Hồ Sơ Pháp Y

Chương 94: Trải Nghiệm Của Tiểu Kiều



Chương 94: Trải nghiệm của Tiểu Kiều

#hosophapy

#linhlinh

Vì Tiểu Kiều quay lưng về phía này nên tôi không thấy rõ được tình hình cụ thể, tuy bây giờ cô ấy đã bình an trở về, nhưng không biết cô ấy đã phải chịu đựng những gì trong khoảng thời gian mất tích. Đối mặt với một gã khủng khϊếp như vậy một mình, chính xác mà nói, gã giống như một con quỷ. Ngay cả khi cơ thể không bị tổn hại, nhưng vẫn có thể bị chấn thương về tinh thần.

Mặc dù chuyên ngành của tôi hướng đến người chết nhưng tôi vẫn biết một chút tâm lý về y học, tôi biết rằng chấn thương tâm lý là khó giải quyết nhất, có lẽ nó sẽ đi cùng con người suốt đời. Đây mới là cái rắc rối nhất.

"Tiểu Kiều, tôi thực sự xin lỗi, tôi đã để em dính vào vụ án này." Tôi thì thầm xin lỗi cô ấy, đây là suy nghĩ thật lòng của tôi.


Tôi bắt đầu nghĩ làm cách nào để khiến Tiểu Kiều hạnh phúc.

Thật tiếc là tại thời điểm này, tôi nhận ra rằng mình không biết gì nhiều về Tiểu Kiều, thậm chí tôi còn không biết cô ấy thích ăn món gì. Xem ra chỉ còn cách hỏi người khác, tôi xoay người bước ra cửa, vừa định đẩy cửa ra một giọng nói truyền đến.

"Đừng đi!" Tiểu Kiều đột ngột lên tiếng.

Tôi như hóa đá trong khoảnh khắc, sau đó nghe thấy tiếng động xoay người ngồi dậy, tôi biết Tiểu Kiều hẳn là đang nhìn mình chằm chằm.

"Anh sao vậy? Sao anh không dám quay đầu nhìn tôi." Tiểu Kiều thấy tôi đứng bất động thì cảm thấy rất kỳ quái.

"Tôi tưởng cô ngủ rồi." Tôi viện cớ rồi từ từ quay lại nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Tiểu Kiều.

Trong đầu tôi hiện lên đủ loại tưởng tượng và vô số khả năng, nhưng tôi vẫn không dám ngẩng đầu nhìn cô ấy.


"Anh sợ cái gì?" Tiểu Kiều có vẻ hơi tức giận, lúc hỏi tôi giọng điệu cũng cao hơn vài phần.

"Tôi không sợ gì cả!" nói xong bèn liếc nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Tiểu Kiều không nói nữa, bầu không khí trở nên buồn tẻ trong sự im lặng tuyệt đối.

Tôi cảm thấy như một năm vừa trôi qua, mỗi phút lại dài như một thế kỷ. Không nói cũng không được, tôi đành phải lên tiếng: "Tiểu Kiều, đừng lo, tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc này, tôi nhất định sẽ bắt được kẻ sát nhân!"

Tôi nghiêm nghị nói, cảm xúc đã ấp ủ từ lâu, bỗng sau lưng truyền đến tiếng cười, Tiểu Kiều không thể nhịn nữa liền bật cười thành tiếng.

Tôi quay đầu lại nhìn, mọi thứ khác hoàn toàn so với những gì tôi tưởng tượng, không có vết sẹo trên cơ thể Tiểu Kiều, cũng không có nhiều sự khác biệt với Tiểu Kiều ngày thường mà tôi nhìn thấy. Có lẽ điểm khác biệt lớn nhất đó là tinh thần của Tiểu Kiều không tốt lắm, quầng thâm dưới mắt cũng nặng hơn một chút, nhưng đây cũng chỉ là do tối qua ngủ không ngon.


"Sao cô lại không có chuyện gì vậy? Thật là phản khoa học" Tôi cao hứng đến mức nói ra tất cả những thứ trong đầu.

"Anh còn muốn tôi xảy ra chuyện gì nữa sao! Còn nữa, ai cần anh chịu trách nhiệm! Anh thật đáng ghét, tôi bị bắt cóc có liên quan gì đến anh chứ!" Tiểu Kiều tức giận đấm cho tôi mấy cái, mặt đỏ bừng trông rất dễ thương.

Nhìn thấy cô ấy vẫn có tâm trạng đánh mình, tôi biết Tiểu Kiều thực sự rất ổn, tôi không né tránh, để mặc cô ấy trút giận. Tuy cố ấy đã làm việc ở nơi này rất lâu nhưng trong mắt tôi, Lôi Chính Long và cả những đồng nghiệp khác, cô ấy vẫn là một cô gái nhỏ. Mọi người đều chiều chuộng cô ấy mỗi ngày. Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc hẳn cô ấy rất khó chịu.

Sau khi cô ấy làm đủ trò, tôi hỏi: "Chuyện quái gì vậy? Làm thế nào mà cô thoát ra được? Cô có nhìn rõ bộ dạng của kẻ tình nghi không."
"Hừm! Không quan tâm đến tôi chút nào!" Tiểu Kiều có chút không vui.

"Lời khai của cô rất quan trọng. Nó liên quan đến tính mạng của hai tiếp viên hàng không kia. Chúng ta phải bắt kẻ sát nhân càng sớm càng tốt. Việc cô bỏ trốn có thể đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới hung thủ, nói không chừng hắn sẽ động thủ trước." Tôi hiểu Tiểu Kiều, một khi nói về vụ án cô ấy nhất định sẽ nghiêm túc.

"Thôi, dù sao lát nữa tôi cũng phải lấy khai, coi như là luyện tập trước vậy." Tiêu Kiều nghiêm túc nói: "Tôi không trốn, tôi là được thả ra!"

"Cô nói cái gì? Cô được thả ra?" Tôi còn tưởng rằng mình đã nghe lầm.

"Tôi không trốn, tôi thật sự được thả ra." Tiểu Kiều nâng cao giọng điệu nói lại, sợ tôi nghe không rõ.

Lúc này, tôi hơi bối rối, làm sao một kẻ tàn ác hơn quỷ lại có thể tốt bụng như vậy. Đem Tiểu Kiều thả ra? Không lẽ hắn tốn công bắt cóc Tiểu Kiều chỉ muốn trêu đùa cảnh sát, thử thách thần kinh của chúng tôi?
Tiểu Kiều thấy tôi ngẩn người, lập tức giải thích: "Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng người bắt tôi đi và người thả tôi ra không phải cùng một người."

Đây là một manh mối rất quan trọng, chẳng lẽ giống như lúc đầu tôi suy đoán, kẻ sát nhân có hai người? Vụ việc thật phức tạp.

"Tình hình cụ thể như thế nào, cô có thể nói rõ hơn được không?" Tôi thúc giục Tiểu Kiều.

"Tối hôm đó, anh và Lôi Chính Long không có ở đó, tôi muốn về nhà sớm, sau đó tôi chọn ..."

Tôi cắt ngang lời Tiểu Kiều và nói "Chúng tôi đều biết những điều này, cô có thể bỏ qua, nói vào trọng điểm đi! Nếu suy đoán của tôi là chính xác, cô hẳn là đã bị một người phụ nữ bắt cóc. "

Tiểu Kiều tức giận trừng mắt nhìn tôi. Nhưng cô ấy vẫn nghe lời, bỏ qua chuyện này.

"Tôi bị sốc thuốc mê. Sau khi tỉnh dậy, tôi không biết mình đang ở đâu. Xung quanh tối om và rất yên tĩnh. Tôi có thể nghe thấy tiếng nước chảy. Tôi bị trói vào một cái gì đó giống như cột sắt, lúc đó tôi vô cùng sợ hãi, tuyệt vọng hét lên, nhưng không có ai trả lời." Tiểu Kiều nói rồi dừng lại, thân thể có chút run rẩy, những cảm giác tồi tệ cô ấy vẫn nhớ rất rõ.
"Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa!" Tôi nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Kiều, cố gắng trấn an cô ấy.

Kết quả là Tiểu Kiều vùi đầu vào ngực tôi, sự việc quá đột ngột khiến tôi luống cuống. Việc này nằm ngoài dự liệu của tôi.

Tiểu Kiều vùi đầu trong vòng tay tôi cơ thể vẫn còn hơi run.

Khi tôi định thần lại, có chút cứng ngắc vỗ vào lưng Tiểu Kiều, cô ấy ngừng run rẩy và từ từ bình tĩnh lại.

"Sau đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Tên khốn kia có làm gì cô không?" Ý nghĩ này khiến tôi rất tức giận, trong lòng như có lửa đốt.

"Hoàn toàn không làm gì cả!" Tiểu Kiều thoát khỏi vòng tay của tôi, bụm mặt ngồi trên chiếc giường gấp, nói với một giọng kỳ lạ.

Tôi phải hít thở sâu, cố gắng chuyển sự chú ý từ người Tiểu Kiều sang bản án. Vẻ ngoài xấu hổ vô cùng của cô ấy khiến tôi muốn ném cô ấy xuống, và tôi không thể nhịn được nữa.
"Cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu ý của kẻ sát nhân. Hắn chưa từng xuất hiện lần nữa khi tôi bị trói ở đó. Trong bóng tối, từng giây từng phút đều là đau khổ đối với tôi. Điều đáng sợ nhất là nỗi sợ hãi trong lòng, chúng từng chút một nuốt chửng sự tỉnh táo của tôi. Đầu óc không còn nằm trong tầm kiểm soát, tôi tự tưởng tượng ra đủ thứ hình ảnh khủng khϊếp, nó khiến tôi suy sụp. "

Tôi tin đây là cảm xúc thật của Tiểu Kiều, chỉ những người từng trải mới có thể nói như vậy. Tôi không ngắt lời cô ấy và để cô ấy tiếp tục.

Nói xong những lời này, Tiểu Kiều dừng một chút rồi tiếp tục: "Tôi không biết đã trôi qua bao lâu. Chắc là nửa ngày, tôi nghe thấy tiếng bước chân. Có người đến, nhưng có vẻ không đúng lắm. Đó là một người khác, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn không phải cùng một người."
Tôi có thể hiểu điều này. Trong môi trường tối hoàn toàn, khi thị lực không còn hiệu lực, thính giác của con người sẽ trở nên nhạy hơn và bắt được một số âm thanh mà người thường không quá quan tâm.

"Người đó có làm gì cô không?" Đây là mối quan tâm lớn nhất của tôi.

Tiểu Kiều lắc đầu nói: "Người đó rất lạ, mặc một chiếc áo choàng, che hết khuôn mặt, nhưng tôi biết cô ấy là phụ nữ. Cô ấy đặt một chiếc đèn ngủ nhỏ bên cạnh tôi, sau đó nhìn tôi chằm chằm. Tôi lúc đó trong lòng rất lo lắng, không hiểu cô ta muốn gì, kỳ lạ là sau khi quan sát một lúc thì cô ta bỏ đi."

"Người này có đặc điểm như thế nào?" dù không phải hung thủ thì cũng là đồng lõa, đều phải đem bắt lại, để cô ta nhận lấy sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.

"Lần đầu tiên tôi không để ý, chẳng qua là ánh mắt của cô ấy đặc biệt kỳ quái, đặc biệt là khi tôi nhìn vào mắt tôi, sau khoảng nửa ngày, cô ấy lại xuất hiện, lần này cô ấy mang bịt mắt và đưa tôi ra ngoài, thả tôi đi, còn nói với tôi mấy lời rất kỳ quái, đến giờ tôi vẫn không thể giải thích được."
"Cô ấy đã nói gì?" Tôi rất muốn biết.

Tiểu Kiều lại cúi đầu xuống và nói: "Cô ấy dịu dàng nói với tôi, 'Đối xử tốt với anh ấy, hai người rất hợp'!"

Tôi choáng váng, đây là tình huống gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.