Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Chương 57: Thời gian không nhiều



Vũ Mặc kinh ngạc, nhìn người hầu ngã trên mặt đất đã đau đến ngất đi.

Phía sau lên thanh âm nhàn nhạt như lãnh ngọc “Hàn gia tam thiếu, Hàn Vũ Mặc. Ồ?” Chữ cuối cùng cao giọng lên, lộ ra vẻ hài hước.

Vũ Mặc đảo mắt nhìn lại, trong đôi mắt trong suốt hiện ra thân ảnh màu trắng nhàn nhạt, xinh đẹp tuyệt thế, lại khiến người ta có một loại cảm giác nguy hiểm không dám đến gần.

Sắc mặt tối lại, chợt nhớ tới hắn chính là vị công tử hôm đó nói chuyện với Cửu U, Cửu U nói, nàng là nha hoàn tùy thân của người này, nhưng hắn thấy, quan hệ của hai người, tựa như chủ tớ lại như tình nhân.

“Đa tạ.” Hơi gật đầu, cất bước đi, nếu là ngày thường, Vũ Mặc nhất định sẽ thiên ân vạn tạ, nhưng không biết vì sao, khi đối mặt với người này, trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác hơi khó chịu, lại không nói rõ được là gì.

Đối với Vũ Mặc như vậy, Kính cũng chỉ câu khóe miệng, nhàn nhạt nhìn thoáng qua, môi mỏng hé mở, như đã nói một câu gì, liền sâu kín nện bước rời đi. Mà Vũ Mặc chuẩn bị rời đi, lại sững sờ tại chỗ, trong mắt đầy bất đắc dĩ, khổ sở, còn có chút bi ai.

“Thời gian không nhiều sao?”

Nhẹ giọng lẩm bẩm, ngữ khí giống như là nhai cái gì khó mà nuốt xuống.

“Vũ Mặc! Thì ra ngươi ở đây!” Thanh âm trong trẻo vang lên, kéo Vũ Mặc từ trong mạch suy nghĩ về.

Ngước mắt nhìn, ra là Phượng Cửu U, xấu hổ cười một tiếng, sớm đã che nghìn vạn tâm tình kia đi, nhẹ giọng gọi “Cửu U.”

Nụ cười của Phượng Cửu U cứng đờ, không biết vì sao, tiếng gọi khẽ vừa rồi khiến nàng có một loại cảm giác xa cách, nhưng nhìn người gầy yếu trước mắt, lại lắc lắc đầu, thầm nghĩ mình nghĩ nhiều.

“Vũ a? Người này là?” Vốn muốn gọi Vũ Mặc cùng về, lại thấy một người nằm trên mặt đất, như là ngủ thiếp đi, nhưng lại nhíu mày.

Vũ Mặc nhìn người hầu bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, đôi mắt trong trẻo lóe lên.

“Đây cũng chỉ là một con quỷ rượu thôi.”

Phượng Cửu U nhíu nhíu mày, nói “Phải không, bỏ đi, Vũ Mặc, chúng ta về đi.” Nói xong liền tiến lên kéo tay Vũ Mặc, khẽ mỉm cười.

Nhìn tay hai người đan vào nhau, Vũ Mặc dịu dàng cười một tiếng, nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng.

———-

Đêm.

Trăng sáng treo trên cao.

Nhìn thân ảnh bận rộn trước mắt, Phượng Cửu U nhợt nhạt cười một tiếng, nói “Vũ Mặc, ngươi đây là sao thế, sao đột nhiên muốn uống rượu vậy.”

Nghe vậy, ngón tay bận rộn của Vũ mặc khẽ run rẩy, tiện thể nói “Không có gì, ta, ta từ nhỏ đã thích rượu ngũ cốc, hũ đào hoa này đã mười năm tuổi rồi.”

Phượng Cửu U nhìn vò rượu không lớn không nhỏ, chớp mắt nhìn, nói “Mười năm? Mùi vị nhất định là không tệ.”

Vũ Mặc xấu hổ cười một tiếng, đi tới cạnh Phượng Cửu U ngồi xuống, cầm chén bắt đầu rót rượu.

“Chậc, Vũ Mặc, đầy rồi.” Phượng Cửu U nhìn rượu hoa đào đã tràn ra, nhắc nhở.

Nghe vậy, Vũ mặc vừa nhìn, chén bên chân đã có rất nhiều vết rượu, bối rối thu dọn, sắc mặt Vũ Mặc lại có gì không đúng.

Phượng Cửu U cũng không chú ý, chỉ cầm khăn lông lau chùi vết rượu trên tay Vũ mặc.

Sắc mặt phục tùng nghiem túc nhìn Phượng Cửu U, Vũ Mặc giật mình phát hiện mình lại thất thần, rụt tay về, cầm chén rượu, đưa cho Phượng Cửu U.

Nhìn thoáng qua chén rượu trước mắt, Phượng Cửu U khẽ cười, nói “Cạn,”

Nhìn Phượng Cửu U cực kỳ hào sảng ngửa đầu uống, ngón tay bưng chén rượu của Vũ Mặc run rẩy, nhíu chặt mày, ngửa đầu uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.