Hồ Sơ Pháp Y

Chương 61: Ranh giới giữa thiện và ác



Xin lỗi các bạn vẫn đang đợi truyện của mình, mình vẫn dịch bộ này ở face và cũng định up lên wattap nhưng hong hiểu sao dạo trước wattap của mình lại bị lỗi đến tận hôm nay mới được. Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ mình nha
Mãi iuuu


    “Chính xác là như vậy!” chú Tề nhìn tôi tán thưởng, ý tứ trong mắt thể hiện tiểu tử này cũng xem như là được, không ngốc lắm.


    "Vậy chúng cháu gặp chú vài lần bên hồ là chú đang tìm cửa hang sao?" Tiểu Kiều tiếp tục hỏi: "Chúng cháu đã nói với chú chúng cháu là cảnh sát, vậy sao chú không nói cho cháu những chuyện này."


    Tôi cũng muốn biết tại sao lão thúc không nói, nếu như nắm bắt tình hình sớm hơn chúng tôi sẽ không bị động như vậy.


    "Các ngươi nói mình là cảnh sát thì ta phải nói cho các người nghe sao!" chú Tề kháu khỉnh nói: "Từ lâu ta đã nghe nói thế giới bên ngoài thay đổi, chỉ cần có tiền muốn làm được gì. Ta cũng nghe nói Trí Quân rất giàu có. Nói không chừng các ngươi đã bị hắn mua chuộc. Không phải các ngươi đến bây giờ vẫn chưa điều trai được gì sao? "


    Tôi và Tiểu Kiều vậy mà không phản bác được, sự thật đúng là như vậy. Vụ án được mở và chúng tôi vẫn chưa có một nghi phạm rõ ràng.


    Vũ Ba cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, cố gắng chuyển chủ đề, hỏi: "Chú Tề, cháu thấy tối hôm qua có rất nhiều người lên núi tham gia hoạt động gì đó, chú không tham gia cùng họ sao?"


     "Đều là mấy trò quỷ thần lừa gạt người, ta lại thèm đi mới lạ đó! ”chú Tề vậy mà không hề tin vào quỷ thần.


    "Nghe nói hoạt động kia đã có từ lâu, chú chưa từng tham gia lần nào sao? Chú không muốn biết bọn họ làm ạ?" Tiểu Kiều tò mò hỏi.


    “Vớ vẩn!” chú Tề tức giận nói: “Chính là tên trưởng thôn đã nói với cô à, hắn ta là kẻ nói dối. Cái gì mà đã có nhiều năm, trước kia không hề có chuyện như vậy, tối hôm qua chính là lần đầu tiên."


    " Lần đầu tiên? " trưởng thôn, chú Tề đều nói lời mình là đúng, tôi có thể tin ai?


    “Đương nhiên là lần đầu tiên!” chú Tề khẳng định nói: “Có vàu tiểu tử trong thôn lỡ miệng nói gì đó, Trí Quân liền kêu bọn họ làm như vậy, nói cái gì mà muốn che dấu tai mắt, qua mặt người khác.”


    Lần này trở lại làng Nhai Sơn, tình tiết vụ án tiến triển không nhiều, ngược lại càng trở nên phức tạp hơn. Tôi có chút hoang mang với tình hình hiện tại.


    Theo suy luận mà chú Tề nói, Trí Quân là một kẻ xấu, nhưng anh ta đã chết rồi, vậy người giết  chết anh ta là ai? Mục đích là gì? Diệt khẩu? Cũng không giống, nghe chú Tề nói Trí Quân rõ ràng là lão đại nên việc này không thể.


    "Chú Tề, cháu còn một câu hỏi nữa, chú có biết Trương Tiểu Hùng không? Anh ta cũng đã chết, ngoài ra còn có hai chị em nữa. Họ cũng cùng một bọn với Trí Quân sao?" Tôi hỏi.


    Chú Tề lắc đầu nói: “Chuyện này tôi cũng không biết, tôi cũng chưa từng ở thành phố, ông trời có mắt, có thể do bọn họ đã làm trái ý trời!”
   
      Chú Tề rõ ràng vừa rồi nói không tin vào ma quỷ, bây giờ lại nói ông trời có mắt. Chắc chắn là chú ấy muốn che giấu điều gì đó.


    Tôi bắt đầu nghi ngờ cái chết vô tình của Trí Quân và những người khác có thể liên quan đến chú Tề, nhưng với kỹ thuật giết người siêu phàm như vậy, chắc chắn bản thân chú Tề không thể làm được.


    Tiểu Kiều chú ý đến một chi tiết nhỏ của chú Tề, lão thúc này nhìn cũng giống người hay nói dối, nhưng khi nói dối, lão thúc vô thức liếc nhìn tấm giấy khen trên tường. Tiểu Kiều chạm vào tôi, liếc qua đó, tôi hiểu ý cô ấy.


    “Chú Tề, hình như chú có quan hệ rất tốt với anh em nhà họ Bạch.” Tôi cố ý bước tới chỗ giấy khen, lén quan sát phản ứng của chú Tề.


    Chú Tề trông có chút khẩn trương, không trả lời câu hỏi của tôi, thay vào đó chú ấy nói: “Đây là hai đứa trẻ ngoan, thông minh và tốt bụng, nhưng không phải là người xấu.”


    Tiểu Kiều cười, “Chúng cháu không nói họ là kẻ xấu, ngày hôm qua cháu còn gặp họ."


    "Vậy bọn chúng có khỏe không? "Chú Tề rất quan tâm đến cặp huynh muội này.


    "Bạch Tiểu Cường đã tốt nghiệp và đang tìm việc làm. Bạch Tiểu Bạch vẫn đang đi học, và đương nhiên hai người họ vẫn khỏe. Chú đừng lo họ sẽ quay lại thăm chú khi có thời gian." Tiểu Kiều chuyển lời khiến chú Tề dần thả lỏng cảnh giác.


    “Ừ, ta biết Bạch Tiểu Cường không dễ kiếm việc làm.” chú Tề lẩm bẩm: “Học toán, lý, hóa tốt như vậy, đi khắp thiên hạ không sợ thua kém người khác. Vậy mà tiểu tử này vì muốn học cái gì mà tâm lý học và hành vi học, cậu nói xem cái này có thể dễ dàng tìm được việc làm sao? ”


      Mắt tôi sáng lên, Bạch Tiểu Cường hóa ra là học những thứ này, sự nghi ngờ trong lòng tôi tăng vọt, nhưng tôi nhớ trong hồ sơ của anh ta không hề ghi như vậy.


    “Tôi có thể giới thiệu cho Bạch Tiểu Cường công việc phù hợp, nhưng tôi nhớ nghề nghiệp của anh ấy không phải như chú nói!” Để giải quyết vụ án, tôi đã nói dối một chút trước mặt chú ấy.


    “Đứa nhỏ này biết nghe lời!” Chú Tề tự hào nói: “Mới vừa vào năm học ta nói cái này không tốt, kêu nó đổi ngành khác, đứa trẻ này nghe lời thật sự là đã đổi ngành.“


    Thì ra là thế này, tôi gần như chắc chắn rằng Bạch Tiểu Cường đã giết Trí Quân, Trương Tiểu Hùng, và chị em kia. Hắn ta đã quen với thói quen của những người này và chắc hẳn đã dành một thời gian dài để quan sát họ. Bạch Tiểu Bạch có thể cũng tham gia. Còn động cơ phạm tội thì tôi chưa nắm được.


    Chú Tề thấy chúng tôi ngừng nói, liền nhận ra điều gì đó, vội nói: "Tôi nói sai rồi sao? Tôi già rồi nên hồ đồ nói linh tinh các ngươi đừng để bụng."


    Tiểu Kiều muốn nói gì đó, tôi liếc nhìn cô ấy ý là đừng nói. Thay vào đó tôi lên tiếng: “Chú Tề, chú đừng nghĩ nhiều quá, chúng cháu chỉ đói bụng thôi.”


    Chú Tề liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng tắt dần, mặt trời ngả về tây, chú Tề vỗ đầu nói: “Ây da, nhìn xem, ta già rồi nên trí nhớ kém, đợi một chút ta làm đồ ăn cho các ngươi.”


    Vũ Ba đi theo giúp, Tiểu Kiều cũng đi theo nhưng chú Tề không đồng ý.


    “Các người đều là khách, ai lại để cho khách nấu ăn, cô ở đây chờ đi.” chú Tề đẩy Tiểu Kiều lại rồi cùng Vũ Ba đi ra ngoài.


     Trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí có chút kỳ lạ. Tiểu Kiều ngồi xuống bên cạnh tôi, muốn nói điều gì đó.


    Tôi hiểu suy nghĩ của Tiểu Kiều, cô ấy thực sự là một cô gái tốt.


    Tiểu Kiều đang định nói, tôi đứng dậy, đi tới chỗ giấy khen xem xét.


    Sau một thời gian Vũ Ba và chú Tề bận rộn, chúng tôi đã có một bữa tối đơn giản. Các loại nấm và mộc nhĩ được rửa bằng nước sạch, cho vào nồi luộc chín, rắc thêm ít rau rừng là đã có được một nồi canh ngon. Xào thêm một đĩa măng, nấu một nồi cơm và bữa tối đã sẵn sàng.


    Hương vị thực sự rất ngon, chỉ cần ngửi thôi nước miếng của tôi đã chảy ra rồi.


    “Ăn đi, ăn đi, người trong núi, không có gì hay ho để chiêu đãi mọi người.” Chú Tề khách khí mời chúng tôi ăn


    “Xem chú nói kìa, đối với tôi đây là một bữa ăn lớn.” trong thành phố để ăn được một bữa dân dã như thế này hẳn phải tốn không ít tiền.


    Có đồ ăn ngon, Tiểu Kiều dường như không muốn nói gì với tôi nữa. Vũ Ba đã lâu chưa được ăn các món quê nhà, chỉ một miếng thôi trong miệng anh ta đã đầy đồ ăn. Chúng tôi trong chốc lát đã xử lí xong toàn bộ thức ăn.


    Chú Tề chỉ ăn một chút sau đó nhìn chúng tôi gắp thức ăn rồi nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chú cười.


    Sau khi no bụng, Tiểu Kiều vội vàng đi rửa bát, lần này chú Tề không nói lời nào.


    Mọi thứ đã xong xuôi, trời vừa tối. Người trên núi vốn dĩ ngủ sớm, hơn nữa sau khi gặp lại Vũ Ba chú Tề bị kích động nên hiện tại rất mệt.


    Vốn dĩ tôi muốn hỏi thêm vài câu, nhưng khi nhìn tình trạng của chú Tề, tôi không muốn hỏi nữa.


    Chúng tôi chia tay chú Tề, chuẩn bị về lại ngôi nhà đất.


    Đi thêm một đoạn nữa, Vũ Ba sốt ruột hỏi: "Chú Tề nói trong làng chỉ toàn người của Trí Quân? Vậy Trí Quân và mấy người bọn họ đã làm gì?"


    Chúng tôi không có cách nào trả lời câu hỏi của Vũ Ba. Bởi vì chúng tôi cũng không biết. Nhưng kết hợp với số tiền không rõ nguồn của anh ta, tôi có thể đoán được Trí Quân đã làm gì. Trong số tất cả các hoạt động tội phạm, chỉ có một hình thức trục lợi dễ nhất, đó là buôn bán ma túy!


    Vừa đến cổng làng, tôi dừng lại. Luật pháp áp dụng hình phạt nghiêm khắc nhất đối với những kẻ buôn bán ma tuý, nên những tên này cũng rất tàn bạo. Nếu thật sự đây là một thôn buôn ma túy, chúng tôi phải làm gì?


    Đột nhiên tôi cảm thấy mình hơi liều lĩnh, liền có chút sợ hãi, tôi thì không nói làm gì nhưng nếu Tiểu Kiều gặp nguy hiểm thì sao?


    Đang suy nghĩ Tiểu Kiều thì thầm vào tai tôi: “Tiểu Thạch, hình như có người đang theo dõi chúng ta?”


    “Cái gì?” Tinh thần của tôi trở nên căng thẳng, lẽ nào nhanh vậy đã bị bại lộ.


    “Anh nhỏ giọng một chút!” Tiểu Kiều thấp giọng nói: “Hình như là một nam một nữ!


    Vũ Ba cũng nói: “Tôi cũng nhìn thấy, hình như… hình như… là anh em nhà họ Bạch!”


    “Là bọn họ?” Không hiểu bọn họ quay lại làm gì. Rõ ràng, họ đã chủ động thoát khỏi sự bảo vệ của cảnh sát, và bí mật trở về làng Nhai Sơn.


    Không mời mà đến? Tôi như thế nào cũng cảm thấy không thể có khả năng này. Trừ khi Vũ Ba đang giấu chúng tôi điều gì đó.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.