Hồ Sơ Pháp Y

Chương 30: Phòng tối




   Trái tim đập dữ dội, tôi và Tiểu Kiều nhìn nhau, tất cả chúng tôi đều biết vụ án sắp có bước đột phá lớn.


   Âm thanh vặn chìa khóa mặc dù không lớn nhưng trong môi trường yên tĩnh đêm khuya nó trở nên rất rõ ràng.


   Âm thanh mở cửa truyền tới một cách đứt quãng giống như thước phim quay chậm, khiến cho tôi có cảm giác kỳ lạ.


   Hai chúng tôi dựa vào tường bước xuống cầu thang một cách nhẹ nhàng, sợ rằng một hành động nhỏ thôi cũng làm kinh động đến Lý Hạo hoặc làm đèn hành lang sáng lên.


   Khi Lý Hạo bước đến cửa chúng tôi nghe thấy tiếng cọt kẹt, cánh cửa được mở ra.Tiếng mở cửa hơi to làm đèn hành lang sáng lên.


   Ngay lúc đó, trái tim tôi dường như ngừng đập.


   Tiểu Kiều và tôi bám vào chặt tường ngay cả thở cũng không dám. Một ánh sáng màu vàng  theo khe cửa chiếu lên hành lang bên ngoài.


     Bên ngoài một âm thanh cũng không có, không lẽ chúng tôi đã bị phát hiện?


   Tim đập ngày càng nhanh mồ hôi túa ra như tắm, vài phút trôi qua mà như cả thế kỷ.


   Tiểu Kiều hất cằm ý muốn tôi quan sát xung quanh.


  Hít một hơi thật sâu rồi từ từ thò đầu ra. Cảm ơn trời đất, Lý Hạo vẫn còn đứng tại chỗ nhưng cánh cửa đã được mở.


   Từ góc nhìn của mình, tôi chỉ có thể nhìn thấy một phía của Lý Hạo, anh ta đứng đó bất động, khuôn mặt co giật không kiểm soát.
   Có một chút kỳ lạ, hành động của Lý Hạo giống như con rối bị người khác thao túng, tôi ngay lập tức nhận ra anh ta có thể đang bị mộng du.


   Đúng lúc đó đột nhiên Lý Hạo mạnh mẽ quay về phía tôi nhìn bằng ánh mắt dữ tợn.


  Nói thì chậm, làm thì nhanh, tôi lập tức thu người lại trốn sang một bên.


   Ở hướng này vẫn có thể thấy được mặt của Lý Hạo, một khuôn mặt dữ tợn, miệng mở to đến nỗi có thể thấy cả hàm răng, lưỡi thò ra rất dài gần như sắp rơi khỏi miệng ra bên ngoài, đôi mắt trừng vô cùng lớn cũng sắp lòi ra tới nơi, khuôn mặt vẫn không ngừng co giật.


   Bọ dạng này kinh khủng hơn cả mấy cái mặt nạ kinh dị, nếu không phải tận mắt trông thấy, tôi không tin một khuôn mặt có thể bị vặn vẹo đến mức này.


  Tôi gần như hét lên Tiểu Kiều lo lắng bịt miệng tôi thật chặt.


   Một vài phút trôi qua vẫn không có gì xảy ra. Đèn hành lang cuối cùng cũng tắt mọi thứ lại được bóng tối lại bao quanh.


  Tôi gạt tay của Tiểu Kiều ra vội vàng nói, "Sao cô lại che miệng tôi!"


"Còn không phải do anh định hét lên sao."


"Thế thì cô cũng không cần bịp mũi tôi như vậy chứ! Thiếu chút nữa tôi bị cô bịp sắp chết ngạt rồii."


Tiểu Kiều nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của tôi, muốn cười nhưng phải cố nhịn.


   Tôi vốn định trêu chọc cô ấy, nhưng bên ngoài một âm thanh cũng không có tôi muốn biết tình hình bên ngoài như thế nào.


Thò đầu ra nghe ngóng tình hình, cánh cửa được mở toang, Lý Hạo biến mất có lẽ hắn đã đi vào trong. Trước cửa là không gian màu tối không thể nhìn thấy gì.


    Cánh cửa mở giống như một con quái vật ăn thịt với cái miệng mở rộng sẵn sàng nuốt chửng mọi sinh vật.


    Chờ đợi hơn mười phút, không có bất kì âm thanh gì, ánh sáng cũng không có, hoàn toàn không thể đoán được Lý Hạo đang làm gì.
 
   Sự kiên nhẫn của chúng tôi bị bào mòn từng chút một, mấy lần không đợi được suýt chút nữa tôi đã .
lao ra để tìm hiểu sự tình bên ngoài.


  Nửa giờ sau Tiểu Kiều cởi giày nhẹ nhàng mở cánh cửa hành lang để đi qua bên đó.


  "Cô đang làm gì vậy?" Tôi chộp lấy cô ấy.


   Tiểu Kiều hỏi lại: "Không lẽ anh không muốn biết bí mật trong căn phòng ấy?"


  "Tất nhiên tôi muốn biết, nhưng cô làm như vậy sẽ kinh động đến hắn ta." nếu để kẻ giết người thoát khỏi tay tôi một lần nữa, đây chính là một bi kịch.


   "Cứ yên tâm, nhìn tôi này!" Tiểu Kiều liếc nhìn tôi rồi lấy nắp chai nước giải khát trong tay, tôi không biết cô ấy định làm gì.


   Tiểu Kiều khom người xuống giống như một chú mèo con nhanh nhẹn nhảy vào hành lang, di chuyển đến cửa với tốc độ nhanh nhất. Sau đó cô ấy đem nắp chai ném vào bên trong rồi nhanh chóng quay trở lại.


   "Chuyện này đã xong chưa?"


   Tiểu Kiều cười đắc ý. "Anh cứ chờ đi."


   Một giờ nữa trôi qua, bây giờ có lẽ là hai hoặc ba giờ sáng, tôi ngáp ngủ liên tục, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, ngược lại Tiểu Kiều vẫn còn đầy năng lượng nhìn chằm chằm vào cánh cửa.


   Tôi định đổi chỗ với Tiểu Kiều để cô ấy nghỉ ngơi nhưng liền bị từ chối, cuối cùng cô cũng thực hiện được ước mơ trở thành một thám tử, lúc này tinh thần đang vô cùng phấn khởi.


   "Xuỵt!" Tiểu Kiều đưa ngón tay ra trước miệng ra dấu không được nói.


  Sàn sạt ... Sàn sạt ...


  Sau một hồi Lý Hạo ra khỏi phòng, chúng tôi nhanh chóng co người lại, trên hành lang truyền đến âm thanh đóng cửa.


  Tiểu Kiều lẩm bẩm: "Đừng nhìn thấy nó! Đừng nhìn thấy!"


  Lý Hạo đứng lại cửa một lúc làm cơ thể Tiểu Kiều lo lắng đến mức run rẩy. Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi cũng có chút lo lắng.


  Sau vài phút Lý Hạo trở về nhà mà không có chút bất thường nào.


   Hắn ta bước vào nhà rồi đóng cửa lại Tiểu Kiều mừng rỡ kêu lên, "Yeah, cuối cùng đã thành công."


  "Cái gì thành công?" Tôi bối rối hỏi.


   Tiểu Kiều ra vẻ thần bí nói "Chờ một chút anh sẽ biết ngay lập tức. "
 
  Sau hơn nửa giờ chờ đợi trong cầu thang, khi chắc chắn Lý Hạo sẽ không quay lại nữa Tiểu Kiều lấy ra một chiếc kéo nhỏ cắt chai nước giải khát thành thành những dải dài kỳ lạ.


   "Trò hay sắp diễn ra rồi!" Tiểu Kiều đi đến cửa phòng lấy mảnh chai vừa cắt nhét nó vào giữa khe cửa rồi di chuyển đến vị trí của khóa cửa, lắc nhẹ sau đó từ từ cắm vào, đẩy mạnh một chút cánh cửa liền mở ra.


  Tôi không nghĩ Tiểu Kiều còn biết chiêu này,m có chút kinh ngạc.


   Ngay khi cánh cửa mở ra một mùi lạ xuất hiện. Đó là mùi ẩm mốc của không khí không được lưu thông trong một thời gian dài, ngoài ra còn mùi albumin bị thối(albumin một họ của protein có chủ yếu trong huyết tương)


   Trong khoảnh khắc tôi có chút do dự, nếu tùy tiện xâm nhập vào bên trong có thể sẽ phá hủy một số bằng chứng quan trọng, trên người tôi hiện tại không mang theo bất kỳ dụng cụ nào.


  Tiểu Kiều đem nắp chai từ bên trong đi ra thấy tôi vẫn đứng ở cửa liền nói. "Anh còn chờ gì nữa mau vào đi!"


   "Tôi đi vào cô theo đằng sau, tuyệt đối không được đi linh tinh." Tôi lấy điện thoại ra, ánh sáng màn hình yếu ớt chỉ đủ soi sáng một khu vực nhỏ.


   "Nhanh lên!" Tiểu Kiều đẩy tôi vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.


   Căn phòng gần như là phòng kín, mùi của nó còn nặng hơn khi cánh cửa được đóng lại. Cá nhân tôi thì không sao nhưng Tiểu Kiều có vẻ rất khó chịu cô ấy lấy tay bịp miệng hình như sắp nôn đến nơi.


   Phòng khách trống rỗng không có đồ đạc, tôi bước đến cửa sổ chạm tay vào đó. Cửa sổ đầy những mảnh gỗ dài được cố định bằng đinh , căn bản là không thể mở ra.


   Kiến trúc căn phòng này tôi đã thấy rất nhiều lần đây là bằng chứng tốt, lấy điện thoại ra chụp nó lại để làm bằng chứng.


  Lý Hạo là một con quỷ cuồng xác chết, điều này chắc chắn 100%. Tất cả những gì bây giờ chúng tôi phải làm là thu thập bằng chứng.


  Tiểu Kiều bước đến phòng ngủ chính, cánh cửa đang đóng nhưng chỉ cần dùng mọi chút lực nó liền mở ra.


  Vài giây sau tôi nghe thấy tiếng hét của Tiểu Kiều liền sau đó là tiếng ngã bịch xuống đất.


  Tôi vội chạy qua Tiểu Kiều đang ngã trên đất, mặt tái nhợt, đôi mắt hốt hoảng đầy kinh hoàng.


  "Cô thấy gì vậy?" Trong khi an ủi Tiểu Kiều tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, lo lắng Lý Hạo sẽ phát hiện ra bởi tiếng hét.


  Hai phút sau cánh cửa vẫn yên tĩnh, cách âm của ngôi nhà này thực sự rất tốt.
 
Tiểu Kiều dần bình tĩnh lại tôi để cô ấy ở cửa rồi bước vào trong.


  Bức tường của căn phòng được bao phủ bởi những bức tranh kinh dị, chỉ có hai màu đỏ và đen, tất cả đều là máu và sự giết chóc. Tranh vẽ rất giống thật, nhìn mọi thứ đều sinh động.


  Tóc gáy và lông trên người tôi dựng đứng lên. Những bức tranh này toát ra một mùi khó chịu, khi đến gần hơn tôi ngửi thấy mùi máu.


   Những vết máu đỏ trong bức tranh đều là máu thật, có lẽ là máu người. Phong cách vẽ là như nhau, rõ ràng là do một người làm.


   Mặt tối của Lý Hạo hiện ra trước mặt, tôi không muốn xem nó nữa, nếu nhìn những bức tranh này lâu hơn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm lí.


   Quay người lại, tôi thấy một cái bàn nhỏ trong góc trên đó có một cái laptop.


  Đối với kỹ thuật máy tính, tôi không biết quá nhiều, tìm cách mở nó may mắn thay cái laptop này không có mật khẩu.


   Tôi lướt qua nội dung trong laptop một cách nhanh chóng. Có rất nhiều video về sự giết chóc tàn khốc, một phần nhỏ là những hình ảnh trong phim, đa phần còn lại là những vụ giết người thực tế, những video giết người thực sự.


  Tôi đã rất ngạc nhiên khi Lý Hạo có được những video này.


Do thời gian eo hẹp, tôi không thể bận tâm vấn đề này quá lâu liền tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng tôi tìm thấy cuộc trò chuyện giữa Lý Hạo và Lâm Hiểu Mạn. Tôi đọc nó một cách nhanh chóng.


Thời gian đầu cuộc trò chuyện rất bình thường, về sau nội dung dần thay đổi sau đó. Lý Hạo thậm chí còn yêu cầu Điền Tiểu Khả đóng giả làm xác chết rồi chụp ảnh. Rất có thể đó là bộ ảnh tôi đã thấy trên máy tính của Điền Tiểu Khả.


Tôi dùng điện thoại di động chụp lại một phần nhỏ xem như là bằng chứng.


Khi tắt máy tính chuẩn bị rời đi, chân tôi vấp phải thứ gì đó phát ra một tiếng kêu.


Nhìn xuống đó là một lọ thủy tinh lớn với thứ gì đó bên trong.


Cái lọ này tôi đã thấy không ít, khi còn đi học tôi thường xuyên sử dụng chúng để nghiên cứu, tất cả những thứ này đều được sử dụng để giữ mẫu vật là các bộ phận trên cơ thể người.


Cho dù trong lòng đã có chuản bị tôi vẫn bị sốc khi thấy những gì trong bình.


Một cái đầu đã được ngâm trong dung dịch Formalin màu vàng.


Có lẽ do môii trường không ổn định, cái đầu trong lọ đã bị phân hủy một nửa, mí mắt rũ xuống, đôi mắt nhợt nhạt dường như đang nhìn tôi.


Tôi đã từng thấy đầu người, nhưng với hoàn cảnh như bây giờ nó thật sự rất đáng sợ.


Tôi trượt tay cái lọ suýt chút nữa rơi xuống đất.


Bởi vì thời gian sủi bọt hơi lâu, đầu đã sưng lên, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đây là đầu của Điền Tiểu Khả.


Tôi chụp một bức ảnh rồi nhanh chóng đặt nó trở lại vị trí. Cái nhìn đó đã trở thằng cơn ác mộng của tôi trong một thời gian khá dài.


"Anh ổn chứ?" Tiểu Kiều đứng ở cửa hỏi tôi, cô ấy nói với một giọng run run chắc hẳn đã rất sợ hãi.
Tôi quay trở ra, những manh mối này là đủ. Điều duy nhất trong đầu tôi lúc này là rời khỏi đây càng sớm càng tốt!


Nhìn thời gian cũng đã gần sáng, chúng tôi bước đến cửa, Tiểu Kiều mở nó ra.


Khi nhấc chân định bước ra ngoài, một bóng đen lao đến trước mắt ngăn chúng tôi lại, đó là Lý Hạo. Vẻ mặt hắn ta trông rất dữ tợn.


"Đừng hòng..." còn chưa kịp nói xong Lý Hạo đã  một cước đá tôi ngã xuống đất, sau đó khóa cửa lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.