Mắt Nhạn Hồi như bị hai chữ này thắp sáng lên. Giọng Thiên Diệu bên ngoài
như băng lạnh, “Người cho ngươi biết những chuyện này đang ở đâu?”
Xích Chiêu không đáp, áp lực bên ngoài truyền tới lớn dần lớn dần.
Nhạn Hồi cố gắng thoát ra, muốn tạo ra chút động tĩnh, thế nhưng gã người
hầu kia giữ nàng quá chặt. Nhạn Hồi dùng vuốt cào ngón tay hắn, dùng
đuôi đánh lên người hắn, song những động tác này phát ra âm thanh quá
nhỏ, cách bức màn cửa dày của tộc Xích Lang, người ở bên ngoài chắc là
chẳng nghe thấy được gì.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân, vang lên một tiếng “thịch” khẽ khàng, tai Nhạn Hồi cử động.
Thiên Diệu!
Tiếng gọi trong lòng nàng vang dội, gần như đinh tai nhức óc.
“Thịch”. Tiếng bước chân thứ hai tiến về phía rèm cửa, tim nàng đập mãnh liệt,
Nhạn Hồi cảm thấy vành mắt mình nóng lên, nàng không cần phát ra tiếng
động nào, chỉ tiếng tim đập này thôi Thiên Diệu cũng nhất định có thể
nghe thấy.
Ta đã quay lại tìm chàng!
“Thịch”
Từng bước
tiến gần, âm thanh này đối với Nhạn Hồi tựa như tiếng của Trời, ngược
lại đối với người của tộc Xích Lang thì như nhạc dạo trước khi xuống Địa Ngục.
Gã người hầu nhốt Nhạn Hồi cũng phát hiện có điều không
ổn, hăn lui về phía sau một bước định trốn chạy, đúng vào lúc này, một
luồng sóng nhiệt khiến đất bằng nổi gió, lật tung cả chiếc lều dày của
tộc Xích Lang.
Chẳng hề báo trước, gương mặt của Thiên Diệu hiển
hiện trước mặt Nhạn Hồi. Mái tóc xanh khi xưa không còn nữa. Từ lâu Nhạn Hồi đã nghe giang hồ đồn, trong trận chiến với Thanh Quảng chân nhân,
trong giây phút đau đớn vì mất đi người yêu, tóc hắn đã hóa bạc. Nhạn
Hồi chưa bao giờ tưởng tượng được, mái tóc trắng của hắn đã thấm điểm
thêm cho đôi mắt hắn nhiều bể dâu đến vậy.
Thế nhưng dung mạo vẫn khuynh thành.
Hơi nóng cuốn chiếc lều đi, cũng nhẹ nhàng cuốn đi pháp thuật trên người
Nhạn Hồi, ánh sáng trên người nàng biến chuyến, nàng lại hóa mình trở
thành thiếu nữ.
Gương mặt nàng đã khác trước đây, dáng vẻ cũng vậy. Song khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, hai người đều im lặng.
Họ vẫn rất ăn ý, tâm linh hai người vẫn tương thông như xưa. Cho dù ngăn
cách bởi thời gian luân hồi, bởi thân phận, nhưng kể từ giây phút đầu
tiên họ gặp được nhau, sự ăn ý tận trong tâm này chưa từng thay đổi.
“Thiên Diệu...”
Nhạn Hồi cất tiếng gọi, chỉ có hai chữ vậy thôi mà ánh mắt Thiên Diệu đã dậy sóng.
Nhạn Hồi muốn tiến lên phía trước, có điều gã người hầu sau lưng vẫn bóp cổ
nàng. Xích Chiêu sau lưng Thiên Diệu há miệng như muốn nói gì đó, chỉ là nàng ta không có cơ hội lên tiếng, vì trong không khí dường như có một
sức mạnh định thân họ lại.
Tay người hầu bóp cổ Nhạn Hồi không
nghe theo điều khiển của hắn, vô thức buông nàng ra. Hắn không dám tin,
song hắn không cách nào phản kháng lại sức mạnh này. Người của tộc Xích
Lang xung quanh bao gồm cả tộc trưởng cũng đều bị sức mạnh này định thần trong không trung, lơ lửng bay lên, chẳng thế nào sử dụng pháp thuật
chống lại được.
Chỉ có Nhạn Hồi vẫn bình yên đứng đó, một luồng
sức mạnh từ người Thiên Diệu tỏa ra, tất cả người của tộc Xích Lang
trong tích tắc liền như lá khô bị cuồng phong quét qua, không biết bị
cuốn đến nơi nào.
Trời đất trở lại yên tĩnh, Nhạn Hồi cảm giác
như mình đang đứng ở trung tâm của thế giới, nhìn Thiên Diệu từng bước
từng bước vững vàng kiên định đi về phía nàng.
Không còn ai có thể ngăn cản họ đến với nhau.
Hắn đưa tay ôm lấy Nhạn Hồi, phút giây này tựa như quay lại thời khắc cuối
cùng mười lăm năm trước đây, rốt cuộc hắn cũng kéo được Nhạn Hồi ra khỏi đống đất khép lại kia.
Hắn siết chặt nàng, một tay giữ đầu nàng, khom người ẵm Nhạn Hồi vẫn còn quá thấp lên, khóa chặt môi nàng.
Ánh sáng lưu chuyển bên cạnh họ, đây không phải là trùng phùng sau cách
biệt mười lăm năm, mà tựa như vẫn còn trong căn phòng nhỏ của Nhạn Hồi ở Thanh Khâu xưa kia, lúc nàng trêu chọc hắn. Cũng có thế là lúc hắn lầm
tưởng Nhạn Hồi bị Tố Ảnh giết hại, quay về Thanh Khâu lại bất ngờ nhìn
thấy nàng chạy về phía mình. Hay cũng có thế là lức hắn vô thức cắn môi
nàng trong đêm trăng tròn ở núi Đông La...
Có mấy ai chịu đựng
mười lăm năm nhớ nhung đau khổ, phút giây trùng phùng, Thiên Diệu phát
hiện, thời gian mười lăm năm chờ đợi tựa như thoáng chốc tuấn mã lướt
qua, vốn chẳng là gì cả.
Thời gian mười lăm năm trước đối với hắn như không hề trôi, mãi đến hôm nay, hắn và nàng tái ngộ, thời gian của
hắn mới lại bắt đầu trôi.
“Thiên Diệu.” Nàng nói, “Ta quay về tìm chàng rồi, ta không nuốt lời.”
Phải, đối với hắn, Nhạn Hồi chưa bao giờ nuốt lời.
Hắn vẫn ôm chặt nàng, chặt đến mức cơ hồ siết nàng vào trong cơ thể mình,
vậy mà trong lúc tình cảm dâng trào dạt dào này, hắn lại sợ mình ôm chặt quá có thể sẽ khiến Nhạn Hồi bị thương, thế nên hắn khẽ buông tay, song lại không dám buông lỏng, cũng không dám ôm nàng chặt hơn.
Nhạn Hồi nhìn ra hắn đang hết sức lúng túng tựa như gà mắc tóc vậy.
Nàng đành đẩy hắn ra một xíu, khi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt đang
cố kiềm nén vô số cảm xúc của Thiên Diệu, giống như một vực sâu kéo nàng xuống dưới.
“Thiên Diệu, chàng nói ta nghe đi.”
Hắn khẽ mím môi.
Nhạn Hổi kéo khóe miệng hắn, “Có phải bao nhiêu năm nay chàng sống trên cao nên chỉ biết dùng ánh mắt, quên cách nói chuyện?”
Hắn lại siết nàng vào lòng, “Những lúc thế này nàng chi cần yên lặng là được.”
Yên lặng nghe nhịp tim của hắn, để hắn cũng có thể lắng nghe nhịp tim của nàng, vậy là đủ rồi.
Không biết hai người cứ im lặng thế này bao lâu, trong không trung bỗng có
một sức mạnh truyền tới, chầm chậm vạch khí tức quanh người Thiên Diệu
ra. Lúc này Thiên Diệu mới ngẩng đầu, phát hiện Quốc chủ Thanh Khâu
đương nhiệm đã tìm tới.
Hắn khẽ nheo mắt, vẻ mặt rất không vui.
Nghĩ cũng phải thôi, Thiên Diệu vừa xuất hiện thì đã ra tay với tộc Xích
Lang, không tiếc chút sức lực, như muốn diệt hết cả tộc này. Thân là
Quốc chủ đương nhiệm, lúc Tiên Yêu bình yên vô sự, không có chiến loạn,
đương nhiên Quốc chủ phải tới bảo vệ con dân Yêu tộc của mình.
Thiên Diệu cũng biết đạo lý này, nhưng vẻ mặt hắn vẫn khó coi, tay hắn ngưng
tụ pháp lực, một viên châu lửa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, hắn
phẩy tay, viên chầu chìm vào ba tấc đất, “Tộc Xích Lang giúp ta tìm lại
thê tử.”
Nghe hắn nói vậy, Nhạn Hồi thoáng sửng sốt, ngước đầu
lên nhìn, thấy thần thái hắn vẫn bình thường không có chút nào không ổn
cả, hắn nói với Quốc chủ đương nhiệm: “Tuy có tội tham lam lại cũng có
công, Ngài tự liệu lấy đi.”
Nói xong hắn đưa nàng bay lên trời, mặc kệ những chuyện còn lại phải xử lý thế nào.
Nhạn Hồi biết, viền châu Thiên Diệu để lại có pháp lực của hắn, nếu tộc Xích Lang có thể nghĩ cách đem viên châu đó đi, muốn cứu tộc nhân bị nhốt
trong trận pháp của Quảng Hàn môn cũng không phải là không thể.
Hắn nói tuy có tội nhưng cũng có công, viên châu đó coi như tạ lễ, không
trực tiếp giúp người của tộc Xích Lang coi như trừng phạt.
“Thiên Diệu”
Thiên Diệu giấu Nhạn Hồi trong chiếc áo to rộng sưởi ấm cơ thể nàng cũng thay nàng chắn lại gió thổi tới khi cưỡi mây, nghe Nhạn Hồi gọi, hắn cúỉ đầu nhìn nàng.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Về nhà.”
“Chàng đã chuẩn bị nhà cho ta sao?”
“Ừm.”
Lòng Nhạn Hồi ấm áp, im lặng một lúc, nàng thoáng suy nghĩ, nghịch ngợm hỏi: “Ta trở thành thê tử của chàng lúc nào?”
Thiên Diệu ôm nàng nhẹ áp vào tai nàng đáp: “Bất kỳ lúc nào trong tương lai.”
Thiên Diệu đặt nhà họ ở Thanh Khâu, có điều hắn nói trong viện bình thường
không có người quá hoang vu, nên vẫn cho Nhạn Hồi ở trong căn phòng mà
nàng ở trước đây.
Sau đó Thiên Diệu bắt đầu sắp xếp, hắn muốn cử hành hôn lễ với Nhạn Hồi.
Tin Nhạn Hồi quay về và sắp cùng Thiên Diệu cử hành đại hôn chẳng qua chỉ
có một ngày mà đã truyền đi khắp thiên hạ. Vậy là ngày thứ hai, Nhạn Hồi vừa tỉnh dậy, mới bước ra khỏi phòng ngoài viện đã có một bóng người
nhào tới, ôm chầm lấy nàng.
“Chủ nhân chủ nhân!” Giọng Huyễn Tiểu Yên trưởng thành hơn trước nhiều, nhưng tính tình chẳng hề thay đổi.
Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn nó, thấy nó đã trở thành một phụ nhân hai mươi mấy
tuổi, tình cảnh hiện giờ dường như đảo ngược giữa nàng và Huyễn Tiểu Yên mười lăm năm trước.
“Lớn rồi sao vẫn như trẻ con vậy.” Sau lưng
Huyễn Tiểu Yên truyền tới một giọng nam, Nhạn Hồi nghe cũng cảm thấy
quen tai, quay đầu nhìn lại, thấy Chúc Ly đang nhíu mày chậm rãi bước
tới, kéo Huyễn Tiểu Yên ra, “Nàng có biết cơ thể Nhạn Hồi hiện tại có
chịu nổi cái ôm của nàng không? Đứa trẻ trong bụng nàng có chịu nổi
không?”
Huyễn Tiểu Yên bị mắng cũng không để ý, đẫm nước mắt nhìn Nhạn Hồi.
Nhạn Hồi lấy làm lạ hỏi: “Đôi oan gia các ngươi về với nhau lúc nào vậy?”
Chúc Ly hơi ngượng ho một tiếng, bấy giờ mới nhìn Nhạn Hồi, còn chưa đáp thì Huyễn Tiểu Yên bên cạnh đã cướp lời: “Cứ chơi mãi rồi về với nhau
thôi.” Huyễn Tiểu Yên quệt nước mắt, sau đó kéo tay Nhạn Hồi, “Chủ nhân, cô không biết bao nhiêu năm nay em nhớ cô đến mức nào đâu, lúc nhớ cô
em bèn viết sách cho cô, viết được nhiều lắm đó.”
“... ” Khóe môi Nhạn Hồi khẽ co giật, nàng nhoẻn cười, xắn tay áo lên, “Ngươi tới đây,
ta phải trò chuyện với ngươi về việc này mới được. ”
Huyễn Tiểu Yên lại đẫm nước mắt, “Sách viết không hay, không cảm động sao?”
Nhạn Hồi mỉm cười, “Nể tình ngươi là thai phụ, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Chúc Ly bên cạnh dở khóc dở cười, chưa hàn huyên bao lâu, bên ngoài có người hầu tìm tới, báo là có người tặng lễ vật cho Nhạn Hồi.
Nhạn Hồi ngẩn ra, mấy ngày tiếp theo, nàng không ngừng nhận được lễ vật từ những người nàng không quen biết ở khắp mọi nơi.
Rất nhiều người tặng lễ vật, đều chúc nàng và Thiên Diệu hạnh phúc, ngoài
ra còn viết thư cảm tạ, cảm tạ nàng tìm lại được Thiên Diệu, để họ tin
trên thế gian này còn có tình yêu vĩnh cửu. Nhạn Hồi thấy vậy dở khóc dở cười, “Bầy giờ không đánh nhau nữa, mọi người rảnh rỗi quá nhỉ.”
Huyễn Tiểu Yên bên cạnh, nói: “Cô xem, chủ nhân, đây đều là công lao của em
hết. Khiến hai người trở thành đôi tình nhân trong truyền thuyết, vang
danh khắp Tam giới. Mấy ngày nữa em lại ra một quyển sách, chuyên viết
về những chuyện ngọt ngào của các người sau khi trùng phùng.
Nhạn Hồi “…”
Chúc Ly bên cạnh khuyên rất lâu mới dập tắt được sát tâm của Nhạn Hồi.
Điều khiến Nhạn Hồi cảm động nhất là nửa tháng trước hôn lễ, nàng nhận được
một bộ hỉ phục màu đỏ, từng đường kim mũi chỉ bên trên đều tinh xảo đến
kinh ngạc, trong hỉ phục kẹp một tờ giấy nhỏ, bên trên viết tám chữ:
“Khổ tận cam lai, răng long đầu bạc.”
Nhạn Hồi biết nét chữ này, là Huyền Ca viết.
Huyền Ca không thể quay lại Thanh Khâu, trên giang hồ thậm chí không có bất
kỳ tin tức nào của nàng ta, nhưng qua tám chữ này, Nhạn Hồi biết Huyền
Ca sống rất tốt, cũng như nàng, Huyền Ca đang âm thầm hạnh phúc ở một
nơi nào đó.
Nhạn Hồi mặc hỉ phục Huyền Ca may cho mình, cùng với Thiên Diệu bái đường thành thân, trở thành thê tử của hắn.
Nàng ngẫm nghĩ, giả thiết về đời này trước đây của nàng không sai, đúng là
nàng đã gả đi xa lúc mườí lăm tuổi, chỉ là không có tình tiết đào hôn
trên đường mà thôi.
Vào động phòng Thiên Diệu giở khăn đỏ che đầu Nhạn Hồi, nhìn thấy nàng dung nhan tuyệt sắc.
Hắn không làm gì hết, chỉ lặng lẽ nhìn nàng tựa như có nhìn thế nào cũng
không đủ. Nhạn Hồi cũng nhìn hắn cười, bỗng nhiên nàng nảy ra một câu
hỏi không đúng lúc, “Thiên Diệu, chàng nói đi, nếu kiếp này Quốc chủ
Thanh Khâu không để lại ký ức cho ta, ta không nhớ chàng hay giống như
Xích Chiêu kia, vì lợi ích mà tiếp cận chàng vậy chàng phải làm sao?
Chàng yêu ta đến vậy mà”
Thiên Diệu cười, như vốn cảm thấy điều
này chẳng là gì cả, “Vậy cũng không sao hết, nàng muốn gì ta sẽ cho
nàng, muốn lợi ích cũng cho, muốn máu thịt cũng cho, muốn xương cốt cũng cho.” Hắn nói, “Chỉ cần là người nàng yêu, ta bằng lòng lột vảy trên
người xuống, từng mảnh từng mảnh làm thành khải giáp cho người yêu của
nàng.”
Lời hắn nói khiến Nhạn Hồi đau xót, nàng khẽ chau mày.
Thiên Diệu nắm tay nàng, “Nhạn Hồi, ta chưa bao giờ sợ nàng đoạt đi thứ
gì, điều ta sợ nhất là lúc ta đã chuẩn bị trao cho nàng tất cả... nàng
lại chẳng muốn gì từ ta.”
Nhạn Hồi im lặng một lúc thật lâu, rồi
nâng mặt Thiên Diệu nói: “Chàng hoàn toàn không cần lo chuyện này, ta
muốn nhiều thứ lắm, chàng yên tâm!”
“Được, nàng muốn gì cũng được.”
Nhạn Hồi bỗng nghiêng đầu nhoẻn miệng cười, dùng sức đè Thiên Diệu xuống giường, “Ta muốn chàng, chàng có cho không?”
Thiên Diệu bị Nhạn Hồi đè phía dưới, hắn từ tốn nói: “Mười lăm năm nay, mỗi
đêm nhớ về chuyện xưa, ta hối hận ba chuyện.” Hắn tỉ tê, “Một là chưa
từng bày tỏ tình ý với nàng.” Hắn vừa nói vừa hôn nhẹ lên vành tai nàng
khiến toàn thân nàng run rẩy.
“Hai là chưa từng nhìn kĩ bí mật ẩn giấu trong mắt nàng.”
Hắn hôn lên mắt nàng, nhẹ nhàng nhưng ấm nóng.
“Ba là...”
Hắn ôm nàng, gần như không phí chút sức lực nào đã khiến nàng cảm thấy trời đất xoay chuyển, chốc lát sau đó, hắn đã đè lên người nàng, thì thầm:
“Chưa từng đồng ý với nàng...”