào nhưng nếu không đưa Barno theo thì làm sao lần theo mùi của Lục Nghiễm được?

Tiết Bồng đăm chiêu giây lát, nhìn vào cặp mắt to tròn long lanh của Barno, cuối cùng vẫn đưa nó xuống xe.

Tiết Bồng một tay dắt Barno, một tay cầm bản độ, rẽ được hai con hẻm thì đã thấy sắp đến nơi.

Ai ngờ lúc này Barno lại dừng lại.

Tiết Bồng khựng lại, quay đầu nhìn nó, Barno lại nhìn sang một bên khác, còn hướng sang bên đó sủa mấy tiếng: “Gâu! Gâu gâu!”

Tiết Bồng vừa định xổm xuống hỏi nó có phải đã phát hiện ra gì không, Barno đã nhanh chóng bổ tới trước.

Tiết Bồng lập tức chạy theo, chạy chưa được bao lâu đã nhìn thấy Barno đi tới chiếc xe sedan màu đen trước mắt, ngồi xuống đó không nhúc nhích, lâu lâu lại sủa mấy tiếng.

Xung quanh rất vắng lặng, con hẻm này nằm ngang với quán bar Nắng Gắt nhưng gần đó dường như đều là từng ngôi nhà riêng lẻ, tiếng sủa của Barno ở đây nghe rất vang.

Tiết Bồng vội đi tới trước, an ủi vỗ vào gáy nó, nhẹ giọng nói: “Barno, tụi mình phải đi tìm Lục Nghiễm.”

Nhưng Barno lại không nhúc nhích, vẫn nhìn chăm chăm bên trong xe.

Tiết Bồng cũng thấy có gì không đúng, vô thức quay đầu nhìn sang chiếc sedan màu đen.

Xe không khởi động, dường như chỉ dừng bên đường, Tiết Bồng tạm thời có chút khó xử, đứng dậy nhìn quay khắp nơi nhưng không thấy ai.

Đến khi một ngôi nhà sáng đèn cửa ở bên cạnh đột nhiên có người mở cửa, có hai người từ trong bước ra, một nam một nữ, ăn mặc rất tinh tế.

Người đàn ông bước ra cửa, nhìn thấy Tiết Bồng đứng trước đó mấy bước, nhanh chóng nhận ra cô.

“Bồng?”

Tiết Bồng quay người, thoáng chốc sững sờ.

Căn nhà được sửa sang kiểu Trung Quốc, thoang thoảng hương hoa, đồ dùng trong nhà đều là gỗ thật, giá rất đắt đỏ, đến cả bức bích họa trên tường đều được nạm ngọc đá quý, vài món đồ cổ được đặt trên giá, đan xen tinh tế.

Bên bàn, người phục vụ rót trà đã được pha sẵn ra tách, cẩn thận đặt một ly xuống trước mặt người phụ nữ đang cúi đầu lướt điện thoại ở bên cạnh.

Người phụ nữ mặc một bộ quần áo được đặt may cao cấp, phối thêm cao gót mũi nhọn, tóc uốn lọn lớn thả trên vai.

Cô ta bật Wechat, nhìn thấy một tin nhắn: “Tôi dụ nó tới công trường, tới đó giải quyết.”

Người phụ nữ khẽ cười, gõ một hàng chữ: “Đừng có mạnh tay quá, đừng làm hại tới tính mạng.”

Lúc này, ngoài cửa phòng ăn riêng có tiếng gõ cửa, người phục vụ lập tức ra mở cửa.

Người phụ nữ đặt điện thoại xuống, ngước mắt lên nhìn, trợ lý vừa đón một người đàn ông trẻ tuổi vào, hắn mặc đồ vest với giày da, mặt mày nhã nhặn, cử chỉ rất ung dung.

Người phụ nữ mỉm cười đứng dậy, chìa tay ra trước: “Luật sư Hàn, lâu quá không gặp.”

Hàn Cố khựng lại, bắt nhẹ bàn tay mảnh khảnh trắng muốt của người phụ nữ, chỉ một chốc rồi buông ra: “Chào giám đốc Khang.”

Người phụ nữ: “Mời ngồi.”

Hai người ngồi xuống, người phụ nữ ngước mắt, nhân viên phục vụ và quản lý đều lập tức đóng cửa rời khỏi.

Trong phòng yên ắng hoàn toàn, người phụ nữ lấy từ trong chiếc túi Hermès cạnh bên ra một tệp tài liệu, chìa tới trước mặt Hàn Cố.

“Những thứ anh muốn đều ở đây. Ngoài hồ sơ của Triệu Phong với Lưu Hiểu Lộ, còn có bản điều tra về thân thế những người khác trong vụ án này, xem xem có sót gì không.”

Hàn Cố mở tệp ra xem, chăm chú đọc hết một lượt, tiếp đó lại bỏ hồ sơ vào lại trong tệp giấy nói: “Số hồ sơ này còn chi tiết hơn tôi nghĩ, phiền giám đốc Khang quá.”

“Nào có phiền đầu, vất vả cho anh mới đúng.” Người phụ nữ khẽ cười đưa tách trà tới trước mặt Hàn Cố: “Mời dùng.”

Hàn Cố bưng tách trà lên nhấp môi.

Người phụ nữ lại nói: “Là do tôi nhờ anh nhận vụ kiện ma tuý cho Lưu Hiểu Lộ và Triệu Phong, những thứ tôi có thể đưa thì chắc chắn không phải chuyện riêng tư ẩn mật. Nhưng tôi cũng mong vụ kiện này có được cái kết trọn vẹn một chút.”

Hàn Cố khựng lại: “Đã nói tới đây thì tôi cũng không ngại nói thật nữa. Mấy hôm trước tôi có đến trại giam thăm họ, Lưu Hiểu Lộ và Triệu Phong đều nôn nóng phủi sạch hiềm nghi ở mình, nhả ra không ít chuyện của người kia trước mặt tôi, hơn nữa cũng đều hỏi tôi cùng một câu hỏi…”

Lúc nghe thấy “nhả ra không ít chuyện của người kia”, người phụ nữ hơi thay đổi sắc mặt nhưng chỉ phút chốc lại về bình thường.

“Ồ, vấn đề gì thế?”

“Hỏi là có thể để người kia nhận phần nhiều trách nhiệm còn mình thì nhẹ tội hơn được không.”

Người phụ nữ không đáp, cô ta cụp mắt, đầu ngón tay trắng muốt nhịp nhẹ trên thanh gác tay của ghế, dường như đang suy nghĩ gì đó.

“Không đoàn kết là sẽ hỏng chuyện mất. Nếu cứ bám miết chuyện của nhau thì khó tránh sẽ khiến Tổ Trại giam tìm được nhiều manh mối hơn, cũng sẽ liên lụy tới những người khác mất.” Hàn Cố nhếch môi nói: “Nếu như vậy thì e là khó mà đạt được kết quả trọn vẹn mà giám đốc Khang muốn.”

Người phụ nữ hỏi: “Vậy theo ý luật sư Hàn thì phải làm thế nào?”

“Vậy thì phải xem giám đốc Khang muốn giữ ai.”

Người phụ nữ đăm chiêu giây lát, một lúc sau lại nhẹ giọng: “Triệu Phong… tôi giữ lại còn có ích.”

“Tôi hiểu rồi.” Hàn Cố bỏ tệp hồ sơ vào cặp rồi đứng dậy nói: “Vậy tôi không làm phiền nữa, tạm biệt.”

Người phụ nữ cũng cười đứng dậy: “Vất vả cho luật sư Hàn rồi, tôi tiễn anh.”

Hai người lần lượt ra khỏi phòng riêng.

Ra đến trước sân thì nghe thấy tiếng chó sủa nhưng cả hai đều không chú ý.

Đến lúc mở cửa ra lại nhìn thấy một cô gái dắt theo con chó Berger đứng trước cửa, lại còn đang nhìn vào chiếc sedan đen như đang ngẩn người vì thứ gì đó.

Hàn Cố nhìn lại bóng lưng cô gái, thoáng ngạc nhiên rồi lại vô thức gọi: “Bồng?”

Tiết Bồng quay người, nhìn thấy Hàn Cố và một người phụ nữ lạ mặt thì cói hơi bất ngờ, cũng hơi gượng gạo, chỉ là cô không lộ ra mặt, chỉ gật nhẹ đầu.

“Trùng hợp thật.”

Tiết Bồng vừa nói vừa kéo Barno nhưng Barno lại không nhúc nhích, lại nhìn vào chiếc sedan đen mà kêu lên.

“Gâu!”

Người phụ nữ bước ra cửa cùng Hàn Cố, đi đến trước mặt Tiết Bồng và Barno.

Người phụ nữ hỏi: “Sao thế, xe tôi có vấn đề gì sao?”

Tiết Bồng ngẩn người: “Đây là xe của chị sao? Xin lỗi, chó của tôi tự dưng xông tới đây rồi lại không chịu đi, chắc là nó ngửi được mùi gì đặc biệt, vì thế… à đúng rồi, nó là chó nghiệp vụ mới giải ngũ.”

“Chó của cô đáng yêu thật.” Người phụ nữ đột nhiên bật cười rồi lại quay sang nói với Hàn Cố: “Cô ấy là bạn của anh à?”

Tiết Bồng cau mày.

Hàn Cố nói: “Là em gái một người bạn của tôi.”

Người phụ nữ không đáp, quay sang nhìn chăm chăm vào Tiết Bồng.

Bầu không khí bỗng nhiên trầm hẳn xuống một cách lạ kỳ.

Cho đến khi người phụ nữ hỏi: “Cô gì đó ơi, trông cô quen quá, chúng ta gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?”

Tiết Bồng nhìn sang người phụ nữ, nghiêm túc nhớ lại rồi lắc đầu: “Chắc là không đâu ạ. Xin lỗi, tôi đưa nó đi ngay.”

Tiết Bồng nói rồi lại kéo Barno đi, Barno lại cứ mở hai mắt nhìn cô, kêu ư ử trong miệng.

Người phụ nữ lại cười, đưa chìa khoá xe nói: “Để tôi mở cửa xe ra cho nó nhìn thì hơn.”

“Không cần phiền vậy đâu ạ.” Tiết Bồng nói.

“Không phiền đâu.”

Người phụ nữ ấn mở khoá, đèn xe nhanh chóng sáng lên, cô ta tới trước mở cửa xe rồi lại mở cốp, cả hai nơi đều trống không.

Barno rướn đầu, với cả móng lên xe, cúi đầu gắng sức ngửi.

Tiết Bồng nhìn thấy, lập tức kéo nó xuống, vỗ đầu nó bảo: “Em xem đi, đâu có gì đâu, mình đi thôi, còn phải tìm Lục Nghiễm nữa.”

Tiết Bồng nói rất khẽ, cũng rất thấp, thế nhưng người phụ nữ và Hàn Cố đều đang tập trung vào cô, loáng thoáng nghe thấy giọng nói không được rõ cho lắm.

Người phụ nữ biến sắc nhưng lại nhanh chóng gạt đi.

Barno cúi đầu, ư ử một tiếng, cuối cùng cũng bước đi.

Tiết Bồng thở phào nói với người phụ nữ: “Cảm ơn ạ.”

Sau đó cô quay người, dắt Barno đi.

Hàn Cố đang định bước theo, giọng người phụ nữ đã vọng tới từ phía sau: “Cô ấy là em gái của bạn anh à? Thì ra là đang nói đến Tiết Dịch.”

Hàn Cố nghiêng đầu nhưng không nói, chỉ khẽ gật đầu rời đi.

Hàn Cố nhanh chóng bắt kịp Tiết Bồng và Barno, đi bên cạnh Tiết Bồng nói: “Để anh lái xe đưa em đi.”

Tiết Bồng nhìn về phía trước, cứ như đang nói với không khí: “Không cần đâu, chỗ tôi phải đi ở ngay trước rồi.”

Đến ngõ rẽ, Tiết Bồng lại dắt Barno đi sang phải, không để tâm đến Hàn Cố.

Hàn Cố đứng ở ngã quẹo một lúc, nhìn con đường sáng đèn các quán bar phía trước, cho đến khi Tiết Bồng và Barno đi khuất mới khẽ thở dài, quay người đi vào hẻm.

Tiết Bồng chưa đi được bao lâu đã nhìn thấy Mạnh Nghiêu Viễn đang chờ trước cửa.

Mạnh Nghiêu Viễn vừa móc điện thoại ra đang định gọi cho Tiết Bồng, quay đầu đã nhìn thấy cô dắt theo một con Berger.

“Trời má, bà trộm tới chó nghiệp vụ ra luôn hả…”

“Trộm cái gì mà trộm, đây là Barno, mới giải ngũ chưa được bao lâu, Lục Nghiễm nhận nuôi đấy.” Biết Bồng nói xong lại nhìn khắp nơi rồi hỏi: “Hứa Trăn đâu?”

Mạnh Nghiêu Viễn: “À, cậu ta vào trong tìm đội phó Lục trước rồi, bảo tôi đứng đây đợi bà.”

Đang nói tới đó thì Hứa Trăn bước ra, nhìn thấy hai người, lắc đầu nói: “Có hỏi vệ sĩ, bảo là đã đi cách đây rất lâu rồi, chắc hơn nửa tiếng, lúc đi còn ôm theo một cô gái.”

“Hả?” Mạnh Nghiêu Viễn ngớ người.

Tiết Bồng lại cau mày hỏi Hứa Trăn: “Anh thấy sao?”

Hứa Trăn: “Đây không phải kiểu của đội phó Lục, với lại anh ấy tới đây điều tra án mà… hơi khác thường.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Bây giờ làm sao?”

Cả ba người cùng im lặng.

Cách vài giây sau, Tiết Bồng nói: “Gọi điện cho anh ấy tiếp đi, dù gì thì cũng tìm ra người cái đã.”

Tiếp đó, Tiết Bồng lại ngồi thụp xuống, lấy sổ ghi chép của Lục Nghiễm từ trong túi ra, đưa đến mũi Barno cho nó ngửi: “Barno, giờ tụi mình phải đi tìm Lục Nghiễm, em dẫn đường đi.”

Barno nhanh chóng ngửi ngửi dưới đất rồi đi về trước.

Cả ba người Tiết Bồng lập tức đi theo.

Mạnh Nghiêu Viễn hỏi: “Được không vậy, lỡ anh ấy đi xe thì phải tìm đến chừng nào? Phải rồi, đội phó Lục có bật định vị không?”

“Đội phó Lục không bật định vị.” Hứa Trăn tiếp: “Nhưng mà tôi nghĩ chắc không xa lắm đâu, anh ấy kéo theo một cô gái, khả năng cao chắc không đi xe, vả lại nếu muốn hẹn anh ấy tới địa điểm tiếp theo thì chắc cũng phải gần đây.”

Ba người vừa nói vừa đi ra khỏi con hẻm quán bar, tốc độ của Barno cũng càng lúc càng nhanh, Tiết Bồng phải vừa dắt nó vừa chạy bước nhỏ.

Barno rẽ sang một hướng, nhìn về phía công trường bỏ hoang cách đó không xa.

Thật ra lúc đến công trường, Lục Nghiễm đã cảnh giác được người hẹn anh tới không có ý tốt, lại còn hẹn anh tới một nơi hoang phế hẻo lánh thế này, ý đồ đã rõ mồn một.

Trước kia, ở thành phố Giang từng có một công ty địa ốc tiếng tăm lẫy lừng mang tên “Địa Ốc Thừa Văn”, có khoảng nửa doanh nghiệp kiến trúc ở thành phố Giang đều có thể có liên quan đến công ty này.

Công trình mang tên “trấn nhỏ Đàm Xuyên” này vốn là một trong số những dự án chuẩn bị khởi công của Địa Ốc Thừa Văn, vì công ty này đã nhanh chóng sụp đổ, trấn nhỏ Đàm Xuyên đã trở thành một công trình chưa hoàn thành.

Thường ngày chỉ có những người vô gia cư, còn có không ít những người nhặt ve chai là tụ tập ở đây đông nhất, thế nhưng những người này đều chỉ tập trung ở những nơi có ánh đèn chiếu tới.

Lục Nghiễm đi vòng quanh phía trước nửa vòng rồi đi ra phía sau, càng đi, xung quanh càng yên ắng, ánh đèn cũng càng mờ hơn.

Đao ngoài sáng thì dễ né, tên trong tối thì khó tránh.

Lục Nghiễm khựng bước, móc điện thoại ra, mở đèn pin điện thoại.

Anh lại đi thêm mấy bước, tới một khu đất trống, Lục Nghiễm lên tiếng: “Tôi tới rồi đây!”

Xung quanh cũng vọng lại tiếng anh.

Tiếp đó là từng đợt gió thổi qua.

Màn đêm đã buông xuống từ lâu, ngoài ánh sáng điện thoại, xung quanh đều tối mù.

Lục Nghiễm nín thở, tất cả các giác quan trên người đều phóng đại cực hạn ngay vào lúc này, cho đến khi anh đột nhiên cảm nhận được, một luồng gió cực nhanh sượt qua tai, cơ thể của anh cũng lập tức phản ứng lại.

Kẻ thủ ác ẩn mình trong bóng tối đã tấn công lên từ lúc nào không biết, hắn phi cước rồi sượt dao qua trước ngực Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm né về sau nhưng vẫn trúng một nhát, cùng lúc đó, anh cũng ra nấm đấm, đánh trúng cằm của tên kia.

Điện thoại rơi “bịch” xuống đất, ánh sáng chiếu hắt lên.

Trong lúc ánh sáng với bóng người đan xen nhau, hai cái bóng to lớn không bắt đầu run lên, đòn nào cũng mạnh mẽ, không ai nương tay, tiếng dao chém rách quần áo cứ lâu lâu lại vang lên trong không khí cùng tiếng nấm đấm đấm vào xương.

Kẻ thủ ác ra toàn đòn hiểm, rõ là sát thủ đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, không chỉ linh hoạt mà cánh tay còn rất có lực, chiều cao cũng không kém cạnh Lục Nghiễm, cơ bắp cuồn cuộn, mỗi cú đều như muốn lấy mạng anh.

Hơn nữa trong tay hắn còn có vũ khí, nếu đánh cận chiến chắc chắn sẽ bị đâm trúng nhưng nếu cứ né tránh thì rất khó phản công được đối thủ thế này.

Lục Nghiễm dứt khoát kéo ngắn khoảng cách, hứng thêm mấy nhát dao, chỉ nghe thấy tiếng dao sượt qua quần áo và da thịt, thần kinh căng siết không cảm thấy đau, chỉ thừa cơ hội này để đá bay dao của kẻ kia.

Kẻ thủ ác lại chuyển sang nắm đấm, tấn công mạnh vài chiêu.

Lục Nghiễm đấm bằng một tay, vươn dài chân đạp thẳng vào mặt kẻ kia.

Tên hung ác đưa tay ra đỡ nhưng không chống được sức của Lục Nghiễm, bị ép về sau mấy bước, ủng trượt dài một đường trên đất.

Lục Nghiễm đã đứng lại trên đất, như con sói đang chuẩn bị tấn công con mồi, anh nheo mắt, hơi khuỵu gối lấy đá, đợi lúc kẻ kia xông tới sẽ cho một đòn chí mạng.

Thế nhưng lúc này, đầu lại đột nhiên hết sức chóng mặt, cực kỳ chóng mặt như bị kéo ngã.

Thuốc mê sao?!

Lục Nghiễm loạng choạng, vội chống tay xuống đất, trước mắt đã bắt đầu hiện lên một màu tối đen.

Anh ra sức vẫy đầu, đang định đứng lên thì đã bị kẻ kia đá lăn ra đất, lăn tận mất vòng, không nhúc nhích được.

Trong lúc mơ màng, Lục Nghiễm ra sức mở to mắt, nhờ ánh sáng điện thoại mà thấy được một cái bóng vừa cao vừa đen đi tới trước mặt mình.

Kẻ thủ ác mang một đôi bốt chiến đấu, đi đến trước, ngồi xổm xuống, để lộ một khuôn mặt nanh ác.

Lục Nghiễm gắng sức mở mắt, nhớ nhanh khuôn mặt của hắn rồi nhìn thấy kẻ kia đi đến nhặt con dao bên cạnh, giơ lên cao, hướng mũi dao xuống.

Vào lúc dao cắm xuống, Lục Nghiễm lại không cảm nhận được cảm giác đau dữ dội.

Nhưng anh biết, con dao đã đâm vào cánh tay anh.

Lục Nghiễm gắng hết sức lực trở mình, một tay tóm lấy cổ kẻ kia, ngón tay cào lấy da hắn, cùng lúc đó cũng giữ chặt lấy con dao cắm trên cánh tay.

Con dao bị giữ lấy, kẻ kia đang định đẩy Lục Nghiễm ra thì điện thoại trong túi lúc này lại run lên, mở ra xem thì thấy hai chữ: “Rút mau.”

Tiếp đó, có tiếng chó sủa ở cách đó không xa.

Có người đang thốt lên: “Ở bên đó!”

Kẻ tấn công khựng lại, quay đầu chạy đi.


Hình tượng và tên của Barno (phiên âm Hán Việt là Ba Nặc) được lấy từ một chú chó nghiệp vụ tên Ba Vạn. Nguồn gốc của Ba Vạn rất tấu hài, nó đã tự mình chuồn vào đội huấn luyện chó nghiệp vụ để “ăn chực uống chực”, đưa đi rồi lại chạy vào tiếp, lập đi lập lại như vậy mấy lần mới được giữ lại huấn luyện thành chó nghiệp vụ.

Có cái, Ba Vạn là Chó chăn cừu Malinois, tác giả cũng rất thích giống chó này, Chó chăn cừu Malinois với chó chăn cừu Đức đều là loại chó nghiệp vụ ưu tú, sau đó, tác giả mới kết hợp cả hai giống với nhau mới có chó chăn cừu Đức Barno.

Lời người dịch: Lục Nghiễm chương này ngầu ghê, phải với Tiết Bồng cũng ngầu vậy là đỡ rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.