Hồ Sơ Pháp Y

Chương 56: Một đêm trong làng




    Lúc này, chúng tôi mới thấy được tầm quan trọng của các công cụ truyền thông.


    “Còn anh thì sao?” Tôi hỏi Lôi Chính Long, anh ta xấu hổ nói: “Lúc đi tôi vội quá nên để quên trên xe rồi."


    Chỉ còn lại một người cuối cùng, cả ba người chúng tôi đều quay đầu lại nhìn Vũ Ba.


    Anh ta lấy điện thoại trong túi ra, liếc nhìn rồi nói: “Điện thoại của tôi sắp hết pin rồi, tín hiệu cũng không tốt lắm.”


    Tôi cầm điện thoại ra xem, thực sự chỉ có một vạch tín hiệu.


    Kỳ lạ là lần trước chúng tôi đến không hề có tình trạng này, lúc đó tín hiệu điện thoại di động rất tốt.


    Tiểu Kiều lên tiếng: "Vậy gửi một tin nhắn nói rõ mọi chuyện đi, điện thoại sắp hết pin, nên tiết kiệm một chút. Sau khi anh Ba nhận được tin nhắn, anh ấy sẽ có hành động."


    Tiểu Kiều nói có lý, chúng tôi giao nhiệm vụ gửi tin nhắn cho cô ấy.


    “Đã gửi!” Tiểu Kiều thở phào nhẹ nhõm. Lúc này tôi mới hỏi: "Mọi người thử nói xem, tình hình này là gì? Tại sao bọn họ lại không tấn công chúng ta?"


    Tôi không thể hiểu đây rốt cuộc là tình huống gì, liền quay đầu nhìn Lôi Chính Long nói: “Ở đây anh là người có nhiều kinh nghiệm nhất, anh nghĩ thế nào?”


    Lôi Chính Long thực sự bối rối, nhưng vì tất cả chúng tôi đều đang nhìn, nên anh ta buộc phải nói gì đó. Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, Lôi Chính Long nghiêm nghị nói: "Chỉ có hai khả năng, hoặc dân làng đều là người tốt, chuyện tối nay còn có ẩn tình khác. Hoặc dân làng đều là kẻ xấu, bọn họ đang muốn một mẻ tóm gọn chúng ta."


    "Tôi hy vọng là trường hợp đầu tiên.” Bây giờ đã là như vậy, chạy trốn không phải là phong cách của chúng ta, chúng ta phải đối mặt với tất cả.


    “Anh có phát hiện gì không?” Tiểu Kiều hỏi Vũ Ba.


    "Tôi ..." Vũ Ba ngập ngừng.


    Tôi thuyết phục: “Mọi chuyện đã thế này rồi, có gì anh cứ nói đi”.


    Vũ Ba vẻ mặt đau khổ nói: "Thật ra tôi không biết phải nói như thế nào, nhưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Có lẽ do thời gian quá ngắn. Nếu lâu hơn, tôi nhất định sẽ tìm ra."


    Không còn gì để nói. Tiểu Kiều ngáp một cái, đêm nay chúng tôi vừa mệt vừa lạnh, đã vậy còn rất sợ hãi, trong mắt ai cũng đều thấy rõ sự mệt mỏi, chúng tôi cần được nghỉ ngơi thật tốt.


    “Vậy thì đi ngủ!” Chỉ có một cái giường, bốn người chúng tôi phải ngủ cùng nhau.


    Tiểu Kiều ngủ ở trong cùng, tôi ngủ bên cạnh cô ấy, Lôi Chính Long nằm ở giữa, Vũ Ba nằm ngoài cùng.


    “Không… không… gác đêm hay sao vậy?” Vũ Ba vẫn có chút lo lắng.


    “Anh cứ yên tâm ngủ đi!” Để an ủi anh ta, tôi nói: “Nếu dân làng thật sự muốn hãm hại chúng ta, dù có người canh đêm cũng vô ích. Anh nghĩ xem liệu chúng ta có trốn thoát được không?”


    Vũ Ba gật đầu rồi nằm xuống.


    Lôi Chính Long nhắm mắt lại rồi nói: "Tuy nói như vậy, nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác, nếu phát hiện có gì bất thường ..."


    Anh ta còn chưa kịp nói xong đã ngủ mất, đã vậy còn ngáy khò khò.


    Lúc đầu tôi rất buồn ngủ, nhưng có Tiểu Kiều ngủ bên cạnh, tôi hoàn toàn tỉnh ngủ.


    Lần cuối cùng có người khác giới ở bên cạnh, có lẽ là từ thời đại học.


    Nghe tiếng thở đều đều của Tiểu Kiều, tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã ngủ nên nhẹ nhàng lật người lại. Lớp cỏ bên dưới thân phát ra âm thanh sàn sạt.


    Ánh trăng vàng từ cửa sổ chiếu vào, mọi thứ trong ngôi nhà đất này đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.


    Tôi đã cố gắng hết sức để không nhìn Tiểu Kiều, nhưng dường như không thể kiểm soát được bản thân. Dưới ánh trăng thuần khiết, cơ thể Tiểu Kiều lộ ra một đường cong hoàn mỹ.


    Lúc này, tôi mới để ý thấy Tiểu Kiều không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà dáng người cũng đẹp tới vậy.


    Tôi càng không ngủ được, hô hấp có chút khó khăn hơn. Tôi chỉ có thể nghĩ về vụ án, chỉ có cách này may ra mới giúp tôi bình tĩnh lại.


    Thời gian trôi qua từng giây, từng phút. Mỗi phút trôi qua đều trở nên dài đằng đẵng.


    Cũng không biết đã qua bao lâu, Tiểu Kiều nói với một giọng rất nhẹ nhàng, “Tôi lạnh, anh có thể ôm tôi không?”


    Hóa ra cô ấy cũng chưa ngủ. Tôi không có lý do gì để từ chối yêu cầu này, nhưng có vẻ như cũng không nên đồng ý. .


    Trong khi đang do dự, Tiểu Kiều đã chủ động quay qua ôm tôi.(chị gái này nằm gần trai rớt hết liêm sỉ rồi mọi người ợ)


    Ôm người đẹp trong tay, tôi nghĩ mình sẽ còn phấn khích hơn nữa. Nhưng sự thật trái ngược hoàn toàn, tôi dần dần bình tĩnh lại, cứ ôm vậy ôm Tiểu Kiều mà ngủ quên lúc nào không hay.


    Đó là một đêm ngon giấc, đến trưa hôm sau, chúng tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.


    Bang Bang Bang!


    “Ai..., đáng ghét!” Tiểu Kiều tỉnh lại trước, nói chuyện còn không rõ ràng.


    Sau đó tôi tỉnh dậy, cảm thấy rất thoải mái khi ôm một thứ gì đó.


    Tôi mở mắt ra, Tiểu Kiều cũng mở mắt gần như cùng một lúc. Mắt chúng tôi chạm nhau, tôi nhận ra rằng mình vẫn đang ôm chặt lấy cô ấy.


    Tiểu Kiều cũng có phản ứng, gò má xinh đẹp của cô ấy lập tức đỏ lên. Nhưng không ai trong chúng tôi di chuyển, do đó tôi và cô ấy cứ vậy nhìn nhau.


    Bang Bang Bang!


    Lại có tiếng gõ cửa, lần này Lôi Chính Long bị đánh thức, anh ta khó chịu hét lớn: “Aiii?”


    Tiểu Kiều bị giọng nói của Lôi Chính Long làm cho giật mình, xoay người rời khỏi cánh tay của tôi, quay mặt vào tường, thân thể khẽ run lên.


    Lúc này hai tay đã trống không, tôi có chút  không nỡ, nếu có thể ôm Tiểu Kiều nhiều như vậy thì thật tuyệt.


    Ý nghĩ này hơi trái với các quy tắc tôi đặt ra trước đây, đây là lần đầu tiên tôi sinh ra dao động.


    Lôi Chính Long dường như không nhận thấy những gì đang xảy ra ở phía chúng tôi. Tiểu Kiều và tôi tiếp tục giả vờ ngủ, Lôi Chính Long đành rời khỏi giường, đi tới mở cửa.


    "Ồ, cuối cùng thì cậu đã thức dậy, sắp đến giờ ăn trưa rồi, đây là bữa trưa cho các bạn. Ở vùng xa quê không có gì ngon cả. Mong mọi người đừng chê cười".


   Ngoài cửa chính là trưởng thôn và vị đại nương hôm qua chúng tôi vào nhà. Họ mang tới cho chúng tôi màn thầu, cháo gà và một ít thức ăn.


    “Tôi xin lỗi đã làm phiền khiến dì phải mang đồ ăn đến tận đây.” Lôi Chính Long mặt dày như vậy không ngờ cũng biết ngại.


    “Vừa nhìn các người là biết đói rồi, mau ăn đi!” Thôn trưởng đặt đồ ăn xuống sau đó rời đi.


    Tôi không cảm thấy đói, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng lại réo lên, tôi bật dậy khỏi giường, chạy tới chỗ đồ ăn.


    Vũ Ba cũng tỉnh dậy, chảy nước miếng đi xuống giường.


    Cháo gà có nhiệt độ vừa phải, tôi múc một chén to, vừa đưa tới miệng chưa kịp ăn Vũ Ba liền hỏi: "Cứ vậy mà ăn sao? Không cần kiểm tra xem nó có độc hay không hả? Dùng bạc hay gì đó để thử."


    "Anh cũng biết không ít nhỉ". Tôi mỉn cười. Lần này trở về làng Nhai Sơn, Vũ Ba rất căng thẳng.


    Trong khi chúng tôi nói chuyện, Lôi Chính Long múc thêm một chén cháo nữa, ừng ực ừng ực chỉ với hai hớp anh ta đã xử lý xong bát cháo.


    Vũ Ba trợn tròn mắt.


    Tôi mỉm cười và nói: ". Đừng để bị lừa bởi TV. Các loại chất độc mà bạc có thể thử được rất hạn chế, chủ yếu là các hợp chất lưu huỳnh. Nếu nó là nọc rắn hoặc chất độc tổng hợp khác, bạc sẽ không thể thử được."


    "Thế à" Vũ Ba nhìn tôi có chút xấu hổ, thấy Lôi Chính Long ăn không sao, anh ta bắt đầu ăn.


    Lôi Chính Long đặt bát xuống, hỏi: “Tiểu Kiều sao vẫn chưa tỉnh, có cần gọi cô ấy không?”


    “À… cô ấy có thể hơi mệt, để cô ấy ngủ một chút nữa đi.” Tôi không biết bây giờ Tiểu Kiều đang làm gì. Vì cô ấy không muốn dậy nên tôi sẽ giúp cô ấy trì hoãn thời gian.


    “Các người, dám ăn trộm đồ ăn khi tôi đang ngủ.” Tiểu Kiều xoay người và ngồi dậy rời khỏi giường. Nhìn chúng tôi một lượt, cô ấy khinh khỉnh nói: “Mấy người, ăn mà không đánh răng”.


    “Đều là do điều kiện không cho phép, em để ý làm cái gì.” Lúc này Lôi Chính Long mới nhận thấy Tiểu Kiều có chút khác thường, liền hỏi rất nghiêm túc: “Tiểu Kiều, sao mặt em lại đỏ như vậy? Không phải là bị sốt đó chứ, em có sao không?"


    Tôi biết tại sao mặt Tiểu Kiều lại đỏ như vậy, nhưng lại không thể nói. Có một điều có thể chắc chắn là Lôi Chính Long đang gặp xui xẻo.


    Tiểu Kiều gắt gỏng nói: “Tôi không sao, tôi chính là thích mặt của mình đỏ như vậy đấy!”


    Lôi Chính Long giật mình, Vũ Ba cũng giật mình. Hai người tròn xoe mắt nhìn Tiểu Kiều đi ra ngoài với túi giặt.


    “Vừa tỉnh ngủ nên nóng tính mới như vậy hả?” Lôi Chính Long thì thào.


    Tôi thật sự rất muốn cười, nhưng phải cố nhịn để không cười thành tiếng.


    Tiểu Kiều quay đầu lại hung tợn nhìn chằm chằm, lần này mục tiêu là tôi!


    Tôi đột nhiên cảm thấy Tiểu Kiều đang giận dữ cũng rất đáng yêu.


    Tiểu Kiều không nhanh không chạm đánh răng, đương nhiên chúng tôi không thể ăn hết toàn bộ thức ăn, phải để lại cho cô ấy một phần. Sau khi đánh răng, Tiểu Kiều rất thục nữ chia thức ăn thành từng miếng nhỏ rồi ăn.


    Lôi Chính Long ợ lên một cái rồi nói: “Đã quá trưa rồi, hôm nay sắp xếp thế nào?”


    Tôi nói “Dân làng dường như không nhận ra Vũ Ba, còn tưởng anh ấy là cảnh sát. Chúng ta nên tận dụng điều này kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra ở làng Nhai Sơn. "


    Tiểu Kiều nuốt thức ăn vào miệng rồi khen:" Ý kiến ​​hay! "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.