Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Chương 52: Gần đây nàng rất hay đụng tường người



Ngồi trên ghế, Phượng Cửu U xoa xoa khuôn mặt không ngừng đổ mồ hôi.

Yên Hồng một bên đương nhiên cũng trở thành máy đưa khăn lau.

“Chước Hoa, ngươi quen nam nhân vừa rồi sao?”

Phượng Cửu U lắc đầu nguầy nguậy như uống thuốc, nói “Rất rõ ràng sao?”

Nghe vậy Yên Hồng có một loại kích động muốn đánh người, nói “Cũng không phải, chỉ là ngươi kéo tay ta ra hơi nhiều mồ hôi lạnh.”

Phượng Cửu U thở phào nhẹ nhõm “Vẫn may, vẫn may.”

Yên Hồng cười, đỡ Phượng Cửu U, nói “Tại sao lại trốn hắn?”

Phượng Cửu U bĩu môi, bỏ khăn lụa trong tay sang một bên, nói “Chúng ta không phải là người ở một thế giới.” Nói xong, cũng mặc kệ Yên Hồng có phải là còn muốn nói gì nữa không, liền quay người rời đi.

“Chúc Hoa, ngươi đi đâu vậy?”

“Hậu đình.”

Phượng Cửu U hối hận rồi, đúng vậy, hối hận rồi.

Nàng vốn cho rằng hậu đình là nơi để nữ tử giàu có bung lụa, không ngờ lại là xây dựng cho những nam chủ có sở thích đặc biệt.

Phượng Cửu U nhìn một đôi nam tử đang hoạt động kịch liệt trước mắt, kìm nén cảm giác buồn nôn. Cực kỳ vất vả rời đi.

“Bịch!”

Nàng thừa nhân, gần đây nàng cực kỳ hay đụng phải tường người.

Hương bạc hà nhàn nhạt xông vào mũi, Phượng Cửu U liền nhớ tới tiểu thụ cực phẩm mấy ngày trước, nhìn lên, nam tử nhíu mày ngã ngồi trên đất khiến người ta đau lòng kia không phải chính là Vũ Mặc sao.

“Ngại quá, Vũ Mặc, lại đụng ngã ngươi rồi.” Phượng Cửu U đỡ Vũ Mặc dậy, phát hiện tay nhỏ bé của mình có thể nắm trọn cổ tay hắn. Thoạt nhìn, đơn giản là gây cực kỳ.

“Vũ Mặc, sao ngươi gầy như vậy?”

Khuôn mặt tái nhợt của VŨ Mặc nổi lên một tầng đỏ ửng, rút tay mình về, thấp giọng nói “Phượng, Phượng cô nương, lại gặp nàng rồi.”

Phượng Cửu U nhướn mày, tủm tỉm nói “Một đại nam nhân ngươi, xấu hổ thành như vậy.”

Vũ Mặc nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, cơ thể không thể gầy hơn nữa hơi phút run.

Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Phượng Cửu U đau lòng, nói “Được rồi, không chọc ngươi nữa, phòng của ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về.”

Nghe vậy, hàng mi dài của Vũ Mặc khẽ run, nói “Du Nhiên cư, cô nương nàng vẫn là đừng đi.”

Phượng Cửu U mỉm cười, vỗ vỗ ngực, nói “Không sao.”

Phượng Cửu U kiên rì, Vũ Mặc cũng không ngăn cản nữa, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.

“Nơi, nơi này chính là Du Nhiên cư.” Phượng Cửu U không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

Du Nhiên cư,vốn tưởng là một căn phòng gọn gàng sạch sẽ thích hợp cho Vũ Mặc ở, vậy mà lại đơn sơ không thể chịu nổi.

Sắc mặt Phượng Cửu U đông lại, trong lòng nàng, mặc dù chỉ gặp Vũ Mặc hai lần, nhưng đối với hài tử này, lại đày sự thương xót.

Nàng nhìn Mặc Vũ thần sắc ảm đạm một bên, nói”Đi, chúng ta đi tìm Tứ nương.”

Nghe vậy, Vũ Mặc cả kinh, vội rút tay về, khuôn mặt tái nhợt đầy hoảng loạn, nói “Không sao đây, Phượng cô nương, ta đã quen rồi.”

Phượng Cửu U lắc đầu, nói “không sao, đi thôi.” Nói xong, sống chết kéo tay Vũ Mặc, đi ra khỏi hậu đình.

Vũ Mặc muốn tránh thoát, nhưng khí lực của hắn hoàn toàn không đọ được với Phượng Cửu U, chỉ có thể kinh ngạc nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Phượng Cửu U, hơi thất thần.

“Tứ nương, vì sao lại đối xử với Vũ Mặc như vậy!” Phượng Cửu U liều mạng kéo Vũ Mặc đang muốn trách thoát.

Nguyệt Tứ nương thấy Vũ Mặc, liền biến sắc, nói “Cô nãi nãi của ta ơi, mau buông tiểu sát kinh kia ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.