Hồ Sơ Pháp Y

Chương 55: Tai nạn




    Nghe đến đây, trong lòng tôi trở nên sợ hãi, còn gì đáng sợ hơn thế này? Có gần trăm người cầm dao tiến đến trước mặt chúng tôi!


    Tôi nhìn lên, một số người trong làng thực sự đang nhìn vào đây, chỉ vào chỗ chúng tôi và nói điều gì đó.


    “Chạy mau!” Ý nghĩ đó hiện lên trong đầu tôi.


    Cơ thể phản ứng nhanh hơn, dùng một tay nắm lấy tay Tiểu Kiều, tôi xoay người bắt đầu chạy. Trong tiềm thức, tầm quan trọng của Tiểu Kiều vượt xa mọi thứ.


    Phản ứng của Lôi Chính Long cũng nhanh không kém, anh ta lập tức hiểu rằng tôi sẽ chạy,  vì vậy liền kéo Vũ Ba chạy luôn.


    Vũ Ba từ lâu đã sợ hãi, giờ lại chứng kiến cảnh tượng như vậy khiến toàn thân anh ta trở nên mền nhũn. Lôi Chính Long đỡ anh ta dậy, chỉ mới buông lỏng tay Vũ Ba lại lập tức ngã xuống.


    Thật không may, khi Vũ Ba bị ngã, anh đã ấn ngón tay vào công tác của đèn pin, chuyện gì tới cũng tới, từ đèn pin một luồng sáng trắng chiếu ra.


    Nếu như vừa rồi dân làng chỉ nghi ngờ thì bây giờ đã chắc chắn 100%, hơn nữa còn phát hiện chính xác vị trí của chúng tôi, ánh sáng đèn pin trong bóng tối cực kỳ bắt mắt, chỉ có kẻ mù mới không nhìn thấy.


    Một số dân làng đã hét lên, mọi người dừng công việc của họ lại và cùng nhau nhìn về đây.


    Tôi muốn bóp chết Vũ Ba ngay lập tức. Anh ta như vậy không khác nào đang tạo độ khó cho game.


    “Làm gì bây giờ?” Lôi Chính Long sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.


    Một số dân làng đã chạy qua đây, tình hình trở nên cấp bách.


    Tôi lên tiếng: “Vũ Ba, anh phải đứng lên, nếu không thì chúng ta đều kết thúc.”


    “Đừng bỏ tôi!” Vũ Ba cố gắng đứng lên, nhưng đều thất bại.


    Bên bờ vực của sự sống và cái chết, không còn nhiều thời gian để cân nhắc nên lập tức nói: “Chạy trước đi rồi nói sau, dân làng chắc sẽ không dám làm tổn hại anh đâu.”  quyết định mặc kệ Vũ Ba, nói xong tôi liền lôi Tiểu Kiều chạy đi, mới chạy vài bước liền phát hiện Lôi Chính Long không đi theo.


    Nhìn lại, Lôi Chính Long vẫn đang đứng tại chỗ.


    “Đi!” Tôi hét lên.


    “Không, tôi vẫn không thể bỏ anh ấy ở lại. Hãy chăm sóc cho Tiểu Kều.” Lôi Chính Long tỏ vẻ dứt khoát, kéo Vũ Ba đang mềm nhũn đứng lên, chạy về hướng ngược lại.


    “Tên ngốc này!” Tiểu Kiều vừa khóc vừa nói.


    Lôi Chính Long cho tôi cảm giác giống như anh ta đang giao phó lại mọi việc cho tôi, cứ như đây là lần cuối tôi và anh ta nhìn thấy nhau. Nếu như không phải vướng bận bởi Vũ Ba, trong bốn người chúng tôi, anh ta là người có khả năng trốn thoát cao nhất. Dù sao anh ta là người có kinh nghiệm nhất hơn nữa thể lực cũng rất tốt.


    Sự việc như thế này cũng không thể trách được Vũ Ba, đối mặt với cảnh tượng như vậy, người bình thường hẳn sẽ sợ hãi. Chân tôi cũng mềm nhũn, tim đập loạn xạ, nếu Tiểu Kiều không ở bên cạnh, tôi cũng sẽ giống như tình cảnh Vũ Ba lúc này.


    Con người thật kỳ lạ, khi gặp tình huống cấp bách liền trở thành trụ cột của người khác.


    Dân làng ở rất gần, có thể nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn của họ ở gần đó.


    Tôi mỉm cười với Lôi Chính Long, sau đó kéo Tiểu Kiều chạy xuống núi.


    Vừa chạy được vài bước đã nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Kiều, tiếng khóc càng lúc càng dồn dập. Tiểu Kiều là một cô gái tốt bụng yếu đuối, cảnh tượng này đối với cô ấy đã tạo ra đả kich quá lớn.


    “Đừng khóc nữa, mau gọi điện báo cảnh sát!” Tôi hét lên.


    Nếu anh Ba đến đủ nhanh, chúng tôi sẽ có cơ hội. Lôi Chính Long là một cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy nên anh ta hẳn phải biết cách bảo vệ mình. Một điểm nữa, dân làng ai cũng biết thân biết phận của anh ấy, hành hung cảnh sát là trọng tội, hi vọng điều này đủ để làm họ sợ.


    Nghe thấy tiếng hét của tôi, Tiểu Kiều cố gắng kìm chế tiếng khóc, lấy điện thoại ra gọi cho anh Ba.


    Tôi không biết tại sao, tôi không chịu được khi nhìn thấy phụ nữ khóc, thấy bộ dạng của họ  khi khóc lóc, lòng tôi liền cảm thấy khó chịu.(xin phép được thả icon🙂 này cho nam chính của chúng ta)


    Đường núi vốn đã gập ghềnh khó đi, huống hồ bây giờ là ban đêm lại càng thêm phần khó hơn. Tôi giẫm phải thứ gì đó dưới chân, vì chạy quá nhanh nên tôi và Tiểu Kiều cùng nhau ngã văng ra một chỗ.


    Trên không trung, tôi ôm chặt lấy Tiểu Kiều, sau cú va chạm mạnh, tôi cảm giác được một cơn đau kịch liệt, giây tiếp theo liền bất tỉnh.


    Cú ngã không hề nhẹ, phải khoảng mười phút sau tôi mới từ từ tỉnh dậy. Tiểu Kiều vẫn đang ôm tôi khóc nức nở!


    “Cô khóc lóc cái gì, mặc kệ tôi, mau chạy đi!” Đây là ý nghĩ đầu tiên khi tôi tỉnh dậy.


    “Cảnh sát à, buổi tối đừng chạy lung tung, lỡ té ngã thì làm sao!” Một giọng nói bên cạnh vang lên.


    Tôi quay đầu nhìn lại, bất giác hít một hơi, xung quanh chúng tôi đầy những người dân mặc quần áo trắng. Khi họ đến gần hơn, tôi thấy rằng khuôn mặt của họ cũng được vẽ bằng một loại chất màu trắng nào đó. Nhìn kỹ hơn tôi nhận ra người vừa lên tiếng là trưởng thôn làng Nhai Sơn.


    “Họ ở đây bao lâu rồi?” Tôi trầm giọng hỏi Tiểu Kiều.


    “Tới lâu rồi, chúng ta ngã không lâu thì họ tới .” Tiểu Kiều cũng có chút khẩn trương, vì không biết bọn họ có mục đích gì nên chúng tôi đặc biệt cẩn trọng.


    "Điện thoại đâu?"


    "Ngã mất rồi, không tìm thấy."


    Tôi nhìn xung quanh, tìm kiếm điện thoại, trưởng thôn nhìn tôi hỏi: "Cậu cần tìm gì, tôi cho người đi tìm."


    "À, không có gì đâu, mất cũng không sao". Tôi không muốn trưởng làng biết rằng chúng tôi đã đánh rơi điện thoại. Tôi cố gắng chậm rãi đứng lên, cũng may cú ngã không nặng, trên người chỉ có một vài vết xước nhỏ, quần áo thì thủng một vài chỗ. Tôi quay lại nhìn Tiểu Kiều, cô ấy căn bản không bị sao.


    Trưởng thôn nhiệt tình nói: "Tôi nói các cậu, tới cũng không báo trước một tiếng để tôi sắp xếp, cậu xem các cậu nửa đêm rồi còn chạy linh tinh nhỡ ngã bị thương thì phải làm sao?"(ủa rõ ràng là ngã rồi mà bác này chắc có vấn đề rồii:vv)


    Tôi lập tức hoang mang. Trưởng thôn rất nhiệt tình và không có ý xấu gì với chúng tôi. Những người dân làng xung quanh trông cũng rất tốt bụng.


    Do dự hết lần này tới lần khác, tôi quyết định thăm dò, chỉ vào bộ quần áo trắng của họ và hỏi: “Đây là…”


    “À cái này...!” Trưởng thôn cười ngượng nghịu: “Khiến cậu phải chê cười rồi, trong thôn chúng tôi có việc khó nói."


    Tiểu Kiều và tôi bối rối nhìn nhau, nếu theo bình thường khi chúng thấy nghi lễ quái đản kia họ phải tìm cách bịp miệng mới đúng, nhưng đằng này hình như dân làng không có ý đó.


    "Chờ chút nữa, ta đã phái người về thôn thu xếp chỗ ở cho các ngươi, hai vị cảnh sát kia cũng tìm được rồi, lát nữa sẽ tới. Nửa đêm còn để lạc đường cũng không tốt."


    Thôn trưởng biết tôi, Tiểu Kiều và Lôi Chính Long đều là cảnh sát, nên họ coi Vũ Ba là cảnh sát cũng là điều đương nhiên, tôi không nói gì, đây cũng là một cách để bảo vệ anh ta.


    Khoảng năm, sáu phút sau, Lôi Chính Long và Vũ Ba được một vài người dân đưa đến, Lôi Chính Long bộ dạng có chút chán nản, tình trạng của Vũ Ba tốt hơn một chút, anh ta đã có thể đứng vững và tự đi.


    “Thấy mọi người cũng mệt mỏi rồi, cùng ta đi xuống núi nghỉ ngơi đi!" nói xong trưởng thôn dẫn đầu đoàn người đi xuống núi.


    Lôi Chính Long có lẽ còn chưa hình dung được tình hình, nên anh ta nhỏ giọng hỏi tôi: “Đây là tình huống gì vậy?”


    Tôi lắc đầu tỏ vẻ cũng không biết.


    Vũ Ba muốn mở miệng nói, tôi trừng mắt nhìn, anh ta ngừng nói. Nếu danh tính của anh ta được tiết lộ, không chừng tình hình sẽ thay đổi.


    Nếu họ đã không trở mặt, đương nhiên chúng tôi sẽ không chủ động kiếm chuyện, nói đúng hơn, chúng tôi đang ở thế bất lợi.


    Theo chân dân làng xuống núi, cả thôn chưa đến trăm người, nhưng vì đây là ban đêm khiến cho khung cảnh trở nên có chút đồ sộ.


    Khi xuống đến chân núi, trưởng thôn đưa chúng tôi đến một ngôi nhà ở đầu thôn và nói: “Tôi xin lỗi, đáng lẽ tôi nên đưa mọi người đến nhà tôi, nhưng có quá nhiều người, nên tôi sẽ thu xếp cho mọi người ở đây. Ngôi nhà này không có ai ở, tạm thời mọi người sẽ ở đây."
  
      “Có chỗ ở là tốt rồi, nếu không đêm nay chúng tôi phải ngủ ở một nơi hoang vu nào đó rồi.” đây là lần đầu tiên tôi thấy mình có thể nói được những lời khách sáo như vậy.


    “Vậy các ngươi nghỉ ngơi đi, tôi về trước, có gì để mai rồi nói!”  trưởng thôn thật sự đã rời đi, không lâu sau đó dân làng cũng rời đi.


    Tôi ngẩn người, đây là tình huống gì.


    “Đừng đứng ngốc nữa, vào nhà rồi nói.” Tiểu Kiều kéo tôi vào nhà.


    Gọi là nhà nhưng thực chất chỉ giống như một căn phòng nhỏ được xây nên bởi đất đá, không tốt hơn nhà thô trong thành phố là bao. Trong nhà chỉ có một chiếc giường lớn, bên trên được phủ một lớp rơm khô. Tôi bước lên ngồi một lúc, cảm giác cũng không tệ.


    Lôi Chính Long ra cửa quan sát, chắc chắn không có ai đang theo dõi mới đóng cửa lại.


    “Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?” Lôi Chính Long làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, đối với trường hợp này cũng chỉ biết mở to mắt không hiểu gì.


    “Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?” Tôi cũng muốn biết câu trả lời.


    “Tôi nghĩ chúng ta cần báo cáo tình hình với anh Ba, nhưng điện thoại của tôi mất rồi, còn của anh thì sao?” Tiểu Kiều hỏi.


    Tôi lấy điện thoại di động ra xem, nó đã sớm hết pin từ lâu, trong ngôi nhà bằng đất này bên trong cũng không hề có điện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.