Hồ Sơ Pháp Y

Chương 51: Trở lại làng Nhai Sơn



    "Tại sao lại là mấy người! Còn chưa kết thúc sao?" Bạch Tiểu Cường khá bất mãn khi gặp lại chúng tôi.


    “Này, nói chuyện ý gì vậy!” Lôi Chính Long bất mãn cũng không kém.


    Bạch Tiểu Cường lười biếng nói: “Có chuyện gì nói nhanh lên, lát nữa tôi còn phải ra ngoài tìm việc.”


    “Hiện tại cậu không thể đi đâu, em cậu một lát nữa cũng sẽ qua đây.” Tiểu Kiều nói.


    “Ý anh là gì?” Bạch Tiểu Cường tức giận nhìn chúng tôi.


    Tôi nói, "Trương Tiểu Hùng đã chết, Trí Quân cũng đã chết. Chúng tôi tin rằng hai anh em nhà cậu đang gặp nguy hiểm. Chúng tôi đã cử người đến đón em gái cậu."


    "Họ ... họ ... hai đó người đã chết?" Bạch Tiểu Cường không quá kinh ngạc, nhưng vẻ mặt có chút mất tự nhiên.


    Tôi nhận thấy rõ điều này, nó rất khác với biểu hiện của những người khác.


    Trong khi chờ đợi, Lôi Chính Long nhận được một một cuộc điện thoại, anh Ba và những người khác, họ đã một mẻ thành công bắt được băng nhóm trộm xác, không ai trong số họ chạy thoát, hiện tại đang đưa về đồn thẩm vấn, vụ án cuối cùng cũng có bước đột phá.


    Đang nói chuyện thì Bạch Tiểu Bạch tới, vẻ mặt có chút không vui. Sau khi nghe tin hai người bọn họ chết, cô ta quái gở nói: "Lời nguyền! Nhất định là lời nguyền! Ai bảo bọn họ nói ra bí mật của làng Nhai Sơn."


    "Ăn nói cẩn thận chút đi!" Vũ Ba tức giận gầm lên một tiếng. "Hai người còn có lương tâm không? Lúc mới vào thành phố, ai đã giúp các người! Ai trả tiền học phí cho hai người!"


    Lôi Chính Long kéo Vũ Ba lại, nhìn anh ta kích động như vậy, nói không chừng sẽ cùng với hai anh em nhà họ Bạch đánh nhau.


    Tôi cũng tức giận, cặp huynh muội này thật sự làm cho người ta cảm thấy chán ghét. Nhưng tôi vẫn phải nói: "Đừng nhắc đến lời nguyền nữa, trước khi tai nạn xảy ra Trí Quân đã nói với chúng tôi không có lời nguyền nào cả, tất cả đều là bịa đặt."


    Bạch Tiểu Cường kiên định nói: "Lời nguyền ... lời nguyền ... Có thể anh ấy đã nói dối anh, nếu không sao bọn họ lại chết? "


    “Trí Quân đã cung cấp rất nhiều thông tin mấu chốt, chỉ cần chúng tôi xác minh lại thông tin là có thể chắc chắn được.” Tôi nói.


    Anh em nhà họ Bạch ngừng nói chuyện, Vũ Ba cũng bình tĩnh lại dưới sự thuyết phục của Lôi Chính Long.


    Tiểu Kiều thì thầm vào tai tôi: "Thật kỳ lạ. Với trình độ học vấn của họ, ít nhất họ không nên tin vào sự tồn tại của lời nguyền. Nhưng bọn họ ngay từ đầu đã đi truyền bá lời nguyền."


    Tôi gật đầu, điên này tôi có chú ý tới.


    Vũ Ba bình tĩnh lại và nói: "Đừng phiền phức như vậy. Tôi sẽ trở về làng Nhai Sơn để chứng minh tất cả." Bạch Tiểu Bạch ngạc nhiên nói: "Anh điên rồi, anh thật sự muốn quay lại làng Nhai Sơn?"


    Bạch Tiểu Cường cũng lên tiếng: "Anh Sẽ chết!"


    Tiểu Kiều rốt cuộc nhịn không được liền hỏi:" Tại sao các ngươi biết chắc Vũ Ba sẽ gặp tai nạn? Chẳng lẽ các ngươi với hung thủ là cùng một phe? "


   "Hung thủ? Hung thủ gì? "Bạch Tiểu Cường nhảy ra khỏi giường.


    Tôi nghiêm túc nói: "Cái chết của Trương Tiểu Hùng và Trí Quân không phải tai nạn, mà là những vụ mưu sát. Cảnh sát đã mở vụ án để điều tra."
    
     Lôi Chính Long nói thêm "Vụ án mạng phải được giải quyết. Đây là phương châm của cảnh sát khi xử lý vụ án. Một ngày nào đó chân tướng sẽ rõ ràng".


    Anh em nhà họ Bạch cúi đầu không nói thêm gì nữa. Bạch Tiểu Cường thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Vũ Ba.


    Vũ Ba chủ động nói quay lại làng Nhai Sơn, điều này rất quan trọng. Tôi thảo luận với Tiểu Kiều và Lôi Chính Long, chúng tôi quyết định sẽ cùng nhau trở về làng Nhai Sơn, đó cũng là một cách bảo vệ cho Vũ Ba.


    Tôi nói với anh em nhà họ Bạch "Tốt hơn hết là hai người không nên hành động một mình trong khoảng thời gian này. Trước khi vụ án được giải quyết, cảnh sát sẽ bảo vệ các ngươi."


    "Chúng tôi không cần ai bảo vệ cả!" Bạch Tiểu Cường đứng lên và nói.


    “Ngươi chắc chắn như vậy?” Lôi Chính Long ánh mắt nhìn chằm chằm hắn ta.


    Bạch Tiểu Bạch kéo anh trai mình, hắn ta ngồi xuống không nói gì.


    “Không còn việc gì nữaa, chúng tôi đi trước.” Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, có lẽ bọn họ còn quá trẻ, hoặc có thể tính cách của bọn họ như thế này. Tóm lại, tôi không thích huynh muội này cho lắm. Tiểu Kiều và Lôi Chính Long có lẽ cũng có cùng cảm giác này.


    Dù họ muốn hay không, cảnh sát sẽ cử người đến bảo vệ họ.


    Có lẽ huynh muội nhà này không muốn bị theo dõi, tôi không hiểu sao mình lại nảy ra suy nghĩ như vậy.


    Để đi đến làng Nhai Sơn, chúng tôi phải quay lại đồn cảnh sát để đổi một chiếc xe, gầm của những chiếc xe cảnh sát thông thường quá thấp, chúng tôi cần một chiếc xe địa hình và một số thiết bị.


    Trở lại đồn cảnh sát, tôi nghe thấy tiếng cười của các đồng nghiệp từ trong phòng làm việc, đây là một dấu hiệu tốt, cho thấy rằng vụ án sắp được giải quyết.


    “Tôi đi chuẩn bị một số trang bị cần thiết!” Lôi Chính Long rời đi.


    “Tôi sẽ đi nghe ngóng tin tức!” sau đó là Tiểu Kiều cũng rời đi. Với sự nổi tiếng và các mối quan hệ của mình, cô ấy có thể nhận được bất kỳ thông tin nào mình muốn biết.


    “Anh đợi ở đây một chút.” Tôi giao Vũ Ba cho một đồng nghiệp, thời gian có hạn, nhưng tôi muốn hỏi Đỗ Phàm xem cô ấy làm cách nào để tìm ra dấu vết trên những mảnh xương.


    Xuống tầng hầm, mọi thứ trở nên yên tĩnh.


    Khi tôi đi đến cửa phòng pháp y số 1, Đỗ Phàm đang nằm trên bàn làm việc và ngáy o o, dường như cô ấy đã rất mệt mỏi trong những ngày qua.


    Không làm phiền cô ấy, tôi quay lại phòng pháp y số 2, lấy hộp đồ nghề rồi đi lên lầu.


    Lôi Chính Long đã lấy được chìa khóa xe và đang chuyển các thiết bị khác nhau vào trong xe.


    Vũ Ba thì ngồi trên bậc cửa, nhìn anh ta có chút cô đơn, tôi định đi tới và trò chuyện với anh ấy.


    Một cô gái cùng vài người nữa đi vào đồn cảnh sát, đó là cô gái được Trương Tiểu Hùng giải cứu.


    Vũ Ba liên tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô gái, làm cho người bị nhìn có chút xấu hổ.


    “Anh đang nhìn cái gì vậy?” Tôi hỏi.


    "Cô ấy là ai? Cô gái này rất giống một người". Vũ Ba nói.


    "Cô ấy là cô gái mà Trương Tiểu Hùng đã cứu. Anh nói xem cô ấy giống ai?"


    Vũ Ba vỗ đùi kêu lên "Không có gì lạ khi Trương Tiểu Hùng đã hi sinh tính mạng để cứu cô gái này. Thật sự là quá giống!"


    Lông mày của tôi lại cau mày. Tôi đứng dậy và hỏi: "Anh nói cô ấy giống ai?"


    "Giống bạn gái cũ của Trương Tiểu Hùng, anh ta rất thích cô ấy. Trong vài lần tụ họp gần đây, Tiểu Hùng còn đưa cô ấy đến ra mắt chúng tôi. Về sau cô ấy rời đi nơi khác rồi kết hôn với người mới, Tiểu Hùng vẫn còn buồn rất lâu “


    Nghe xong những lời này, tôi càng tin rằng có một bàn tay vô hình nào đó đứng đằng sau tất cả những chuyện này. Người đó là ai?


    “Chuyện này còn ai biết nữa?” Tôi hỏi lại.


    “Tôi, Lão Trí, hai người phụ nữ đã chết trước kia, có chuyện gì sao?” Vũ Ba khó hiểu nhìn tôi.


    Có quá nhiều manh mối và điểm đáng ngờ, mọi thứ trở nên rối tung trong đầu tôi chúng cần được sắp xếp lại.


    Đầu tiên là người phụ nữ bị kẹp ở cửa, nước hoa cao cấp, người đàn ông bí ẩn mặc áo choàng, lời nguyền, một cô gái giống với bạn gái cũ của Tiểu Hùng, Trí Quân vô tình rơi từ một tòa nhà... Có quá nhiều thông tin, tôi không thể hình dung được hết.


    Vũ Ba thấy tôi đang suy nghĩ nên không làm phiền cho đến khi Tiểu Kiều quay lại. Vẻ mặt của Tiểu Kiều rất lạ, cô ấy có chút bối rối trong niềm hạnh phúc, đã vậy lại còn cau mày.


    “Làm sao vậy, cô đã thăm dò được những gì?” những biểu cảm này hẳn là có liên quan đến tin tức cô ấy vừa mới hỏi được.


    Tiểu Kiều nói: "Một là về Trí Quân, hai là về băng nhóm trộm xác chết. Anh muốn nghe cái nào trước ?"


     "Có Trí Quân sao? Tôi muốn nghe chuyện của anh ấy trước." Tôi hơi ngạc nhiên, Trí Quân trước giờ chúng tôi vẫn luôn theo dõi. Vậy mà bây giờ có những khám phá mới mà chúng tôi chưa biết.


    "Sau khi Trí Quân qua đời, các nhân viên của anh ta đã gây rối và đòi trả lương. Anh Ba đã cho người khám xét xem công ty còn bao nhiêu tiền. Hóa ra Trí Quân còn có một tài khoản bí mật với một số tiền lớn trong đó. . "


    " Trí Quân là một doanh nhân, có tiền cũng là điều bình thường "


    "Anh nghe tôi nói hết đã " Tiểu Kiều tiếp tục:" Khoản tài chính này lên tới hàng chục triệu. Con số này vượt xa thu nhập của công ty anh ta và quan trọng hơn không thể giải thích được nguồn gốc của số tiền này. Anh Ba thấy điều đó hơi đáng ngờ nên đã đề nghị đi tham quan lại công ty của anh ta một lần nữa và tìm thấy một chiếc máy xay trong nhà máy. Phần còn lại chắc anh cũng biết. "


    Tôi có chút nóng nảy: "Cái gì mà tôi biết, tôi không biết gì cả! "


    Tiểu Kiều không chậm không nhanh nói:" Đây là nghề của anh, anh thử nghĩ kỹ đi "


    Tôi chợt nghĩ đến những mảnh xương có kích thước gần như nhau, lúc đó tôi đã suy đoán có thể do một loại máy móc nào đó gây ra, chẳng lẽ chính là cái máy này?


    Tiểu Kiều nhìn biểu hiện của tôi biết tôi đã đoán đúng. Cô ấy gật đầu.


    Hơi khó tin là Trí Quân thực sự có liên quan đến vụ xương gãy trong hồ, tôi đột nhiên cảm thấy đầu óc mình trở nên mơ hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.