Hồ Sơ Pháp Y

Chương 96: Phong Bì Đen



Chương 96: Phong bì đen

#hosophapy

#linhlinh

Heluuu mn toiii đã quay lại rồi đâyyyy

Tóm tắt lại xíu nha chương này là một người nào dùng axit để gϊếŧ người, Tiểu Kiều bị bắt cóc nhưng mấy chap trước được tìm thấy rồi, trong vụ án này lại xuất hiện cả nyc của Đá nhỏ lunnn, ở chap trước LCL với nam9 của chúng ta tìm thấy một đường ống nước theo lời kể của TK và bây giờ 2 người họ đang khám phá nó. Một lời cuối cảm tất cả mn vẫn luôn ủng hộ truyện của mình

Mãi iuuu❤😙

_______________

Hệ thống đường ống nước ở thành phố của chúng tôi tương đối cũ, nhiều năm trước được cải tạo lại, một số không còn sử dụng được đã bị bỏ hoang. Do bị vùi sâu dưới đất, một số đã mất đường dây liên lạc nên không được xử lý.

Trong vài năm qua, đã có vài học sinh tiểu học chạy vào đường ống và bị lạc, kết quả là hơn 100 cảnh sát đã được điều động để tìm những đứa trẻ không may bị lạc từ đường ống này. Sau đó, hầu hết các lối vào đều bị phong tỏa, nhưng vẫn có chỗ bỏ sót.


Hai chúng tôi chỉ có một chiếc đèn pin, Lôi Chính Long cầm nó đi phía trước, ánh sáng đèn pin đung đưa trong bóng tối, trong lòng tôi rất rối loạn. Điều này gợi lại những ký ức kinh hoàng trong quá khứ.

Tôi vẫn đang băn khoăn không biết có nên nói với Lôi Chính Long rằng nghi phạm chính là bạn gái cũ của tôi không. Nếu không nói, lát nữa nếu hai người chạm mặt rất có thể anh ta sẽ làm tổn thương cô ấy trong quá trình bắt giữ. Nhưng nếu nói ra, nó sẽ khiến Lôi Chính Long khó xử, bởi vì nhiệm vụ của cảnh sát là bắt tội phạm.

Đầu tôi thật sự rối như tơ vò.

Bởi vì trong đầu mải suy nghĩ nhiều chuyện, không để ý dưới chân suýt mấy lần thì ngã gây ra động tĩnh rất lớn.

"Cậu chú ý hơn vào chân của mình đi!" Lôi Chính Long liên tục nhấn mạnh rằng động tác nên nhỏ hơn, bởi vì kẻ sát nhân có thể vẫn còn ở đây.


Tôi gật đầu một cách máy móc, hoàn toàn không biết anh ta đang nói gì.

"Hừ! Đó là cái gì!" Lôi Chính Long phát hiện ra thứ gì đó, trong ánh sáng của đèn pin xuất hiện một phong bì màu đen.

Tôi đang mải suy nghĩ nghe anh ta nói vậy mới chợt tỉnh ra, đây hẳn là một khám phá quan trọng. Khi nhìn lên, đó là một phong bì màu đen có kích thước bằng một cuốn sách.

Cuối cùng tôi đã nhìn thấy thứ này, có vẻ như nó được cố ý để lại cho chúng tôi.

Tôi với tay định lấy phong bì, nhưng bị Lôi Chính Long đẩy ra.

"Anh làm gì vậy?" Tôi có chút tức giận, đánh hắn không nhẹ, trên tay còn xuất hiện một vệt màu đỏ.

"Đây không phải là thứ mà anh có thể tùy tiện chạm vào, nếu đó là một cái bẫy thì sao?" Lôi Chính Long nghiêm túc khác thường, vẻ mặt thậm chí còn có chút dữ tợn, nhìn khuôn mặt này làm tôi liên tưởng đến những bức tượng trước cửa chùa.


Tôi thực sự muốn lấy chiếc phong bì màu đen. Vật này đã khiến tôi băn khoăn trong một thời gian dài. Nó sẽ giải quyết được rất nhiều nghi ngờ của tôi.

Với khả năng của mình, cô ấy chắc chắn sẽ đoán được rằng tôi sẽ đến đây, nghĩa là, chiếc phong bì màu đen trước mặt này có lẽ được dành riêng cho tôi.

"Trong phong bì nhất định có thông tin rất quan trọng, tôi phải đọc nó! Tôi muốn đọc ngay bây giờ!" Tôi dùng hết sức hét lên. Tôi không nghĩ việc này liệu có đánh động đến nghi phạm hay không.

"Tôi biết! Nhưng anh có chắc đây là của bạn gái cũ của anh để lại không, đây có thể là một cái bẫy!" Lôi Chính Long hai mắt đỏ hoe, miệng thở hổn hển, đã đạt đến giới hạn.

"Anh ..." Không ngờ Lôi Chính Long đã biết rõ, trong lòng tôi rối rắm không biết phải nói sao.
Lôi Chính Long nhỏ giọng nói: "Có gấp đến mấy cũng không để cho cậu xem, để tôi kiểm tra trước."

Đèn pin chiếu vào chiếc phong bì, một phần ánh sáng xuyên qua có thể nhìn thấy trong phong bì chỉ có một tờ giấy, nó trông giống như một lá thư. Lôi Chính Long cẩn thận kiểm tra xung quanh chiếc phong bì màu đen một lần nữa, anh ta trông giống như đang gỡ bom vậy.

"Đừng lo lắng! Chắc chắn sẽ không có bẫy!" Tôi tin rằng nếu cô ấy để nó cho tôi, chắc chắn sẽ không có bẫy. Cho dù cô ấy thực sự muốn mạng của tôi, tôi cũng phải biết được lý do trước khi chết.

Lôi Chính Long vươn tay, lấy phong bì từ trên ống nước xuống, sau đó đưa cả đèn và phong bì cho tôi.

Sau khi nhận được phong bì đen và đèn pin, tay tôi bắt đầu run lên. Chờ đợi lâu như vậy, trong lòng không còn hy vọng gì nữa, giờ câu trả lời đột nhiên hiện ra trước mắt, lòng tôi rối bời, cảm giác khó tả thành lời.
Phong bì màu đen được gấp lại một cách đơn giản. Tôi cẩn trọng định mở nó ra Lôi Chính Long đột nhiên hỏi: "Không cần đeo găng tay sao?"

"Yên tâm, không có dấu vân tay hay chút manh mối nào đâu." Khi mới nhập học, cô ấy đã hiểu rất kỹ về các thủ tục và thói quen xử lý vụ án của cảnh sát, cộng với các dấu vết tại chỗ, cô ấy sẽ không để lại bất kỳ manh mối gì.

Tôi chậm rãi mở phong bì, một tờ giấy nhỏ rơi ra, nhìn thấy những dòng chữ trên đó, nước mắt tôi chực trào ra, sau bao nhiêu năm chờ đợi, hóa ra lại nhận được kết quả phũ phàng như vậy. Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là sự sống và cái chết, mà là khi tôi trở thành cảnh sát, cô ấy đã trở thành tội phạm.

Tờ giấy có dòng chữ: "Trời không già, tình không cạn. Trái tim như sợi dây tơ, có muôn ngàn nút thắt!"(ôi câu này tôi dịch k sát nghĩa lắm tại toi chẳng hiểu gì cả) Lôi Chính Long thực sự rất tò mò, có lẽ phản ứng của tôi đã khơi dậy trí tò mò của anh.
Anh Ba từng nói rằng là một cảnh sát hình sự xuất sắc, chúng ta phải luôn duy trì sự tò mò mạnh mẽ. Lời nói của anh Ba đã được Lôi Chính Long tiếp thu một cách triệt để.

Thấy Lôi Chính Long đang nhìn qua đây thăm dò, tôi cũng không giấu giếm, chuyện này liên quan đến một vụ án lớn quá nguy hiểm.

"Đây là gì? Sao cứ như đọc văn mẫu vậy?" Lôi Chính Longg hỏi.

Tôi biết anh ấy không thể hiểu nó, nên đành phải giải thích nó. "Đây là một câu trong bài thơ. Trước đây cô ấy rất thích nó nên thường viết nó lên trang đầu của cuốn sổ."

"Cuối là ý gì, chắc cậu phải biết chứ?!" Lôi Chính Long hỏi.

Tôi nhớ lại lời bài thơ rồi giải thích:" Lời này viết ra là cảm giác đau đớn khi tình yêu đẹp đẽ bị chặn lại. "Tôi đã hiểu cô ấy muốn nói gì, cô ấy đang thuyết phục tôi buông tay và ngừng đấu tranh với quá khứ.
"Đúng là đạo đức giả, có giỏi sao không nói rõ ràng đi! Phía dưới không phải còn có một câu nữa sao." Lôi Chính Long ánh mắt thật tốt, trong môi trường như vậy, vẫn có thể nhìn ra phía dưới còn một câu khác.

"Anh tự nhìn đi!" Tôi trực tiếp đưa tờ giấy cho Lôi Chính Long.

"Đừng theo dấu phong bì đen nữa, sau bóng tối mới là nỗi kinh hoàng thực sự!"

"Điều này có nghĩa là gì?" Lôi Chính Long hỏi tôi.

Tôi giận dữ nói: "Nghĩa đã rõ ràng như vậy, anh tự đi mà hiểu."

Đã đến bước này, tôi nhất định sẽ đấu tranh đến cùng, tôi lớn tiếng quát: "Cô đi ra, tôi biết cô còn ở đây, có lời gì thì ở trước mặt nói cho rõ ràng. Tôi biết cô không phải người xấu, nhất định là có nỗi khổ tâm! Tôi không tin cô sẽ trở nên độc ác như vậy, các tiếp viên chắc chắn không phải do cô gϊếŧ "
Giọng tôi truyền ra trong bóng tối, nhưng không ai trả lời.

"Có vẻ như chúng ta cần hỗ trợ!" Lôi Chính Long đánh giá tình hình rất nghiêm trọng, nhất định phải phong tỏa tất cả các kênh, tiến hành tìm kiếm kỹ càng. Anh ta lấy điện thoại di động báo cho anh Ba.

Tôi không ngờ hôm nay chúng tôi có thu hoạch ngoài dự liệu.

Ưuuuuuuu ... một âm thanh kỳ lạ phát ra từ bóng tối, dù nhỏ nhưng chúng tôi đều nghe thấy, đó là âm thanh mà con người chỉ có thể tạo ra khi đang ở trong tình trạng rất đau đớn.

Lôi Chính Long và tôi nhìn nhau, chúng tôi đều nghĩ rằng đây có thể là người còn sống sót.

"Chúng tôi là cảnh sát, bạn có cần giúp đỡ không?" Hai chúng tôi cùng nhau hét lên.

Ưʍ...

một giọng nói lại vang lên, Lôi Chính Long trực tiếp gấp chiếc phong bì đen làm đôi rồi nhét vào túi, sau đó chúng tôi chạy về phía nơi phát ra âm thanh.
Đường ống ngầm vốn dĩ không thích hợp để chạy, mặt đất không bằng phẳng, trong ánh đèn pin rung chuyển, chúng tôi loạng choạng chạy về hướng phát ra âm thanh.

Đường ống ngầm kéo dài tứ phía, âm thanh chằng chịt khiến chúng tôi đi nhầm đường, phải mất rất nhiều công sức để tìm ra nguồn phát ra âm thanh.

Dù cả hai đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng cảnh tượng khốn khổ trước mắt khiến chúng tôi hít thở không thông.

Ở cuối một đường ống, chất đầy một đống các loại mảnh vụn dùng trong xây dựng, đẩy những thứ này sang một bên, chúng tôi tìm thấy hai tiếp viên hàng không đã mất tích, họ đã bị tra tấn đến không còn hình người , nhưng may mắn là tính mạng vẫn giữ được.

Cả hai đều không mặc quần áo, một người bị khóa trên ống nước, ổ khóa được hàn trực tiếp vào ống sắt, tiếp viên hàng không còn lại bị treo trên lên trong một thời gian dài, tay đã không còn cử động được.
Âm thanh chính là do hai người phát ra, họ chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ, Lôi Chính Long đưa tay sờ lên mặt một người, lúc này mới nhận ra kẻ tình nghi hiểm độc kia thực sự đã khâu miệng họ bằng chỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.