Kính hơi híp mắt, nhìn Phượng Cửu U cách đó không xa, ngón tay khẽ nâng, đầu ngón tay chảy xuống từng giọt từng giọt thủy châu, chàng thêm phần quyến rũ lẳng lơ.
“Nha đầu, đấm bóp lưng.”
Đang cảm thấy chất lỏng rút ngược lại, Phượng Cửu U lại nghe thấy câu nói kia của tên yêu nghiệt, đột nhiên nghĩ tới gì đó, khóe miệng nhếch lên, cầm một cái khăn lông bên cạnh, đi tới.
Liều mạng không để mình bị vóc người và tướng mạo hoàn mỹ khiến người ta phun máo đánh gục.
Cầm khăn lông nhẹ nhàng chà cơ thể lõa lồ.
Đứng phía sau Kính, một tay lặng lẽ móc điện thoại trong ngực ra, nhìn Kính một chút, thấy hắn đang lười biếng giả ngủ, cánh tay nhẹ nhàng vươn ra.
“Tách tách!”
Cơ thể Kính cứng đờ, ngước mắt nhìn, Phượng Cửu U đang cầm cái cục sắt tên là cái gì cơ kia cười khúc khích, cánh tay vươn về phía sau, cầm lại.
Nhìn thấy ảnh chụp sau, Kính đưa điện thoại cho Phượng Cửu U, đôi mắt hoa đào híp lại “Không ngờ nha đầu ngươi vậy là lại thầm yêu ta, lại còn muốn làm kỷ niệm.”
Phượng Cửu U giật giật khóe miệng “Hoi nhé, yêu thầm cái gì, nam nhân và ta từng thấy đẹp hơn ngươi nhiều.” Nếu để Kính biết mình là muốn cầm đi cho Nghiên Yên xem, thuận tiện kiếm chút béo bở, nhất định sẽ ném mình từ lầu hai xuống.
Nào biết Phượng Cửu U thần kinh không ổn định hoàn toàn không phát hiện ta thanh âm của hồ ly đã có phần nguy hiểm, vỗ ngực không sợ chết, nói “Tất nhiên, nhớ năm đó chị đây còn từng làm nghệ thuật nhân thể, từng thấy không ít thân thể lõa lồ của đàn ông đẹp đó!” Phượng Cửu U nói xong, nhìn Kính, trong lòng thầm tự thêm một câu, mặc dù đều không có đẹp như ngươi.
“Hừ! Vậy ngươi tính xem tốt cuộc là ta đẹp hơn hay nam nhân ngươi thất nhiều hơn!” Trên trán Kính mơ hồ nổi gân xanh, giọng càng ngày càng lạnh.
Phượng Cửu U nghe vậy, cũng chuyên tâm giơ ngón tay ra đếm.
Hồi lâu sau.
Ngón tay bị một đôi tay to lớn bao lấy, Kính đã đứng dậy, ôm Phượng Cửu U vào lòng, đôi mắt đẹp tựa tiếu phi tiếu. Thanh âm nhàn nhạt mang theo chút nghiến răng nghiến lợi “đầu, ngươi rốt cuộc là đã nhìn bao nhiêu nam nhân?”
Phượng Cửu U tránh cái ôm của Kính, mắt liếc qua thân thể Kính, may là hắn quấn một tấm lụa mỏng, nếu không, ngày mai nhất định sẽ đau mắt hột.
Liếc kéo Kính, Phượng Cửu U nói “Gì chứ, là ngươi bảo ta mà, làm gì mà như bắt gian tại trận thế.”
Kính giơ tay vuốt vuốt cằm, trên khuôn mặt tinh xảo rơi xuống vài giọt nước.
“Bắt gian tại trận? Ồ, quả thực là có chút chiều hướng như vậy.”
Phượng Cửu U giật giật mắt trái mấy cái, thầm nói mình lại ngu rồi làm gì có quả ngon dễ ăn chứ, liền vội vàng chuẩn vị quay người rời đi.
Ai ngờ được trên đất vì đọng nước nên trượt chân. Kinh nhanh tay lẹ mắt, nâng cánh tay thon dài đỡ lấy Phượng Cửu U, người ta liền an toàn dựa vào lòng mình.
Thấy Phượng Cửu U kinh ngạc chưa hoàn hồn, khẽ nhíu mày, nói “Y nhi đứa nhóc.”
Phượng Cửu U vừa muốn phản bác, ngước mắt lại nhìn thấy cảnh hạn chế độ tuổi, chóp mũi nóng lên, chất lỏng đỏ chậm rãi chảy ra.
“Yêu nghiệt đáng chết, ta muốn tố cáo ngươi, ngươi đây là đang sắc dụ mưu sát.”
Nói xong, rất không khách khí ngất trong lòng Kính.