Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 70



Sau khi vụ án thi thể rừng sâu xảy ra, liên tiếp hai ngày sau đó, Tiết Bồng gần như chưa từng rời khỏi Toà Thực nghiệm, ăn cùng Mạnh Nghiêu Viễn một ngày hai bữa, còn không về được nhà.

Còn đang còn vật chứng của mấy vụ án khác phải kiểm nghiệm, thời gian gấp rút, bản thân Tiết Bồng cũng dâng trào cảm xúc, chỉ cảm thấy hứng thú, nghiện ngập trong quá trình phân tích sự việc, hoàn toàn không cảm nhận được thời gian đang trôi đi.

Ở bên kia, Chi đội Hình sự cũng đang bận tối mày tối mặt, tuy Lục Nghiễm không ra lệnh cho mọi người bắt buộc phải thức đêm tăng ca nhưng bản thân anh ngoài việc về nhà ngủ với cho Barno ăn thì những khoảng thời gian khác gần như đều điều tra án.

Trong lúc đó, Lục Nghiễm còn nhận được Wechat của Tiết Bồng, bảo anh lúc không ở nhà thì cứ mở tivi, bật vài chương trình hay hay như thế giới động vật hay Tom and Jerry.

Lục Nghiễm làm theo, Barno ở nhà xem mê mệt.

Mấy ngày nay, Tiết Bồng và Lục Nghiễm cũng gần như chỉ trao đổi qua tin nhắn, rất ít khi gặp mặt, dù có gặp nhau trong nhà ăn thì quá lắm cũng chỉ trò chuyện vài câu.

Tất nhiên là với cường độ làm việc khắt khe, cao độ như thế này thì chắc chắn thu được kết quả.

Đầu tiên là vụ án xâm hại tình dục người già, Phương Húc dựa theo chỉ dẫn hôm trước của Lục Nghiễm, theo dõi điều tra nhân viên xã hội chăm sóc các cụ già trước kia, bất ngờ phát hiện ra chỉ tay của nhân viên xã hội này lại có độ khớp cao với dấu vân tay thu thập được trong nhà các cụ già.

Nhân viên xã hội cũ được đưa tới Cục Cảnh sát làm việc, không bao lâu thì đã khai ra.

Tiếp đến là vụ án sát thủ phục kích.

Khoa kiểm nghiệm dấu vết phát hiện được một số mẫu bùn đất tại hiện trường vụ án và trên quần áo của Lục Nghiễm, sau khi kiểm nghiệm đã phát hiện được số bùn đất này không giống với loại thường thấy trong thành phố, ngoài các hạt cát, bùn lắng, đất sét, còn kiểm nghiệm ra được một chút phân ngựa và các chất phụ gia tạo thành sợi, dây thun.

Cũng có nghĩa là sát thủ Lý Thành Kiệt phục kích Lục Nghiễm đã từng đi tới trường đua ngựa trong một thời gian ngắn.

Trường đua ngựa đúng là một địa điểm ẩn nấp không tệ, thường sẽ không ai nghĩ tới được.

Trong vụ án này, có một tên bên trên đã giữ liên lạc lâu dài với Tôn Cần, công ty viễn thông cũng đã lần theo dấu vết tìm được vị trí mà số điện thoại này thường xuất hiện, đa số là ở khu phía Bắc thành phố Giang.

Hứa Trăn đã đánh dấu trên bản đồ theo ghi chú mà công ty viễn thông cung cấp, tiếp đó đưa sang cho Lục Nghiễm, trong số đó có một nơi có mức độ xuất hiện rất cao, đó chính là câu lạc bộ cưỡi ngựa ở ngoại ô khu phía Bắc.

Nói cách khác thì chủ nhân số điện thoại liên lạc bảo Tôn Cần chuyển lời và sát thủ Lý Thành Kiệt đều thường xuyên xuất hiện tại câu lạc bộ cưỡi ngựa này.

Tiếp đến chính là vụ án thi thể trong rừng.

Vụ án này có thể coi là quanh co khúc khuỷu, biến đổi bất ngờ đối trong kiểm nghiệm.

Tuy Tiết Bồng đã thu thập được dấu vân tay trên ba ngón của người chết nhưng trong quá trình đối chiếu với căn cước lại nhanh chóng phát hiện ra căn cước này là giả.

Sau khi nhập thông tin căn cước vào trong hệ thống công an thành phố Giang lại tìm được hơn ba mươi người tên Trình Lập Huy nhưng không có ai là hai mươi lăm tuổi, số căn cước tất nhiên cũng không đúng.

Dấu vân tay của người chết cũng không tìm được mẫu trùng khớp trong kho vân tay của cảnh sát.

Cũng có nghĩa là việc đầu tiên phải làm để phá được vụ án này là phải xác định được nguồn gốc thi thể.

Đến sáng thứ Tư, Lục Nghiễm nhận được điện thoại ở phòng thực nghiệm kỹ thuật hình sự, thông báo rằng đã có phát hiện mang tính đột phá.

Lúc Lục Nghiễm đến, Tiết Bồng, Phùng Mông, Quý Đông Duẫn, Mạnh Nghiêu Viễn đều đang ở trong phòng thí nghiệm, bọn họ đang họp, sắc mặt ai cũng nặng nề.

Thấy Lục Nghiễm tới, Phùng Mông đứng dậy đầu tiên: “Đội phó Lục, cậu đến vừa đúng lúc.”

“Sao thế ạ?”

Lục Nghiễm nhanh chóng đi đến trước bàn thí nghiệm, nhìn thấy phía trước có đặt vài khúc xương người đã được xử lý sạch sẽ phần thịt thối rữa bên ngoài.

Tuy anh không rõ lắm việc làm thế nào để tính toán độ tuổi, giám định ADN thông qua xương người nhưng lúc học ở Đại học Cảnh sát cũng đã có học qua kiến thức có liên quan, biết được trên cơ thể người có rất nhiều đoạn xương có thể dùng để suy đoán được độ tuổi ví dụ như xương sọ, xương đòn, xương sườn, xương ức, phần khó xác định hơn một chút chính là vòm xương mu.

Xương mu nằm ngay dưới xương hông, vị trí của nó sẽ ít xảy ra biến đổi do ảnh hưởng của tác động bên ngoài hơn các vùng xương khác, nhất là với những thi thể được phát hiện ở vùng hoang dã như thế này, rất nhiều phần xương đều đã bị những tổn thương ở nhiều mức độ khác nhau nhưng xương mu vẫn được bảo vệ hoàn hảo.

Hiện giờ xương mu của người chết đang được đặt trên bàn thí nghiệm, kết cấu vòm giữa hai bên xương mu này không chỉ cao mà còn sắc nhọn, thông thường chỉ có xương mu của người trẻ mới trông như thế, bởi vì tuổi tác càng lớn, xương sẽ càng xốp, vòm xương sẽ càng bằng phẳng hơn.

Lục Nghiễm hỏi: “Mọi người đang dùng vòm xương mu để tính tuổi sao?”

Quý Đông Duẫn đáp: “Đúng vậy, nhưng mà cách tính toán này tương đối chủ quan, chúng tôi đã đối chiếu so sánh, suy đoán lại nhiều lần, dốc sức rút ngắn độ tuổi chênh lệch lại từ một tới hai tuổi.”

Thật ra trước đó, Lục Nghiễm cũng có nghe tới việc tính toán dựa vào vòm xương mu, về cơ bản có thể chênh lệch trong khoảng hai năm nhưng vì yếu tố chủ quan quá nhiều, cũng có yêu cầu cao về kinh nghiệm, vì thế cũng có vụ án sau khi có được kết quả suy đoán lại có độ chênh lệch lên tới mười năm, cuối cùng còn ảnh hưởng đến kết quả điều tra phá án.

Phùng Mông nhanh chóng giải thích với Lục Nghiễm, họ đã so sánh vòm xương mu của người chết với mẫu thu thập được trong phòng thí nghiệm, dù là kết quả do họ suy đoán chủ quan hay là kết quả sau khi so sánh đều khoanh vùng độ tuổi của người chết trong khoảng mười bảy tới mười chín tuổi, hơn nữa cũng đã kiểm chứng lại nhiều lần, xác định không có sai sót.

Vừa nghe đến khung độ tuổi, Lục Nghiễm đã giật mình.

Anh yên lặng vài giây rồi mới nhìn lại những người trong phòng: “Cũng có nghĩa là người chết có thể là người vị thành niên hoặc là qua tuổi thành niên chưa bao lâu.”

Quý Đông Duẫn nói: “Để xác định được kỹ càng hơn, chúng tôi cũng đã so sánh quy luật mòn răng của người chết, răng chỉ mòn ở cấp độ một, cũng có nghĩa là người chết còn chưa tới hai mươi tuổi.”

Mạnh Nghiêu Viễn tiếp: “Còn nữa, răng của người chết không giống với những người bình thường. Thông thường mà nói, chúng ta đều có từ hai mươi tám tới ba mươi hai chiếc răng nhưng người chết chỉ có hai mươi sáu chiếc.

Nói cách khác thì người chết không chỉ có số lượng răng đặc biệt thuộc nhóm thiểu số mà lại còn rất trẻ, cậu ta cách từ sáu đến tám tuổi so với độ tuổi được viết trên tờ căn cước kia.

Lục Nghiễm hỏi: “Vậy nhân chủng thì sao, hiện tại đã có kết luận sơ bộ chưa?”

Quý Đông Duẫn: “Đã thực hiện tái cấu trúc chân dung, chắc sẽ hoàn thành xong trong hôm nay. Có điều dựa vào xương cốt hiện giờ, có thể biết được đại khái người chết thuộc giống người Mông Cổ, phần mặt cao rộng, khá bằng, dáng hộp sọ khá thấp, hốc mắt cao, tất cả những đặc điểm này đều khớp.”

Nói đến đây, Quý Đông Duẫn cười rồi quay sang Tiết Bồng từ đầu đến cuối chẳng nói tiếng nào: “À đúng rồi, phát hiện thú vị nhất là do Tiết Bồng để ý tới đầu tiên đấy.”

Lục Nghiễm nhướng mày hỏi: “Chẳng lẽ việc nghiên cứu đám sinh vật nhỏ kia cũng có tiến triển đột phá rồi sao?”

Lúc này Tiết Bồng mới ngước mắt: “Đúng rồi, tôi nuôi bọn chúng hai ngày, thật sự đã phát hiện ra một số thứ.”

Tiết Bồng vừa nói vừa chỉ vào cái hộp trong suốt đặt đủ thứ giòi tử thi và ấu trùng, cùng với thùng giữ nhiệt đựng bố mẹ chúng giờ đã thành côn trùng trưởng thành.

Bên trong hộp kính và thùng giữ nhiệt đều có đặt thịt thối rữa, bên cạnh còn có nhiệt kế.

Mạnh Nghiêu Viễn vừa thấy đã nôn khan: “Tôi nể quá trời quá đất, hai ngày nay Tiết Bồng cứ lo chụp hình cho mấy cái thứ nhỏ xíu này, cứ mỗi tiếng là lại quan sát với ghi chép một lần, lần nào nhìn thấy tôi cũng nổi hết cả da gà da vịt lên, bả còn nói là thấy hay ho lắm nữa chứ…”

Nói đến đây, Lục Nghiễm cũng thấy hơi không thoải mái, phản ứng sinh lý là theo bản năng, không thể chống lại được, ở đây chắc chỉ có mình pháp y lâu năm với giám định dấu vết lâu năm kiến thức rộng lớn mới quen nhìn thấy đám giòi tử thi này và khống chế được thôi.

Nhưng dù là như thế, Lục Nghiễm vẫn cười sượng hỏi: “Hay ho sao thế, nói thử xem.”

Tiết Bồng nói: “Có hai điều tôi muốn nói, điều thứ nhất, chúng tôi đã giám định được trên người những sinh vật nhỏ này và người chết đều có hai loại thành phần hoá học, một là Thuốc gây ảo giác LSD, cũng thường được gọi là ma tuý loại mới LSD, còn một loại nữa chính là Phenobarbital. LSD sẽ làm người ta sinh ra ảo giác, trong lúc bị ảo giác sẽ xuất hiện các hành vi mang tính bạo lực như tấn công, tự sát hay tự hại, không có tác dụng chữa bệnh, còn Phenobarbital lại là một dạng thuốc an thần.”

Lục Nghiễm sửng sốt: “Nói cách khác thì khi còn sống, người chết từng sử dụng cùng lúc cả hai loại chất ma tuý này?”

Quý Đông Duẫn nói tiếp: “Đúng là như vậy. Chúng tôi cũng đã kiểm nghiệm cái chai rỗng chúng ta tìm được ở hiện trường, xét nghiệm ra được ADN của người chết trên miệng chai và chất lỏng còn sót lại nhưng bên trong không hề có thành phần ma tuý. Thế nhưng chúng tôi lại xét nghiệm ra được cồn bên trong đó. Nếu sau khi tiêm hai loại chất ma tuý này mà còn uống rượu thì cồn sẽ làm tăng nhịp hấp thụ ma tuý, cản trở việc trao đổi chất của gan, rất dễ dẫn đến trúng độc nặng, thậm chí là tử vong.”

Ai lại đi tiêm ma tuý trong khu bảo tồn thiên nhiên cơ chứ? Điều này hoàn toàn đi ngược lại hành vi đặc trưng của những con nghiện.

Nếu tiêm ma tuý trước mới đi vào khu bảo tồn thiên nhiên, còn mang cả chai rượu theo, cùng với thời gian phát huy tác dụng của hai chất ma tuý đều không đủ cho người chết đi tới một nơi xa tới vậy, huống hồ gì còn là đi đường núi.

Lục Nghiễm nói: “Nói vậy thì có thể khu bảo tồn thiên nhiên không phải hiện trường đầu tiên. Hoặc là có người đã mang ma tuý vào trong khu bảo tồn rồi tiêm cho người chết, sau đó cho cậu ấy uống rượu, sau đó hung thủ lại mang kim tiêm ra khỏi hiện trường…”

Tiết Bồng trả lời: “Việc này lại được liên hệ đến điều thứ hai tôi muốn nói.”

Lục Nghiễm ngước mắt, tỏ vẻ thắc mắc.

“Đầu tiên là ủng leo núi của người chết. Tuy là sau khi chết, xác người chết từng bị một trận mưa lớn rửa trôi, xối đi mất một ít bùn đất bám trên quần áo và ủng, thế nhưng tôi vẫn tìm được một ít mẫu bùn đất dính trên mép viền của ủng. Kết quả là tôi phát hiện ra thành phần của số mẫu này hoàn toàn không giống với bùn đất ở khu bảo tồn thiên nhiên, ngược lại mấy ngày nay tôi đã thấy nó trong một vụ án khác.”

Mấy ngày nay đã thấy mẫu đất này trong một vụ án khác?

Lục Nghiễm thoáng khựng lại, bỗng chốc cảm thấy sống lưng run rẩy, cùng lúc đó, anh buột miệng: “Câu lạc bộ cưỡi ngựa?”

“Đúng vậy, trùng hợp lắm đúng không? Không chỉ có vậy, lông động vật chúng tôi tìm được trên người của người chết quả đúng là lông ngựa, lại còn là giống ngựa nổi tiếng, rất thuần huyết.”

Lục Nghiễm: “Giống ngựa nổi tiếng thì chắc chắn không thể xuất hiện ở các nơi hoang dã hoặc là thôn xóm được.”

Trước khi phục kích anh, sát thủ Lý Thành Kiệt đã từng đến câu lạc bộ cưỡi ngựa, thậm chí còn rất có khả năng đã ẩn náu ở đó, còn người chết được phát hiện trong khu bảo tồn thiên nhiên cũng từng đến cùng một nơi…

Lục Nghiễm: “Nói cách khác thì cả hai đều từng đến câu lạc bộ cưỡi ngựa, có thể còn quen biết nhau. Thế nhưng cũng có khả năng là chỉ tình cờ cùng đến đó, không hề có tiếp xúc gì với nhau. Hoặc là cũng có thể rất lâu trước kia người chết đã từng tới đó, bùn đất ở đó dính lên giày nhưng không được vệ sinh nên mới để lại.”

Tiết Bồng quả quyết: “Không có khả năng lắm.”

“Chúng chính là “nhân chứng”.” Tiết Bồng hất cằm chỉ về phía những sinh vật nhỏ trong hộp: “Mọi người có còn nhớ lúc ở hiện trường, tôi đã bị thu hút bởi một con ruồi trâu trong số đó không?”

Lục Nghiễm gật đầu, nhìn qua theo, nhìn ngay phải một con ruồi trâu trong số đó có kích thước lớn hơn những con ruồi nhặng bình thường khác, lớp ngoài của cơ thể có lông mảnh, nhìn thoáng qua trông như một con ong. Thêm vào đó, giống ruồi này sẽ đốt những động vật có vú, sống nhờ hút máu.

Lục Nghiễm nói: “Anh có nhớ. Nhưng mà sau đó anh có tìm hiểu thông tin, ngoài việc ký sinh trên người của ngựa, lừa, la và con người thì ruồi trâu cũng sẽ xuất hiện ở nơi hoang dã.”

Tiết Bồng cười: “Đúng vậy, có một loại ruồi trâu sẽ ký sinh trên cơ thể người. Trong lúc khám nghiệm tử thi, chúng tôi đã lấy mẫu giòi tử thi và ấu trùng trên người của người chết, sau đó trải qua mấy ngày kiểm nghiệm và quan sát, tôi phát hiện có ấu trùng ruồi trâu không giống với những ấu trùng khác đang nằm ở giai đoạn một và giai đoạn hai, một nhóm ấu trùng ruồi trâu trong số đó đã đạt đến giai đoạn ba.”

“Hơn nữa còn tìm thấy được hai tổ chức mưng mủ trên người của người chết, xét nghiệm ra được một số thành phần Vaseline ở trong đó, chắc là khi còn sống, người chết đã bị ruồi trâu cắn, ruồi trâu đẻ trứng ký sinh ở tổ chức dưới da của người chết, người chết lại bôi Vaseline lên vết thương. Cũng có nghĩa là đám ấu trùng ruồi trâu này là do người chết mang tới khu bảo tồn thiên nhiên. Vậy thì kết hợp thêm với yếu tố câu lạc bộ cưỡi ngựa thì khi còn sống, ắt hẳn người chết đã bị nhiễm phải ruồi trâu ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, hơn nữa là vào vài ngày gần đây, không thể nào là rất lâu trước đó.”

Nghe đến đây, những “mảnh ghép” phân tán khắp nơi ban đầu dường như đã bắt đầu được ghép lại với nhau.

Hai yếu tố trông có vẻ không hề liên quan tới nhau lại có cùng một điểm chung: Câu lạc bộ cưỡi ngựa.

Người chết ở khu bảo tồn thiên nhiên từng ăn thức ăn có chứa bột mì và rau củ bốn tiếng trước khi chết, còn từng tiêm Phenobarbital và LSD, không chỉ liều lượng cao mà còn sử dụng chung cả hai thứ một lúc.

Vậy thì chắc chắn là người chết đã ăn trước rồi mới tiêm ma tuý.

Bên cạnh đó, sau khi nạn nhân tử vong, thành phố Giang đã có một trận mưa lớn rửa trôi hết phần lớn bùn đất trên người và giày của cậu ta, thế nhưng dù mưa lớn đến thế nào thì cũng sẽ sót lại một lượng ít bùn đất.

Thế nhưng chỉ có thể tìm được mẫu đất ở trường đua ngựa trên ủng của người chết, hoàn toàn không có mẫu đất ở khu bảo tồn thiên nhiên, cũng có nghĩa là người chết không hề tự đi vào đây.

Vì thế phiên bản thật sự phải là người chết bị người ta tiêm ma tuý ở nơi khác, ví dụ như câu lạc bộ cưỡi ngựa, còn uống rượu vào, sau đó, bị đưa xác tới khu bảo tồn thiên nhiên, sắp đặt hiện trường, ngụy trang thành hiện trường giả uống rượu hôn mê trong rừng, sau đó bị thú hoang tấn công mà chết.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm nói: “Nói thế thì người quản lý rừng đang nói dối, anh ta hoàn toàn không hề nhìn thấy người chết đi vào rừng. Người chết đã bị khiêng vào đó.”

Tiết Bồng khẽ thở dài: “Vậy đấy, đúng ra đã phải chứng thực được chuyện này lúc thu thập chứng cứ rồi nhưng hôm trước vừa có mưa, trùng hợp lại giúp cho hung thủ. Mưa không chỉ xối trôi phần lớn dấu chân mà còn làm trôi luôn rất nhiều vật chứng vi lượng. Đúng là chúng tôi có phát hiện một số dấu chân ở hiện trường nhưng về cơ bản đều không hoàn chỉnh, đến cả hoa văn dưới đế giày cũng trôi đi hết, hoàn toàn không cách nào chứng thực được là vết giày của hung thủ hay là của người chết.”

Lục Nghiễm nói tiếp: “Hơn nữa hung thủ hiểu rất rõ tình hình bên trong, cố ý vứt thi thể vào nơi sâu, chỗ đó đôi lúc sẽ có thú hoang mò tới, hơn nữa rắn rết côn trùng cũng nhiều, hung thủ muốn dùng những sinh vật này làm đồng lõa của mình để phá hoại chứng cứ trên thi thể.”

Tiết Bồng: “Nhưng mà tôi vẫn chỉ có một câu duy nhất, con người biết nói dối, chứng cứ thì không. Ví dụ như chuyện hung thủ tiêm Phenobarbital cho người chết: Nếu thi thể này bị phát hiện muộn hơn chút nữa, LSD mà cậu ta tiêm vào lúc còn sống rất có thể sẽ bốc hơi hết sạch nhưng Phenobarbital thì không dễ phân giải và biến mất, chỉ cần từng tiêm vào là sẽ để lại dấu vết. Trước kia từng có vụ án xét nghiệm ra được Phenobarbital trong xương cốt đã mai táng hai mươi lăm năm. Vì thế nên là lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát.”

Lục Nghiễm ngẩn người rồi khẽ cười thành tiếng: “Đúng là như vậy.”

Tiết Bồng có chút đắc ý, không nhịn được cười theo.

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc lại hoà hợp dễ chịu.

Cho tới khi một tiếng ho khẽ hết sức không biết điều vang lên từ phía bên kia bàn thí nghiệm: “E hèm!”

Tiết Bồng và Lục Nghiễm khựng lại cũng lúc rồi lại cùng quay đầu đi, nhìn sang Quý Đông Duẫn, Mạnh Nghiêu Viễn và Phùng Mông đã đứng lên không biết từ khi nào.

Còn tiếng ho khẽ kia phát ra từ chính miệng Mạnh Nghiêu Viễn.

Phùng Mông dù gì cũng là người lớn trên trước, con người hay giữ kẽ, thường ngày cũng đã quen nghiêm túc, dù có vui vẻ mừng rỡ cỡ nào cũng sẽ không thể hiện ra quá, lúc này cũng chỉ đang trông rất dịu dàng, giống như một người cha hiền từ.

Mạnh Nghiêu Viễn thì vẫn nháy mắt tặc lưỡi như thường lệ.

Quý Đông Duẫn thì cứ như vừa xem được thứ gì đó hay ho lắm lắm, lúc này còn không quên nhắc nhở: “Hai anh chị ơi, bọn tôi còn ở đây này.”

Tiết Bồng: “…”

Lục Nghiễm: “…”

Cả căn phòng lại lặng thinh.

Lục Nghiễm hắng giọng, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, bình thản không chút sượng sùng, lại còn nói: “Hiện giờ đã xác định được tính chất vụ án rồi thì chúng tôi sẽ chuẩn bị đi bắt người quản lý, mong là có thể tìm được nhiều manh mối hơn qua lời khai của anh ta.”

“Đợi đã,” Tiết Bồng đột nhiên ngước mắt lên nói: “Tôi vừa mới nghĩ tới có thể là trong căn nhà nhỏ để nghỉ ngơi của nhân viên quản lý sẽ phát hiện ra được một số thứ. Hay là để bên kiểm nghiệm dấu vết đi cũng?”

Lúc nói, Tiết Bồng cũng quay đầu có mục đích về phía Mạnh Nghiêu Viễn.

Mạnh Nghiêu Viễn ngớ người, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Lục Nghiễm đã nói với Phùng Mông: “Cũng có lý. Trưởng khoa Phùng, cháu muốn Mạnh Nghiêu Viễn đi cùng bọn cháu, chú thấy có được không ạ?”

Phùng Mông cười: “Tất nhiên rồi, trò Mạnh, trò đi chung đi.”

Lục Nghiễm kiểm tra thời gian rồi đi ra ngoài: “Vậy được, mười phút sau gặp ở bãi đậu xe.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “…”

Tác phong như vũ bão của Lục Nghiễm đã làm Mạnh Nghiêu Viễn phải khiếp đảm, y còn không có cơ hội hé miệng đã cảm thấy một cơn gió quật qua trước mắt, quay đầu nhìn lại thì Lục Nghiễm đã biến mất sau cánh cửa.

Tất nhiên là Mạnh Nghiêu Viễn không dám chần chừ, chạy trối chết về khoa kiểm nghiệm dấu vết kiểm tra hộp dụng cụ ngay lập tức.

Phùng Mông lắc đầu rồi cũng đi ngay.

Trong phòng chỉ còn lại Tiết Bồng và Quý Đông Duẫn.

Tiết Bồng không nói gì, vô cảm thu dọn đồ đạc trên bàn thí nghiệm.

Sau khi im lặng mấy giây, Tiết Bồng mới ngước mắt, bất lực nhìn vào mắt Quý Đông Duẫn đang đứng đó nhìn chăm chăm vào cô với vẻ mặt nửa cười nửa không, cô hỏi: “Làm sao?”

Quý Đông Duẫn nhún vai: “Tôi không có nói gì hết nha.”

“Nhưng mà ánh mắt anh nói thay anh rồi.”

Quý Đông Duẫn lại cười: “À, tôi chỉ muốn ca ngợi tí thôi ấy mà, dưới sự lãnh đạo anh minh của đội phó Lục, chi đội lại nhanh chóng sắp lập được công nữa rồi.”

Tiết Bồng: “…”

Lục Nghiễm lập tức về lại chi đội, thuật lại nhanh kết quả vừa thảo luận ở phòng thực nghiệm cho nhóm Hứa Trăn nghe.

Mọi người nghe xong đều chấn động, Lý Hiểu Mộng thậm chí còn vô thức: “Em nổi hết da gà lên rồi đây này…”

Lục Nghiễm ngồi xéo bên mép bàn, sắp xếp nhiệm vụ một cách rõ ràng, logic: “Phương Húc, Hứa Trăn, hai người đến câu lạc bộ cưỡi ngựa thăm dò trước xem, đừng để lộ nghề nghiệp. Nếu thi thể vô danh ở khu bảo tồn thiên nhiên và Lý Thành Kiệt đều từng đến đó, vậy thì chắc nhân viên sẽ biết được một chút tình hình, nói bóng nói gió thăm dò thử xem.”

“Xuân Dương, cậu đưa thêm vài người theo tôi đến khu bảo tồn thiên nhiên, mục tiêu lần này là để bắt người quản lý, hoàn thành công tác thu thập chứng cứ trong ngôi nhà nhỏ.”

“Hiểu Mộng, cô ở lại tổ, liên lạc với các phân cục xin thông tin báo án có người mất tích mất ngày gần đây. Xem xem có ai có tuổi tác và chiều cao tương tự với người chết không.”

Cả đội: “Vâng, đội phó Lục!”

Chưa tới mười phút, cả đội của Lục Nghiễm đã rời khỏi chi đội.

Những chuyện sau đó diễn ra rất nhanh.

Đến trưa đã hoàn thành xong công tác tái cấu trúc hộp sọ của người chết, khuôn mặt lúc còn sống của người chết đã được hoàn nguyên lại tám mươi phần trăm.

Suy đoán kết hợp thêm tuổi tác và chiều cao đã được xác định của người chết, Lý Hiểu Mộng nhanh chóng liên lạc với các phân cục, tìm được thông tin người mất tích tương tự, hơn nữa thời gian báo án là vào thứ Hai, cũng chính là hai ngày sau khi người chết mất tích.

Sau khi kiểm tra lại thông tin báo án, tên thật của người chết chính xác là Trình Lập Huy nhưng chỉ có mười bảy tuổi, đến tháng sau mới đủ tuổi thành niên.

Lý Hiểu Mộng nhanh chóng thông báo tin tức cho Lục Nghiễm và phòng thực nghiệm, Lục Nghiễm bèn nói Lý Hiểu Mộng lập tức liên lạc với người báo án đến Cục Cảnh sát lấy lời khai.

Ở bên khác, đến hai giờ chiều, Tiết Bồng mới hoàn thành công việc, cô đứng dậy vận động một lúc rồi xin phép Phùng Mông xuống lầu mua đồ ăn vặt.

Tiết Bồng ra khỏi phòng thực nghiệm, cô đi rất chậm, cúi gằm mặt suốt dọc đường, vừa đến tạp hoá đã nhìn thấy Lý Hiểu Mộng vừa mua nước xong.

Lý Hiểu Mộng nhìn thấy Tiết Bồng thì vội nói: “Ấy, Tiết Bồng, may quá cô ở đây, tôi đang định đi tìm cô đây…”

Tiết Bồng: “Có chuyện gì thế?”

“Chuyện là thế này, người báo án vụ của Trình Lập Huy đến rồi, tôi đang vội về để lấy thông tin, nói cho cô biết trước. Tôi mới lấy được báo cáo kiểm nghiệm đây, chưa kịp đọc hết thông tin, nếu lát nữa người báo án hỏi tôi một vài vấn đề về mặt này thì có thể cần cô tới giải thích.”

“À, không vấn đề gì, tôi mua ít bánh quy rồi sang ngay.”

“Được, thế cảm ơn cô nhiều nhé!” Lý Hiểu Mộng cười nói, quay người đi mấy bước, chưa được bao lâu lại quay trở lại, hình như vừa nhớ ra được gì đó.

Tiết Bồng nhìn thấy bèn hỏi: “Còn gì nữa sao?”

“Ừm, có chuyện này tôi cũng không chắc, nhưng mà nghĩ lại thì vẫn phải nhắc cô, chuyện là thân thế và gia cảnh của người báo án có hơi đặc biệt, lúc tôi vừa nghe tới tư liệu của chị ấy cũng có chút bất ngờ…”

Tiết Bồng vừa quét mã QR vừa hỏi: “Đặc biệt cỡ nào cơ?”

Đợi Tiết Bồng lấy bánh quy xong, Lý Hiểu Mộng kéo cô ra mấy bước, lúc này mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người báo án này trước đây là chuyên gia tư vấn tâm lý, rất rõ về tâm lý tội phạm, lúc trước từng bị xử lý hình sự nhưng sau khi bị xử lý xong lại từng giúp hai phân cục phía dưới phá vài vụ án nhờ vào tâm lý tội phạm, khi đó nổi tiếng lắm! Này, nói tới đây tôi hồi hộp chết được ấy, lát nữa nói chuyện phải cẩn thận…”

Ban đầu Tiết Bồng không chú ý mấy, dù người kia có thân thế hiểm hóc cỡ nào cô cũng sẽ làm theo quy tắc, nhưng lúc này nghe Lý Hiểu Mộng nói thế, trong đầu cô nhanh chóng xuất hiện một dáng vẻ, lập tức sững người.

Bị xử lý hình sự, giỏi tâm lý tội phạm, giúp phân cục phá án…

Khắp thành phố Giang ngoài người đó ra, cô không thể nghĩ ra được ai khác.

Tiết Bồng thở dài, cố giữ vẻ trấn tĩnh, bình thản hỏi: “Người mà cô nói, có phải họ Cố không?”

Lý Hiểu Mộng: “Ấy, cô đoán được nhanh thế!”

Từ ngữ trong chương:

Vụ án tìm được Phenobarbital trong xương được chôn vào hai mươi lăm năm trước được nhắc tới trong chương là có thật, có vụ tìm được trong xương có thời gian tử vong là bảy năm, mười mấy năm và hai mươi lăm năm.

Vẻ ngoài của ruồi trâu rất giống ong, thoạt nhìn hoàn toàn không giống ruồi, cũng không có biện pháp bảo hộ tốt ở nơi hoang dã, chỉ có thể mặc áo dài tay.

Ấu trùng cấp 1, 2, 3 là cách phân hoá tuổi trước khi trưởng thành, vì với các loài côn trùng khác nhau, thời gian cũng sẽ có chênh lệch, với các giống ruồi bình thường là một tới hai ngày, trong điều kiện nhiệt độ thích hợp sẽ là khoảng một ngày, ở nơi hoang dã khá lạnh, thời gian sẽ dài hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.