Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 93: Hiện trường phạm tội 4 - Chương 8



Sáng sớm hôm sau, Lục Nghiễm bảo Lý Hiểu Mộng tìm hết thông tin về những cô gái tên Lâm Tăng Thanh ở thành phố Giang.

Lý Hiểu Mộng ngoài mặt thì vâng dạ, trong lòng thì đang càm ràm, thấy rằng chuyện này không cần thiết, bởi rõ ràng là bạn gái cũ của Liêu Vân Xuyên chẳng liên quan đến vụ án này.

Cho đến lúc trích lục ra được hồ sơ, họ xác định được một trong mười mấy cô gái tên Lâm Tăng Thanh.

Lâm Tăng Thanh, ba mươi mốt tuổi, không cha không mẹ, lớn lên ở cô nhi viện Lập Tâm, một năm trước bị chẩn đoán mắc bệnh về thần kinh, giờ đang điều trị tại khoa thần kinh của bệnh viện trung tâm thành phố Giang.

Trước khi bị bệnh, Lâm Tăng Thanh từng là phóng viên tin tức xã hội ở thành phố Giang, cũng là bạn gái cũ của Liêu Vân Xuyên.

Nội dung thông tin không phức tạp, dù Lâm Tăng Thanh đã ba mươi mốt tuổi nhưng cô ấy cũng chỉ để lại vài dòng trên hồ sơ lý lịch, mối quan hệ gắn bó nhất giữa cô ấy và thành phố này chẳng qua cũng chỉ là tin tức xã hội mà cô ấy đã từng theo dõi, đưa tin trước khi phát bệnh.

Lâm Tăng Thanh làm phóng viên bảy năm, tin tức xã hội mà cô ấy đăng không dưới trăm bài, thế nhưng chỉ có một chuyện cô ấy luôn theo dõi trước khi bị bệnh là đã làm dấy lên xôn xao dư luận, đó chính là vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn liên thành phố, đã làm chấn động toàn tỉnh một năm trước.

Thật ra Lục Nghiễm cũng biết đến vụ án liên hoàn này, thế nhưng khi đó anh còn ở đội chống ma tuý, không quan tâm quá nhiều đến chuyện bên hình sự, chỉ đối lúc xem được vài bài báo và suy đoán trên mạng.

Cộng đồng mạng suy đoán đủ thứ kiểu, xem vậy thôi, chớ cần coi là thật, thế nhưng trong số đó có một người viết truyện nhiều kỳ lại có vẻ có vài phần đáng tin, bút danh là S.T.

Đọc vào là biết tác giả đã nghiên cứu chi tiết tình tiết vụ án, thậm chí đã từng đến hiện trường vụ án, nói có lý lẽ, có bằng chứng, không hề khi không đặt điều, hơn nữa suy luận cũng rất kỹ càng thận trọng, không hề lố lăng.

Khi ấy đã có không ít người đoán rằng S.T là người trong nội bộ cảnh sát, không thì là phóng viên, nhà báo điều tra theo dõi, nếu không thì ai mà lại nắm được nhiều chứng cứ, lại còn lấy hiện trường vụ án ra làm ảnh minh hoạ thế được chứ?”

Câu chuyện nhiều kỳ này có tên “Tường thuật vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn liên thành phố” vì câu chuyện khi đó quá nổi nên dù đã sau một năm, vẫn có thể tìm được rất nhiều nguồn chia sẻ trên mạng.

Câu chuyện này không chỉ dính dáng đến vụ án cưỡng hiếp giết người ở thành phố Giang mà còn có cả thành phố Lịch và thành phố Xuân, tác giả S.T đã tổng kết được cách thức gây án, thời gian gây án, thói quen của kẻ thủ ác, lại còn phác hoạ chân dung hung thủ dựa vào mọi dấu vết để lại ở hiện trường điều tra.

Trong đó, S.T xác định là do cùng một người gây án, gồm có năm vụ, bảy vụ có nghi vấn còn chưa xác định được, rải rác trong khoảng thời gian mười năm.

S.T còn từng phân tích cách hung thủ “xây dựng” thói quen, ban đầu chỉ là gây án trong lúc nóng giận, còn chưa thành thạo, sau đó thì thủ đoạn càng lúc càng lão luyện, gian xảo, không chỉ biết che giấu dấu vết của mình, giỏi ẩn nấp mà còn biết chống lại việc điều tra.

Thậm chí S.T còn từng cả gan đặt giả thiết, người này chắc chắn đã được tiếp thụ một nền giáo dục hoàn mỹ, nắm vững kiến thức về lý thuyết, khả năng hành động cũng rất mạnh, người như thế này chắc chắn cũng khá là thành công trong xã hội, gia thế không tầm thường, hơn nữa công việc tiếp xúc thường ngày có thể còn cung cấp sự “trợ giúp” cho hắn, ví dụ như bác sĩ khoa ngoại, luật sư, thậm chí là cảnh sát hình sự, pháp y.

Đây là suy đoán mạnh dạn nhất của S.T, thế nhưng sau khi đặt giả thiết lại nhận phải rất nhiều bình luận phản đối của cộng đồng mạng, không bao lâu sau, S.T đã xóa bài đăng về giả thiết, sau đó một thời gian lại đột nhiên ngừng cập nhật.

Sau một buổi sáng điều tra, Lý Hiểu Mộng cuối cùng cũng chứng thực được từ tòa tạp chí nơi Lâm Tăng Thanh từng làm việc rằng tác giả có bút danh S.T chính là Lâm Tăng Thanh.

Từ sau khi Lý Hiểu Mộng báo cáo kết quả với Lục Nghiễm, Lục Nghiễm chỉ nhìn vào tờ giấy trên bàn làm việc của anh, trên giấy có sơ đồ mối quan hệ giữa các nhân vật, mấy ngày trước anh mới vẽ ra.

Liêu Vân Xuyên là nhân vật trung tâm, hiện giờ, những người có có liên quan tới gã ta là Khúc Tân Di, Hoắc Ung, Hàn Cố, Phương Tử Oánh.

Phương Tử Oánh vẫn là nhân vật bên lề, nhà họ Hoắc với nhà họ Liêu lại có mối quan hệ từ đời trước.

Lục Nghiễm thêm ba chữ “Lâm Tăng Thanh” vào sơ đồ mối quan hệ, một tay đỡ lấy đầu, một tay cầm bút nhịp chầm chậm trên bàn.

Sau khi vụ án này xảy ra, trong đầu anh cứ vướng mắc một vấn đề: Động cơ sắp đặt mọi chuyện của Khúc Tân Di.

Thật ra chỉ cần giải đáp được nghi vấn này là tất cả mọi chuyện đều có thể được giải thích.

Rõ ràng là có người đang giúp đỡ cho cô bé trong việc bố trí này, dù sao thì con bé cũng chỉ là một nữ sinh mười bảy tuổi, khoan nói tới chuyện không đủ kinh nghiệm xã hội, kiến thức chuyên môn cũng không đủ, dù con bé có gan mấy, có khả năng tưởng tượng phong phú mấy thì cũng cần giúp đỡ về mặt lý thuyết và thao tác thực hiện.

Cái chính nhất trong việc bố trí này là bắt buộc phải có một người thực hiện với lòng kiên định, nếu không thì dù người bên cạnh có giúp đỡ, khuyên dạy thế nào thì chỉ cần người thực hiện này lung lay là tất cả đều thành công cốc.

Vậy thì người thực hiện này nhất định phải có một động cơ rất mãnh liệt, lại còn không thể bị lung lay.

Thế động cơ của Khúc Tân Di liệu có liên quan đến Lâm Tăng Thanh không?

Lục Nghiễm im lặng hồi lâu, Lý Hiểu Mộng đứng bên cạnh từ nãy đến giờ cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Đội phó Lục, em có giúp được gì không?”

Lục Nghiễm hoàn hồn, lúc này mới nhận ra Lý Hiểu Mộng vẫn chưa đi, anh bèn nói: “Tìm hiểu thử mối quan hệ giữa Khúc Tân Di và Lâm Tăng Thanh.

Lý Hiểu Mộng sững sờ: “Anh nghi ngờ hai người họ quen biết nhau?”

Lục Nghiễm nói: “Nếu nhà không có người theo nghề y thì phần trăm cao sẽ không thấy tên cây thuốc để đặt tên. Trong tên của họ lại trùng hợp đều là tên cây thuốc, lại đều là bạn gái của Liêu Vân Xuyên. Rốt cuộc là Liêu Vân Xuyên cố tình tìm bạn gái với kiểu tên đặc biệt thế này hay là hai người này vốn đã có liên quan tới nhau?”

“Vâng, em đi ngay.”

Mặt khác, ở khoa kiểm nghiệm dấu vết, Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ vừa hoàn thành xong việc giám định vật chứng, đang lên mạng lướt tin tức, lại còn vừa xem vừa bàn luận.

Lúc Tiết Bồng quay về từ phòng trà thì đã thấy cả hai chụm đầu liến thoắng với nhau.

Tiết Bồng chẳng thèm để ý, nhưng Mạnh Nghiêu Viễn lại lấy điện thoại ra bảo: “Mau xem này, Silly Talk cập nhật rồi!”

Silly Talk?

Tiết Bồng thừ ra một lúc mới nhớ đây là ai.

Trước đó, sau khi vụ án của Chung Ngọc kết thúc, bạn cấp Ba của Tiết Bồng là Trương Tiêu cả đăng chuyện của Chung Ngọc lên mạng, sau đó Tiết Bồng còn có hỏi Trương Tiêu chuyện ở đâu mà biết, Trương Tiêu nói là có một người gửi mail nặc danh cho mình.

Tiếp sau đó, Mạnh Nghiêu Viễn phát hiện một bài đăng tương tự trên diễn đàn nước ngoài, thời gian đăng còn sớm hơn cả Trương Tiêu, bút danh là Silly Talk.

Nếu là những tin hóng hớt khác thì Tiết Bồng cũng không quan tâm, thế nhưng câu chuyện lần trước Silly Talk đăng có nhiều chi tiết còn tường tận hơn cả trong ghi chép của Chung Ngọc ở phân cục khu phía Đông, có vẻ là một người biết được chuyện.

Có cái Silly Talk đã không xuất hiện một thời gian rồi, đột nhiên lại nhảy ra, không lẽ vụ án của Chung Ngọc lại có chuyện gì?

Tiết Bồng hỏi: “Lần này lại đăng gì thế?”

Mạnh Nghiêu Viễn mặt mày kinh ngạc: “Nói ra là bà hết hồn á, hình như lần này viết về Liêu Vân Xuyên…”

Tiết Bồng cũng hoảng hốt: “Liêu Vân Xuyên ấy?”

Vụ án của Liêu Vân Xuyên và Chung Ngọc là hai vụ hoàn toàn không có chút can hệ gì tới nhau, có liên quan gì sao?

“Đưa tôi xem nào.” Tiết Bồng nói.

Mạnh Nghiêu Viễn không nói tiếng nào, gửi cho Tiết Bồng bài đăng trên diễn đàn nước ngoài.

Nam chính trong bài đăng có biệt hiệu là anh L, thế nhưng bài đăng tương đối dài, Tiết Bồng xem khá chậm.

Mạnh Nghiêu Viễn ở cạnh cập nhật: “Trong này không nói rõ là Liêu Vân Xuyên, nhưng mà bà coi cách tả tính cách, nghề nghiệp, tuổi tác, còn có đặc trưng và thông tin của những cô gái từng qua lại nữa, xem có giống anh ta không?”

Quả đúng vậy.

Tiết Bồng vừa xem ngay đến đoạn gia thế của anh L, bài đăng viết rằng anh ta sinh ra trong một gia đình có truyền thống làm nghề y, là bác sĩ riêng của một gia đình phú thương ở thành phố G, sắp sửa ba mươi tuổi, mặt mày tuấn tú, có kinh nghiệm du học, chưa kết hôn, một năm nay từng quen hai cô bạn gái, thế nhưng tuổi tác của hai cô gái lại chênh lệch tới mười ba tuổi, điểm chung duy nhất là tên đều có liên quan đến tên thuốc bắc.

Ở đây còn nói, dường như anh L này có thiện cảm với những cô gái được đặt tên theo tên thuốc bắc.

Xem tiếp xuống dưới, bài đăng nói đến mọi chuyện về bạn gái cũ của anh L như nghề nghiệp phóng viên tin xã hội, sau đó phát điên bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Trước khi phát điên, cô phóng viên này đang tích cực điều tra một vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn trong vòng mười năm.

Vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn…

Tiết Bồng cau mày, ngước mắt hỏi: “Vụ án liên hoàn này là vụ nào thế?”

Mạnh Nghiêu Viễn đã tìm ra, chỉ cho cô xem: “Bà xem này, vụ này đây, chưa phá án. Một năm trước còn có người đăng bài viết chi tiết lên mạng, bút danh là S.T.”

Tiết Bồng chững lại: “S.T, không phải là viết tắt của Silly Talk sao?”

Mạnh Nghiêu Viễn tá hoả: “Trời má, đúng vậy thật!”

Tiết Bồng lại nhìn chăm chăm vào hình minh hoạ một hồi lâu, sau đó bưng ly cà phê trên bàn uống một hớp rồi đi ra ngoài.

Năm phút sau, Tiết Bồng đã ngồi ở phòng làm việc của Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm rót cho cô ly nước, vừa về lại chỗ, Tiết Bồng đã nhanh chóng kể lại phát hiện của Mạnh Nghiêu Viễn.

Lục Nghiễm nghe thấy cũng ngẩn người, dòng suy nghĩ ban nãy còn mắc kẹt ở mối quan hệ của Lâm Tăng Thanh và Khúc Tân Di, bây giờ lại tự dưng bị kéo sang một bài đăng khác.

Lục Nghiễm đưa nước cho Tiết Bồng, nghĩ ngợi một lúc rồi vội đặt tờ giấy sơ đồ mối quan hệ lên bàn trà, sau đó thêm vài nét bên trên.

Tiết Bồng ngồi cạnh nhìn theo, thấy ngay chú thích Silly Talk mà Lục Nghiễm đặt cạnh tên “Lâm Tăng Thanh”.

Sau đó, phòng làm việc lại chìm trong im lặng.

Cả hai nhìn chăm chăm vào tờ giấy đó, sắp xếp suy nghĩ trong đầu.

Một lúc sau, Tiết Bồng lên tiếng trước: “S.T trước kia là Lâm Tăng Thanh, thế nhưng Silly Talk lại là một người khác. Lâm Tăng Thanh đang được tiếp nhận điều trị ở khoa thần kinh, không thể nào vượt tường đăng bài được.”

Lục Nghiễm: “Người đăng bài hiện tại chắc chắn có mối quan hệ rất sâu sắc với Lâm Tăng Thanh, hơn nữa còn có quen Trần Lăng hoặc Chung Ngọc.”

Tiết Bồng gật đầu, lấy ra tấm ảnh chụp ở cô nhi viện, chỉ vào năm cái tên nói: “Có khi Silly Talk chính là một trong năm người này.”

Lục Nghiễm cũng nhìn theo năm cái tên trên ảnh.

— Trần Lăng, Lâm Tăng Thanh, Mao Tử Linh, Chương Nghiêm Vân, Quý Phong.

Trừ hai người trước, ba người phía sau đều là những cái tên lạ.

Tiết Bồng nói: “Hiện giờ chỉ có thể dùng phương pháp loại trừ. Trần Lăng đã mất rồi, Silly Talk chắc không phải là cô ta, thế nhưng chắc chắn là cô ta đã tiết lộ câu chuyện của mình và Chung Ngọc.”

Lục Nghiễm tiếp: “Cả năm người đều là trẻ mồ côi, có thể trong số này, có người đã đổi tên sau khi được nhận nuôi. Nhưng mà có thể loại trừ Khúc Tân Di, con bé quá chênh lệch tuổi, giờ chỉ mới mười bảy, người nhỏ nhất trong tấm ảnh này chắc giờ cũng khoảng hai mươi chín, ba mươi rồi.”

“Vụ án này càng lúc càng dính tới nhiều người, xem ra các anh không chỉ phải điều tra Khúc Tân Di mà còn phải điều tra bức ảnh này.”

“Anh lại thấy chỉ cần điều tra một người là được.”

“Ai?”

“Liêu Vân Xuyên.”

Đúng vậy, bây giờ Liêu Vân Xuyên mới là trọng điểm, cũng là trung tâm của cả vụ án.

Lục Nghiễm đứng thẳng dậy nói: “Thật ra trước khi em tới đây, anh đang suy nghĩ tới động cơ của Khúc Tân Di, cũng từng suy đoán về mối quan hệ của con bé với Lâm Tăng Thanh. Bây giờ nhìn thấy nội dung bài đăng trên diễn đàn nước ngoài này, anh đã chắc chắn được tám mươi phần trăm Lâm Tăng Thanh chính là động cơ của Khúc Tân Di.”

Khúc Tân Di vừa báo cảnh sát với tội cưỡng hiếp, Liêu Vân Xuyên mới đến Cục Cảnh sát để lấy lời khai, hiện tại chỉ mới chứng thực được thân phận nghi phạm của gã ta, diễn đàn nước ngoài lại tự dưng đào mộ Liêu Vân Xuyên.

Việc này khó trách quá sức trùng hợp.

Tiết Bồng lại lướt bài đăng trong điện thoại, nhìn thấy cuối cùng còn có viết hai chữ “còn tiếp”, cô nói: “Hiện giờ, bài đăng này chỉ nói về mối quan hệ của Liêu Vân Xuyên và Lâm Tăng Thanh, Khúc Tân Di, còn có cả lý lịch của anh ta và câu chuyện nhiều kỳ một năm trước của Lâm Tăng Thanh. Thế nhưng đưa mấy yếu tố này ra thì cũng đủ dấy lên suy đoán rồi.”

Vừa nói xong, điện thoại Tiết Bồng reng lên, người gửi tin nhắn đến là Trương Tiêu.

Trương Tiêu: “Bạn cũ, lại là tớ đây. Cậu xem bài đăng này chưa?”

Trương Tiêu nói rồi ném vào một liên kết Weibo, nội dung là chia sẻ lại bài đăng ở diễn đàn nước ngoài, bên dưới đã có hơn chục nghìn bình luận của cư dân mạng.

Tiết Bồng xem nhanh rồi trả lời: “Xem rồi.”

Trương Tiêu nói: “Vậy cậu xem bình luận chưa, ở dưới đã có đống người bốc ra anh L là chính là Liêu Vân Xuyên, bác sĩ của bệnh viện Từ Tâm. Còn có người nói là anh ta bị đưa đến Cục Cảnh sát để thẩm vấn rồi, bây giờ còn không về bệnh viện làm việc nữa, có thật vậy không?”

Tiết Bồng thở dài, không trả lời Trương Tiêu, chỉ ngước mắt nhìn Lục Nghiễm nói: “Trương Tiêu nhắn, cô ấy đang hỏi tôi chuyện bài đăng và Liêu Vân Xuyên. Chuyện đã rần rần khắp Weibo rồi, chắc sẽ lên tìm kiếm hàng đầu nhanh thôi.”

Lục Nghiễm cau mày rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.

Lúc này, Trương Tiêu lại nhắn tới: “Ôi dào, nhắc tới Tăng Thanh thì cũng đánh thương thật đấy, hồi trước chị ấy là người chăm chỉ nhất ở chỗ bọn tớ.”

Tiết Bồng lập tức gặng hỏi: “Cậu biết Lâm Tăng Thanh sao?”

Trương Tiêu: “Biết chứ, hí hí, có cần tớ cung cấp thông tin cho không?”

Trương Tiêu rất nhạy bén với thông tin, biết rằng Tiết Bồng sẽ không chủ động nói cho phóng viên biết chi tiết vụ án, bèn chủ động tiết lộ mình có quen Lâm Tăng Thanh, thừa cơ hội cho thông tin để thăm dò ít tin tức.

Xem đến đấy, Tiết Bồng cười khẽ, đưa tin nhắn cho Lục Nghiễm xem: “Trương Tiêu muốn tới hỗ trợ điều tra.”

Lục Nghiễm nhìn thấy cũng cười: “Hoan nghênh, càng sớm càng tốt.”

Tiết Bồng vội trả lời lại.

Lúc này, Lý Hiểu Mộng gõ cửa bước vào: “Đội phó Lục, có phát hiện mới. Vừa nãy đã hỏi thăm mẹ của Khúc Tân Di, biết được tên Khúc Tân Di là mới đổi lại sau này, ban đầu cô bé họ Tân tên Y, là trẻ mồ côi trong cô nhi viện Lập Tâm.”

Theo lời mẹ của Khúc Tân Di, lúc nhận nuôi Tân Y, bà đã nhìn thấy rõ trong hồ sơ có viết chữ “Y” này.

Lúc đó, Tân Y đã mười tuổi, vợ chồng nhà họ Khúc sợ rằng nếu đổi hết cả cái tên, lại còn bắt cô bé tới sống trong một gia đình hoàn toàn khác, con bé sẽ không quen, vì thế đã giữ lại hai chữ Tân Y, chỉ thêm họ Khúc đằng trước.

Nhưng lúc đó Tân Y cứ kiên quyết nói rằng muốn đổi tên thành Tân Di, vợ chồng nhà họ Khúc cũng không có ý kiến.

Mãi đến vài năm sau, Khúc Tân Di đã mười lăm tuổi, hai vợ chồng nhà họ Khúc mới biết được hai chữ Tân Di là một người chị mà cô bé rất dựa dẫm đã đặt cho con bé trước lúc rời khỏi cô nhi viện Lập Tâm, còn nói rằng tân di có nghĩa là búp hoa mộc lan tím.

Tân Y từng nhìn thấy loài hoa này trên sách, vừa nhìn thấy là thích ngay, thêm vào đó thì “Tân Di” và “Tân Y” cũng đồng âm với nhau, vì thế sẵn dịp có thân phận mới nên sửa luôn tên.

Nghe đến đây, Tiết Bồng thắc mắc: “Bé gái mười tuổi thường thì đã nhớ được mọi chuyện rồi, sao họ lại nhận nuôi đứa bé trong độ tuổi này? Hai vợ chồng họ không sinh con được sao?”

Lý Hiểu Mộng nói: “Trước kia họ có một đứa con trai, chưa tới năm tuổi đã chết yểu. Sau đó, mẹ của Khúc Tân Di quá đau buồn, sức khỏe cứ yếu ớt, cuối cùng mãi không có con nữa, họ bàn với nhau nhận nuôi một bé gái. Nhưng mà…”

“Nhưng sao?”

“Mẹ Khúc Tân Di nói là sau khi chồng mất rồi bà ấy mới biết, thì ra Khúc Tân Di là con ruột của chồng bà ấy.”

Con ruột, vậy là con riêng với người phụ nữ khác? Hèn gì sau khi bố Khúc mất, mẹ Khúc cứ vùi đầu vào công việc, rất ít khi nói chuyện với Khúc Tân Di, đến nỗi con bé quen một người bạn trai lớn hơn mười mấy tuổi mà cũng không biết.

Hơn nữa quanh đi quẩn lại thì lại chứng thực được là Khúc Tân Di cũng tới từ cô nhi viện Lập Tâm, vì thế mọi manh mối đều được liên kết lại.

Lục Nghiễm nói: “Người chị đặt tên cho Khúc Tân Di chắc là Lâm Tăng Thanh.”

Tiết Bồng tiếp: “Khúc Tân Di được nhận nuôi lúc mười tuổi, sau đó chắc vẫn giữ liên lạc với những đứa trẻ mồ côi khác, nếu không thì với khả năng ghi nhớ và trí thông minh của một cô bé mười tuổi thì cũng khó để làm được chuyện này sau đó bảy năm.”

Lục Nghiễm: “Nhất là Lâm Tăng Thanh, chắc là Khúc Tân Di rất thân với cô ta.”

Đúng vậy, nếu không cũng chẳng bày binh bố trận như thế.

Tiết Bồng lại nhìn vào tấm ảnh kia, Lục Nghiễm cũng cụp mắt, cùng nhìn chăm chăm vào năm cái tên.

Lâm Tăng Thanh đã phát điên, Trần Lăng đã mất, trong ba người còn lại, chắc chắn cho người đã lên kế hoạch giúp Khúc Tân Di.

Là ai cơ chứ?

Nghĩ đến đây, hai người lại ngước mắt nhìn nhau cùng một lúc.

Lý Hiểu Mộng đứng bên cạnh, không hiểu sao hai người họ lại cùng im lặng.

Tiết Bồng hỏi: “Anh định điều tra ba người này thế nào?”

Nếu không điều tra thì sợ rằng không bao giờ biết được lời giải của án lồng án, thế nhưng nếu tiếp tục điều tra, e là mọi sự sắp đặt của Khúc Tân Di đều sẽ bị vạch trần.

Tuy việc “sắp đặt” tính tới hiện tại chỉ là suy đoán có logic, không hề chứng cứ hỗ trợ.

Nhưng lựa chọn của Lục Nghiễm lại rất có thể sẽ biến suy đoán có logic này thành sự thật.

Vài giây sau, Lục Nghiễm chầm chậm lắc đầu: “Trong vụ án này, Liêu Vân Xuyên vẫn là mục tiêu điều tra chính.”

Cũng không biết vì sao, Tiết Bồng lại thầm thở phào.

Sau đó, cô nghe thấy Lục Nghiễm nói: “Nhưng mà anh lại rất muốn biết Liêu Vân Xuyên có liên quan gì đến năm vụ cưỡng hiếp giết người liên hoàn kia.”

Tiết Bồng cười: “Nếu muốn biết có liên quan gì không thì phải hỏi phía thành phố Lịch và thành phố Xuân, trích lục hồ sơ những vụ này ra để tiến hành đối chiếu, dù có bao nhiêu người gây án thì chỉ cần có chút liên can là đều có thể tìm ra được.”

Nói đến đây, hai người lại không hẹn mà cùng đứng dậy.

Lục Nghiễm nói với Lý Hiểu Mộng: “Hiểu Mộng, gọi thêm Hứa Trăn, Phương Húc với Xuân Dương, năm phút sau mở họp.”

Lý Hiểu Mộng nhanh chóng trả lời: “Vâng, đội phó Lục!”

Lý Hiểu Mộng chạy ra khỏi cửa, Tiết Bồng lại cười: “Vậy tôi cũng về phòng thí nghiệm đây, trong năm vụ án đó có hai vụ xảy ra ở thành phố Giang, tôi về trích lục hồ sơ điện tử xem thử.”

“Vất vả rồi.” Lục Nghiễm mấp máy môi: “Nhưng mà vẫn phải chuẩn bị tâm lý trước, đó dù sao cũng chỉ là một bài đăng, rất có thể cuối cùng sẽ chứng thực là tất cả đều không liên quan đến Liêu Vân Xuyên.”

“Tôi hiểu. Nhưng mà tôi cũng tin, dù là vụ án liên hoàn lần này hay là những vụ án chưa được giải đáp thì đều có một ngày cũng sẽ phá được.”

Lục Nghiễm nhướng mày: “Tự tin thế, nếu không được thì sao?”

Tiết Bồng cụp mắt nghĩ ngợi rồi nói: “Không được thì chỉ còn nước chờ trời phạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.