Cô chỉ thấy những cảnh tượng này trong các bộ phim truyền hình, ai ngờ có một ngày mình và ông chú đã kết hôn lại cùng diễn cảnh tượng đó.
“Con mẹ nó! Con mẹ nói”
Nhìn thầy Cung Linh Nhi bị Dương Tiêu ôm eo, đôi mắt của Lưu Chiến Thắng trợn tròn như muôn rơi ra ngoài.
Người đàn ông thô kệch cũng bối rồi, không ngờ cảnh tượng này lại diễn ra nhiêu lân.
Dương Tiêu buồn bực không thôi: “Nhóc, tôi nói rồi chưa đến Tết không cân tặng quà lớn như vậy đâu, cô như thế này khiến tôi rất khó xử!
Trong túi tôi còn có hai trăm tệ tiền mặt, cho nên năm nay tôi sẽ đưa lì xì sớm cho côi”
Nói xong, Dương Tiêu thò tay vào túi của mình, lây ra hai trăm tệ nhét vào túi của Cung Linh Nhi.
Má? Lì xì mình hai trăm tệ?
Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ngây thơ trong sáng của Dương Tiêu, Cung Linh Nhi suýt bị nội thương.
“Ông… ông chú à, tôi chỉ ngã đau đầu gồi, vừa nãy đứng không vững, không phải đòi lì xì của anh!” Cung Linh Nhi xấu hỗ nói.
Dương Tiêu nghe vậy lập tức móc hai trăm tệ từ trong túi Cung Linh Nhi: “Ừm! Vậy thì tôi yên tâm nôi, hai trăm tệ này lát nữa tôi còn phải đổ xăng nữa!”
Àml!
Thầy Dương Tiêu lấy lại hại trăm tệ đã đưa cho mình, không cân nói lúc này Cung Linh Nhi suy sụp như thế nào.
Trong chốc lát, Cung Linh Nhi nhìn Dương Tiêu như thê đang nhìn một tên thăng nam.
“Sao hồi đó chị dâu Mộc Tuyết lại thích anh được nhỉ?” Cung Linh Nhi nhịn không được hỏi.
Dương Tiệu ho khan một tiếng: “Liên quan gì đến cô! Nhóc, không cân quan tâm đến chuyện của người lớn!”
“Xí!” Cung Linh Nhi bíu môi, hoàn toàn sinh ra sự khác biệt lớn vê Dương Tiêu.
Thẳng nam, đây đơn giản là thẳng nam lớn nhật mà cô từng thây.
Nếu Cung Linh Nhi biết Dương Tiêu vân còn xử nam, có lẽ đã cười ngay tại chỗ.
Vẻ mặt của Dương Tiêu ửng đỏ, năm năm trước cưới Đường Mộc Tuyết đã hứng chịu vô số ánh mắt, lúc đó Đường Mộc Tuyết cũng phải chịu áp lực rất lớn, buộc phải kết hôn với mình.
“Không sao rồi chứ? Không sao thì tôi buông cô đây!”
Vừa mới nói xong, Dương Tiêu đã nhanh chóng dùng cùi chỏ đầy Cung Linh Nhi ra.
Miệng Cung Linh Nhi đột nhiên biến thành hình chữ “o”, cô nhìn Dương Tiêu với vẻ khó lã: Anh… anh chàng này thế mà lại đầy mình ra?
Đờ mời! Tàn nhẫn!
Như đã biết, dù sao mình cũng là một cô gái xinh đẹp!.