Phụng Minh im
lặng nhìn Phụng Thiên Sóc một lúc, bỗng nhiên lại bật cười: “Được, được, được.” Ông ta nói, “Nếu các trưởng lão và đường chủ đều lo lắng, vậy
bất luận thế nào Phụng Minh cũng không nên làm chuyện này nữa.”
Phụng Minh ra lệnh cho người bên cạnh: “Giết hết Hồ yêu nhốt trong viện đi.”
Nhạn Hồi nghe vậy cả kinh, còn chưa lên tiếng, Phụng Thiên Sóc đã thản nhiên cướp lời: “Giết hết e là không thỏa.”
“Ồ?” Phụng Minh nhíu mắt, “Ở Trung Nguyên đại địa này, ta giết vài con yêu
quái cũng có điều không thỏa sao? E là đường chủ quá lo rồi.”
“Bình thường giết vài con yêu quái đương nhiên không sao, nhưng thúc thúc
à...” Phụng Thiên Sóc bước tới mấy bước, vẻ mặt như vô cùng khó xử, “Yêu quái của nước Thanh Khâu thật sự không dễ dây vào, thúc lo chuyện trong thành Vĩnh Châu nên chưa kịp thám thính tin tức ở biên giới Thanh Khâu. Ta nghe thám tử hồi báo, rất nhiều Tiên môn nhỏ ở biên cảnh đều gặp tai ương vì chuyện công chúa Cửu Vĩ Hồ mất tích. Lúc này thúc còn muốn giết nhiều Hồ yêu như vậy, nếu có thể giấu được thám tử của Thanh Khâu thì
không sao, nếu không may để họ biết được…” Phụng Thiên Sóc lắc lắc đầu,
vẻ mặt nặng nề, thở dài, “E là sẽ vô cùng không thỏa.”
Phụng Minh nghe xong thì cười cười, động đậy vai, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng lạnh lùng: “Vậy theo điệt nhi thì phải làm sao?”
“Chi bằng để ta áp giải ra khỏi thành, vứt chúng ngoài thành Vĩnh Châu. Đám
yêu quái mất nội đan này không hề có sức phản kháng, tự nhiên sẽ có đệ
tử tiên môn giải quyết chúng, lúc đó là đệ tử Tiên môn giết chúng thế
nào cũng không liên quan đến Thất Tuyệt đường ta, cho dù Yêu tộc hay
biết, muốn tính sổ cũng không tính tới Thất Tuyệt đường ta được.” Phụng
Thiên Sóc đập chiếc quạt trong tay, nói chậm rãi cứ như đang đùa.
Phụng Thiên Sóc cười cười, “Thúc thúc và ta vốn là thúc điệt, lại là đồng
môn, tiểu điệt làm chút chuyện cho thúc thúc nào có phiền gì.” Hắn tự
nhiên ra lệnh cho người sau lưng Phụng Minh,
“Đi đếm số lượng Hồ yêu trong viện, chút nữa lúc ta rời đi thì đem theo.”
Người hầu bên cạnh nhìn Phụng Minh, ông ta gật đầu, xua tay nói: “Đi đi.” Người đó mới gật đầu khom lưng đi.
“Ta đã đồng ý với yêu cầu của Thiên Sóc rồi, sau này con trở về hãy nói với các trưởng lão, để họ khỏi lo lắng sự vụ trong đường nữa, ta sẽ dốc
lòng phò trợ cho con.”
Nụ cười giả tạo đến mức tê mỏi cả má lại
còn phối hợp những lời giả tạo hơn cả nụ cười, Nhạn Hồi nghe mà cảm thấy gai ốc đều rơi hết xuống đất, vậy mà Phụng Thiên Sóc vẫn cùng Phụng
Minh duy trì vẻ mặt khách sáo nói: “Điệt nhi đương nhiên hiểu tâm ý của
thúc thúc, vậy điệt nhi xin cáo từ trước.”
Hắn nói xong bèn vòng tay, nhấc chân bước đi.
Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ, nàng và Thiên Diệu đều đã lộ mặt ở đây, hơn nữa
lại còn bị Phụng Minh nhìn thấy, hôm nay chỉ e không dễ gì lấy được sừng rồng, chỉ bằng dứt khoát cùng Phụng Thiên Sóc bỏ đi trước, thiếu đường
chủ này vừa nhìn đã biết trong bụng toàn ý đồ xấu xa, thương lượng một
chút có khi sẽ có mưu kế cao thâm hơn.
Phụng Thiên Sóc ngoan ngoãn xoay người lại, “Thúc thúc còn có chuyện gì vậy?”
“Chuyện này không liên quan đến điệt nhi.” Phụng Minh chỉ Nhạn Hồi, “Không biết tại sao trên người vị tiểu đạo hữu này lại có lệnh bài khách quý của
Thiên Hương phường ta, ta phải giữ họ lại để hỏi cho ra lẽ. Xem thử
Thiên Hương phường ta quản lý không nghiêm hay là có người nào đó trộm
đồ của Thiên Hương phường, mưu đồ bất chính.”
Phụng Thiên Sóc liếc vật trên người Nhạn Hồi, giả vờ kinh ngạc hỏi: “Cô nương xinh đẹp thế này sao có thể trộm đồ được.”
Nhạn Hồi nhìn Phụng Thiên Sóc, “Không sai, ta không trộm, lệnh bài này ta nhặt được đó.”
Phụng Thiên Sóc liền nói với Phụng Minh: “Thúc thúc, mỹ nhân nói cô ấy không trộm, lệnh bài này là nhặt được.”
Phụng Minh hừ lạnh: “Ăn nói bừa bãi!”
“Nhưng cô nương thế này sao có thể giương mắt nói bừa được chứ.” Phụng Thiên
Sóc giật lệnh bài trên người Nhạn Hồi xuống, tiện tay giật luôn cái của
Thiên Diệu, hắn nhìn Phụng Minh mặt hơi tím xanh, nói: “Thúc thúc xem
đi, cũng chỉ là hai tấm lệnh bài thôi, ta đã lấy trả lại cho thúc rồi.
Nể tình tiểu điệt, thúc thúc tha cho họ nhé.”
Phụng Minh cất
giọng điệu quái gở hỏi Phụng Thiên Sóc, “Điệt nhi thích lo chuyện bao
đồng từ bao giờ vậy, đã quen biết hai vị này từ trước rồi sao?”
“Sao lại là lo chuyện bao đồng chứ?” Phụng Thiên Sóc vừa nói vừa sờ lên mặt
Nhạn Hồi trêu chọc, “Tiểu tiên cô yêu kiều thế này thì phải thương yêu,
sao ta có thể để cô ấy chịu khổ trước mặt ta được.”
Nhạn Hồi im lặng, thầm mắng trong lòng, mẹ nó, chả trách cưới được trăm tiểu thiếp.
Nếu không phải thuốc trên người nàng vẫn còn công hiệu đối với Thiên Diệu, e là lúc này nhìn thấy chủ nhân của giọng nói này, gương mặt này nói với
mình câu đó, chắc chắn nàng cũng đi theo hắn ngay không suy nghĩ…
Không ai chú ý đến Thiên Diệu vẫn im lặng bên cạnh lúc này lại đảo mắt, nhìn
chăm chăm vào tay Phụng Thiên Sóc, một hồi lâu sau không nói lời nào mà
bỏ đi.
Phụng Thiên Sóc từ lâu đã nổi danh phong lưu bên ngoài,
hắn nói vậy nên Phụng Minh thật sự không tiện “giành mỹ nhân” với hắn
nữa. Để ông khỏi phải mang tiếng đường đường là người nắm quyền mà lại
dung tục háo sắc.
Bởi vậy cho dù bất mãn đến đâu ông ta cũng phải nhẫn nhịn, xua tay để Phụng Thiên Sóc đưa Nhạn Hồi cùng đi.
Sau khi đám người đó đi hết, Phụng Minh nhìn sân viện bị hủy một bức tường, siết chặt nắm tay.
Người hầu đi đếm Hồ Yêu trở lại, nhưng thấy những người đến đều đã đi, hắn
không khỏi rầu rĩ: “Đường chủ, chúng ta thả họ đi như vậy sao? Đám Hồ
yêu cũng thả đi sao?”
“Không cần lo về Hồ yêu.” Phụng Minh vân vê chiếc nhẫn trên ngón tay cái, “Chỉ cần báu vật vẫn còn nằm trong tay
chúng ta, cứ để chúng đưa Hồ yêu đi, các môn phái Tu tiên sẽ nghĩ cách
bù lại chỗ thiếu cho chúng ta. Còn mấy người này…”
Phụng Minh suy nghĩ: “Ta trông coi Phụng Thiên Sóc từ nhỏ tới lớn, không có gì đáng
sợ. Hai người còn lại, đặc biệt là nha đầu mồm mép kia, ngươi hãy điều
tra kĩ cho ta ả có phải là đệ tử của Tê Vân chân nhân không, nếu phải
thì hãy điều tra xem rốt cuộc Tê Vân chân nhân đang ở đâu, nếu không
phải thì hãy moi thân phận thật sự của ả ra cho ta.”
Người hầu nhận lệnh: “Dạ.”
Nhạn Hồi theo Phụng Thiên Sóc rời khỏi Thiên Hương phường, vừa đi tới phố
chợ, người xung quanh đang ồn ào huyên náo, nàng không nhịn được hỏi:
“Phụng đường chủ.”
Phụng Thiên Sóc nhìn Nhạn Hồi: “Hở? Thấy thích thứ gì à? Ta mua cho cô nhé.”
Mẹ nó… Đúng là biết nhìn người! Lời nói êm tai thật!
Nhạn Hồi thầm nghiến răng, nén nhịn thôi thúc muốn ca ngợi, sau đó hắng
giọng mấy tiếng, nghiêm túc nói: “Tại sao hôm nay ngài lại giải vây giúp ta và Thiên Diệu?” Lại còn tìm đủ cách giúp nàng.
Phụng Thiên
Sóc suy nghĩ chốc lát: “Cô là cô nương, đương nhiên ta phải bảo vệ cô.”
Hắn ngẩng đầu, nhìn Thiên Diệu phía sau Nhạn Hồi, “Còn hắn ấy à, tiện
tay thôi.”
Thiên Diệu “…”
Thấy Thiên Diệu sa sầm mặt,
Phụng Thiên Sóc cười cười, nụ cười ấm áp trong sáng, “Đùa thôi, cô là
bằng hữu của Huyền Ca, đương nhiên phải giúp các người rồi.”
Thì
ra là vì Huyền Ca. Nhạn Hồi gật đầu, thầm nghĩ, có lẽ hắn không như nàng vẫn tưởng, đường chủ Thất Tuyệt đường này phải chăng cũng không đa tình bạc nghĩa như vẻ bề ngoài, thật ra hắn cũng yêu Huyền Ca?
Nếu không tại sao ngay cả bằng hữu của Huyền Ca cũng bao che.
Nhạn Hồi vừa nghĩ xong, Phụng Thiên Sóc lại nói, “Nhưng mà cho dù vì nguyên
nhân gì thì ta cũng đã giúp cô rồi.” Phung Thiên Sóc nhìn Nhạn Hồi cười
rạng rỡ, “Nhạn Hồi cô nương này, cô có từng nghĩ phải báo đáp tại hạ như thế nào không?”
“…” Nhạn Hồi ngẫm nghĩ ý trong lời này, “Lẽ nào… ngài muốn ta lấy thân báo đáp sao?”
“Nhạn cô nương bằng lòng không?”
“Không bằng lòng.” Nhạn Hồi chỉ Thiên Diệu, “Ta đang yêu hắn.”
Thiên Diệu sửng sốt, hắn vẫn chưa thích ứng kịp với hành động nói bày tỏ là bày tỏ ngay này của Nhạn Hồi.
Phụng Thiên Sóc nghe vậy thở dài: “Đáng tiếc quá, vị công tử này trông có vẻ
như không trân trọng cô lắm, chi bằng cô thay đổi sở thích được không?”
Có những người thật sự dung hòa việc trêu chọc cô nương vào tất cả mọi
việc trong cuộc sống, đối với họ, biểu hiện này thật sự đơn giản tự
nhiên, cứ như ăn với ngủ vậy.
Vậy là Nhạn Hồi cũng tự nhiên đáp
như ăn cơm, không hề do dự dứt khoát từ chối: “Không được. Tuy người rất đẹp, nhưng trong mắt ta hắn vẫn là người đẹp nhất, không ai có thể so
bì.”
“Thẩm mĩ thật ra là một thói quen, cô cảm thấy hắn đẹp có lẽ là vì nhìn quen, chi bằng cô nhìn ta thêm đi. Lỡ như sau này nhìn lâu
rồi cô lại thay đổi thẩm mĩ thì sao?”
Cuối cùng Thiên Diệu cũng không nhịn được nữa, trầm giọng nói: “Không phải
mang Hồ yêu ra khỏi thành sao?” Hắn cắt ngang đối thoại của hai người,
“Vòng tới phố chợ làm gì?”
“Chút nữa sẽ có người đưa Hồ yêu tới
Vong Ngữ lâu.” Phụng Thiên Sóc nghe thấy Thiên Diệu nói vậy cũng nghiêm
túc hơn đôi chút, “Cho chúng nghỉ chân ở Vong Ngữ lâu, còn hơn vừa thả
ra khỏi thành đã bị đám người tu tiên bắt nhốt trở lại.”
Nhạn Hồi thoáng im lặng: “Ngài biết sẽ bị bắt lại sao vẫn cứu?”
“Có lúc cứu hay không chẳng qua chỉ cần tỏ thái độ thôi. Nhạn cô nương không cần biết đến những toan tính này.”
Nhạn Hồi gật đầu, nàng cũng không thật sự muốn biết, “Chút nữa sau khi đưa
Hồ yêu đến Vong Ngữ lâu, ta muốn gặp một con trong số đó. Nó tên Bạch
Hiểu Lộ.”
“Hồ yêu đưa đến Vong Ngữ lâu, Nhạn cô nương muốn sắp xếp thế nào cũng được.”
Chuyển chuyển vần vần lâu như vậy, cuối cùng coi như nàng đã cứu được nha đầu này, dù sao cũng phải gặp một lần.