Hổ Tế

Chương 890



Chương 890:

 

“Hừ! Không phải chỉ hơn chín mươi triệu tệ thôi sao? Đáng bao nhiêu đâu? Có lẽ trong đó có một miếng đế vương xanh lục lớn, gia công thành trang sức sẽ có trị giá trăm triệu tệ!” Trương Tử Hào tự an ủi.

 

Vốn dĩ anh ta định dùng tình tiết trong tiểu thuyết giả tưởng gài bẫy Dương Tiêu, ai biết lại bị Dương Tiêu gài lại, Trương Tử Hào chưa bao giờ nghĩ Dương Tiêu sẽ không đánh bài theo lẽ thường.

 

Dương Tiêu trêu chọc: “Vậy thì tôi chúc cậu chủ Trương may mắn nhé!”

 

“Mở miếng đá thô đế vương xanh lục ra cho tôi!” Trên mặt Trương Tử Hào xuất hiện máy vạch đen hét lên.

 

“Muốn mở ra sao?” Nghe vậy, đám người có mặt tại hiện trường đều tập trung ánh mắt vào miếng đá thô đế vương xanh lục này.

 

Thân là miếng đá thô, nhiều người có mặt tại hiện trường đã đến đây là vì miếng đá thô đế vương xanh lục này. Mọi người đều muốn xem đế vương xanh lục ở bên trong miếng đá thô đề vương xanh lục này lớn như nào.

 

Dương Tiêu chỉ cười không nói lời nào, vừa nãy anh mới dùng mắt rồng nến phát hiện ra đế vương xanh lục bên trong đó rất nhỏ, nhỏ đến mức đáng thương, ước chừng gia công thành đồ trang sức cũng không đáng bao nhiêu.

 

Một chuyên gia mài đá chuyên nghiệp lập tức bước tới mài đá cho Trương Tử Hào.

 

Khi Dương Tiêu chuẩn bị thanh toán miếng đá thô mà anh đã đấu giá được, thì nhân viên nội bộ nói với anh rằng Bạch Du Tĩnh đã thanh toán xong.

 

Dương Tiêu dở khóc dở cười: “Tôi nói này cô Bạch, không cần đến mức như vậy chứ?”

 

“Anh có tiền không? Đó là một triệu tệ!” Bạch Du Tĩnh không nóng không lạnh nói.

 

Theo quan điểm của Bạch Du Tĩnh, Dương Tiêu không giàu, chắc chắn không thể đưa ra được một triệu tệ. Vừa nãy Dương Tiêu gài Trương Tử Hào một hố, khiến Bạch Du Tĩnh nở mày nở mặt, đây coi như là phần quà đáp lại Dương Tiêu.

 

“Được rồi!” Dương Tiêu sờ mũi.

 

Anh không thể nói với Bạch Du Tĩnh rằng trong tài khoản của mình có hơn mười tỷ tệ, đúng không?

 

“Đợi lát nữa lấy đế vương xanh lục ra, sẽ làm mù mắt chó của mày!” Trương Tử Hào liếc mắt nhìn Dương Tiêu.

 

Dương Tiêu giễu cọt nói: “Ò, tôi thật sự rất mong chờ!”

 

“Hừ!” Trương Tử Hào tỏ vẻ kiêu ngạo, anh ta đã tưởng tượng đợi lát nữa lấy ra được một miếng đề vương xanh lục thật to khiến toàn bộ khán giả phải chắn động.

 

Bạch Du Tĩnh cũng rất mong đợi liệu miếng đá thô đế vương xanh lục này có thể khiến cô ta ngạc nhiên hay không.

 

Tuy nhiên, trong sự mong đợi của mọi người, chuyên gia mài đá ra với tốc độ nhanh nhát, chỉ thấy một miếng đế vương xanh lục có kích thước bằng trứng chim bồ câu.

 

“Đậu xanh rau má, không phải chứ?” Nhìn thấy miếng đề vương xanh lục này chỉ bằng trứng chim bồ câu, tất cả mọi người đều cười rộ lên.

 

Nếu chỉ lớn như thế này, căng hết cỡ làm mặt dây chuyền đề vương xanh lục thì cũng chỉ có ba mươi triệu tệ.

 

Nói cách khác, trong trường hợp bán Trương Tử Hào sẽ lỗ ít nhất hơn sáu mươi triệu tệ.

 

“Mài, tiếp tục mài cho tôi, có lẽ bên trong còn có một miếng đề vương xanh lục lớn khác!” Trương Tử Hào điên cuồng hét lên.

 

Trương Tử Hào có thân phận tôn quý, chuyên gia mài đá không dám lơ là, tiếp tục mài, khi miếng đá thô này đã hoàn toàn bị mài hét, chẳng thấy bóng dáng đế vương xanh lục nào đâu cả.

 

“Làm sao có thể?” Nhìn chằm chằm vào đống đá thô trống rỗng, Trương Tử Hào như hứng chịu tiếng sét đánh giữa trời quang, trên mặt lộ ra vẻ bàng hoàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.