Người nọ nghe vậy, giống như nghe một câu chuyện cường, chỉ khẽ nâng màn che, nhẹ giọng nói “Ngươi chính là Chước Hoa?”
Giọng của hắn giống như toái ngọc tràn ngập từ tính.
Nghe hắn hỏi, Yên Hồng lại ngẩn ra, sắc mặt đỏ bừng, thì ra, người có tư chất thần tiên này, là một vị nam tử.
Yên Hồng cúi người, dịu dàng nói “Phải, nô gia chính là Chước Hoa.
Nam tử mỉm cười, trong mắt mang theo chút chán nản, ẩn hàm thất vọng.
“Bài hát mà ngươi hát, là nghe được từ đâu?”
Yên Hồng vừa nghe, đáy lòng thất kinh, không ngờ vị công tử này không để mình hát, lại hỏi lai lịch của ca khúc, khi đó cũng tiện đà nói dối “Là nô gia tự viết.”
Nam nhân nghe vậy, cười lạnh, nói “Ngươi tự viết khúc? Cúc Hoa đúng là tài nữ hiếm có.”
Rõ ràng là lời khen ngợi, nhưng Yên Hồng lại nghe ra một trận hàn ý từ chân truyền lên, ái mộ trước đó biến thành sự hãi trong lòng. Nhất thời mất đi năng lực ngôn ngữ.
Ngoài phòng —
Phượng Cửu U gần như sắp kinh hô thành tiếng, vẻ mặt khiếp sợ.
Thầm nghĩ:. Thanh âm này, là của hồ ly, sao hắn lại tới rồi, chẳng lẽ thực sự là tìm ta sao?”
Nhưng sao mình lại có một loại cảm giác muốn gặp mà không dám gặp vậy, là sợ tổn thương sao?
Phượng Cửu U, ngươi chẳng qua chỉ là nhân loại mà thôi, thích con hồ ly không biết đã sống mấy ngàn năm này làm gì. Đây không phải là con khỉ thôi sao…. Phượng Cửu U dậm chân, xoay người rời đi.
Vừa bước được một bước, lại đụng phải một bức tường người, cánh mũi vương đầy hương vị thơm ngát quen thuộc.
Phượng Cửu U hoảng hốt trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng trấn định. Cúi cúi người, nói “Xin lỗi, nô gia không thấy có người.”
Thân ảnh kia ngẩn ra, nói “Ngẩng đầu lên.”
Phượng Cửu U thầm cắn môi, nặn ra nụ cười dịu dàng, nói “Công tử có gì phân phó.” Nói xong, nín thở, đến trên mặt nổi những nốt đỏ.
Kính thấy nữ tử trước mặt giống hệt Phượng Cửu U, nhưng tính cách quả thực là một trời một vực, không khỏi ngẩn người, nói “Ngươi tên gì?”
Phượng Cửu U cười khéo, mị nhãn mê ly, nói “Nô gia tên Chước Hoa.”
“Chước Hoa?” Kính hơi nhíu mày, chỉ Yên Hồng trong Liên Hoa cư “Vậy nàng ta?”
Mỉm cười một cái, Phượng Cửu U đi vào Liên Hoa cư đứng bên cạnh Yên Hồng, kéo tay nàng, nói “Chẳng qua là giả thôi. Nô gia không muốn gặp khác, liền ra hạ sách này.”
“Làm sao ngươi biết ta là khách nhân đó.” Kính nhướn mày, không để ý lắm dựa lên tường, nhìn Phượng Cửu U thật sâu, thấp giọng nói.
Phượng Cửu U kéo tay Yên Hồng lúc này đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Nếu không phải là khách nhân, sao biết được Yên Hồng Là Chước Hoa chứ?”
Kinh cười phá lên “Chước Hoa cô nương thật đúng là diệu nhân, ngươi rất giống với một người bạn của tại hạ, tích cách lại khác một trời một vực.”
Phượng Cửu U nghe vậy, thở phào một hơi, nói “Thế sao. Một trời một vực, vô kỳ bất hữu, nếu thật sự không khác Chước Hoa là mấy, thì thật muốn gặp thử một lần.”
Kính nghe vậy, lại không tiếp lời, chỉ hỏi”Vậy Chước Hoa cô nương, ca khúc này của ngươi là nghe được từ đâu?”
Phượng Cửu U cả kinh trong lòng, nhất thời tìm không được câu trả lời, hồi lâu mới nói.
“Thứ lỗi cho ta, Chước Hoa là bị bắt bán tới đây, khi đó bị cưỡng ép chuốc thuốc mê, trong lúc mơ hồ, nghe được một nữ âm không khác ta lf mấy hát khúc này, liền nhớ lấy.”
Kính bán tín bán nghi, khoan thai cười một tiếng “Thôi vậy, nếu Chước Hoa đã không muốn nói tới, vậy tại hạ cũng không miễn cưỡng nữa, tại hạ nên rời đi trước, ngày mai lại tới nghe Chước Hoa hát.”
Phượng Cửu U cười một tiếng, nhẹ giọng nói “Không tiễn.”
Kính hơi dừng bước.
Nếu nha đầu này muốn chơi, vậy thì hắn cùng nàng chơi chút.