Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 72



Tiết Bồng nói vài câu với Lý Hiểu Mộng rồi đi ra ngoài với Cố Dao.

Chỉ là ngàn lời muốn nói lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi chỉ đành nói: “Em còn tưởng chị quên em rồi.”

Cố Dao cười: “Sao mà quên được, em không khác trước kia mấy, tuy mặc cảnh phục nhưng chị vừa nhìn là nhận ra ngay. Cuối cùng em cũng đã làm được công việc mà em muốn rồi.”

“Đúng vậy.” Tiết Bồng khẽ cúi đầu: “Chị còn nhớ này.”

Cũng không biết vì sao trong lòng Tiết Bồng lại thấy rất lạ, nhìn thấy Cố Dao cứ như nhìn thấy “người thân” đã lâu trước kia, nhưng gặp nhau lại không biết nói thế nào.

Cô rất muốn hỏi những năm nay Cố Dao đã sống như thế nào.

Thế nhưng dù không hỏi, cô cũng có thể nhìn ra được, ngoài việc có gầy đi một tí, sắc mặt lại cũng không tệ, khi cười đôi mắt rất sáng, dường như không có phiền muộn gì.

Đến lúc hai người bước xuống toà nhà, đi về phía sân thể thao nhỏ, Tiết Bồng mới lên tiếng lần nữa: “Ban nãy em nghe chị nói, bây giờ chị đang quản lý cô nhi viện Lập Tâm, vậy chị còn làm chuyên gia tư vấn tâm lý không?”

Cố Dao nói: “Vẫn còn kiến thức chuyên môn nhưng chị đã không treo bảng mở phòng khám nữa rồi, bây giờ chị chỉ nghiên cứu chủ yếu về tâm lý trẻ nhỏ và sức khỏe tâm lý vị thành niên.”

Tiếp đó, Cố Dao khẽ thở dài rồi lại ngước mắt khẽ cười: “Vì những gì đã trải qua những năm nay khiến chị hiểu được một chuyện.”

Tiết Bồng hỏi: “Chuyện gì ạ?”

“Thay vì tư vấn tâm lý cho người trưởng thành, chi bằng dồn hết tâm sức vào trẻ vị thành niên. Dù là tâm lí hay sinh lí đều hình thành do tích tụ lâu ngày. Có nhiều đau khổ đã sớm được ươm mầm từ lúc còn vị thành niên rồi, muốn giúp người khác thì phải bắt đầu từ cái gốc rễ.”

Tiết Bồng ngẩn người, không nói gì một lúc lâu.

Không phải cô không hiểu những gì Cố Dao nói, chỉ là không ngờ Cố Dao lại thay đổi nhiều tới vậy.

Trước kia, lúc họ quen biết nhau, Cố Dao trong mắt cô hăm hở khí thế, tự tin lại quyến rũ, không hổ danh là cô cả của Địa Ốc Thừa Văn.

Sau đó, các sự vụ đen tối liên quan đến Địa Ốc Thừa Văn đã độc chiếm trang nhất của các báo ở thành phố Giang suốt nhiều tháng, Cố Dao trong trí nhớ của cô lại dần trở nên mơ hồ, cứ như đã thành người lạ.

Dù thế nào cô cũng không làm sao tưởng tượng được lý do khiến Cố Dao một tay lật đổ hết cơ ngơi của gia đình mình, phải quyết tâm biết bao nhiêu mới có thể mạnh tay đến thế, quyết liệt đến thế, thậm chí có thể nói là cắt đứt hết tình thân, không chừa đường lui cho mình.

Nhưng hiện giờ nhìn lại, hình như vẫn là cô ấy của ngày đó.

Tiết Bồng nhoẻn miệng cười nói: “Mấy năm nay em tiếp xúc với không ít vụ án, có rất nhiều vụ giống như chị nói ấy, mầm mống tội ác ban đầu đã sớm được ươm xuống từ lúc vị thành niên rồi, chỉ là cứ tích mãi ở đó.”

Cố Dao nhìn ra đằng xa rồi lại khẽ thở dài: “Phải đấy, chị có người bạn, cũng phải kể cả chị nữa, đều từng trải qua chuyện như thế, vì thế sau đó chị lại nhìn thấy điều đó rõ hơn. Nhưng mà bây giờ chị không quyền thế, năng lực có hạn, cũng chỉ có thể làm mấy việc nhỏ nhoi như quản lý Lập Tâm cho thật tốt thôi.”

Nói đến đây, Cố Dao cúi đầu, mắt dần mờ đi.

Tiết Bồng thấy vẻ mặt của cô, biết chắc chắn cô đã nhớ tới Trình Lập Huy, muốn an ủi vài câu nhưng lại không biết nói gì.

Cho đến khi Cố Dao ngước mắt nhìn cô: “Nói thật thì chị đã loáng thoáng có linh cảm về chuyện của Lập Huy. Nhưng mà chị cũng cứ lừa dối mình, không muốn nghĩ tới kết quả tồi tệ nhất. Cho đến khi chị mất liên lạc với thằng bé hai ngày, chị cuối cùng mới khẳng định trong lòng. Thật ra Lập Huy không phải đứa đặc biệt nhất ở Lập Tâm, tuy là chị mới quản lý hai năm nhưng cũng có nghiên cứu hồ sơ trước kia, chị phát hiện có không ít đứa trẻ đánh mất bản thân mình, sa vào con đường sai trái, trong số chúng, có đứa sau khi ra bước vào xã hội thì không còn liên lạc với cô nhi viện nữa, cũng có số ít người tài giỏi nhưng chị biết, có một số hạt mầm sớm đã được vùi trong lòng họ từ thuở thiếu thời, giống như là…”

Nói đến đây, Cố Dao ngừng lại, cười tự giễu rồi lại bảo: “Xin lỗi, chị không nên nhắc những chuyện này với em.”

“Không sao.”Tiết Bồng cũng cười: “Nhưng mà em cũng có hơi bất ngờ thật sự, không ngờ chị lại có hứng thú với tâm lý trẻ nhỏ và người vị thành niên.”

Cố Dao: “Độ tuổi phạm tội hiện giờ càng lúc càng thấp dần, nói thật thì có lúc đọc được những tin tức kia, chị thật sự không biết phải đồng cảm hay phải bùi ngùi. Dù là người trưởng thành phạm tội thì cũng có nhiều động cơ là nằm ở thời niên thiếu. Hơn nữa mấy năm nay chị đã có nghiên cứu một vài vụ án, chị phát hiện rất nhiều tội phạm vị thành niên có tâm thái cảm thấy “vị thành niên” là một tấm chắn bảo vệ, chúng sẽ thấy rất nổi trội, cảm thấy đây là đặc quyền, dù sao thì phạm pháp rồi cũng sẽ có thể được xử nhẹ tội. Thật ra đây cũng là một kiểu biểu hiện của nổi loạn.”

Tiết Bồng nghe rất chăm chú, cho đến khi Cố Dao bỗng đổi chủ đề: “Rất nhiều đứa trong số chúng đều từng trải qua những chuyện như em, như chị, nhưng em là một trong số ít không lầm đường lạc lối, thậm chí em còn không hận đời vì chuyện trước đây, điều này có liên quan chủ yếu với cách thức giáo dục từ gia đình em.”

Tiết Bồng thoáng sững lại: “Em có một người mẹ rất tốt, cũng có một người chị để noi gương. Tuy là bố em mất sớm nhưng ông ấy luôn là hình mẫu để chúng em học tập. Nói ra thì, em mới là đứa không có chí tiến nhất nhà, vì thế nên không lúc nào dám buông lỏng, phải cố gắng không ngừng, phải giỏi giang như họ.”

“Thế đấy, khả năng bắt chước của trẻ nhỏ là rất mạnh. Bố mẹ và chị em đã lấy mình làm gương, hoàn toàn không cần phải cất công dạy em gì cả, tự em cũng có thể học theo được.”

“Chị nói thế làm em nhớ tới một vụ án trước đó. Trong số những tội phạm đó, có người có xuất thân rất tệ, cũng có người có xuất thân rất tốt, bản thân họ ban đầu không phải là tội phạm bẩm sinh gì cả, chỉ là cứ sống trong hoàn cảnh giáo dục khá là “ác liệt”. Có người trong số đó có điều kiện kinh tế gia đình rất kém nhưng có người lại rất khá giả, dù là nuông chiều hay là đánh mắng, là mật ngọt hay là thạch tín thì nếu sử dụng trong một thời gian dài, cuối cùng kết quả đều như nhau, đều sẽ biến thành thuốc độc. Tội ác cũng chỉ là kết quả bắt buộc phải xuất hiện một lần, cứ như trúng độc mãn tính vậy, sớm muộn gì thì “độc tính” cũng sẽ phát huy tác dụng.”

“Trúng độc mãn tính sao?” Cố Dao ngạc nhiên cười: “Em so sánh thế cũng hay lắm, rất chuẩn xác.”

“Trước mặt chị thì em chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.” Tiết Bồng bỗng hơi ngượng, tiếp đó lại nói: “Phải rồi, vụ án này xong rồi em còn có thể đến tìm chị nói chuyện không?”

Cố Dao: “Tất nhiên là được rồi, nhưng mà chúng ta không còn là chuyên gia tư vấn tâm lý và bệnh nhân nữa mà là bạn bè, anh muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm chị.”

Cố Dao vừa nói vừa lấy điện thoại ra, trao đổi cách thức liên lạc với Tiết Bồng: “Nếu vụ án này cần chị cung cấp thông tin thì có thể gọi chị bất cứ lúc nào.”

“Tất nhiên rồi ạ.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến cổng Cục Cảnh sát.

Tiết Bồng buột miệng hỏi: “Chị đi gì đến thế ạ?”

Cố Dao xem đồng hồ: “À, có người tới đón chị, chắc là sắp tới rồi.”

Đang nói chuyện thì nhìn thấy một chiếc xe việt dã đậu ở đối diện, kế đó, một người đàn ông bước xuống từ trên xe, anh ta có dáng người rất cao, mặc một chiếc sơ mi sẫm màu với một chiếc quần suông cùng màu, tay áo xắn đến khuỷu tay, để lộ đường gân cánh tay khoẻ khoắn.

Tiết Bồng và Cố Dao cùng quay đầu nhìn qua cổng Cục Cảnh sát.

Cố Dao vẫy tay với người kia rồi lại tạm biệt Tiết Bồng, nhanh chóng đi ra khỏi cổng.

Người đàn ông cũng đã băng qua đường đón Cố Dao, vừa thấy mặt đã cau mày hết sức không đồng tình, nhìn chăm chăm vào bộ quần áo mỏng manh trên người cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy như đang càm ràm Cố Dao.

Cố Dao hoàn toàn không để ý tới hắn, một tay vén tóc ra sau tai, đi thẳng sang phía đối diện.

Người đàn ông lại đi theo, lải nhải không thôi.

Tiết Bồng nghiêng đầu, nhìn toàn bộ cảnh này, cảm thấy khá thú vị.

Thật ra cô cũng có ấn tượng với người đàn ông này, tuy chỉ mới nhìn thấy ảnh trên báo nhưng cũng biết được đó là luật sư hình sự có tiếng ngang với Hàn Cố, một nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng: Từ Thước.

Sau khi mặt trời lặn, đội của Lục Nghiễm cuối cùng cũng về tới Cục thành phố.

Người quản lý ở khu rừng đã bị đưa về thẩm vấn, hai cảnh sát đang lấy lời khai cho gã ngay lúc này.

Lục Nghiễm ngồi trong phòng làm việc của mình xem tài liệu, đúc kết lại những điểm quan trọng với bọn Phương Húc, Hứa Trăn, đang chuẩn bị đến phòng thẩm vấn xem tình hình.

Lúc này, Lý Hiểu Mộng gõ cửa bước vào, báo cáo về tình hình lấy ghi chép lúc chiều.

Mấy người phía Lục Nghiễm nghe thấy người báo án là Cố Dao đều sững sờ, ai ngờ Lý Hiểu Mộng lại nói: “À mà đội phó Lục, em thấy hình như Tiết Bồng với Cố Dao thân nhau lắm, trước khi Cố Dao đi, Tiết Bồng còn tiễn chị ấy nữa, em nghe mấy ông bác bên phòng tiếp dân nói là Tiết Bồng với Cố Dao còn đứng trước cửa nói chuyện một lúc lâu lắm, hai người vừa nói vừa cười…”

Lục Nghiễm không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng cũng khó tránh cảm thấy kỳ lạ.

Tính cách Tiết Bồng khá từ tốn, không quá thân thiết với ai, cũng không có nhiều bạn bè, hiếm khi có lúc nào chịu nói năng gì nhiều, đa phần đều chỉ trong những lúc thảo luận tình tiết vụ án, thế nhưng cô tuyệt đối không bao giờ nói quá nhiều với người báo án về nội dung vụ án, trước giờ cô luôn giữ kỹ bổn phận của mình.

Thế thì xem ra, chắc Tiết Bồng và Cố Dao đã quen biết nhau rất nhiều năm rồi.

Chỉ là phải đến tận khi gặp Tiết Bồng lần nữa, Lục Nghiễm mới giải đáp được thắc mắc này.

Lúc đó đã là tám giờ tối, Lục Nghiễm đến nhà ăn gọi một cái lẩu nhỏ, trong lúc nhà bếp nấu thì anh vừa ngồi đợi ở một chỗ cạnh đó vừa xem hồ sơ vụ án trong điện thoại.

Chưa được bao lâu đã liếc nhìn thấy một bóng người.

Lục Nghiễm ngước mắt, nhìn vào Tiết Bồng.

Tiết Bồng hỏi ngay: “Hôm nay phải tăng ca tới khuya à?”

Lục Nghiễm nói: “Ừm, anh ăn cái rồi đi ngay.”

Tiếp đến lại bổ sung thêm: “Anh đã để sẵn hạt cho Barno rồi, yên tâm đi.”

“Ừm,” Tiết Bồng cũng đi nhanh đến bên khung gọi đồ ăn, gọi một tô mì gói, thêm ít nước nóng rồi quay về ngồi ở đối diện anh.

Lục Nghiễm hỏi: “À đúng rồi, anh nghe Lý Hiểu Mộng nói người tới báo án hôm nay có quen với em à?”

“Đúng rồi.” Tiết Bồng trả lời: “Năm đầu chị tôi vừa mất, tâm trạng tôi rất tồi tệ, chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, thường phải tới sáng mới buồn ngủ, mẹ tôi không yên tâm mới đưa tôi đi khám chuyên gia tâm lí ở khắp nơi, chúng tôi đã quen nhau khi đó. Chắc anh cũng nghe tới tên Cố Dao rồi, ngoài là cô cả của Địa Ốc Thừa Văn thì chị ấy cũng là chuyên gia tư vấn tâm lý.”

“Anh biết, anh còn nghe nói chị ấy từng giúp phân cục khu phía Bắc phá vài vụ án.”

“Lúc đó cũng may là có chị ấy. Ban đầu tôi chống đối việc tư vấn tâm lý lắm, sau đó thì lại trông chờ tới buổi tư vấn mỗi tuần. Tôi nói rất nhiều chuyện với chị ấy, có lúc còn nhiều hơn cả với chị tôi.”

Nói đến đây, Tiết Bồng lại nhớ ra hôm nay Lục Nghiễm đã đi làm nhiệm vụ, cô bèn hỏi: “Phải rồi, nghe nói hôm nay các anh đã đến bắt người quản lý về, bận rộn cả buổi chiều, có đúc kết được gì không?”

Lục Nghiễm không trả lời ngay mà chỉ nhìn chằm chằm vào tô mì của cô.

Cho đến khi Tiết Bồng hỏi: “Sao thế?”

Lục Nghiễm mới nói: “À, cái này là vị mới à? Anh chưa ăn bao giờ.”

Tiết Bồng: “Anh muốn ăn hả?”

“Anh lấy cái lẩu nhỏ đổi với em.” Lục Nghiễm nói qua loa.

Tiết Bồng ngẩn người: “Vậy là tôi lời rồi còn gì? Với lại cái lẩu nhỏ trong nhà ăn thì một mình tôi cũng ăn không hết.”

“Vậy em có thể chia cho anh một chút, nhưng mà mì gói thì…”

Tiết Bồng lại cười, đẩy mì gói cho anh: “Vậy anh ăn đi.”

Vào lúc này, đầu bếp đứng trong khung gọi đồ ăn gọi với sang: “Xong rồi đây!”

Lục Nghiễm đứng nhanh dậy, bưng cái lẩu nhỏ còn nóng hổi tới, trên mâm còn có thêm hai chén cơm.

Nồi lẩu nghi ngút khói, Tiết Bồng vừa nhìn là đã thấy đói.

Lục Nghiễm đưa cho cô một bát cơm, Tiết Bồng lập tức ăn thử một miếng rau trong nồi, gật đầu lia lịa nói: “Ừm, ngon đấy.”

Lúc này Lục Nghiễm mới cười: “Chuyến đi lúc chiều thu hoạch được rất nhiều thứ.”

Tiết Bồng vô thức ngước mắt, nhìn vào mắt Lục Nghiễm qua làn khói nóng.

Lục Nghiễm nói: “Phương Húc và Hứa Trăn đã đến câu lạc bộ cưỡi ngựa để hỏi thăm, nhân viên bên đó bảo hôm thứ Bảy, Trình Lập Huy còn đi làm, tối đó còn xuất hiện ở ký túc xá, nhưng mà sáng Chủ Nhật thức dậy thì không thấy đâu nữa.”

Tiết Bồng sững lại: “Cũng có nghĩa là cả ngày hôm đó, Trình Lập Huy đều ở câu lạc bộ cưỡi ngựa?”

Lục Nghiễm: “Ừm, bọn họ còn đem về ít mẫu đất ở trường đua ngựa, đã đưa tới phòng thực nghiệm rồi. Nhưng mà lần này không có lệnh khám xét, không tiện tới ký túc xá để tìm chứng cứ. Đợi tới mai làm xong thủ tục rồi mình lại đi chuyến nữa.”

Tiết Bồng gật đầu rồi lại hỏi: “Vậy bên phía khu bảo tồn thiên nhiên thì sao?”

“Nhân viên quản lí thấy bọn anh quay trở lại thì cũng ngầm biết chuyện gì xảy ra rồi, bọn anh chỉ hỏi vài câu là anh ta đã giật thót cả người rồi, đưa về xong không cần tốn bao nhiêu sức lực đã khai ra hết.”

Theo lời người quản lý khu rừng thì anh ta đúng là có nhận không ít chi phí bên ngoài, âm thầm trao đổi tin tức cho đám con cháu nhà giàu ngoài kia, tiết lộ thông tin tuần tra bất cứ lúc nào của kiểm lâm, để tiện cho đám con nhà giàu đó vào săn bắn.

Tất nhiên là thời gian thường vào buổi tối.

Hơn nữa số súng đạn hơi mà đám con nhà giàu kia dùng đều đã được xử lý đặc biệt, điều chỉnh lại khá là ghê gớm, đã “giảm thanh” được ở mức cao nhất, tuy là không thể nào làm được tới mức không chút tiếng chút hơi gì nhưng cũng phát ra tiếng vang lớn vào đêm khuya thanh vắng, khiến kiểm lâm chú ý tới.

Thêm vào đó thì nghe nói đám con nhà giàu này lại còn thi thố với nhau, có lúc là đấu đôi, có lúc là đấu nhóm, ví dụ như hôm tối Chủ Nhật là đấu nhóm.

Tối đó rõ ràng là có mưa to, quản lý rừng hoàn toàn có thể huỷ lần hoạt động này của chúng, ai ngờ được rằng dù đang mưa to gió lớn, đám con nhà giàu này vẫn vừa cười đùa vui vẻ vừa bàn bạc thay đổi luật đấu như thế nào, còn bảo là trời mưa thì trò chơi sẽ kính thích hơn, phải nhắm và bắn hạ được mục tiêu dưới ánh sáng yếu ớt như thế, người thắng cuộc sẽ được nhân thêm phần thưởng.

Nghe đến đây, Tiết Bồng đã nhíu mày, nuốt không trôi cơm nữa: “Toàn là cái thứ gì đâu không vậy, quản lý có thấy rõ không?”

Lục Nghiễm: “Anh ta nói là trông hình như toàn là trẻ con cả, chắc chắn không tới hai mươi tuổi, nhưng mà đứa nào đứa nấy đều chạy xe sang, mặc đồ dã chiến, trang bị rất chuyên nghiệp. Nhưng mà quản lý nói có ấn tượng với một người trong số đó, hình như từng nhìn thấy trên ti vi, khá là nổi tiếng, người đó chắc phải lớn hơn mấy đứa trẻ kia vài tuổi, là tên cầm đầu của đám con nhà giàu này. Lúc này chắc quản lý đang làm phác hoạ chân dung, đợi làm xong sẽ biết nhanh thôi.”

Nói đến đây, Lục Nghiễm múc cho Tiết Bồng một bát nước lèo rồi nói: “Đang nóng này ăn đi, đừng có lo nghe anh nói không.”

“Ừm.” Tiết Bồng húp một ngụm nước lèo, nhanh thêm miếng thịt rồi lại hỏi: “Vậy vụ của Trình Lập Huy sao rồi, có hỏi được gì không?”

Lục Nghiễm: “Anh ta cũng đã khai hết rồi, Trình Lập Huy không hề tự vào khu bảo tồn. Vào tối hôm thứ Bảy, đột nhiên lại có chiếc xe ngừng trước cửa căn nhà nhỏ ngoài rừng, người tới là “chân chạy vặt” thường hay chuyển lời thay đám con nhà giàu, giống như những lần trước thì vừa vào là nhét một số tiền vào tay anh ta, bảo là phải mang ít đồ vào trong.”

“Mang ít đồ vào trong hả?” Tiết Bồng cười lạnh: “Một người lớn chần dần ra đó, dù có bỏ vào túi thì cũng rất lộ đấy, quản lý không hỏi gì mà đã cho vào rồi sao?”

Lục Nghiễm: “Quản lý nói chuyện này thường xuyên xảy ra, mỗi lần có kiểu đấu bắn chim này, trước đó một ngày, tên “chạy vặt” đều sẽ tới trước, sắp xếp sẵn mồi chim, dụ đám chim đó tới. Hơn nữa lần nào tới cũng đều vác theo cả một túi lớn nên lần này anh ta cũng chẳng nghĩ gì nhiều.”

Đúng là khó mà tin được.

Tiết Bồng nghe xong lập tức cạn lời, cô hỏi: “Chắc người quản lý cũng phải biết mặt mũi cái chân chạy vặt này chứ nhỉ?”

“Cái chính nằm ở đây này.” Lục Nghiễm hừ lạnh, ngước ánh mắt vừa lóe lên chút sắc bén.

Tiết Bồng ngẩn người, cũng không biết vì sao nhìn vẻ mặt Lục Nghiễm như thế, đột nhiên lại liên tưởng đến một người, vô thức hỏi: “Người này không phải là Lý Thành Kiệt đấy chứ…”

Lục Nghiễm lặng thinh vài giây rồi mới trả lời: “Quản lý nói “chân chạy vặt” này có một vết sẹo từ mép trán tới huyệt thái dương, anh bèn nghĩ ngay tới Lý Thành Kiệt, đưa ảnh chân dung ra cho anh ta nhìn thì kết quả anh ta vừa thấy đã nhận ra ngay.”

Tiết Bồng: “…”

Tiết Bồng không nói gì hồi lâu, chỉ nhìn chăm chăm vào nồi lẩu đang sôi trước mặt, ngẩn ngơ như người mất hồn.

Không ngờ hai vụ án trông có vẻ chẳng liên quan gì tới nhau lại có mối quan hệ chặt chẽ không ngờ tới vậy.

Trình Lập Huy làm thêm ở câu lạc bộ cưỡi ngựa.

Lý Thành Kiệt cũng ẩn nấp ở đó nhiều năm.

Trình Lập Huy bị người ta tiêm ma tuý tử vong, xác bị vứt ở khu bảo tồn thiên nhiên, Lý Thành Kiệt lại là người thực hiện.

Lý Thành Kiệt vẫn đang làm “chân chạy vặt” cho một đám con nhà giàu từ trước tới giờ.

Trình Lập Huy cũng từng có qua lại với một hội viên cao cấp nào đó ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, hơn nữa rất có thể đã làm việc cho người này nên mới rước họa vào thân.

“Còn một chuyện nữa, em nghe thấy chắc sẽ càng kinh ngạc hơn.” Còn chưa đợi Tiết Bồng tiêu hoá hết thông tin, Lục Nghiễm đã chuyển chủ đề.

Tiết Bồng vô thức ngẩng đầu lên, nghe thấy Lục Nghiễm nói: “Lúc Phương Húc và Hứa Trăn tới câu lạc bộ cưỡi ngựa hỏi thăm, có hỏi một nhân viên trong đó xin số điện thoại của Trình Lập Huy, kết quả không ngờ là số điện thoại này lại có liên quan đến vụ án Lý Thành Kiệt tấn công anh mà anh vẫn đang điều tra.”

Cái gì cơ…

Lục Nghiễm lại nói: “Bọn anh đã chứng thực được, Trình Lập Huy chính là người trung gian bảo Tôn Cần chuyển lời. Hơn nữa thời gian cậu ta bị giết còn là từ khoảng bốn đến năm tiếng sau khi chuyển lời.”

Tiết Bồng hoàn toàn chết đứng.

Lục Nghiễm giờ mới hỏi: “Em có còn nhớ là anh từng nói, anh nghi việc anh bị sát thủ tấn công là do mầm hoạ từ lúc anh còn nằm vùng không?”

“Nhớ.”

“Trình Lập Huy chết vì tiêm ma tuý, cách làm này rất giống với cách của tên đã giết Vương Xuyên. Vương Xuyên lại chính là người tình báo duy nhất trong đường dây ma tuý mà anh muốn điều tra. Hiện giờ liên kết những chuyện này lại với nhau, dường như đã có thể chứng thực được anh nghi ngờ không sai.”

Tiết Bồng hỏi: “Ý anh là trước kia anh nằm vùng đã làm mất lòng ai đó, người này này chính là người đưa Chung Lệ đi?”

“Dù là không cùng một người thì chúng chắc chắn cũng có liên quan tới nhau.”

“Tôi nhớ trước kia anh có nói, người này tìm sát thủ tấn công anh là vì muốn dạy cho anh một bài học.”

“Hơn nữa hắn biết, với tính cách của anh, chắc chắn phải làm cho rõ đầu đuôi ngọn ngành, vì thế nên mới cho Lý Thành Kiệt giết người chuyển lời để diệt khẩu. Tất nhiên là còn một khả năng khác, có thể bản thân Trình Lập Huy đã biết quá nhiều, chúng đã sớm chuẩn bị diệt khẩu rồi, vì vậy mới để cậu ấy đi chuyển lời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.