Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Chương 53: Chẳng lẽ cùng giường chung gối với ngươi sao?



Gió xuân khẽ thổi, Phượng Cửu U ngồi trên tảng đá bên hồ sen, trên tay cầm thuốc mỡ, tỉ mỉ xoa lên cổ tay Vũ Mặc.

Không thể không thừa nhận, Vũ mặc thực sự khiến người ta rất đau lòng, chẳng qua là túm chặt một một chút, trên tay liền đỏ một vòng, mà mãi không tan. Người không biết, còn tưởng ta cắn hắn.

Về phần hai chữ sát tinh.

Phượng Cửu U không thể không nói, người cổ đại chính là mê tín. Khi Vũ Mặc vừa tới Nhuyễn Hương các, thân thể nhỏ gầy khiến người ta thương tiếc, khuôn mặt nhỏ cực phẩm xinh đẹp như mang bệnh. Mặc dù là một thanh quan, nhưng không thể không nói là che nửa bầu trời ở Nhuyễn Hương các (nửa còn lại là tiền đình)

Nhưng, kỳ lạ chính là, chỉ cần là kẻ làm chuyện gì khác người với Vũ Mặc, không tới ba ngày, liền chết.

Ban đầu người ta chỉ coi là trùng hợp, nhưng ngày qua ngày, ai cũng như vậy, Vũ Mặc liền trở thành sát tinh trong miệng mọi người.

Nguyệt Tứ nương vốn muốn đuổi Vũ mặc đi, Nhưng Vũ Mặc đau khổ nương nhờ, tâm địa Nguyệt tứ nương cũng không tính là ác, liền cho Vũ Mặc ở lại Du Nhiên cư vắng vẻ, bỏ không đã lâu. Ngày thường, nếu không phải là nói không chịu nổi, phải tự đến nhà bếp lấy màn thầu, Vũ Mặc căn bản sẽ không rời khỏi Du Nhiên các nửa bước.

Phượng Cửu U nghe xong, lại càng thêm đau lòng cho thiếu niên mệnh khổ này.

“Phượng cô nương, nàng, nàng bôi lên tay mình rồi.”

Nghe vậy, Phượng cửu U mới giật nảy mình lại vừa thất thần rồi, nhìn thuốc mỡ trên cổ tay mình, cười cười, nói “Không sao, ngươi ở chỗ này đi.”

Nhìn phòng ốc tinh xảo, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Vũ Mặc phiếm hồng “Đây không phải là phòng của Phượng cô nương nàng sao?”

Phượng Cửu U mỉm cười, nói “Đừng gọi Phượng cô nương Phượng cô nương nữa, cứ gọi ta là Chước Hoa đi.”

Vũ Mặc ngẩn ra, cũng không hỏi nhiều, nói “Được, Chước Hoa.”

Gật đầu, hài lòng cười, Phượng Cửu U đứng dậy định rời đi. Tay áo lại bị kéo lại.

Khuôn mặt Vũ Mặc đỏ ửng, sắc mặt bốn tái nhợt cũng coi như đã có chút sức sống “Nàng, nàng đi đâu.”

Phượng Cửu U mỉm người, nói “Đi tìm phòng, chẳng lẽ cùng giường chung gối với ngươi sao?”

Nghe vậy, vành tai tinh tế xinh xắn của Vũ Mặc đỏ lên như rỉ máu.

Nhìn người đã đi đến cửa phòng, Vũ Mặc lẩm bẩm nói “Cảm ơn.”

Phượng Cửu U hơi dừng bước, rồi lại tiếp tục đi, rời khỏi Chước Hoa cư.

Vừa đi được không xa, đã bị Nguyệt Tứ nương vẻ mặt bi phẫn ngăn lại.

“Cô nãi nãi à, ngươi để sát tinh kia ở lại trong Chước Hoa cư, không phải là nhìn trúng hắn rồi chứ.” Nguyệt Tứ nương một bộ kiểu nếu ngươi nói đúng, ta sẽ đi tự sát khiến Phượng Cửu U cười thành tiếng.

“Cái gì mà nhìn trúng với không nhìn trúng chứ, ta chỉ là thương xót một thiếu niên như hắn lại trải qua nhiều chuyện như vậy thôi.”

Phượng Cửu U còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

“Cái gì mà thương xót với không thương xót, nếu ngươi vì sát tinh kia là tệ đi, thì Tứ nương ta thành đáng thương rồi!”

Phượng Cửu U không đáp lại nữa, vòng qua tứ nương chắn trước mặt mình, nói “Được rồi,không phải ta vẫn không sao à, nếu thật sự sợ ta xảy ra chuyện, thì cho ta dọn ra một phòng trống đi, nếu không hôm nay ta phải ngủ cùng Vũ Mặc rồi.”

Nghe vậy, Nguyệt Tứ nương gần như là nhảy ra trước mặt Phượng Cửu U, một bộ ta không sống nổi nữa rrooif.

“Cô nãi nãi của ta ơi, ngươi đây là muốn cho hắn ở Chước Hoa các sao?”

Phượng Cửu U cười nhạt, lại vòng qua Nguyệt Tứ nương, từ chối cho ý kiến.

Thấy Phượng Cửu U kiên trì, Nguyệt Tứ nương chống trán thở dài “Bỏ đi bỏ đi, Tứ nương ta sợ ngươi rồi, hắn có thể ở lại Chước Hoa cư, nhưng ngươi không được quá thân cận với hắn, cũng không được cho hắn ra khỏi Chước Hoa cư nửa bước!”

Nghe vậy, Phượng Cửu U thầm nghĩ:. Đây hẳn là bước nhượng bộ lớn nhất của Tứ nương rồi, dàu sao bà mới là tú bà của Nhuyễn Hương các này, có thể nhân nhượng ta như thế, đã coi như là không dễ dàng rồi, về kế hoạch, cũng chỉ có thể mau nghĩ ra cách thoát khỏi Nhuyễn Hương các thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.