Ngay sau đó, mọi người cùng nhau trao những tắm séc đã chuẩn bị từ trước, bữa tối từ thiện chính thức bắt đầu.
“Vừa rồi cảm ơn mọi người!” Dương Tiêu đi tới chỗ mọi người.
Nhìn thấy Dương Tiêu đến, Lưu Quyền người đứng đầu họ Lưu, một trong tứ đại gia tộc dẫn đầu nói: “Cậu Dương khách sáo quá rồi, nên làm mà, đều là chuyện nên làm mà.”
“Đúng vậy, người anh em Dương, cậu không cần khách sáo với chúng tôi đâu!” Kim Đại Chung cười thoải mải.
Hình Kiến cũng phụ hoạ: “Đúng! Mọi người đều cho rằng những năm này làm từ thiện, có thể coi là tích đức cho bản thân.”
“Anh không cần nghĩ nhiều, lần trước trong buổi thẩm định đá quý anh đã giúp tôi, tôi trả lại ân huệ này cho anh!”
Bạch Du Tĩnh không nóng không lạnh nói.
Nhìn Bạch Du Tĩnh kiêu ngạo, Dương Tiêu sờ mũi, dở khóc dở cười.
Anh có thể thấy chắc chắn Bạch Du Tĩnh rất ghét mình, cho rằng lúc trước mình che giấu thân phận anh hùng vô danh cứu người thoát khỏi biển lửa là trêu đùa cô ta.
Bạch Du Tĩnh thật sự nghĩ như vậy, cô ta vừa xáu hỗ vừa tức giận, thật sự không thể ngờ Dương Tiêu bị mình khinh thường nhiều lần lại là người yêu lý tưởng của mình.
Việc lộ thân phận anh hùng vô danh của Dương Tiêu khiến Bạch Du Tĩnh không ngờ tới. Cho đến bây giờ Bạch Du Tĩnh vẫn thấp thỏm trong lòng, điều này quá xấu hồ, cô ta không biết phải đối mặt với Dương Tiêu như thế nào.
Hoa Mộ Tranh cười xảo quyệt: “Anh Dương, xem ra đêm nay anh lại nợ cô gái này rồi!”
“Tôi trả lại tiền cho cô được không?” Dương Tiêu chớp mắt nở nụ cười.
Hoa Mộ Tranh này thông minh đến mức không bao giò để tuột mắt cơ hội khiến mình mắc nợ nhân tình của cô ấy.
Quan sát chăm chú vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Dương Tiêu, Hoa Mộ Tranh cười n Anh Dương thật sự không có tư tưởng gì cả, yên tâm, lần này không tính, là cô gái này tự nguyện!”
Sắc mặt Bạch Quỳnh và Tạ Quần u ám cùng âm hiểm, Bạch Quỳnh tức giận nói: “Chủ nhà Tạ, rốt cuộc chuyện này là sao? Dương Tiêu không phải là phế vật hả? Sao anh ta có thể quen biết nhiều ông lớn ở Trung Nguyên như vậy?”
Bạch Quỳnh không phải đồ ngốc, nhìn thầy Dương Tiêu đi cùng bao nhiêu ông lớn ở Trung Nguyên, anh ta mới nhận ra vừa nãy những ông lớn này đều là nể mặt của Dương Tiêu.
Nhưng điều khiến Bạch Quỳnh khó hiểu là, đây không phải chỉ là phé vật sao? Nhờ đâu mà khuôn mặt của gã ra lại khiên nhiêu gia đình giàu có ở Trung Nguyên chào đón như vậy?
“Tôi… tôi cũng không biết!” Tạ Quản cũng bối rồi.
Ông ta không có tiếp xúc nhiều với Dương Tiêu, chỉ biết Dương Tiêu là đồ vô dụng ăn bám vợ, thân với tên mập mạp Kim Đại Chung.
Nghe vậy, Bạch Quỳnh buồn bực như vừa ăn phải ruồi: “Đúng là gặp quỷ!”
Bữa tối từ thiện chính thức được bắt đầu, nhiều nhân vật nổi tiếng ở Trung Nguyên đã ngồi lại giao lưu với nhau.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dương Tiêu, Bạch Quỳnh tức giận: “Mẹ kiếp, tối nay tôi nhất định phải hung hăng sỉ nhục Dương Tiêu.”
Bạch Quỳnh vừa nói vừa lấy trong túi ra một gói thuốc nhỏ màu trắng đưa cho Tạ Quần hung ác nói: “Chủ nhà Tạ, ông bỏ thuốc này vào rượu trong buổi tiệc tối nay, sau đó sắp xếp người đưa ly rượu này cho Dương Tiêu, đêm nay anh ta không mắt mặt không được.”
Đêm mãnh liệt là loại thuốc tình dục mạnh nhất mà gần đây khu vực Giang Nam tung ra, chỉ cần bị nhiễm một chút sẽ nhiệt huyết sôi trào, không thể tự chủ được.