Hồ Sơ Pháp Y

Chương 82: Tiểu Kiều bị bắt cóc



     “Vậy lát gặp lại sau!” Tiểu Hoa mỉm cười đóng cửa lại.


    Tôi gửi một tin nhắn cho Tiểu Kiều, giải thích chuyện gì đang xảy ra. Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi đặc biệt quan tâm đến cảm xúc của Tiểu Kiều, tôi không muốn cô ấy tâm trạng không tốt. Tất nhiên tôi không muốn cô ấy buồn vì tôi.


    Trong trường hợp này nếu đi một mình lại càng dễ hiểu lầm. Đặc biệt là tên tiểu tử Lôi Chính Long này, nếu không đưa hắn đi theo, nói không chừng hắn sẽ đến gặp Tiểu Kiều nói xấu tôi.


    Là một tín đồ ăn uống, ngay khi tôi nói đi ra ngoài ăn, tên này đã đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.


    Chúng tôi đợi trên hành lang trong năm phút, hai mỹ nữ cuối cùng cũng thay xong quần áo.


    Nana mặc một bộ đồ denim, phù hợp với dáng người mảnh mai, nhưng vẫn gợi cảm và làm nổi bật bản chất hoang dã bên trong. Tiểu Hoa mặc một chiếc áo lông, dí dỏm nhưng cũng không kém phần đáng yêu. Cả hai đều không trang điểm, nhưng nhan sắc vẫn rất đẹp.


    Lôi Chính Long nói hắn đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ đẹp, nhưng khi nhìn thấy hai người này mặt hắn vẫn nghệt ra. Tôi chỉ cảm thấy bình thường, không hiểu sao lại nghĩ đến Tiểu Kiều.


    Tôi ngập ngừng nói: “Chỉ là đi ăn thôi. Hai người không cần phải mặc quá nổi bật như vậy đâu.”


    “Đây chính là điều mà chúng tôi muốn!” Nana nói: “Tốt hơn là nên thu hút sự chú ý của tên biến thái đó để hắn tự tìm đến để cho tỉ muội ta báo thù! ”


    Tiểu Hoa cũng nói:“Đúng vậy, hắn phải sớm bị bắt! ”


    Hai người đều đã nói như vậy, tôi không có gì  để phản đối nữa, chúng tôi cùng nhau đi bộ xuống cầu thang.


    Sau khi ra khỏi cửa khách sạn, Nana khoác tay Lôi Chính Long, làm nũng bên cạnh anh ta. Kết quả là Trương Tiểu Hoa cũng học theo, kéo tôi về phía cô ấy.


    Bốn người chúng tôi đi xuống phố, tỷ lệ người quay đầu lại xem khá cao, nhưng căn bản là mọi người không nhìn tôi. Tất cả bọn họ đều đang nhìn Tiểu Hoa và Nana.


    Đặc biệt là Nana, cô ấy thực sự mạo hiểm, cô ấy mặc một chiếc áo da báo cạp thấp bên dưới áo khoác denim, thời tiết lạnh như vậy nhưng cô ấy một chút biểu cảm cũng không có. Đi một bước lại thêm một người rung động, rất nhiều nam nhân ánh mắt nghệt ra, hồn bay phách lạc. Lúc này lại là thời gian tan sở, trên đường có rất nhiều người đi bộ.


    Đừng nói đến những người đàn ông này, tôi vừa nhìn thấy đã có chút rung động, cũng may mà Tiểu Hoa không để hở chỗ nào.


    Tôi còn phát hiện ra một điều đặc biệt thú vị là Lôi Chính Long đang đỏ mặt, tên này tự nhận mình là một nhà hiền triết, đã quen với việc xem đủ thứ tình từ vậy mà cũng không cầm lòng nổi.


    “Anh cười cái gì vậy?” Tiểu Hoa thấy tôi cười.


    “Lôi Chính Long mắc cỡ, tôi thấy rất vui.” Nếu có máy ảnh vào lúc này, tôi thực sự muốn chụp lại biểu cảm của hắn ta.


    “Vậy tại sao anh không ngại?” Tiểu Hoa hỏi tôi.


    "Bởi vì ... bởi vì ..." Tôi bị Tiểu Hoa hỏi, nhưng lúc đó tôi chưa thể nghĩ ra câu trả lời. Vài phút sau, tôi nghĩ ra, nhưng không biết phải nói thế nào với Tiểu Hoa. Câu trả lời cho câu hỏi thực ra rất đơn giản, bởi vì tôi không thích cô ấy chút nào.


    “Làm anh phải nghĩ nhiều rồi, quên đi, tôi sẽ không hỏi nữa đâu.” Tiểu Hoa rất phóng khoáng, nhưng tôi lại nhìn thấy trong mắt cô ấy một tia mất mát.


    Vì là câu cá, bốn người chúng tôi lượn một vòng lớn, cuối cùng cũng tìm được một quán lẩu, cố ý chọn vị trí gần cửa sổ.


    Các món do hai cô gái đặt, hai bọn họ cũng không khách khí mà gọi rất nhiều. Hai chúng tôi đương nhiên cũng không khách khí, bắt đầu ăn.


    Đang ăn vui vẻ, Lôi Chính Long dưới gầm bàn đá tôi một cái sau đó nháy mắt.


    Tôi nhìn ra cửa sổ, bên kia đường, có một người đàn ông cầm máy ảnh DSLR, chuẩn bị chụp ảnh chúng tôi. Nói chính xác, Tiểu Hoa và Nana đang bị chụp ảnh.


    Tôi nhớ đến những bức ảnh mình tìm thấy trong nhà của Hoàng Lão Tam, chỉ muốn nhanh chóng lao ra bắt hắn.


    Lôi Chính Long cười đắc thắng, lấy bộ đàm ra nói hai chữ hành động! Ngay lập tức các huynh đệ lao ra, sau vài chiêu đã chế ngự được tên đó ở trên mặt đất .


    "Bắt được chưa? Để tôi ra đá cho tên đó vài cước" Nana đứng dậy, lao ra muốn đấm người. Ngay cả Tiểu Hoa cũng muốn lao ra đánh người.


    “Bình tĩnh đi, còn chưa xác định rõ được.” Tôi ngăn hai đại mỹ nhân lại.


    Lôi Chính Long vốn định đi ra ngoài, nhìn thấy phản ứng của hai người phụ nữ, anh ta cũng không đi ra ngoài nữa, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm bên ngoài.


    Tôi cũng muốn biết liệu đây có phải tên sát nhân hay không, cảm thấy mọi thứ quá dễ dàng.


    Năm phút sau, mấy anh em bên ngoài thông báo lại, người bị bắt chỉ là một người chụp lén bình thường, một người mê chụp ảnh, chỉ là nhìn không rõ Tiểu Hoa và Nana, nên muốn chụp lại vài tấm ảnh.


    Sau một hồi không vui, Lôi Chính Long quyết định chén thêm hai đĩa thịt cừu vì quá tức giận.


    Ăn uống xong, chúng tôi rời quán lẩu trở về khách sạn, cũng không thấy người khả nghi nào xuất hiện.


    Vì Lôi Chính Long đã thuê một phòng trong khách sạn, nên tôi không quay lại đồn cảnh sát và ngủ trên giường gấp của anh Ba.


    Tranh thủ lúc Lôi Chính Long đang tắm, tôi gọi cho Tiểu Kiều, nhưng không ai trả lời.


   Lúc này có lẽ Tiểu Kiều đang ăn cơm, điện thoại không ở trên người. Tôi không quan tâm, sau mười phút, tôi lại gọi, lần này điện thoại trực tiếp không kết nối được, một giọng nữ quen thuộc cất lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...."


    Có chút kỳ lạ, tín hiệu luôn không tốt, việc này không xảy ra thường xuyên. Bây giờ có rất nhiều trạm thu phát sóng, sao điện thoại lại không thể liên lạc được.


    Tôi đang cầm điện thoại không biết có chuyện gì xảy ra, Lôi Chính Long bước ra, nhìn thấy tôi đang cầm điện thoại ngẩn người, anh ta cười nói: "Tiểu thử nhà ngươi sao vậy, đang nhớ ai?"


    “Điện thoại của Tiểu Kiều không thể liên lạc được.” Đột nhiên, tôi có một linh cảm xấu, không biết phải diễn tả nó như thế nào, tay chân tôi lạnh ngắt, trong lòng ớn lạnh. Trong một khoảnh khắc, tôi dường như nghe thấy Tiểu Kiều gọi tên mình. Tiếng gọi như xuyên thấu tim.


    Gần như ngay cùng lúc đó, một hình ảnh kinh hoàng hiện lên trong đầu, Tiểu Kiều hét lên, sau đó bị một bóng đen kéo vào bóng tối.


    Nghĩ đến cảnh khủng khiếp này, tôi rùng mình nói: “Tiểu Kiều… Tiểu Kiều… sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?”


    Lôi Chính Long cũng sửng sốt, do dự vài giây rồi nói: “Không thể nào. Hầy, cậu căng thẳng quá rồi, chỉ là điện thoại không liên lạc được thôi mà, nghi phạm có can đảm cỡ nào cũng không dám tấn công cảnh sát đâu.” Tôi lắc đầu, lời nói của Lôi Chính Long không thuyết phục chút nào. Tôi tin rằng kẻ sát nhân đủ can đảm, không việc gì hắn không dám làm.


    Tôi gọi lại cho Tiểu Kiều, nhưng không ai trả lời.


    Lôi Chính Long luôn khuyên tôi bình tĩnh, nhưng dưới tình huống này, tôi không thể nào bình tĩnh được.


    Trong cơn tuyệt vọng, tôi gọi cho anh Ba và nhận được câu trả lời. Tan làm Tiểu Kiều đã rời khỏi đồn cảnh sát.


    “Anh có biết số điện thoại của nhà cục trưởng Kiều không?” Tôi quay đầu hỏi Lôi Chính Long.


    Lôi Chính Long hỏi ngược lại: "Tôi biết, nhưng đây là số điện thoại riêng của cục trưởng Kiều. Cậu có chắc chắn muốn gọi không? Giờ này cũng khá muộn rồi rồi."


    "Đương nhiên là muốn gọi!" Tôi nghĩ cuộc gọi này phải được thực hiện. Nếu không biết Tiểu Kiều đang ở đâu, lòng tôi sẽ không thể nào yên.


    “Thôi được rồi.” Lôi Chính Long đưa điện thoại di động hắn cho tôi. Tôi bấm gọi số của cục trưởng Kiều mà không do dự.


    Tít...tít...


    Điện thoại vang lên hai hồi liền có người bắt máy, cục trưởng Kiều nói: "Tiểu Kiều, là con sao?"


    Vừa nghe thấy giọng nói này, trái tim tôi liền đóng băng, hít một hơi thật sâu, cố gắng nói với giọng bình tĩnh nhất: “Cục trưởng Kiều, tôi là Lưu Tiểu Thạch, Tiểu Kiều không ở sao?”


    “Là cậu à!" cục trưởng Kiều thất vọng nói: "Tiểu Kiều không có ở nhà, điện thoại cũng không gọi được. Cậu biết đứa nhỏ này ở đâu không?"


    Trái tim tôi run lên, cảm giáclo lắng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng tôi phải giả vờ như không sao và nói: "Tiểu Kiều chắc đã ra ngoài chơi bạn bè, cô ấy sẽ sớm về thôi. Ngài cứ nghỉ ngơi trước đi."


    Tôi cúp máy, sức lực bị rút cạn ngay lập tức, vô thức gục xuống giường nói: “Đã xảy ra chuyện, thật sự đã xảy ra chuyện, Tiểu Kiều hẳn là xảy ra chuyện rồi .”


   Lôi Chính Long cũng hoảng sợ, nhưng anh ta đã hồi phục rất nhanh. Lôi Chính Long kéo tôi dậy khỏi giường. “Cậu không được như vậy, cho dù Tiểu Kiều thực sự xảy ra chuyện, cô ấy đang chờ cậu đến cứu, hơn nữa vẫn chưa chắc Tiểu Kiều có thật sự gặp nạn hay không.”


    Tôi run rẩy đứng lên từ giường. Lần này tôi phải quay lại đồn cảnh sát một chuyến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.